Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 455: Chẳng hay biết gì.




CHƯƠNG 455: CHẲNG HAY BIẾT GÌ.

-Tiền bối đến tột cùng là người phương nào, vì sao lại làm khó dễ người của Nhật Nguyệt Thần Giáo?

Nhậm Doanh Doanh nhãn lực khá cao, nhìn ra được trước mắt lão này là một nhân vật võ công cái thế, lo lắng nếu tiếp tục xung đột thì có khả năng Lệnh Hồ Xung sẽ bị chịu thiệt, nên liền nói lên Nhật Nguyệt Thần Giáo, hy vọng có thể tránh được cuộc giao đấu này.

-Khà khà, lão phu chẳng qua là không thích suy nghĩ lộn xộn của tiểu cô nương,

Lại nhớ đến năm xưa bị Hoàng Dung kia làm hại chi thảm như vậy, Âu Dương Phong ngữ khí bất thiện nói tiếp,

-Những người khác thì sợ Nhật Nguyệt Thần Giáo, nhưng lão phu thì không để ở trong mắt cái gì chó má Nhật Nguyệt Thần Giáo .

Lời lão vừa nói ra, Nhậm Doanh Doanh thay đổi sắc mặt, nghe ngữ khí của lão cứng rắn như thế, rõ ràng chuyện hôm nay khó có thể dễ dàng hóa giải.
Lệnh Hồ Xung kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ dồi dào, lập tức giơ kiếm lên trước ngực, ngưng thần phòng bị, Âu Dương Phong quả nhiên thân hình liền nổi lên công đến, chiêu kiếm này của Lệnh Hồ Xung cũng đưa ra cực nhanh, bất luận góc độ cường độ đều tinh diệu tuyệt luân.

-Hảo kiếm pháp…

Âu Dương Phong một đôi song chưởng không kịp né tránh, trực tiếp hướng về trên mũi kiếm nghênh tiếp, kiếm chưởng tương giao, phát sinh tiếng va chạm âm thanh như kim thạch. ..

Âu Dương Phong thừa dịp Lệnh Hồ Xung hơi ngây người, một cái xoay người liền đưa đối phương vào sát người mình, một quyền hướng về phía ngực hắn đánh tới, thấy vào vận chưởng lên nghênh địch, Âu Dương Phong khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh lùng, Lệnh Hồ Xung dựa vào kiếm pháp cao minh thì cũng thôi, nhưng mình dùng công phu Cáp Mô Công đứng hàng đầu trong võ lâm Ngũ Tuyệt, hắn lại dám cùng mình đối chưởng, quả thực là hết muốn sống rồi…
Ai ngờ khi quyền chưởng tương giao, Âu Dương Phong lại có cảm giác được trên quyền của mình chân khí cuồng dã trào ra, nhất thời sững sờ, lúc này mới nhớ tới lúc ban ngày, trong lúc luận võ thì tình huống của Đoàn Diên Khánh khác thường khi gặp chưởng của Lệnh Hồ Xung.

-Hóa ra là Hấp Tinh Đại Pháp của Nhâm lão ma, lão phu muốn xem ngươi đến tột cùng có thể hấp được bao nhiêu chân khí của lão phu…

Khác với Đoàn Diên Khánh, Âu Dương Phong biết rõ chi đạo võ học tương sinh tương khắc, rõ ràng một môn võ công cho dù là vô địch thiên hạ cũng phải có sơ hở nào đó, Hấp Tinh Đại Pháp nếu thật sự nghịch thiên như vậy, thì bây giờ Nhậm Ngã Hành đã được công nhận đệ nhất thiên hạ rồi, cũng không đến nỗi năm xưa bị Đông Phương Bất Bại soán vị.

Trong thời khắc điện quang hỏa thạch Âu Dương Phong liền suy đoán ra kẽ hở của Hấp Tinh Đại Pháp, lão không lùi mà tiến tới, tùy ý để trong cơ thể nội lực hùng hồn dâng trào ra, trực tiếp hướng về kinh mạch đối phương đánh tới.
Lệnh hồ Xung hét lên, chủ động dùng một chưởng đem đánh Âu Dương Phong tách ra, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, khó coi đến cực điểm.

-Xung ca! Ngươi làm sao rồi?

Nhậm Doanh Doanh vội chạy đến bên người Lệnh Hồ Xung thân thiết hỏi, nhưng ngón tay nàng mới vừa chạm vào cánh tay của Lệnh Hồ Xung, thì thân hình hắn lão đảo một cái, ọc ra một ngụm máu tươi.

Âu Dương Phong sắc mặt cũng trắng bệch, hiển nhiên vừa rồi Hấp Tinh Đại Pháp đã làm cho lão tổn hao nội lực không ít, nhưng thấy đã đánh trọng thương đối phương, Âu Dương Phong bắt đầu cười lớn:

- Nội lực của lão phu lại há lại dễ để cho Hấp Tinh Đại Pháp hút lấy như vậy sao …

Một bên quan sát cuộc chiến nhưng Tống Thanh Thư không biết giữa bọn họ phát sinh cụ thể cái gì, nhưng lấy tu vi võ học của hắn, cũng có thể đoán đoán được vài phần, âm thầm gật đầu: “Xem ra Hấp Tinh Đại Pháp triển khai thì tuy có thể hấp thụ nội lực của đối phương, nhưng kinh mạch của chính mình cũng bại lộ ở trước mặt đối phương, chẳng qua đại đa số người đối mặt khí thấy chân khí bị rút nhanh mà ra, phản ứng đầu tiên là sợ hãi dị thường, sau đó liều mạng thu hồi nội lực, nếu cứ như vậy thì trái lại sẽ thành như cừu con chờ đợi bị làm thịt, cơ thể trở nên càng lúc càng suy yếu, hoàn toàn không có sức chống cự lại nữa.
Nếu là bị đối phương dùng công lực Hấp Tinh Đại Pháp hấp thụ, nếu trong nháy mắt quyết định thật nhanh, trực tiếp đem nội lực đánh vào kinh mạch đối phương, trái lại có thể thoát vây, đã vậy còn có thể làm trọng thương người sử dụng công phu Hấp Tinh Đại Pháp này.

Đương nhiên làm được như thế thì phải có một điều kiện tiên quyết, đó là người bị hấp thu nội lực phải có một tu vi cảnh giới nhất định, dù sao Hấp Tinh Đại Pháp là một môn thần công, nên cũng có pháp môn đề phòng bị phản kích, nếu như người bị hấp thu kia có tu vi nội lực không đủ, thì cho dù có liều chết đến cùng, cũng bất quá là đem nội lực chắp tay dâng lên mà thôi.

-Doanh Doanh, muội rời khỏi nơi đây mau, để lại nơi này cho ta chống đỡ!

Lệnh Hồ Xung trong mắt loé ra kiên quyết, hắn biết rõ ràng thương thế của chính mình, bây giờ đã hoàn toàn không phải là đối thủ lão già trước mắt này, điều duy nhất có thể làm chính là ngăn cản đối phương, để cho Nhậm Doanh Doanh tranh thủ cơ hội chạy thoát.
-Không, để muội ngăn lão, Xung ca đi trước đi. Muội là Thánh cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo, lão chưa chắc sẽ dám đã thương muội.

Nhậm Doanh Doanh rút ra đoản kiếm bảo hộ ở phía trước Lệnh Hồ Xung.

Thấy hai người nhún nhường lẫn nhau, Âu Dương Phong cười ha ha:

-Các ngươi hai người thật biết điều, rõ ràng đã không còn đường thoát, bây giờ còn nhường qua nhường lại làm gì? Các ngươi nếu là quả thật đối với người kia có lòng tin tưởng không nghi ngờ, lúc này phải là đồng sinh cộng tử mới đúng, làm sao lại khách sáo xa lạ như vậy?

Nhậm Doanh Doanh buồn bã, trong lòng nàng vẫn có một cây gai, bởi vì nàng biết Lệnh Hồ Xung trong lòng yêu nhất là nữ nhân kia, đó là tiểu sư muội của hắn, còn sự trong sạch của mình thì đã bất hạnh bị tên khốn kia làm hoen bẩn, nàng vào lúc này lại càng muốn đoạn hậu cho Lệnh hồ Xung, chính là đang nản lòng thoái chí, có ý nghĩ tự hủy.
Lệnh hồ Xung trong nội tâm cũng tràn ngập hổ thẹn, đối mặt với Nhậm Doanh Doanh, hắn luôn có thể chuyện trò vui vẻ, thậm chí còn có thể đùa giỡn với đối phương, nhưng khi đối mặt với Nhạc Linh San, hắn mỗi lần đều tiến thối lưỡng nan, thậm chí có lúc còn lo được lo mất dẫn đến lời nói không rõ ràng, có những lúc khi lắng yên trong đêm, hắn cũng lặng lẽ tự hỏi mình, hắn yêu nhất đến tột cùng là ai, trong lòng hính ảnh kia mơ mơ hồ hồ là đáp án, khiến cho hắn không dám tiếp tục suy nghĩ.

Nhưng Nhậm Doanh Doanh đối với hắn thì tình thâm ý trọng, hắn rõ ràng cả đời này mình không thể báo đáp được cho đối phương, hắn lại là một người quang minh, chịu đựng không được lương tâm dày vò, nếu thấy nếu lần này hi sinh mà mình có thể cứu đạt được nàng, cũng coi như là an lòng..
-Các ngươi nói chuyện xong chưa, ta động thủ đây.

Thấy mình tùy tiện chỉ nói mấy câu, đã khiến cho hai người từ ý niệm chạy trốn, Âu Dương Phong khóe miệng lộ ra nụ cười khó có thể phát hiện.

Nhậm Doanh Doanh rõ ràng lấy tính tình của Lệnh hồ Xung, chắc chắn hắn sẽ không muốn đào thoát để mình ở lại, nhưng nàng cũng không muốn để cho Lệnh Hồ Xung ở lại đây một mình, nên cắn răng, cũng không đợi Lệnh Hồ Xung đáp lời, liền vung kiếm hướng về Âu Dương Phong công tới.

Âu Dương Phong ánh mắt sáng ngời, cẩn thận tránh né nhìn mấy chiêu qua đi để tìm sơ hở, vừa thấy ngay lập tức chỉ phong ngón tay hướng về kiếm phong của Nhậm Doanh Doanh bắn ra, thanh đoản kiếm trong tay của nàng cũng lại không cầm nổi, bị bắn bay xa xa đến cắm vào bụi cỏ.

Âu Dương Phong vươn ngón tay đang muốn điểm huyệt Nhậm Doanh Doanh, thì bất chợt thân hình Nhậm Doanh Doanh bị giật lui mất dạng, một chiêu điểm huyệt của lão đi vào chỗ trống, lão biến sắc, nhìn về phía Tống Thanh Thư đang ẩn thân, đến khi nhìn thấy rõ Tống Thanh Thư, không khỏi ngẩn ra:
-Mấy ngày không gặp, võ công của ngươi lại tăng thêm ..

Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười:

-Có thể được tiên sinh tán thưởng, tiểu tử rất là thụ sủng nhược kinh.

Nhậm Doanh Doanh đã phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình mới vừa rồi bị Tống Thanh Thư dùng Cầm Long Thủ, Khống Hạc Công lăng không hút tới bên người hắn, tuy rằng khϊếp sợ đối phương công lực thâm sâu, cách vài chục trượng lại dễ dàng lại hút cả thân người nàng như vậy, nhưng vẻ mặt nàng vẫn không hề dễ chịu, lạnh lùng nói:

-Thả bàn tay thối của ngươi ra..

Tống Thanh Thư không để ý đến, thu hồi một bàn tay đang lén lút để ở dưới mông nàng:

-Cô nương đối xử với ân nhân cứu mạng của mình thế sao?

-Ai cần ngươi cứu chứ…

Nhậm Doanh Doanh mặt lạnh như băng nói.

Không biết vì sao, hai người nói chuyện lại hết sức nhỏ giọng, Lệnh Hồ Xung thì đang bị trọng thương ảnh hưởng đến thính lực, bởi vậy không nghe được hai người đối thoại, tuy rằng nhận ra Tống Thanh Thư lúc trước ở trên đỉnh Hắc Mộc Nhai cùng với Đông Phương Bất Bại một nhóm, nhưng hiện tại hắn dù sao cũng cứu Nhậm Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung thì ân oán rõ ràng, liền chắp tay nói rằng:
-Đa tạ Tống công tử xuất thủ cứu giúp.

Nhậm Doanh Doanh suýt chút nữa bị làm tức mà chết: “ Đúng là ngốc Xung ca, ngươi nếu như biết hắn đối với thân thể của ta đã sờ soạng đến mức như thế nào, xem ngươi còn có thể cảm tạ hắn nữa không…”