Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 398: Lục y cô nương nuôi cừu.




CHƯƠNG 398: LỤC Y CÔ NƯƠNG NUÔI CỪU.

-Thủy cô nương... lại là từ Giang Nam tới, không biết có phải là Thủy Sinh không?

Nghĩ đến lúc đầu gặp phải cô nương điêu ngoa bốc đồng này, Tống Thanh Thư mỉm cười nhớ lại, tốt xấu nói cũng coi như hữu duyên, mình cũng đã sờ soạng khắp trong thân thể của nàng rồi, cũng không thể để cho nàng bị Huyết Đao lão tổ đạp hư, liền vội vàng hỏi:

-Thủy Cô nương bị Huyết Đao lão tổ bắt đi, vào lúc nào vậy?

Đối mặt Tống Thanh Thư, tên quân binh kia lại nghĩ tới hắn là nam nhân của vị tiên tử kia, nên lộ ra thần tình hâm mộ, có chút ganh tỵ nói:

-Chuyện xảy ra vào nửa đêm hôm qua..

Hỏi rõ đám người Thủy Giám đuổi theo phương hướng nào, Tống Thanh Thư kéo Chu Cửu qua một bên, nhỏ giọng nói:

-Công chúa …bây giờ xảy ra tình huống này, để ta đi giúp Thủy Giám một tay, đem chất nữ của lão cứu trở về, sau đó có lẽ là lão không có từ chối thỉnh cầu chúng ta đâu.
-Thời gian trải qua lâu như vậy, còn đuổi kịp sao?

Chu Cửu bỉu môi, có chút oán giận,

-Đều tại ngươi, vừa rồi ta đã nói sớm một chút tới tìm Thủy Giám, ngươi không chịu đi ngay, cứ lôi kéo ta bắt làm cái gì “ Phục Phượng Thập Bát Thức..” của tên Vưu Bát khốn kiếp kia..

-Ta nào biết được sẽ phát sinh ra chuyện như vậy a,

Tống Thanh Thư nói,

-Bất quá lấy khinh công của ta, muốn đuổi kịp bọn họ cũng không phải là không có khả năng, công chúa về trước đi, sau khi gặp Hạ phu nhân nhớ đem chuyện bên này nói một tiếng với nàng, ta sẽ mau chóng gấp rút quay trở về.

-Được rồi, vậy chính ngươi cẩn thận một chút.

Chu Cửu cũng muốn đi cùng hắn, nhưng hơi chút khẽ động, thì giữa hai chân truyền đến một trận tê dại bủn rủn, thân thể đúng là có chút mệt mỏi, nghĩ đến do tên đầu sỏ gây nên, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư.
-Yên tâm đi, chỉ một Huyết Đao lão tổ mà thôi,

Tống Thanh Thư tự tin cười,

-Vậy ta đi trước đây.

-Ừ…

Chu Cửu khẽ gật đầu, nhìn Tống Thanh Thư vừa nhấn chân thì đã cách xa bên ngoài mười mấy trượng, liền lè lưỡi,

-Không ngờ Tống lang khinh công đã xuất thần nhập hóa như vậy.

Chu Cửu trên người mang Thần Hành Bách Biến của Thiết Kiếm Môn, từ trước đến nay tự phụ khinh công của mình, bây giờ nhìn thấy khinh công giữa hai người chênh lệch rất lớn, trong lòng đã có vài phần thất lạc, lại có vài phần tự hào về tình lang của mình.

Tống Thanh Thư một bên phiêu dật chạy như bay, một bên tìm kiếm tung tích của Huyết Đao lão tổ, trong lòng âm thầm tính toán: “ Thủy Sinh mới vừa bị Huyết Đao lão tổ cướp đi, đám người Thủy Giám liền đuổi theo, xem ra Huyết Đao lão tổ sẽ chưa có thời gian đối với Thủy Sinh làm mấy chuyện xấu, trong khoảng thời gian ngắn tạm thời Thủy Sinh còn an toàn, chỉ là phương hướng với tình huống bây giờ, Tống Thanh Thư cũng đanh chọn phương pháp tệ nhất, triển khai tìm kiếm theo hướng rẻ quạt tìm tòi.
Trời không phụ lòng người, Tống Thanh Thư vắt hết óc tính toán qua đi, cuồi cùng tại trong một sơn cốc phát hiện ra tung tích của Huyết Đao lão tổ .

-Lão tặc…lão không phải người... lão là ác ma... gϊếŧ ta đi...

Theo từ trong gió truyền tới văng vẳng tiếng khóc thảm thiết tuyệt vọng của một cô nương.

Tống Thanh Thư trong lòng chợt lạnh:

"Lẽ nào ta đến chậm?"

Xa xa thấy một đốm lửa, bên cạnh có hai bóng người, một là Huyết Đao lão tổ, một người khác là lão già gầy gò, trên cằm có một chòm râu dê, dưới mặt đất nằm một cô nương, đôi ngươi treo lệ, không phải là Thủy Sinh thì còn là ai nữa?

-Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, lão phu làm sao gϊếŧ được a? Đợi lão phu ăn xong bữa thịt cừu này, rồi sẽ hầu hạ ngươi…

Huyết Đao lão tổ cười nói, hai chữ hầu hạ cố ý nhấn mạnh, giọng nói tràn ngập chi ý dâʍ ɭσạи.
-Này… tiểu cô nương hãy thuận theo lão tổ a, không cần phân biệt, lão tổ thần công cái thế, đem mấy tên thúc thúc bá bá của ngươi đánh cho tan tác, anh hùng hảo hán như vậy phóng nhãn thiên hạ chạy đi đâu mà tìm?

Lão giả râu dê nịnh nọt nói.

-Phì…. họ Hoa kia, uổng cho lão cùng với phụ thân ta và Lưu bá bá cùng nổi danh, kết quả chỉ là một lão già vô sỉ sợ chết.

Thủy Sinh hung hăng gắt lên, trước ngực no đủ phập phòng, trong lòng cực kỳ bị kích động.

Thấy lão giả râu dê vẻ mặt hổ thẹn, Huyết Đao lão tổ cười ha ha:

-Hoa tiên sinh, chỉ là một cô nương thì biết cái gì là đạo lý lớn? Cái gọi là chim khôn chọn cành mà đậu, hôm nay Mông Cổ vì nhất thống thiên hạ, đang chiêu nạp hiền tài, lấy võ công của Hoa tiên sinh cùng với danh tiếng tại Giang Nam, tại trước mặt Vương gia A Lý Bất Ca lão phu sẽ đề cử, tiên sinh sẽ được trọng dụng, ngày sau được phong hầu bái tướng chẳng phải làm một người giàu sang quyền uy nhà nhã còn hơn là làm một giang hồ võ lâm đầu treo lưỡi đao?
-Được…được..trăm sự nhờ lão tổ a..

Lão già râu dê cúi đầu khom lưng nói, trên mặt không còn hổ thẹn, thay vào đó là một loại hào quang khát vọng quyền lực.

-Xem ra lão già râu dê này là Hoa Thiết Can trong nhóm Giang Nam tứ hiệp Lục, Hoa, Lưu, Thủy được gọi là “ Lạc Hoa Lưu Thủy “, lẽ nào đám người Thủy Giám đuổi theo đều bị Huyết Đao lão tổ gϊếŧ chết hết? Điều này làm sao có thể…

Tống Thanh Thư âm thầm kinh hãi, đang muốn nhảy ra ngoài cứu Thủy Sinh, thì nghe được tiếng nói thanh thúy nhẹ nhàng vang lên:

- Có phải là các ngươi đã làm thịt cừu của ta nuôi?

Tống Thanh Thư theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một cô nương mặt y phục Lục sam duyên dáng yêu kiều, búi tóc vấn lên càng làm tôn thêm vẻ đẹp nho nhã khuôn mặt trái xoan, tuy có vẻ vũ mị nhưng trong đôi mắt nàng hé ra thần sắc kiên định, trước ngực ưỡn cao, tuy thân mặc bộ y phục giản đơn, nhưng vẫn không thể che dấu khí chất cao ngạo lộng lẫy trời sanh, lan tràn vẻ rực rỡ, nàng đang tức giận nhìn hai người Huyết Đao lão tổ, Tống Thanh Thư liền thấy cổ quái, cô nương này xuất hiện từ lúc nào, mà ngay cả mình cũng không nhận biết được được?
Huyết Đao lão tổ quan sát cũng đang quan sát cô nương lục y, thấy nàng mặt trái xoan, da thịt trắng nõn, dung mạo tú lệ, liền đắc ý cười:

-Lão tổ ta hôm nay có số đào hoa, lại đến thêm một cô nương kiều mị nữa rồi, xem ra phải ăn thêm nhiều thịt dê bồi bổ thân thể…

Nhìn qua bếp lửa thịt cừu đang bị nướng chất béo ứa ra, xèo xèo rung động cừu, cô nương càng phẫn nộ:

-Tại sao lão lại gϊếŧ cừu của ta?

Huyết Đao lão tổ cười hắc hắc, cũng không đáp lời, cầm thanh đao đi bước một hướng tới gần cô nương lục y, mũi đao vô thanh vô tức hướng đến đai lưng nàng cắt đi.

Tống Thanh Thư thấy nàng dáng người thon thả, thân thể có vẻ mảnh mai, cũng không thấy được trên người nàng có chân khí gì cả, vội vã nhảy đi tới bên cạnh người nàng, ôm bờ eo nhỏ nhắn lui về phía sau mấy trượng, tránh thoát nhất đao tinh diệu của Huyết Đao lão tổ:
-Cô nương cẩn thận, lão già này không phải là người tốt, gϊếŧ người không nháy mắt, giống như gϊếŧ con cừu của cô nương vậy đấy.