Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 342: Nữa đêm gõ cửa.




CHƯƠNG 342: NỮA ĐÊM GÕ CỬA.

Nguyên là khi đó Hồ phu nhân nghe được Tống Thanh Thư có biện pháp song tu, trong lòng cả kinh, nàng mặc dù đối với Tống Thanh Thư rất có hảo cảm, nhưng trong lòng vẫn luôn mong nhớ đến Hồ Nhất Đao, tuyệt không muốn ủy thân cho hắn để rồi phải sống chui nhủi ở trên thế gian.

Đáng tiếc lúc đó Hồ phu nhân bị trọng thương, hoàn toàn không có cách nào mở miệng, chỉ có thể âm thầm tự quyết, nếu Tống Thanh Thư đúng là dùng loại phương pháp song tu cứu nàng, thì cũng thản nhiên tiếp thu, coi như là báo đáp đoạn nghiệt duyên ân tình trước giờ đo, sau đó lại bồng bềnh rồi đi thật xa, cùng hắn triệt để một đao cắt đứt.

Nào ngờ nghe xong Tống Thanh Thư sau khi tự lẩm bẩm, Hồ phu nhân mới hiểu được, hắn rất hiểu rõ ràng tâm tư của mình.

Nghe được Tống Thanh Thư nói muốn thử mô phòng thêm một đan điền, tuy rằng không có nói là có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng Hồ phu nhân thân là người trong võ lâm, lại há không biết sao.
Đối phương có thể ung dung cứu nàng, nhưng lại chọn biện pháp hung hiểm nhất, Hồ phu nhân cảm nhận được hắn chân thành tình nghĩa, đầu ngón tay xoa xoa gò má Tống Thanh Thư…

Lúc Tống Thanh Thư tỉnh lại, thì nhìn thấy Hồ phu nhân nằm nhoài né đầu giường, dưới ánh nến chiếu rọi, trên mặt hoàn mỹ hiện lên một tầng ánh sáng lộng lẫy óng ánh tinh khiết.

Không nhịn được hắn đưa tay vuốt nhẹ mặt nàng, nhưng hắn vừa hơi động thì Hồ phu nhân liền thức tỉnh.

-Ngươi... tỉnh rồi?

Hồ phu nhân vui mừng nhìn hắn, lần này chẳng biết vì sao, theo bản năng không gọi hắn là thúc thúc.

-Um….đệ đã ngủ bao lâu?

-Trời còn chưa sáng, thúc thúc mới ngủ hơn một canh giờ.

Hồ phu nhân nói rằng.

Tống Thanh Thư chậm rãi xoay người, cảm giác chân khí trong cơ thể lại tiếp tục lưu chuyển, tuy rằng không có trạng thái đỉnh cao dồi dào, nhưng sinh sôi liên tục, như vậy thì không bao lâu sẽ có thể khôi phục.
-Tẩu tẩu trước khi đệ hôn mê, có nghe tẩu tẩu nói….

Nhớ đến, Tống Thanh Thư dò hỏi.

-Ta không muốn nghe, thúc thúc cũng không nên hỏi..

Hồ phu nhân liền vươn ngón tay đặt ở trên môi hắn, trên mặt hiện lên đỏ ửng.

-Được….tẩu tẩu không muốn đệ hỏi, thì đệ sẽ không hỏi.

Trên môi truyền đến da thịt Hồ phu nhân lành lạnh, Tống Thanh Thư thấy nàng ngẫu nhiên nảy sinh lộ ra mị thái, trong lòng tràn ngập thương yêu.

Hồ phu nhân lúng túng đưa ngón tay rút trở về, trong phòng rất nhanh rơi vào trầm mặc.

Cũng không thể cứ vẫn như vậy trầm mặc, Tống Thanh Thư mở miệng nói:

-Tẩu tẩu…. Ngọc Nữ Tâm Kinh thì luyện không luyện thành, đệ không thể yên lòng để tẩu tẩu một thân một mình đuổi theo Mộ Dung Cảnh Nhạc được.

Hồ phu nhân mỉm cười:

-Lẽ nào thúc thúc lại nguyện ý theo ta cùng đi truy Mộ Dung Cảnh Nhạc?
Tống Thanh Thư suýt chút nữa bật thốt lên nguyện ý, nhưng nghĩ tới tình huống hiện tại ở Sơn Đông, miệng hơi hé, chung quy vẫn không có nói ra.

-Yên tâm đi, ta biết thúc thúc có chuyện quan trọng bên người, thì làm sao theo ta đi được.

Hồ phu nhân nói.

Tống Thanh Thư thở dài:

-Nhưng đệ thật lòng là không muốn tẩu tẩu một mình đi mạo hiểm a.

Hồ phu nhân đôi lông mi run rẩy, phảng phất do dự một lúc, nhẹ giọng nói:

-Vậy thì ta sẽ không đi …

-Vì cái gì?

Tống Thanh Thư nghe qua không thể tin tưởng nhìn nàng.

-Ta xem thúc thúc tựa hồ có chuyện quan trọng, nhưng hôm nay bởi vì cứu ta mà bị nội thương không nhẹ, ta làm sao nhẫn tâm để một mình thúc thúc trở về Sơn Đông, nếu như thúc thúc không chê ta võ công thấp kém, ta... ta muốn trên đường chăm sóc cho thúc thúc..

Hồ phu nhân nói xong, mặt đỏ đến nhanh chảy ra nước, không dám nhìn thẳng nhìn hắn.
-Đệ làm sao dám chê tẩu tẩu chứ, còn cầu….. mà… không được…haha…

Tống Thanh Thư nói năng lộn xộn ..

Hồ phu nhân cả giận nói:

-Thúc thúc quả nhiên cười ta.

-Không có,.. không có, tuyệt đối không có…

Tống Thanh Thư vẻ mặt đứng đắn, trong lòng đã rất hồi hộp.

Hồ phu nhân đột nhiên vẻ mặt nghiêm chỉnh:

-Có điều thúc thúc phải đáp ứng ta một chuyện….

Tống Thanh Thư trong lồng ngực khuấy động, bật thốt lên:

-Đừng nói là một, bao nhiêu đệ cũng đáp ứng tẩu tẩu.

Hồ phu nhân lườm hắn một cái:

-Cứ huênh hoang, bây giờ ta bảo thúc thúc theo ta truy lùng Mộ Dung Cảnh Nhạc, thúc thúc sẽ đáp ứng sao.

Thấy Tống Thanh Thư quả nhiên lúng túng, Hồ phu nhân khẽ cười,

-Ta chỉ muốn thúc thúc đáp ứng ngày sau nếu có thời gian, hãy theo ta cùng đi truy tra tăm tích Mộ Dung Cảnh Nhạc.

-À…điều này đương nhiên rồi.
Nghe ý tứ Hồ phu nhân trong lời nói, là đưa hắn đến Sơn Đông thì mới ra đi, Tống Thanh Thư còn cầu gì hơn nữa.

-Còn có…còn có...

Hồ phu nhân chợt xấu hổ.

Tống Thanh Thư vội vàng hỏi:

-Còn có cái gì?

-Không có cái gì.

Hồ phu nhân lắc đầu, nguyên là nàng muốn nói Tống Thanh Thư đáp ứng dọc trên đường đi đối với nàng lấy lễ mà giao tiếp, ngàn vạn không thể vượt qua hành vi lễ giáo, nhưng do dự một chút, vẫn là đem câu nói này nuốt xuống.

Có thể trong lòng nàng cảm thấy trải qua nhiều chuyện như vậy, đã chứng minh Tống Thanh Thư là một chính nhân quân tử, không cần mình phải nhắc nhở; nếu đối với hắn quá mức cảnh giác, rất có thể sẽ làm tổn thương trái tim hắn.

Tống Thanh Thư thấy nàng vẻ mặt mệt mỏi, vội vã từ trên giường xuống, nói:

-Tẩu tẩu lên trên giường nghỉ ngơi một chút, thân thể vẫn còn yếu, nội thương lại vừa mới khỏi.
Vừa nói vừa đưa nàng đỡ lên.

-Không cần lo lắng, ngươi đã hao tổn nội lực, mới nên nghỉ ngơi... Ai da!

Nguyên lai Hồ phu nhân ở giường nằm úp sấp thời gian dài, nên đôi dậy chân tê dại, có chút không đứng thẳng được, ngã vào trong lòng Tống Thanh Thư.

-Đứng cũng không vững, còn không lo lắng đây.

Tống Thanh Thư nói, đem nàng ôm ngang lên, sau đó nhẹ nhàng để trên giường,

-Tẩu tẩu cứ việc nghỉ ngơi đi, đệ công lực thâm hậu, ngồi đả tọa một lúc thì giống như người thường ngủ được một giấc.

Hồ phu nhân nhẹ nhàng ừ một tiếng, cứ như vậy nghiêng ở trên giường quay mặt vào trong tường, mí mắt dần dần khép lại

Ngoài cửa sổ bắt đầu tí tách giọt mưa rơi, cũng không biết trải qua bao lâu, Tống Thanh Thư đột nhiên có cảm giác nghe tiêng bước chân, mở mắt ra, nhìn ra phía ngoài cửa, rất nhanh vang lên tiếng gõ cửa.
-Xin hỏi chủ nhân có ở nhà không, phu thê chúng ta đi suốt đêm, chẳng may gặp mưa xối xả, xin được trú ngụ chờ qua cơn phong vũ.

Giọng nói của nam nhân trầm tỉnh mười phần, nội công như vậy nhất định là có trình độ.

Hồ phu nhân cũng giật mình tỉnh lại, nghi hoặc nhìn Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư ra hiệu nàng không lên tiếng, chính mình đi tới cửa, thuận tiện đem tấm mành phòng ngủ hạ xuống, che lại bóng người của Hồ phu nhân ở bên trong.

Sau khi mở cửa ra, bên ngoài đang đứng một đôi phu thê ngoài ba mươi tuổi, nam nhân thân mang hắc sam, đầu đội mũ nhuyễn màu đen, bên hông có thanh trường kiếm cắm ở trong vỏ kiếm cũng màu đen, bên người thiếu phụ mặc áo trắng, bên hông buộc một cái dãi băng màu đỏ tươi, mang thanh trường kiếm màu trắng.

Nam phong thanh tuấn lãng, nữ văn nhã thanh tú, Tống Thanh Thư thầm khen, thấy trên người hai người ướt đẫm nước mưa, nên lên tiếng mời bọn họ đi vào.
Ngoài cửa hai người nhìn thấy Tống Thanh Thư cũng giật mình, vốn tưởng rằng mở cửa sẽ là một sơn dã thôn phu, nào ngời lại là một nhân vật phong lưu phóng khoáng như thế, bọn họ lập tức có tâm ý phòng bị , có điều phu thê bọn họ hành tẩu giang hồ đã lâu, tài cao gan lớn, thoáng do dự một chút, liền ôm quyền chào rồi đi vào.