Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 433: Chu chỉ nhược nghi ngờ.




CHƯƠNG 433: CHU CHỈ NHƯỢC NGHI NGỜ.

Bách Tổn Đạo Nhân càng đánh càng kinh ngạc, vốn lão địnhdựa vào công lực mấy chục năm qua muốn cùng Tống Thanh Thư cứng đối cứng, kết quả chưởng lực đối phương chợt hư chợt thực, cũng không cùng lão liều mạng, trong khi đó thì đại đa số kình lực của Bách Tổn Đạo Nhân đều đánh vào chỗ hư không, có mấy lần thậm chí còn bị chưởng lực của đối phương thừa dịp lão đánh vào chỗ trống mà xen vào.

Qua mười mấy chiêu, trước ngực của Bách Tổn Đạo Nhân đã ân hiện bị đau tức, muốn ói, tất nhiên đã bị một ít nội thương, đến khi nghe được Triệu Mẫn nói, Bách Tổn Đạo Nhân liền nhân cơ hội nhảy ra khỏi vòng chiến, ngạo nghễ nói:

-Nếu quận chúa đã lên tiếng, hôm nay lão phu tha cho tiểu tử ngươi một mạng..

Thấy lão như con vịt sắp chết còn mạnh miệng, Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không có hứng thú chọc thủng lời nói dối của lão.
-Bản Quận Chúa lần này thân kiêm sứ giả nghị hòa Mông Tống, nếu để xảy ra điều gì ngoài ý muốn, dẫn đến hai nước nghị hòa không thành công, gây ra sinh linh đồ thán, thì đại hòa thượng tội của ngươi to lắm đấy.

Triệu Mẫn nhìn về Huyền Trừng mỉm cười nói.

Huyền Trừng sắc mặt tái xanh, vừa mới giao thủ ngắn ngủi, lão minh bạch tự mình muốn lấy tính mệnh Triệu Mẫn giờ khắc này đã trở nên không có khả năng, lúc này lãi nghe được Triệu Mẫn lấy chuyện nghị hòa Mông Cổ- Đại Tống áp chế, lão nào dám bốc lên làm sơ suất việc lớn của thiên hạ, nên đành hừ lạnh một tiếng, liền xoay người rời đi.

-Tống công tử quả nhiên đại nhân đại lượng a, rõ ràng đã bị phái Võ Đang đuổi ra khỏi sư môn, còn từng bị Du nhị hiệp đánh cho kinh mạch đứt đoạn, hôm nay lại có thể vì Võ Đang xuất đầu…haha..
Triệu Mẫn xoay người lúc đi ngang qua Tống Thanh Thư, đột nhiên lắc đầu cười nhạt, trong giọng nói tràn ngập ý châm chọc tựa hồ đang cười nhạo hắn vậy.

Tống Thanh Thư ngẩn ra, lại nhìn thấy Triệu Mẫn thừa dịp mọi người không chú ý, âm thầm nháy mắt với mình, Triệu Mẫn dung nhan kiều diễm vô cùng phối hợp nét biểu lộ giảo hoạt, trong nháy mắt thấy nàng phong tình giống như hoa tươi nở rộ, Tống Thanh Thư trong lòng rung động.

Tống Thanh Thư liền hiểu ý cười, lập tức cao giọng nói:

-Tống mỗ ngày trước lầm đường lạc lối, cho nên mới bị báo ứng, cho nên chẳng trách người khác. Thái sư phụ tuy rằng đem tại hạ trục xuất khỏi Võ Đang, nhưng Tống mỗ từ nhỏ là từ Võ Đang lớn lên, mắt thấy trưởng bối sư môn gặp nạn, nào có đạo lý ngồi yên không màng đến.

Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình nghe vậy liếc nhìn nhau, nhìn ra trong ánh mắt hắn xúc động, Trương Tùng Khê càng kích động cầm lấy cánh tay Tống Thanh Thư:
-Thanh Thư, ngày trước sư phụ nghe nói ngươi đơn độc ám sát Hoàng Đế Thát tử, đối với ngươi khen ngợi rất nhiều, lão nhân gia nói, biết sai có thể sửa chữa thì dù tội lớn lao đến đâu cũng có thể xem xét, còn nói rằng là đã hiểu lầm ngươi…

Ân Lê Đình cũng nói theo:

-Đúng vậy, đại sư huynh những năm gần đây vẫn luôn không vui, lần nghe được tin ngươi ám sát hoàng đế Mãn Thanh, lần đầu tiên mới thấy nở nụ cười, Thanh Thư nếu có dịp thì nên hồi phái Võ Đang bái kiến sư phụ cùng phụ thân của ngươi a.

Tống Thanh Thư nhất thời một trận đau đầu, hắn làm sao nghe không nhận ra là phái Võ Đang phát tín hiệu muốn thu nhận lại hắn, nhưng hắn không có hứng thú nhận được tiện nghi này ..

Lần này được Triệu Mẫn tương trợ, gây nên thiện cảm với phải Võ Đang thật tốt, để cho hắn từ từ thoát khỏi tiêng xấu ngày trước, Tống Thanh Thư cũng đã đủ hài lòng, về phần nhận tổ quy tông, thì là xin miễn ….
Tống Thanh Thư đã có quyết định của riêng mình, cũng không muốn không duyên cớ vô cớ bị mấy trưởng bối ước thúc mình, huống chi phái Võ Đang thân là thái sơn bắc đẩu võ lâm, đi đứng làm gì cũng phải chú ý đến điều này điều kia, Tống Thanh Thư đâu có chịu được những thứ quy củ kia.

Đầu óc bay nhanh vận chuyển, Tống Thanh Thư trong lòng đã có chủ ý, áp dụng phương thức kéo dài thời gian, nên chỉ nói lấp lửng về chuyện quay trở về..

-Mới mấy ngày không gặp, võ công Tống huynh lại tinh tiến a.

Mộ Dung Phục vừa mới vào bàn, đúng lúc thấy Tống Thanh Thư cùng Bách Tổn Đạo Nhân giao thủ, trong lòng ba đào như sóng cuộn trào mãnh liệt, bản thân đã làm tiểu nhân tìm cách ngăn chặn, vẫn không thể nào cản được Tống Thanh Thư tham gia đại hội Kim Xà, bây giờ muốn chống lại được Tống Thanh Thư, bản thân hy vọng chiến thắng thật sự là xa vời a.
Mộ Dung Phục trong lòng tuy rằng tức giận, nhưng trên mặt cũng đành nở nụ cười, tựa như chưa từng phát sinh qua chuyện mình âm thầm làm khó dễ việc Tống Thanh Thư tham gia tuyển chọn vậy.

Tống Thanh Thư tựa như chế giễu liếc mắt nhìn Mộ Dung Phục, thấy Vương Ngữ Yên bên cạnh vẻ mặt xấu hổ, nàng muốn nói rồi lại thôi, không khỏi âm thầm buồn cười, xem ra thì Vương Ngữ Yên cũng không có đem câu chuyện đêm đó gặp mình nói cho biểu ca của nàng biết, nên Mộ Dung Phục còn cho là hắn vẫn không biết Mộ Dung Phục đã làm những chuyện xấu xa kia...

-Mộ Dung công tử thực sự quá khen,

Tống Thanh Thư cũng không nói thẳng ra, chắp tay đáp lễ,

-Đoạn thời gian trước nhận được các hạ hỗ trợ tìm kiếm tung tích Mộ Dung Cảnh Nhạc, về chuyện này, tại hạ đa tạ lòng tốt công tử.

Nghe hai người các mang ý xấu hàn huyên, Vương Ngữ Yên khuôn mặt ửng đỏ như muốn chảy ra nước, nàng hận không thể độn thổ chui vào trong đất, chẳng biết tại sao, quỷ thần xui khiến nên cũng không có đem chuyện đêm đó đụng phải Tống Thanh Thư nói cho Mộ Dung Phục biết, làm hại biểu ca hôm nay tựa như làm trò cười cho Tống Thanh Thư, vì cứ tưởng rằng hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, nàng đành phải tiếp tục trầm mặc im lặng...
-Tống công tử giao du thật rộng lớn a, cùng Tây Độc, Tinh Túc Lão Tiên, Đoàn Duyên Khánh các lão ma đầu hàn huyên với nhau vui vẻ cũng không nói, ngay cả bắc Kiều Phong nam Mộ Dung cũng đều là bằng hữu của công tử.

Hoàng Dung tò mò nhìn trước mắt nam tử trẻ tuổi tuấn lãng này, lấy thông minh tài trí của nàng, cũng không nghĩ ra trong thời gian ngắn ngủi, Tống Thanh Thư tại sao lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.

Tống Thanh Thư mỉm cười:

-Chẳng qua là tiểu đệ ưa thích kết giao bằng hữu mà thôi.

Thấy hắn không có muốn nói tiếp, Hoàng Dung thầm mắng, một chút dấu vết cũng không tiết lộ ra, bất đắc dĩ đại hội Kim Xà gần bắt đầu, Hoàng Dung hạ thấp người cáo từ.

-Người ta đã đi xa như vậy, ngươi còn nhìn theo làm gì a?

Chu Chỉ Nhược có chút ghen tuông nói.

Tống Thanh Thư sắc mặt đỏ lên, vội vã ánh mắt từ hình dáng Hoàng Dung chập chờn thu hồi, nghiêm trang nói:
-Quách phu nhân là đại nữ hiệp được người trong võ lâm giang hồ kính trọng, muội nói như vậy thì vô cùng đường đột đấy.

Chu Chỉ Nhược hừ lạnh một tiếng:

-Người khác có thể không biết, còn ta thì lạ gì tính tính của ngươi, ngươi đưa ra chủ ý vô sĩ kia cho Dương Quá, đúng ra là chính bản thân ngươi đã có ý niệm như vậy ah.

Tống Thanh Thư xấu hổ:

-Nhỏ giọng một chút… ta thật vất vả mới lấy lại được chút ít danh tiếng trong chốn giang hồ …

-Hừ… còn có Triệu Mẫn yêu nữ kia giật dây bắc cầu cho ngươi đây.

Người khác cũng không biết rõ mối quan hệ giữa Tống Thanh Thư và Triệu Mẫn, còn Chu Chỉ Nhược thì làm sao mà không biết rõ ràng ? Nàng liếc mắt liền nhìn thấu Triệu Mẫn phái Bách Tổn Đạo Nhân xuất chiêu đối với Võ Đang nhị hiệp, chẳng qua là vì để cho Tống Thanh Thư có cơ hội xuất thủ cứu giúp, tạo ra một nhân tình với phái Võ Đang.
Vừa rồi giữa hai người lặng lẽ mắt đưa mày lại cũng không giấu diếm qua được ánh mắt của Chu Chỉ Nhược, Chu Chỉ Nhược hận hận thầm nghĩ: “ Mị nhãn khêu gợi trở thành như vậy, yêu nữ này cứ muốn giành nam nhân với ta! ..”

-Này, ngươi dâʍ tà như vậy có khi nào cũng bị lão yêu quái kia đoạt xá rồi ah?

Chu Chỉ Nhược đột nhiên vẻ mặt nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thư. ..