Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 480: Cứu người.




CHƯƠNG 480: CỨU NGƯỜI.

“ Ầm! “

Kiếm khí đánh xuống tạo nên tiếng nổ vang trời, đất bụi bay lên che ngợp khắp lôi đài

Lúc làn bụi mù dần dần tản đi, giữa trường quần hùng ngạc nhiên thấy trên lôi đài đã bị làn kiếm khí màu xanh chẻ ra thành hai bên, trên nền đất một vết nứt sâu thăm thẳm bị vết kiếm khí chia cắt.

-Thật là khủng khϊếp một chiêu kiếm khí!

Ý nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người.

-Dương Quá kia e rằng đã bị đánh tan xương nát thịt.

-Ý nghĩ thứ hai của tất cả mọi người

-Đa tạ Tống huynh xuất thủ cứu giúp.

Vừa lúc đó, bên ngoài lôi đài, một giọng nói vẫn còn sợ hãi vang lên.

Nghe âm thanh quen thuộc, mọi người nghi ngờ quay mặt lại, thì thấy Dương Quá mặt tái nhợt quay về phía Tống Thanh Thư hành lễ.

-Chuyện bình thường thôi mà, Dương huynh đệ hà tất phải quan tâm.
Tống Thanh Thư vội nâng Dương Quá đứng dậy, thì ra vừa rồi trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Tống Thanh Thư đã kịp xuất hiện ở trên lôi đài, dựa vào khinh công nhanh như tia chớp đã cứu được Dương Quá thoát khỏi kiếp nạn.

Dương Quá nghiêm mặt:

-Đối với Tống huynh có thể chỉ là bình thường, nhưng đối với tại hạ đó là ân cứu mạng, ngày sau Tống huynh có gì sai phái chỉ cần lên tiếng, Dương mỗ chắc chắn sẽ một lòng ra sức không một chút nhíu mày.

Kỳ thực vừa rồi Tống Thanh Thư cũng do dự không biết nên ra tay cứu hắn hay không? Dù sao Tiểu Long Nữ tựa như tiên nữ mà tất cả nam nhân đều mơ tưởng, Tống Thanh Thư sẽ không ngoại lệ, ngày trước lúc cùng Hồ phu nhân ở trong tửu điếm nhìn thấy tiểu Long nữ, hắn cũng kinh động như gặp thiên tiên, nam nhân trời sinh ý muốn sở hữu, Tống Thanh Thư theo bản năng cũng khát vọng chiếm lấy được nàng.
Chỉ có điều Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá thì tình yêu bền cứng như kim thạch, trừ phi dùng sức mạnh, thì không thể đoạt được thể xác lẫn tâm hồn của Tiểu Long Nữ, chỉ tiếc là nếu dùng loại thủ đoạn cường bẩn loại này, Tống Thanh Thư đã chậu vàng rửa tay không dùng rồi.

Nếu như lúc này qua tay A Thanh, quang minh chính đại để nàng diệt trừ Dương Quá cũng được, đến thời điểm dựa vào thủ đoạn thủ phục nhân tâm của mình, làm gì mà không có được Tiểu Long Nữ. . . Đây cũng là một ác niệm đã bay lên đầu của Tống Thanh Thư vừa rồi.

Nhưng Tống Thanh Thư cuối cùng vẫn phải bỏ đi cái ý niệm này, làm như vậy thì quá bỉ ổi, hơn nữa hắn bây giờ võ công tăng tiến chủ yếu là dựa vào tu luyện tâm tình, nếu như giờ hắn khoanh tay đứng nhìn, tuy rằng có thể đánh lừa người khác với ý niệm xâu xa của mình, nhưng không có tự lừa gạt được bản thân mình, đến lúc đó tâm tình lưu lại vết rách, có thể cả đời công lực không tiến thêm một tấc nào nữa, lúc đó thì cái được không đủ để bù đắp cái mất.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Thanh Thư cuối cùng vẫn là lựa chọn ra tay giải cứu Dương Quá.

-A, ngươi không có sao là tốt rồi, vừa rồi xin lỗi, ta không phải cố ý muốn gϊếŧ người đâu.

A Thanh chạy tới, trên dưới quan sát nhìn Dương Quá, vội vã tạ lỗi, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào.

-Không có gì đâu, đúng ra là cũng do chính ta quá ngoan cố, không chịu thua.

Dương Quá cũng hiểu rõ ràng chiêu cuối cùng vừa rồi của A Thanh vì sao lại có sức hủy diệt kinh hồn như thế, nên đối với cô nương này không có một chút nào thù hận.

-Nhưng suýt chút nữa ta hại chết ngươi, ta rất là áy náy, nếu không. . . nếu không. . .

A Thanh trên mặt lộ ra vẻ do dự.

-Nếu không cái gì…?

Dương Quá tò mò hỏi.

-Nếu không… ta sẽ bồi cho ngươi một con cừu là được rồi.

A Thanh lộ ra cực kỳ đau lòng khi nói.
-Hả…?

Dương Quá không hiểu ra sao, nghĩ thầm “ Ta lấy con cừu của ngươi để làm gì? …”

Tống Thanh Thư cố nén cười, không ngờ A Thanh lại cam lòng đưa cho một con cừu của nàng, xem ra nàng quả nhiên rất là áy náy, chỉ là nàng không biết đối với nàng thì cừu là con vật quý giá nhất, còn đối với người khác thì không có chút ý nghĩa gì cả.

-A Thanh cô nương, tại hạ xem bồi con cừu thì không cần đâu, dù sao Dương huynh đệ cũng không có bị thương tổn gì cả, mà còn được trong họa có phúc, trong quá trình luận võ cùng cô nương đã lĩnh ngộ được võ công huyền diệu cực kỳ, cho nên cô nương cũng không cần quá mức chú ý.

Tống Thanh Thư lên tiếng để giải quyết cho xong, chứ hai người bọn họ cứ nói tới nói lui thì không biết giằng co tới khi nào.

-Thật vậy sao?

A Thanh chớp hai mắt thật to nhìn Dương Quá.
-Đương nhiên là thật,

Dương Quá gật đầu, không nhịn được nhìn bàn tay mình,

-Nhờ có trận chiến này cùng với cô nương, tại hạ mới lĩnh hội được một loại chưởng pháp kỳ diệu như thế này.

- Chưởng pháp của ngươi quả thật là lợi hại, từ trước đến giờ ta chưa từng thấy qua nguy hiểm như vậy, bây giờ trước ngực của ta còn thốn đau đây này.

A Thanh chu cái miệng nhỏ nói, bàn tay còn xoa xoa lên một bên bầu vú của mình.

Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn bộ ngực săn chắc của nàng, không khỏi oán thầm: “ Bộ ngực săn chắc vun tròn như cái bánh bao này mà bị vỗ trúng một chưởng, thì cũng phải hóa thành trứng chiên mất..”

- Kiếm khí của cô nương mới là để cho tại hạ mở mang tầm mắt, lần này Dương mỗ thua tâm phục khẩu phục,

Dương Quá mỉm cười nói,

-Chỉ có điều lần sau nếu gặp lại, thì tại hạ chưa chắc sẽ bại dưới tay của cô nương đâu..
Dương Quá cảm thấy trước mắt mình vừa mở ra một cánh cửa võ học, hắn có cảm giác thời gian không bao lâu nữa, võ công của mình có thể thêm bước tiến triển.

-Tốt, ta sẽ chờ ngươi.

A Thanh cười nói.

Ba người trò chuyện với nhau sảng khoái, bất chợt một giọng nói bất thiện xen ngang:

-A Thanh, muội đừng có trúng gian kế, việc cần bây giờ của muội là tĩnh khí chữa thương, chuẩn bị đón lấy trận đấu cuối cùng..

Nhìn trước mắt cô nương mặc áo tím, Tống Thanh Thư phiền muộn, trong lòng suy nghĩ: “ Hừ, Viên Tử Y xú nha đầu này, ta sẽ để cho Vân Trung Hạc kia cưỡиɠ ɠiαи thì mới hả hê được trong lòng... “

Ai…vừa nghĩ đến như vậy, hắn thấy mình có chút vô liêm sỉ, mỗi lần nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp thì đều lấy Vân Trung Hạc dâʍ tặc kia ra làm hình tượng, vì khi Vân Trung Hạc ra tay thì mình sẽ xuất hiện chứng tỏ bản lĩnh để cứu người, thì mình mới dễ dàng tiếp cận với các nàng để thu phục cảm tình, xem như là cũng nhờ có lão dâʍ tặc này gián tiếp hỗ trợ.
Tống Thanh Thư nghĩ tới thì thấy cái trò vặt này mình cũng không có cái gì mà không thích hợp, nhất là sau khi trải qua rất nhiều việc, khiến trong lòng hắn hình thành một kiểu đạo lý kỳ lạ, không chính không tà, vừa không làm ác bắt nạt người khác, nhưng cũng không làm quân tử để cho bản thân mình bị chịu thiệt. .

A Thanh bị Viên Tử Y kéo đi, Dương Quá cũng không tiện nói gì, thấy Tống Thanh Thư vẻ mặt đăm chiêu, Dương Quá còn tưởng rằng hắn đang tìm kế sách cho trận đấu cuối cùng, vội ôm quyền cáo từ nói:

-Tống huynh, tại hạ cáo lui trước, không quấy rầy Tống huynh tịnh dưỡng dưỡng sức.

-Dương huynh xin mời!

Tống Thanh Thư cũng không giữ lại, hồi đáp.

Nhìn Dương Quá rời đi, Hoàng Dung lúc này mới ung dung đi tới:

-Tống công tử, không biết lát nữa với cuộc tỷ thí cuối cùng, ngươi có mấy phần thắng.
Tống Thanh Thư quan sát đánh giá trước mắt thiếu phụ diễm lệ vô song này, tựa như cười mà không phải cười hỏi:

-Vậy thì còn phải dựa vào Hoàng phu nhân muốn tiểu đệ thắng hay là muốn tiểu đệ thua đấy….