Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 348: Chậm lại việc chọn phò mã.




CHƯƠNG 348: CHẬM LẠI VIỆC CHỌN PHÒ MÃ.

Nghe giọng Miêu Nhược Lan non nớt lanh lảnh hô lên .

-Thúc thúc thật giỏi…

Tống Thanh Thư nhất thời có một loại cảm giác tɦác ɭoạи hoang đường, hắn mỉm ôm nàng đưa tới trước mặt Miêu Nhân Phụng,

-Miêu đại hiệp, tại hạ đem lệnh thiên kim hoàn bích trở về.

Miêu Nhân Phụng kích động, đưa tay ra đón Miêu Nhược Lan:

-Công tử đại ân đại đức, Miêu mỗ không có gì báo đáp, ngày sau như có việc cần sự trợ giúp, Miêu mỗ mặc cho công tử sai phái.

Tống Thanh Thư mặt tuy rằng bị mũ che khuất hơn một nửa, nhưng Miêu Nhân Phụng vẫn nhìn ra hắn tuổi không lớn lắm.

Tống Thanh Thư không để ý đến, có điều đây chỉ là một mối thiện duyên thôi, lẽ nào ngày sau có thể sai phái đường đường Kim Diện Phật hay sao? Có điều... Tống Thanh Thư đột nhiên nghĩ đến chuyện của mình và Hồ phu nhân, trong lòng suy nghĩ tầng này quan hệ, có thể Miêu Nhân Phụng mắt nhắm mắt mở cho qua đi..
-Các hạ đến tột cùng là người phương nào?

Mắt thấy thịt mỡ tới tay lại bị giật mất, Vân Trung Hạc vừa giận lại sợ, hắn thấy Mẫn Nhu ngực lớn eo nhỏ, thực sự là cực phẩm hiếm thấy, lại liếc nhìn qua Miêu Nhược Lan trắng ngần, Vân Trung Hạc càng là áo não, nếu không có tên nam nhân không biết rõ lai lịch này đột nhiên nhô ra, thì mình bất định đã hưởng hết nhân gian diễm phúc này rồi.

Thấy Vân Trung Hạc vẻ mặt gian giảo quan sát mình, Mẫn Nhu cùng Miêu Nhược Lan đều cảm thấy cả người khó chịu..

-Vân Trung Hạc, nghe nói các hạ đã từng phát ra lời thề độc, nếu sau này còn bắt nạt nữ nhân, thì sẽ bị Ngũ Lôi đánh trúng phải không?

Tống Thanh Thư cười gằn.

Vân Trung Hạc giật mình, chuyện này chỉ có mình và Tống Thanh Thư biết qua, vừa nghĩ như thế, nhìn nam nhân đối diện này có thân hình càng nhìn càng quen mắt, không khỏi kinh hô:
-Tống Thanh Thư, hóa ra là các hạ.

Tống Thanh Thư sững sờ, đúng là không ngờ bị hắn nhìn ra, nên liền đem cái mũ bỏ ra, quay qua nhìn Đoàn Duyên Khánh cười nói:

-Đoạn tiên sinh, Ngũ Độc giáo từ biệt, các hạ phong thái vẫn như ngày nào.

Nghĩ đến vừa rồi thảm bại vào trong tay đối phương, Đoàn Duyên Khánh mặt mũi khó coi:

-Các hạ võ công đúng là càng ngày càng cao minh..

Giữa trường đấu mọi người nghe được Đoàn Duyên Khánh nói như vậy, Miêu Nhân Phụng thở dài: “ Trước nghe lời đồn Xung Hư đạo trưởng chỉ trong một chiêu liền bị bại trong tay hắn, ta còn vẫn không tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy, thực sự là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. ..

Mẫn Nhu đôi mắt đẹp tỏa sáng tài, trong lòng rung động khi thấy nam nhân anh tuấn trẻ tuổi lại có võ công cao cường như vậy, nghĩ thầm nếu như Ngọc nhi chỉ cần có bản lĩnh bằng một phần mười của hắn, thì mình cũng đã toại nguyện rồi.
Thạch Thanh càng là đại hỉ, ôm quyền nói:

-Thì ra các hạ là Tống công tử, người độc hành vào Thanh triều ám sát Khang Hi, Thạch mỗ vẫn mộ danh đã lâu, bây giờ gặp được, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.

Tống Thanh Thư vội vã trả lời:

-Chỉ là lời đồn đại mà thôi, huống hồ chung quy tại hạ cũng đã thất bại, Thạch đại hiệp quá khen, lâu này Hắc Bạch Song Kiếm Đúng trên chốn giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, Tống mỗ cũng rất khâm phục.

-Ai, công tử nói sai rồi,

Thạch Thanh vẫy tay,

-Ta cùng phu nhân cái gọi là hành hiệp trượng nghĩa, thật ra chỉ là làm nhưng chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Cái gọi là hiệp chi đại giả, vì dân vì nước, hành động của công tử thúc đẩy nhiệt huyết trong xương người Hán làm phấn chấn thiên hạ, so với chúng ta thì hữu dụng hơn nhiều lắm.
-Này, các ngươi đã nói xong chưa? Lẫn nhau thổi phồng làm ta cảm thấy buồn nôn.

Nam Hải Ngạc Thần vẻ mặt làm như muốn ói, hắn tuy biết võ công của Tống Thanh Thư cao minh hơn mình nhiều lắm, nhưng từ trước đến giờ tâm tính đơn giản, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, không có kiêng kị ai cả.

Biết hắn như vậy nên Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, cũng không có nổi giận:

-Tại hạ cũng muốn nói về các hạ đấy, toàn bộ người của phái Nam Hải từ trên xuống dưới, bất luận võ công như thế nào, tại hạ cũng không tìm được người nào để mà khâm phục, ngoại trừ sau gáy người nào cũng có nhô ra một cục khác người.

Nam Hải Ngạc Thần giật mình nhảy lên, cười hắc hắc nói:

-Tiểu bạch kiểm lại biết đệ tử phái Nam Hải chúng ta ai cũng đều sau gáy có cục nhô lên, thực sự khâm phục… khâm phục.
Trong phòng mọi người thấy Nam Hải Ngạc Thần không khâm phục võ công Tống Thanh Thư, nhưng khâm phục cái chuyện nghe qua không hiểu ra sao, không khỏi thấy buồn cười.

Đoàn Duyên Khánh khặc một tiếng, trầm giọng hỏi:

-Nhắc đến chuyện này, lão phu cũng muốn hỏi công tử một chút,lLúc trước ở Ngũ Độc giáo, công tử chiêu nạp dẫn tiến lão phu vào Niêm Can Xử của Mãn Thanh, bây giờ công tử lại làm ra chuyện như vậy, lão phu phải xử ra sao đây?

-Đoạn tiên sinh không cần lo lắng, Niêm Can Xử là bộ phận đặc thù, bây giờ Khang Hi đang cần đến các cao thủ võ lâm, cho nên cũng sẽ không bởi vì chuyện của tại hạ mà làm khó dễ tiên sinh, ho nên đó là việc của Đoạn tiên sinh tự mình quyết định. Còn chuyện hôm nay, nể tình ngày trước, tại hạ cũng sẽ không làm khó dễ các vị.

Tống Thanh Thư trong lòng suy nghĩ: “ Bây giờ Tử Cấm thành thì Khang là người của mình, Đoàn Duyên Khánh tiếp tục ở lại Niêm Can Xử cũng được, xem như là gián tiếp làm việc cho mình, nhưng cũng không thể công khai khuyên bọn họ ở lại Niêm Can Xử, dù sao hắn vẫn lo lắng Miêu Nhân Phụng và Hắc Bạch Song Kiếm sẽ đánh giá không tốt về hắn…
-Vậy thì thôi đi…

Đoàn Duyên Khánh âm tình bất định, cuối cùng thở dài một hơi, lúc trước Tống Thanh Thư đáp ứng sẽ trợ giúp lão phục quốc, lão mới đồng ý gia nhập Niêm Can Xử, bây giờ Tống Thanh Thư đã rời đi, ai biết Khang Hi tâm tư sẽ ra sao?

-Dựa vào võ công bây giờ của Tông công tử, ám sát Khang Hi lại mà còn thất bại, bên trong Thanh triều không biết còn ẩn giấu biết bao nhiêu cao thủ thần bí.

Tống Thanh Thư không chút biến sắc nói:

-Đoạn tiên sinh cũng không cần tự hạ thấp mình, Tống mỗ sở dĩ thất bại, là không nghĩ tới trong hoàng cung còn ẩn giấu một lão thái giám võ công tuyệt đỉnh, lúc sắp thành lại bị bại. Lấy võ công tiên sinh, trong triều đình Mãn Thanh, ngoại trừ lão thái giám kia, còn lại rất ít người là đối thủ của Đoạn tiên sinh.

-Đúng rồi,

Tống Thanh Thư không muốn dây dưa thêm vấn đề này ở đây,
-Sao Đoạn tiên sinh không ở lại Tây Hạ vì đã đến ngày Ngân Xuyên công chúa tuyển chọn phò mã, mà lại ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này làm chi?"

Đoàn Duyên Khánh kinh ngạc hỏi:

-Chẳng lẽ Tống công tử không biết sao?

-Biết cái gì?

Tống Thanh Thư ngơ ngác.

Thấy hắn thật sự không biết, Đoàn Duyên Khánh giải thích:

-Trước đây không lâu, tệ quốc quốc chủ đã tuyên cáo việc chọn phò mã dời lại một năm sau rồi.

-Chuyện lớn như vậy mà cũng có thể tuyên cáo chậm lại?

Tống Thanh Thư há hốc mồm, phải biết việc này Tây Hạ quốc đã chiêu cáo khắp thiên hạ, bây giờ muốn nói chậm lại liền thì chậm lại, thì còn gì là mặt mũi nữa.

-Tệ quốc quốc chủ cũng là thân bất do kỷ a.

Đoàn Duyên Khánh thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ …