-Đệ làm sao để cho tẩu tẩu bị ủy khuất chứ, nếu như có thể cưới tẩu tẩu xuất giá, đương nhiên sẽ không để làm thϊếp, mà là…mà là...
Tống Thanh Thư đột nhiên nghĩ đến lúc trước Chu Chỉ Nhược nằm ở trên giường với ánh mắt thảm thiết ai oán, thì câu sau không nói ra được
Hồ phu nhân phảng phất biết hắn muốn nói cái gì, ngón tay nhỏ dài đè lại trên miệng của hắn, ôn nhu nói:
-Thúc thúc đừng có nói thay lòng đổi dạ như vậy, Chu phu nhân cũng là người đáng thương, huống hồ thân phận của ta cũng không nghĩ tới có thể cùng thúc thúc công khai được, chỉ cần tình cờ nhớ tới, thúc thúc có thể bồi ta, thì ta đã hài lòng.
-Tẩu tẩu cũng biết đệ không quan tâm đến thân phận của tẩu tẩu mà…
Tống Thanh Thư cầm lấy nàng tay, chỉ cảm thấy mềm mềm, trong lòng rung động, thành khẩn nhìn nàng.
Hồ phu nhân mỉm cười:
-Nhưng là những người khác sẽ để ý đến, còn Phỉ nhi nếu biết, thì thúc thúc sẽ xử sự làm sao khi lúc trước cùng hắn kết bái làm huynh đệ?
Tống Thanh Thư phiền muộn, cải chính nói:
-Lần đó Phỉ nhi chỉ là thay thế phụ thân hắn cùng đệ kết bái, chứ đâu phải chính hắn đâu..
Thấy Tống Thanh Thư trên mặt ngượng ngùng, Hồ phu nhân tức giận nói:
-Rõ ràng là chính ta chịu thiệt, để cho thúc thúc chiếm hết tiện nghi còn không cần thúc thúc phụ trách, vậy mà còn biểu hiện không cao hứng là sao?
-Đó là vì tẩu tẩu thương đệ mà…
Tống Thanh Thư đưa tay ôm chầm vòng eo Hồ phu nhân, môi lại đưa đến trên khuôn mặt trắng như tuyết của nàng.
-Ai nha,
Hồ phu nhân né tránh, hé miệng nói,
-Không cho gọi ta như vậy nữa..
-Nhưng vừa rồi rõ ràng là tẩu tẩu nói cũng thích gọi như vậy mà...
Tống Thanh Thư không để ý chút nào, hôn lên môi nàng.
-Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là... bây giờ..
Hồ phu nhân mím môi thật chặt, giọng nói hơi run rẩy.
-Đâu có gì khác biệt đâu..
Tống Thanh Thư nắm lấy bả vai Hồ phu nhân, đư nhẹ nhàng kéo nàng hướng về ngực mình lôi lại.
-Trời sắp sáng rồi…
Tuy rằng mới vừa cùng với hắn giao hoan, nhưng Hồ phu nhân vẫn chưa có quen thuộc với mối quan hệ như vậy của hai người, làm cho nàng theo bản năng xấu hổ.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, lắc đầu nói:
-Vẫn chưa có sáng..
-Nói càn..
Hồ phu nhân lườm hắn một cái, hai gò má hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, cảm nhận được Tống Thanh Thư đã ép đến trên người của mình, trái tim Hồ phu nhân run lên, cả người như nhũn ra, duỗi ra hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm trên người hắn.
Vừa rồi Hồ phu nhân bởi vì trong lòng ngượng ngùng, nên nằm im mặc kệ cho Tống Thanh Thư làm xằng làm bậy, có điều nàng chung quy không phải là một cô nương chưa rành thể sự, mà là một người đã thành thục trong chuyện chăn gối, nên bây giờ liền nhẹ nhàng đong đưa vòng eo mềm mại, hết sức phối hợp động tác của hắn đang nằm trên người của mình.
Cái mông lớn Hồ phu nhân nhẹ nhàng đong đưa để cho cây côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư trượt lên trượt xuống ngay chính giữa cái khe thịt của cái âm hộ mập mạp no đủ của mình.
-A... thúc thúc......
Hồ phu nhân mị nhãn như tơ, khẽ cắn đôi môi, phát ra nồng đậm tiếng rêи ɾỉ, toàn thân ma ngứa, nhịn không được thân thể mềm mại run run, cây côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư càng thêm trướng đại, thân thể mềm mại của nàng giãy dụa, nghênh hợp xu hướng đòi hỏi được đút vào…
Cảm nhận được Hồ phu nhân nghênh hợp, Tống Thanh Thư hưởng thụ đến vô tận, hắn cúi người bên tai nàng nhẹ nhàng thì thầm…..
Hồ phu nhân đôi mắt nửa mở nửa khép, nghe rõ lời của hắn, hàm răng khẽ cắn, cáu giận nói:
-Thúc thúc coi ta thành cái gì vậy?
Tống Thanh Thư biết nàng cũng không phải là chân chính tức giận, vội vã ở bên tai nàng nói thêm mấy câu nói.
Hồ phu nhân bán tín bán nghi:
-Thật sao?
-Đương nhiên là thật, tẩu tẩu cứ thử thì sẽ liền biết …
Tống Thanh Thư cam đoan nói.
Hồ phu nhân lúc này bên trên da thịt nhiễm một tầng đỏ bừng như hoa hồng, đang lúc thần trí mơ màng, bị Tống Thanh Thư nhiều lần dụ dỗ, trên mặt hiện lên có vẻ muốn xiêu lòng theo, có điều rất nhanh đôi mi thanh tú nhíu lại:
-Nhưng ta không biết... trước giờ chưa có thử qua như vậy.
Dưới ánh mắt khích lệ của Tống Thanh Thư, Hồ phu nhân do dự một lúc, chung quy cũng mềm lòng dưới ánh mắt tha thiết của hắn, ngượng ngùng bối rối nằm úp người xuống, rồi từ từ quì nằm, cái mông nhổng lên thật cao .
"Hừ…cái tư thế này khó xử quá !" Hồ phu nhân rất nhanh liền hối hận rồi, đang muốn nằm lại, thì Tống Thanh Thư đã giữ chặt vòng eo của nàng.
-Tẩu tẩu có cái mông cong lên rất khêu khích người, có rất ít nữ nhân có được đường cong như vậy..
“ Tiểu hỗn đản, dám lấy mình so sánh cùng với những nữ nhân khác." Hồ phu nhân trong lòng bay lên lời u oán, thì bị Tống Thanh Thư một tay nâng lên cái eo của nàng, tách ra hai mảnh mông thịt đầy đặn, đưa cây côn ŧɦịŧ nhấn sâu vào trong u cốc nàng nặng nề va chạm.
Hồ phu nhân tựa đầu vùi sâu vào trên gối, cũng không né tránh, trong cổ phát ra tiếng rên mơ hồ yêu kiều, trường kỳ thiếu khuyết nam nhân yêu thương, thân thể thành thục chưa thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ, tìиɦ ɖu͙ƈ sôi trào lấy như hỏa diễm, đôi môi ướŧ áŧ đỏ tươi hơi hé mở ra, cái mông đã vong tình lay động, đón hùa cây côn ŧɦịŧ xâm nhập bên trong cơ thể.
Tống Thanh Thư biết mình đã dẫn dắt nàng vào trong sự kíƈɦ ŧìиɦ nam nữ như si như cuồng rồi, động tác cây côn ŧɦịŧ lúc sâu lúc cạn, lúc nhanh lúc chậm, ra ra vào vào, làm cho Hồ phu nhân chết đi sống lại, nhìn thấy bộ dáng dâʍ đãиɠ của nàng đã vứt bỏ hết thảy, hắn nhanh hơn tốc độ ra vào cùng lực đạo, liên tiếp mãnh lực kéo ra đưa vào, xâm nhập ở chỗ sâu trong hang động, bên trong u cốc dịch nhờn lại tràn lan giống như hồng thủy vỡ đê, giờ này khắc này rốt cục Hồ phu nhân nếm dược chân chính cá nước thân mật, nếm đủ ngon ngọt mưa móc với cái âm hộ khô hạn đã lâu.
…………………………………………………………………………………….
Một lúc sau Hồ phu nhân nhịn không được từ sâu trong u cốc truyền đến từng trận xót ngứa tê dại kɦoáı ƈảʍ, lông mày thỉnh thoảng nhẹ chau lại, thở gấp hổn hển, rêи ɾỉ lấy:
- A…..thúc thúc…... đó...ừ..
Tống Thanh Thư nhìn Hồ phu nhân bình thường đoan trang tao nhã ung dung giờ bị khơi mào tìиɦ ɖu͙ƈ bị ức chế đã lâu, trở nên tao lãng như vậy, hắn đỉnh động càng là đại lực đút vào cây côn ŧɦịŧ, bên trong u cốc vẫn thập phần chặt khít, mỗi một cái đút vào đều đem thân cây côn ŧɦịŧ kẹp chặt ma sát bao vây lấy hết sức thoải mái, tăng thêm từng tiếng cầu xin, càng kích khởi hắn vô cùng kích động.
Kịch liệt lay động trên giường, Tống Thanh Thư thể lực dư thừa làm Hồ phu nhân say mê với sức dũng mãnh tiến công của hắn, nàng giống như là muốn đem tính dục bị đè nén nhiều năm toàn bộ phát tiết ra .
Cây côn ŧɦịŧ tại bên trong u cốc non mềm co rúm đâm vào càng lúc càng cuồng loạn, không thể chống đỡ nỗi kɦoáı ƈảʍ đang chiếm cứ tâm linh, Hồ phu nhân cũng không ngừng điên cuồng đón hùa, trong miệng m thanhrêи ɾỉ xen lẫn hơi thở dồn dập tiêu hồn thực cốt, Hồ phu nhân rốt cục buông ra hết thảy cao giọng kêu lên:
-A... a…..thúc thúc tốt... thật sâu ah…
Tống Thanh Thư chạy nước rút càng lúc càng nhanh, Hồ phu phu nhân khoái hoạt kêu lên, rốt cục lại nữa rồi đến cao trào, lúc này cây côn ŧɦịŧ của hắn một hồi phát run, tinh quan cũng đã mở, từng làn tϊиɦ ɖϊƈh͙ như nham thạch nóng chảy mạnh mẽ phún xạ vào hoa tâm nàng, bỏng đến mức lần nữa hoa tâm cao trào co rút đánh úp, từng dòng hỗn hợp chất lỏng nhơ nhớp ấm áp trơn trượt từ dưới thân ở sâu trong trào ra bên ngoài cơ thể, ướt đẫm từ nơi giao hợp của Hồ phu nhân cùng thân thể của Tống Thanh Thư.
……………………………………………………………………………………
Lúc mặt trời lên cao, hai người mới bắt đầu sóng vai đi ở trên quan đạo, Hồ phu nhân đột nhiên lảo đảo, suýt chút nữa ngã té ngã, vừa đứng vững liền đẩy ra Tống Thanh Thư đang muốn đỡ nàng, tức giận nói:
-Đều do thúc thúc cả, hai chân của ta đến giờ còn cảm thấy như nhũn ra…
Nghĩ đến hôm qua kiều diễm, Tống Thanh Thư trong lòng rung động, đưa tay ra:
- Nếu không để đệ cõng tẩu tẩu đi.
Hồ phu nhân bị sợ lui lại, chột dạ nhìn chung quanh, thấy không có ai chú ý tới, lúc này thở phào, lập tức sầm mặt lại, trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư:
-Đều đã nói rồi, trước mặt mọi người không cho biểu hiện quá thân mật.
-Được… được… được.
Tống Thanh Thư biết nàng da mặt rất mỏng, gật đầu cười.
Hồ phu nhân hơi đỏ mặt, than thở:
-Ai, tối hôm qua nhất thời trở nên mơ màng, lại làm ra chuyện có lỗi với Hồ đại ca. Hồ đại ca nếu là ở trên trời có linh, ta thật là không còn mặt mũi để gặp hắn….
Tống Thanh Thư cũng hiểu được loại tâm tình này, cũng không tiện khuyên lơn, đột nhiên linh cơ, từ trong lồng ngực lấy ra một cái mặt nạ đưa tới trước mặt nàng, cười nói:
-Dùng cái này che khuất mặt có thể cũng dễ chịu hơn một chút?
Nhìn trước mắt mặt nạ màu trắng bạc, Hồ phu nhân dở khóc dở cười, có điều lại nghĩ đến, mấy ngày tiếp theo nói không chắc có thể tình cờ gặp không ít người quen, che mặt thì cũng thuận tiện, liền nhận lấy mang lên trên mặt.
-Tẩu tẩu dù cho che khuất dung nhan tuyệt mỹ, vẫn khó nén phong thái yểu điệu, thực sự khiến lòng người rung động không ngừng.
Tống Thanh Thư trên dưới quan sát nàng, tự đáy lòng thở dài.
Nhận được sự tán thưởng của hắn, trong lòng Hồ phu nhân cũng có vài phần cao hứng:
-Không được, thúc thúc cũng phải đeo, bằng không thì ta một mình đeo cái mặt nạ quỷ này, có cảm giác kỳ cục đấy.
……………………………………………………………………………………….
Hai người một đường vừa đi vừa trò chuyện, rất mau rời khỏi phạm vi thế lực Kim quốc, tiến vào cảnh nội Sơn Đông.
-Tẩu tẩu chúng ta tìm tửu lâu kiếm gì ăn một chút gì đi….
Thấy Hồ phu nhân mồ hôi nhỏ giọt, Tống Thanh Thư nói.
-Được..
Hồ phu nhân cũng cảm thấy mệt mỏi, gật đầu.
Khi hai người đi vào một quán ăn to lớn, Tống Thanh Thư chợt hít vào một ngụm khí lạnh, một nơi như thế này bây giờ đang ẫn giấu tàng long ngọa hổ.
Có thể là thời gian gần đây Kim Xà Doanh phát rộng rãi anh hùng thϊếp, nên trong tửu lâu võ lâm nhân sĩ chiếm đa số, có điều làm người chú ý nhất chính là hai đạo nhân mã.
Một ngồi ở phía đông gian phòng trang nhã, chung quanh có một vòng võ sĩ tinh tráng, vòng bên trong là tám cái xạ thủ, ánh mắt sáng quắc quét nhìn người ra vào tửu lâu.
Trung gianh chính giữa bên cạnh bàn ngồi một nữ nhân sáng rực rỡ, đối diện còn có một nữ nhân ung dung cao quý, chính là người quen cũ Triệu Mẫn cùng Hoa Tranh công chúa.
Tống Thanh Thư quan sát người ngồi ở bên cạnh hai nàng, ngoại trừ Kim Luân Pháp Vương, Huyền Minh Nhị lão, thiếu vắng A Đạ,i A Nhị, A Tam, nhưng có thêm một lão đầu đà, kề bên còn có một lão nhân mặc thanh bào.
"Chẳng lẽ là Quang Minh hữu sứ Phạm Diêu cải trang thành Khổ Đầu Đà? Lẽ nào Triệu Mẫn lại cùng Trương Vô Kỵ đã hòa hảo lại rồi?" Tống Thanh Thư trong lòng cảm giác nặng nề, có điều rất nhanh lắc đầu, hắn biết mình lo xa rồi.
Phạm Diêu tuy rằng thân là Quang Minh hữu sứ Minh giáo, ở trong chốn giang hồ cũng là cao thủ nhất lưu, nhưng lão đầu đà này lại biểu hiện ra khí độ cấp tông sư của một phái, khí thế cũng không hề thua kém Kim Luân Pháp Vương.
Còn lão nhân thanh bào, khuôn mặt không hề có cảm xúc, khiến người cảm thấy cao sâu không lường được, ngay cả Huyền Minh Nhị lão cũng đều cung kính đứng sau lưng của lão.
-Ưʍ.. Huyền Minh Nhị lão liên thủ đã bước lên hàng cao thủ hàng đầu giang hồ, Kim Luân Pháp Vương cũng chưa chắc gì bọn họ để ở trong mắt, còn lão nhân thanh bào này tột cùng là ai, mà có thể để cho hai người ngoan ngoãn như thế?
Tống Thanh Thư kinh hãi.