Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 393: Hai nàng hai lần đều thích một nam nhân.




CHƯƠNG 393: HAI NÀNG HAI LẦN ĐỀU THÍCH MỘT NAM NHÂN.

-Phản ứng của ngươi làm sao kỳ quái như thế... người kia là ai a?

Hạ Thanh Thanh càng không ngừng truy vấn đến, Tống Thanh Thư chỉ cười mà không nói, chỉ trả lời nàng:

-Viên phu nhân đi xem thì sẽ biết .

Cứ như vậy Hạ Thanh Thanh liền càng hiếu kỳ, theo Tống Thanh Thư đi vào trong nhà, lúc nàng vừa nhìn thấy Chu Cửu lúc, kinh hô:

- Cửu công chúa…

Lúc này nàng rốt cuộc minh bạch sắc mặt Tống Thanh Thư tại sao kỳ quái như vậy, mối quan hệ dây dưa giữa nàng cùng với Chu Cửu một lời khó mà nói hết.

-Thanh âm này là...

Chu Cửu có chút chần chừ, nhìn trước mắt thân ảnh này quen thuộc, nên có chút xấu hổ,

-Là Viên phu nhân?

Gặp người quen mặt Hạ Thanh Thanh cũng không cần che mặt nữa, đem cái khăn che mặt che mặt lấy xuống, Tống Thanh Thư phát hiện lúc này hai nàng đang nhìn nhau, trong phòng lâm vào một loại không gian kỳ quái.
Tống Thanh Thư ho nhẹ hai tiếng, phá vỡ yên tĩnh trong phòng:

-Ách, hai người cũng không có gì muốn hỏi sao?

- Cửu công chúa, đây là….?

Hạ Thanh Thanh rốt cục nhịn không được hỏi lên.

-Viên phu nhân… ngươi và hắn?

Cùng lúc đó Chu Cửu cũng lên tiếng hỏi.

Hạ Thanh Thanh sắc mặt đỏ lên, nàng thân là Viên phu nhân lại cùng Tống Thanh Thư đi cùng nhau, đối mặt người quen ngày trước đương nhiên là khó xử, huống chi Chu Cửu ngày trước còn là tình địch của nàng, vì tranh giành Viên Thừa Chí, nàng cũng ăn không ít dấm chua, nghĩ đến chuyện cũ, Hạ Thanh Thanh liền càng khó chịu.

Tống Thanh Thư thấy cũng không thể để cho Hạ Thanh Thanh bởi vì lễ giáo thế tục bị Chu Cửu coi thường, liền vội vàng đem lúc chuyện Hạ Thanh Thanh vì thay Viên Thừa Chí báo thù, độc hành vào Tử Cấm Thành ám sát Khang Hi, sau đó nhờ hắn cứu ra, rồi về sau vì tiếp tục báo thù, không tiếc thân lẻn vào Bảo Thân Vương phủ giản lược kể lại cho Chu Cửu một lần.
Hạ Thanh Thanh cũng phục hồi tinh thần lại, vừa thẹn lại quẫn, cấp bách vội vàng cắt đứt hắn:

-Tống công tử…ngươi đừng nói nữa.

Chu Cửu vốn nghĩ tới Hạ Thanh Thanh thật ra không có làm chuyện gì có lỗi với Viên Thừa Chí, còn tưởng rằng là do Tống Thanh Thư bại hoại kia dùng cái gì mánh khoé xấu xa đễ khi dễ nàng, khi nghe hắn kể lại như vậy, rốt cục thả lỏng tâm tình, thở dài một hơi:

-Viên phu nhân.. luận cảm tình đối Viên đại ca, ta cuối cùng so ra vẫn kém hơn ngươi.

Chu Cửu lúc đầu cũng có chuẩn bị vào kinh ám sát Khang Hi, đáng tiếc nàng còn lưng đeo mối quốc cừu, vì một ngày nào đó có thể gϊếŧ Lý Tự Thành, Ngô Tam Quế cùng với lật đổ Mãn Thanh, nàng phải đè xuống vì ý niệm báo thù cho Viên Thừa Chí, trong chốn giang hồ bôn ba, thu xếp thế lực để cầu khôi phục giang sơn Đại Minh.
Trên người nàng mang theo trách nhiệm nhiều lắm, chung quy so ra vẫn kém Hạ Thanh Thanh đối với Viên Thừa Chí toàn tâm toàn ý như vậy.

Hạ Thanh Thanh tuy rằng hiểu được cảm xúc Chu Cửu, nhưng giờ khắc này mình đã cùng Tống Thanh Thư ở cùng một chỗ, nghe nàng khích lệ kiểu dạng này, cảm thấy không phải là tư vị tốt gì, đột nhiên lại phát hiện đối phương cùng Tống Thanh Thư đầu mày cuối mắt, nên nghi ngờ hỏi:

-Chu Cửu…. công chúa và Tống công tử….?

Lúc này đến phiên Chu Cửu lúng túng, nàng xuất thân hoàng tộc, nghĩ đến việc nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyện rất bình thường, nàng cũng đã chuẩn bị trước cho mình, tỷ như chuyện của Tăng Nhu, cũng không gây nên gợn sóng trong lòng nàng, bất quá Hạ Thanh Thanh lại cũng cùng Tống Thanh Thư ở cùng nhau, lúc đầu nàng vì tranh đoạt Viên Thừa Chí với Hạ Thanh Thanh, khiến cho buồn bã thương đau, chẳng lẽ chuyện xưa lại tái diễn?
Chu Cửu lần này cũng không cho phép mình nhượng bộ, huống chi nàng từ lâu đã cùng Tống Thanh Thư ân ái, đâu có thể buông tay nhường cho nữ nhân khác? Khi chất hoàng tộc khiến cho nàng rất nhanh khôi phục lại thần trí, mỉm cười nói:

-Viên phu nhân, không ngờ chung quy chúng ta chạy không khỏi số phận cùng chung một phu quân..

Hạ Thanh Thanh sắc mặt đỏ lên, tự nhiên hiểu Chu Cửu nhắc tới chuyện năm đó hai người tranh giành tình nhân, hồi tưởng chuyện cũ, hôm nay hai người lại cùng lúc thương yêu với nam tử khác, Hạ Thanh Thanh cũng không chịu đựng nỗi thổn thức .

- Cửu công chúa, lần này ta sẽ không cùng công chúa tranh giành đâu..

Hạ Thanh Thanh thở dài.

Tống Thanh Thư biến sắc, Chu Cửu cũng cả kinh, vội vàng lôi kéo tay nàng nói:

-Viên phu nhân.. ta cũng không ngại….

Tống Thanh Thư có chút hốt hoảng lôi kéo tay của Hạ Thanh Thanh:
-Viên phu nhân nói cái gì mê sảng vậy?

Tuy rằng thường ngày nàng cùng Tống Thanh Thư thân thiết, bất quá có mặt Chu Cửu, Hạ Thanh Thanh ngượng ngùng, vội vàng rút tay về, lẩm bẩm nói:

-Ta không phải là từ trước đã từng nói với ngươi, ta không thể để cho Viên đại ca hổ thẹn, cho nên không thể để cho ngoại nhân biết chuyện giữa ta và ngươi ở cùng một chỗ sao?

Tống Thanh Thư nhíu mày:

- Cửu công chúa cũng không phải là người ngoài.

Hạ Thanh Thanh gấp đến độ thẳng giậm chân, xấu hổ nhìn Chu Cửu nói:

- Cửu công chúa, sau này ta sẽ không cùng Tống công tử thành thân, ta vẫn là Viên phu nhân của Viên đại ca... chỉ là... chỉ là hi vọng ngươi bỏ qua chuyện giữa ta và hắn... đã từng… qua lại với nhau.

Tống Thanh Thư rốt cuộc cũng hiểu ra, đây là chuyện hai người đã ước định, có thể nói giống như chỉ có thể là lén lút "trộm tình" mà thôi...
Chu Cửu có chút suy nghĩ liền hiểu ý tứ Hạ Thanh Thanh, nàng nhìn Tống Thanh Thư, nghĩ thầm tên bại hoại này đến tột cùng có chỗ nào tốt, lại có thể làm cho Hạ Thanh Thanh cam tâm làʍ ŧìиɦ nhân trong bóng tối chứ?

Nàng nghĩ như vậy khó tránh khỏi Hạ Thanh Thanh bị ủy khuất, đang muốn khuyên bảo, nhưng lại hiểu ra sự lo lắng của Hạ Thanh Thanh, đặt mình vào hoàn cảnh Hạ Thanh Thanh mà ngẫm lại, thì chắc chắn cũng không muốn tái giá cho Tống Thanh Thư, khiến cho Viên Thừa Chí sau khi chết đi còn trở thành đề tài cho giang hồ đàm tiếu.

-Viên phu nhân, trên cái thế giới này sợ rằng không có người nào có thể hiểu rõ hơn tâm tình của ngươi bằng ta, ta biết quá để trong lòng cái đạo nghĩa kia trong tâm khảm, ta cũng không khuyên ngươi nữa, chỉ cần không có người ngoài ở đây, chúng ta sẽ đối đãi tỷ muội tương xứng.
Chu Cửu đưa tay ra kéo lấy Hạ Thanh Thanh, Hạ Thanh Thanh do dự một chút, cũng chủ động nắm tay nàng, hai người nhìn nhau mỉm cười, những ân ân oán oán ngày trước đã tiêu tan thành mây khói.

-Ha ha, cứ như vậy tốt nhất, trước đây tại hạ còn sợ hai người sẽ đánh nhau đây.

Tống Thanh Thư cười vang lên không phải lúc..

-Hừ..xuống địa ngục đi.

Hai nàng không hẹn mà cùng lườm hắn.

Hạ Thanh Thanh đã từng cùng Tống Thanh Thư ở chung với nhau thời gian, không giống Chu Cửu vẫn còn có chút ngượng ngùng không buông ra, nghe được Tống Thanh Thư nói, Hạ Thanh Thanh đôi ngươi chuyển độn, giảo hoạt hỏi:

-Nếu chúng ta quả thật muốn đánh nhau, thì ngươi sẽ định làm như thế nào?

Tống Thanh Thư quỷ dị cười:

-Còn có thể làm sao, tại hạ sẽ điểm huyệt đạo của hai người, cởi cởi hết y phục ra, rồi ném lên chung một cái giường... Hắc hắc, đã có tầng quan hệ này, hai người còn có cái gì mà chống đỡ chứ?
-Muốn chết à!

Nghe qua, đừng nói là Hạ Thanh Thanh, ngay cả Chu Cửu luôn luôn ung dung lạnh nhạt cũng không chịu nổi, hừ nhẹ một tiếng tay áo liền hướng trên mặt hắn đánh đến.