Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 464: Cục diện nghịch chuyển.




CHƯƠNG 464: CỤC DIỆN NGHỊCH CHUYỂN.

-Cái gì?

Nghe được Triệu Mẫn nói bên trong nữ nhân là Hoàng bang chủ, quần hùng nhất thời sôi sùng sục.

-Quận chúa chắc chắn chứ?

Tiêu Phong cau mày hỏi, nếu bên trong quả thật là Hoàng Dung, chuyện này sẽ rất phiền phức rồi.

-Ta xác định!

Triệu Mẫn không nhìn Tống Thanh Thư, như chặt đinh chém sắt nói.

-Tại sao lời nói quận chúa lại khác với Quách tiểu thư, Viên phu nhân một trời một vực vậy?

Tiêu Phong nêu vấn đề cũng là rất nhiều người giờ đang nghi vấn.

-Quách tiểu thư thân là nhi nữ Hoàng bang chủ, cho nên vì danh tiết của mẫu thân, cho dù nhận ra nữ nhân bên trong là ai, nhưng cũng đành phải che giấu.

Triệu Mẫn không nhanh không chậm mà nói rằng.

Quách Phù cuống lên:

-Ngươi nói bậy, bên trong rõ ràng không phải là mẫu thân của ta!

-Vậy thì Viên phu nhân vì sao phải che giấu?
Huyền Trừng đại sư hỏi, Thiếu Lâm Tự cùng phu phụ Quách Tĩnh Hoàng Dung từ trước đến giờ không có giao tình, nên lão cũng không sợ đắc tội với đối phương, thật ra trong nội tâm lão cũng hi vọng nữ nhân bên trong chính là Hoàng Dung, thì lão mới có thể quang minh chính đại diệt trừ Tống Thanh Thư..

-Các vị có chỗ không biết, lần đại hội Kim Xà Doanh này thì mười hai vị thủ lĩnh đều đề cử một người để thi đấu võ, người thắng cuối cùng sẽ lên làm Kim Xà Vương, mà người Viên phu nhân đề cử lại chính là Tống công tử này..

Triệu Mẫn tay chỉ Tống Thanh Thư, nhìn thấy hắn mặt âm trầm sắc, nụ cười trên mặt của nàng càng thêm nồng.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người tất cả đều ồ lên, Huyền Trừng nhìn Hạ Thanh Thanh hỏi:

-Viên phu nhân, có phải như vậy không?"
Hạ Thanh Thanh sắc mặt trắng nhợt, cũng không ngờ tới xảy ra biến cố này, đành là đánh liều nói rằng:

-Thϊếp thân đề danh người thi đâu đúng là Tống công tử, đó là bởi vì thϊếp thân khâm phục nghĩa cử việc Tống công tử ám sát Khang Hi, cảm thấy hắn nếu như lần làm Kim Xà Vương, rất có hi vọng vì phu báo thù. . .

Nói tới chỗ này Hạ Thanh Thanh chột dạ hơi đỏ mặt, nếu là Viên đại ca dưới suối vàng có biết, người đầu tiên có lẽ hắn muốn gϊếŧ chỉ sợ chính là Tống Thanh Thư đã quyến rũ cưỡi lên người thê tử của hắn.

Thấy mọi người xung quanh nghe được nàng nói xong đều bàn tán sôi nổi, Hạ Thanh Thanh liền nói thêm:

- Thϊếp thân dám lấy nhân cách của mình đảm bảo, nữ nhân bên trong hang động tuyệt đối không phải là Hoàng bang chủ.

Đồng thời trong lòng nàng âm thầm kêu khổ, một khi lát nữa chân tướng rõ ràng, không chỉ có danh tiết Hoàng Dung mất sạch, mà chính mình che lấp giùm cho Tống Thanh Thư, phỏng chừng cũng sẽ bị mọi người hoài nghi mối quan hệ của hai người, nếu có người thêm mắm dặm muối, chính mình cũng sẽ mất hết tên tuổi, chỉ có điều Hạ Thanh Thanh biết sự tình đã đến đến mức độ này, cũng chỉ đành cắn chặt răng không hé miệng.
Nhìn phía xa nữ nhân kiều diễm vô cùng kia, Tống Thanh Thư hận đến nghiến răng, bây giờ nghĩ lại mình thật sự là quá ngây thơ, hưởng qua vị đắng của yêu nữ này, hắn vốn tưởng rằng dựa vào quan hệ của mình và Triệu Mẫn, đối phương chắc chắn sẽ không đâm mình một dao từ phía sau lưng, nào ngờ mới vừa còn cười nói đáp ứng với mình, vừa xoay lưng đã liền tung dao đâm lén mình.

Chuyện đến nước này, Tống Thanh Thư cũng không còn cách nào giữ yên lặng, hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

-Các vị chẳng lẽ đã quên thân phận của Triệu quận chúa sao?

Thấy không ít người lộ ra vẻ đăm chiêu, Tống Thanh Thư mới nói tiếp:

-Mông Cổ từ trước đến giờ có dã tâm chinh phục thiên hạ, nhiều năm qua vẫn cùng Nam Tống ác chiến tại Tương Dương, quân binh Mông Cổ từ trước đến giờ không nơi nào mà không đánh được, nhưng chỉ có việc tấn công Tương Dương mấy năm nay, lại không chiếm được một tấc đất, chính là bởi vì có công lao của phu phụ Quách Tĩnh Hoàng Dung, cho nên Mông Cổ từ lâu đã xem phu phụ bọn họ như là cây gai trong mắt, hận là không thể trừ diệt được, nếu ngày hôm nay có thể thành công bôi nhọ danh tiết Hoàng bang chủ, vậy sau này người trong giang hồ sẽ đối xử với Quách đại hiệp ra sao? Ở trong lòng tất cả mọi người thì Quách đại hiệp sau này sẽ không còn được kính ngưỡng nữa, vì do bị thê tử cho đeo mũ xanh rất là đáng thương, ai còn sẽ chân tâm phục nể phục Quách đại hiệp? Ai còn để cho Quách đại hiệp cầm đầu chống lại đại quân Mông Cổ nữa đây? Thời điểm này thì Triệu quận chúa chỉ bằng mấy câu nói đơn giản, liền thay cho Mông Cổ diệt trừ được một đại họa trong lòng, mọi người nên hãy sáng suốt đừng có ngu xuẩn nghe theo lời nói bậy bạ này..
Nghe Tống Thanh Thư trong lời nói ám chỉ những người nghi ngờ là ngu xuẩn, chỉ có điều các môn phái cũng không thiếu người khi nghe Tống Thanh Thư nói hợp tình hợp lý, cũng cúi đầu trở nên trầm tư suy nghĩ.

Triệu Mẫn tựa hồ đã chuẩn bị trước, không chút hoang mang đáp:

-Tống công tử đúng là vô cùng dẻo miệng, chỉ có điều còn quên một sự thật, các Vương gia Mông Cổ vì Hãn vị nên ngầm minh tranh ám đấu, giờ đã công khai chứ không còn là bí mật gì nữa, Nhữ Dương vương phủ chúng ta phụ trách kinh lược Tây Vực, còn khu vực Tương Dương thì do Tứ vương gia Hốt Tất Liệt đảm nhiệm, vì sao ta lại nhọc nhằn khổ sở vì người khác mà lao tâm khổ lực?

Vừa rồi đại đa số môn phái đã tin nữ nhân bên trong không phải là Hoàng Dung, dù sao đã có Quách Phù cùng Hạ Thanh Thanh chứng thực, hơn nữa lập trường của Triệu Mẫn thì khả nghi, có điều nghe Triệu Mẫn vừa nói như vậy, cũng cảm thấy nàng nói có mấy phần đạo lý, với lại cũng không có đạo lý gì bỗng nhiên Triệu Mẫn vu hại Hoàng Dung.
-Hừ, cứ khó khăn làm gì, cứ để nữ nhân ở bên trong ra ngoài xem một chút là được rồi, cách thời gian dài như vậy, cho dù là đã cởi hết xiêm y, thì bây giờ cũng phải ăn mặc chỉnh tề rồi chứ.

Cũng không biết là ai rống lên, đám người liền dồn dập gật đầu thấy đúng là như vậy.

Tống Thanh Thư thầm mắng, lão tặc Âu Dương Phong khốn kiếp này nếu không làm cho thiên hạ đại loạn thì chắc ăn ngủ không ngon, lần này đã bị lão hại chết rồi.

-Bần tăng cảm thấy vị thí chủ vừa rồi nói rất có đạo lý, nếu các hạ không thẹn với lòng, xin mời người bên trong đi ra để mọi người gặp mặt một lần đi.

Huyền Trừng nhân cơ hội tiến lên một bước..

Tống Thanh Thư càng thêm chán ghét đại hòa thượng này, lạnh lùng nói rằng:

-Nữ quyến của tại hạ há có thể xuất đầu lộ diện tại trước mắt nhiều nam nhân như vậy sao?
-Nữ quyến không thể xuất đầu lộ diện chỉ có điều là tiểu tiết, danh tiết của Hoàng bang chủ lại liên quan đến đại nghĩa, nếu đem so sánh, thì cũng nên bỏ tiểu tiết mà lấy đại nghĩa, Tông công tử xin hãy cân nhắc.

Khâu Xử Cơ đột nhiên nói .

Quách Tĩnh cùng Toàn Chân Giáo từ lâu đã có ngọn nguồn sâu xa, Khâu Xử Cơ rất yêu thích một Quách Tĩnh thành thật hiền lành, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân khác, lão thật ra thì không có cảm tình với Hoàng Dung yêu nữ của ngày xưa, nếu Hoàng Dung thật sự bội phu thất tiết, từ trước đến giờ lão luôn ghét cái ác như kẻ thù, lão tuyệt đối sẽ lựa chọn thay thế Quách Tĩnh diệt trừ dâʍ phụ này.

Ai ngờ Khâu Xử Cơ vừa nói xong thì Tống Thanh Thư một trận cười gằn:

-Vốn đã từng nghe đạo trưởng ngày trước thân phó đại mạc đến gặp Thiết Mộc Chân truyền giáo, cũng không biết Mông Cổ âm thầm có ban cho đạo trưởng làm đại quan gì đó hay không, bây giờ đạo trưởng lại nói tới đại nghĩa, cũng có thể là vì che giấu chẳng qua thay cho Mông Cổ bán mạng mà thôi.
-Ngươi….

Khâu Xử Cơ tức giận đến cả người run, tác động đến thương thế mới vừa đè xuống, lại trào huyết phun ra miệng.

Huyền Trừng cả giận nói:

-Khâu chân nhân từ xa đến đại mạc, là vì muốn khuyên Thiết Mộc Chân hãy yêu dân dừng gϊếŧ hại sinh linh, không quan hệ gì đến tư tâm, việc này thiên hạ đều biết, tiểu tử không nên ăn nói bừa bãi, đổi trắng thay đen! Võ Đang… hai vị đạo trưởng, bây giờ các vị tính như thế nào đây?

-Chuyện này. . .

Trương Tòng Khê cùng Ân Lê Đình liếc mắt nhìn nhau, bây giờ bọn họ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, giúp Tống Thanh Thư thì cũng không phải, không giúp thì cũng không được..

-Nếu phái Võ Đang không ra mặt thanh lý môn hộ, thì bần tăng sẽ giúp cho.

Huyền Trừng cười lạnh, trong lúc lão vừa muốn ra tay, thì từ trong hang động truyền ra giọng nói ôn nhu của nữ nhân:
-Các vị không cần bức bách Tống lang, để ta đi ra thì xong..

Nghe được âm thanh bất giờ này, Triệu Mẫn hơi nhướng mày, Tống Thanh Thư cũng ngạc nhiên ngơ ngác, rất nhanh một nữ nhân khuôn mặt thanh lệ, khí độ tao nhã bước ra, chỉ thấy nàng hai gò má ửng đỏ, màu da trắng trắng nõn, dưới ánh đuốc chiếu rọi trong đêm đen càng hiện ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân.

-Vị này chính là…..?

Ân Lê Đình sau khi sững sờ qua đi, vội vã bước tới mở miệng hỏi, trong đại hội luận võ hắn đã nhìn thấy cô nương này, khi đó nàng ở sát bên cạnh Tống Thanh Thư, động tác thân mật với hắn, hiển nhiên nàng có mối quan hệ không hề tầm thường với Tống Thanh Thư . Trong lòng Ân Lê Đình tảng đá lớn rốt cục đã rơi xuống, ung dung rửa sạch hiềm nghi.

-Nàng là Trường Bình công chúa, nhi nữ của hoàng đế Sùng Trinh!
Giữa trường không thiếu người kiến thức uyên bác, rất nhanh đã có người nhận ra thân phận của nàng.

Tống Thanh Thư cũng không hiểu Chu Cửu tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong hang động, có điều hắn phản ứng cực nhanh, kinh ngạc qua đi liền lập tức tiến lên đỡ hai tay của nàng, nhẹ nhàng nói:

-Không phải là muội không muốn xuất hiện trước mặt mọi người sao?

-Muội há có thể vì danh tiết của mình, mà để cho Tống lang bị hàm oan?

Chu Cửu e thẹn vô hạn, cùng Tống Thanh Thư trò chuyện ôn tồn trong chốc lát, lập tức xoay người đối mặt với mọi người.

-Các vị cũng biết thân phận của ta có chút đặc thù, Tống lang sở dĩ vẫn không muốn để mọi gặp thấy ta, là bởi vì Tống lang không muốn danh dự ta bị hư hỏng, bởi vì chúng ta vẫn chưa có bái đường thành thân mà đã. . .
Chu Cửu sắc mặt ửng đỏ, tựa như rất có quyết tâm rồi tiếp tục nói,

-Mà đã… đã tư định chung thân. . .

Lời nàng vừa nói ra, đối với mọi người như bị trùng kích chẳng thua kém gì với chuyện nghe đến Hoàng Dung thất tiết, dù sao thân phận của Chu Cửu cũng là đường đường công chúa của một nước, chưa có trải qua cưới hỏi đàng hoàng mà đã ủy thân cho một nam tử, đó là lễ nghi không có, không có liêm sỉ, có thể nói là là làm mất hết mặt mũi của hoàng thất Minh triều.

Nghe được mọi người xì xào bàn tán, Chu Cửu mặt trắng bệch, tiếp tục nói:

-Vốn là ta là không có dự định đi ra, chỉ có điều lo lắng các vị trúng phải gian kế ngoại tộc Thát Tử, nên phải xuất hiện để giải oan cho Hoàng bang chủ. Các vị cũng biết, giang sơn Đại Minh chính là bị Kiến Châu Nữ Chân đánh cắp, vì lẽ đó bình sinh nguyện vọng lớn nhất của ta chính là loại bỏ Thát Tử, há có thể bởi vì cố tiếc nuối một chút thanh danh của mình, mà để gian kế của Thát Tử thực hiện được sao?
Nhìn Chu Cửu bóng người nhu nhược, trong đôi mắt xinh đẹp mơ hồ nước mắt lưng tròng, trong lòng mọi người đối với vị công chúa vong quốc này bay lên một phần thương tiếc, vậy thì cũng làm gì mà còn nhẫn tâm dựa vào lễ giáo phê phán nàng? Nghĩ đến nàng vì đại nghĩa dân tộc, cũng không tiếc đến danh tiếng sự trong sạch của mình, càng là âm thầm khâm phục.

-Xin hỏi chư vị, tối nay tại sao mọi người lại cùng lúc tụ hội ở nơi đây?

Tống Thanh Thư tận dụng thời cơ, cao giọng hỏi.

-Chúng ta nhận được một phong thư báo tin để lại. . ."

-Ồ? Chúng ta cũng thế, vậy là của ai để phong thư để lại đây?

……………………………………………………………………………….

Tống Thanh Thư thở dài nhẹ nhõm, đây là nhờ có Âu Dương Phong làm ra chuyện tốt như vậy, vào lúc này mới có cơ hội để trở mình:
-Bây giờ mọi người nhìn lại sự tình đã rất rõ ràng, có người bố trí một cái bẫy, cố ý làm bẩn danh tiết của Hoàng bang chủ…

Hắn lời còn chưa nói hết, quần hùng thấy rõ ràng mình bị lợi dụng giận dữ:

-Đây là gian kế thâm độc của kẻ nào?

Tương tự tiếng mắng chửi liên tiếp vang lên.

Triệu Mẫn đã sớm thấy sự tình không đúng, đang muốn âm thầm lén lút ly khai khỏi nơi đây, bên tai lại đột nhiên truyền đến giọng nói Tống Thanh Thư trêu tức:

-Quận chúa lẽ nào muốn rời đi khỏi đây mà không có một lời giải thích thỏa đáng sao?