Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 431: Chỉ mành treo chuông.




CHƯƠNG 431: CHỈ MÀNH TREO CHUÔNG.

Nhìn thoáng qua Hoàng Dung tiên diễm vô hạn quyến rũ, Tống Thanh Thư cũng phải thừa nhận mình có vài phần tâm động, bất quá hắn rất nhanh khôi phục lý trí, khẽ cười nói:

-Tiền bối… vãn bối còn phải tham gia đại hội Kim Xà đây, cho nên không muốn trở thành kẻ cường địch của võ lâm.

Âu Dương Phong cũng biết hôm nay không phải là thời cơ tốt để xuất thủ, nên cũng không quan tâm đến Tống Thanh Thư trả lời, trầm tư chốc lát, lại tiếp tục hỏi:

-Nếu như ngày khác lão phu bắt giữ Hoàng Dung, ngươi có muốn ân ái hay không?

Tống Thanh Thư xấu hổ:

-Um… hỏi vãn bối câu này, khác gì đem chữ dâʍ tặc viết ở trên mặt sao?

Âu Dương Phong khóe môi mỉm cười:

-Nhìn chung trong thiên hạ này, có hào khí dám đem Hoàng Dung thu lên trên giường bất quá chỉ có hai người, tiểu tử ngươi chính là một trong đó.
Tống Thanh Thư ngẩn người ra, suy nghĩ đầu tiên là đại hãn Thiết Mộc Chân của Mông Cổ, lão ta cũng là người nổi danh nhân như vậy, thu thập thê tử của người, phi tử hậu cung đại đa dố đều là nữ nhân của địch nhân mình, Thiết Mộc Chân sau khi đánh bại đối phương, liền đem thê nữ thu nhận vào hậu cung.

Nhưng Tống Thanh Thư rất nhanh lắc đầu, có danh xưng Kim Đao phò mã tầng này sâu xa, Quách Tĩnh lại là liên lụy đến chuyện đền đáp, lại nói tiếp Hoàng Dung còn là thúc mẫu của mấy vị hoàng tử Mông Cổ kia, cho nên dù là Hoàng Dung rơi vào trong tay Mông Cổ, cũng không có gì là nguy hiểm.

Dựa theo uy vọng Quách Tĩnh Hoàng Dung phu phụ hôm nay ở trong võ lâm, ngoài trừ Mông Cổ, thì Tống Thanh Thư nghĩ không ra ai dám làm loại chuyện này, vẻ mặt cổ quái nhìn Âu Dương Phong :

-Còn người khác chắc không phải là Âu Dương tiên sinh chứ?
Âu Dương Phong cả giận nói:

-Vô liêm sỉ, lão phu lại đam mê nữ sắc!

-Vậy người còn lại là ai?

Tống Thanh Thư ngạc nhiên hỏi.

-Hải Lăng Vương Hoàn Nhan Lượng của Kim Quốc,

Nhắc tới tên người này, Âu Dương Phong nhíu mày một cái,

-Lão phu bình sinh cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào háo sắc như vậy, hắn ta thích nhất là dâʍ ɭσạи thê nữ, không chỉ là với thể tử của đại thần, thậm chí ngay cả với hoàng...

Âu Dương Phong đột nhiên ngừng không nói nữa.

May là Tống Thanh Thư không có chú ý đến phần này, cho nên không suy nghĩ liên hệ đến cái gì, chỉ thấy hắn buồn bực nhìn Âu Dương Phong:

-Vãn bối đến cùng tạo cái gì oan nghiệt, mà tiền bối đem vãn bối đánh đồng với dâʍ nhân thiên cổ kia chứ?

Âu Dương Phong cười bí hiểm:

-Lão phu đã từng tiếp xúc qua cả hai ngươi, tuy rằng cách biểu hiện của các ngươi với nữ nhân khác nhau, nhưng lão phu có thể thấy được các ngươi có một điểm giống nhau.".
-Cái gì giống nhau?

Tống Thanh Thư suy nghĩ, nếu là Âu Dương Phong nói điểm giống nhau là cả hai người đều yêu thích thê tử của người, hắn lập tức chẳng thể tranh luận cái gì…

-Đó chính là các ngươi không có coi lễ pháp là cái gì cả,

Âu Dương Phong đáp,

-Bất quá vẫn là có điều khác biệt, Hoàn Nhan Lượng kia thì trong lòng có lễ pháp, nhưng không tuân thủ theo lễ pháp, còn ngươi, thì ngay cả trong lòng cũng không có khái niệm lễ pháp là cái gì cả…

Tống Thanh Thư ngẩn ra, hắn là một người xuyên việt, cho nên đối với thế giới này không có khái niệm lễ pháp, không ngờ lại bị Âu Dương Phong nhìn ra, bất quá sắc mặt có chút khó coi:

-Không có lễ pháp là một chuyện, còn chuyện tiền bối nói là chuyện khác!

Âu Dương Phong chế giễu vỗ vỗ bờ vai của hắn:

-Yên tâm đi, lão phu hiểu chuyện mà, có gì sẽ liên lạc với ngươi sau.
Nói xong liền cười ha ha ly khai, trong lòng cực kỳ khoái ý.

Đang cùng với Tiêu Phong nhắc lại chuyện cũ Cái Bang, Hoàng Dung nghe được tiếng cười Âu Dương Phong , liền ngẩng đầu nhìn lại hướng bên kia, trong lòng nghi hoặc: ” Âu Dương Phong vừa mới một bộ dạng hận không thể gϊếŧ được mình, bây giờ tại sao lại chi khí tích tụ tự dưng biến mất? “

Càng nghĩ càng không yên, Hoàng Dung hướng đến Tiêu Phong cáo từ, thoát thân đi tới bên người Tống Thanh Thư:

-Không biết vừa mới rồi Tống công tử cùng Âu Dương tiên sinh nói cái gì, mà khiến cho lão ta cao hứng quay đi?

Tống Thanh Thư liền cười ha ha:

-Chúng ta chỉ tùy tiện hàn huyên vài câu, có lẽ là Âu Dương tiên sinh nhìn thấy tại hạ là bằng hữu, nên trong lòng vui vẻ ah.

Cũng không thể nói cho nàng biết hai người đang thương lượng làm thế nào bắt giữ nàng để dâʍ nhục một phen ah? Tống Thanh Thư cả người run lên, liền đem ý niệm xấu xa trong đầu xua tan sạch sẽ.
-Thật vậy sao?

Hoàng Dung gương mặt sáng ngời của nàng thay đổi,

-Thì ra Tống công tử cùng Âu Dương tiên sinh là bằng hữu?

Âu Dương Phong làm người cao ngạo, trong thiên hạ có được lão ta nhận làm bằng hữu rất ít, chỉ có vài người mà thôi, mà người nào cũng là đại tông sư ngang dọc nhất phương, còn Tống Thanh Thư chỉ là hậu bối, niên kỷ còn trẻ, lại có thể được Âu Dương Phong xem là bằng hữu, vậy thì trên cứu cánh trên nam nhân này còn cất dấu bí mật gì đây?

-Chỉ là có vài phần giao tình mà thôi.

Tống Thanh Thư cười nhạt, cũng không giải thích.

Lúc này Tiêu Phong cũng đến, cười vang nói:

- Tống huynh đệ, nghe nói Tống huynh đệ lần này là một trong mười sáu người được đề cử, sắp tới cùng Tống huynh đệ đánh một trận, có thể mắt thấy Tống huynh lại xuất thủ, thật sự là may mắn cho Tiêu mỗ.
Hoàng Dung ngạc nhiên nói:

-Tiêu đại vương đã từng cùng Tống công tử giao thủ?

Võ công của Tiêu Phong, nàng đã nhìn thấy tận mắt, đã từng làm cho võ lâm Trung Nguyên phiên giang đảo hải, một thân tu vi của hắn, chưa chắc là dưới Tĩnh ca ca .

Tiêu Phong cười khổ nói:

-Đâu chỉ đã giao thủ, Tiêu mỗ tự phụ Hàng Long Thập Bát Chưởng vô địch thiên hạ không gặp địch thủ, không ngờ Tống công tử dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng ứng đối, tu vi chưởng pháp cũng không dưới Tiêu mỗ …

Hoàng Dung hoa dung thất sắc, Tiêu Phong là nhân tài bất thế của Cái Bang, đối với Hàng Long Thập Bát Chưởng thì ngay cả Tĩnh ca ca so ra vẫn còn kém hơn, Tĩnh Ca Ca từ Cửu Âm Chân Kinh, mới vừa rồi ngộ ra được nhu kình của Hàng Long Thập Bát Chưởng, Tiêu Phong lại không có ngoại lực tương trợ, vài chục năm công phu đã đem Hàng Long Thập Bát Chưởng luyện được thành công cương nhu, mà hắn lại còn nói tu vi Hàng Long Thập Bát Chưởng của Tống Thanh Thư không dưới hắn?
-Hàng Long Thập Bát Chưởng là tuyệt học Cái Bang bất truyền, xin hỏi Tống công tử từ chỗ nào mà học được?

Hoàng Dung sắc mặt có chút khó coi.

Tống Thanh Thư mỉm cười:

-Tiểu đệ là từ nội tử học được.

Hắn liền đá qua bóng này qua cho Chu Chỉ Nhược.

-Nội tử?

Hoàng Dung sửng sốt một lúc, mới hiểu ra từ trong miệng hắn nội tử chính là chưởng môn Chu Chỉ Nhược của phái Nga Mi.

Hai đại cao thủ đức cao vọng trọng cùng bước đến nói chuyện, Chu Chỉ Nhược đã sớm chú ý, giờ thấy Tống Thanh Thư đem củ khoai lang bòng tay ném cho mình, hung hăng liếc mắt trừng hắn.

-Thử hỏi Chu chưởng môn lại là từ chỗ nào học được Hàng Long Thập Bát Chưởng vậy?

Hoàng Dung quay đầu hỏi.

Lúc Hoàng Dung quan sát Chu Chỉ Nhược, thì Chu Chỉ Nhược cũng đang quan sát Hoàng Dung, quả nhiên một thiếu phụ xinh đẹp phong lưu tiên diễm quyến rũ, lúc Tống Thanh Thư cùng Âu Dương Phong thì thầm bàn tán, thỉnh thoảng lại đánh giá Hoàng Dung, trong mắt hắn tán thán sắc đẹp kinh diễm của Hoàng Dung, thì Chu Chỉ Nhược thấy rất rõ ràng.
Chẳng biết vì sao, Chu Chỉ Nhược có thể từ trên người Hoàng Dung lại thấy bóng dáng của Triệu Mẫn, cũng có chút không thích giống như vậy, nghe câu chất vấn của Hoàng Dung, Chu Chỉ Nhược lên giọng nói:

- Võ công thiên hạ trăm sông đổ về một biển, phái Nga Mi khai phái hàng nghìn năm nay, công phu tuyệt kỳ không thiếu, sáng tạo ra một, hai bộ cùng giống như Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng không phải là hiếm lạ.

Hoàng Dung ngoài ý muốn, không nghĩ ra vì sao Chu chưởng môn xinh đẹp như tiên tử này đối với mình mơ hồ là có địch ý, bất quá Chu Chỉ Nhược mặc dù có chút không khách sáo, nhưng vẫn có mấy phần đúng mực, Chu Chỉ Nhược không có nói ra Hàng Long Thập Bát Chưởng là do phái Nga Mi Phái sáng tạo, nếu không thì Cái Bang và Nga Mi không chừng sẽ có một đoạn tinh phong huyết vũ.
Tuy rằng người hiểu biết nhìn ra được Tống Thanh Thư dùng chính là Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang, nhưng Chu Chỉ Nhược đã hạ dưới bậc thang, Hoàng Dung cũng không muốn bức bách:

-Thì ra là thế, xem ra là do ta đường đột.

Vậy mà lúc này Quách Phù nghe qua thì không cam lòng, âm dương quái khí kêu lên:

-Thật là thật không biết xấu hổ, học lén võ công của người ta mà còn nói năng lý lẽ hùng hồn ….