Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 298: Ma nữ bách biến.




CHƯƠNG 298: MA NỮ BÁCH BIẾN.

-Ặc….?

Tống Thanh Thư nghe qua choáng váng, trong lòng biết Đông Phương Mộ Tuyết chỉ là đang trêu đùa mình, thuận tiễn nói tiếp,

-Muốn…..

Nói xong ngưng liền ngưng thần tĩnh khí, âm thầm phòng ngự Đông Phương Mộ Tuyết đột nhiên nổi giận dùng võ lực.

Vậy mà Đông Phương Mộ Tuyết cũng không nhúc nhích, trái lại càng mê hoặc nói:

-Nhân gia thân thể mệt mỏi như nhũn ra, không muốn động tay chân, hay là ngươi đến giúp ta thoát y phục đi.

-Um..

Tống Thanh Thư dùng ánh mắt kỳ quái trên dưới quan sát thân thể nàng,

-Tỷ tỷ không sao chứ?

-Làm sao vậy? Có vẻ sợ ta quá nhỉ ?

Đông Phương Mộ Tuyết mắt sáng như sao, ltựa như nhếch mép cười hắn,

-Ta hiện tại bây giờ võ công cũng đánh không lại ngươi, vậy thì sợ cái gì chứ?

Tống Thanh Thư nuốt một ngụm nước bọt, do dự:
-Đệ ít đọc sách nên ngu dốt....tỷ tỷ đừng đánh lừa đấy..

Thấy Đông Phương Mộ Tuyết chẳng có ý phòng bị gì cả, Tống Thanh Thư thăm dò từ từ đưa bàn tay tới.

-Chậm chạp không dám thoát sao?

Nhìn thấy những đầu ngón tay của Tống Thanh Thư đặt ở trên đai lưng y phục, Đông Phương Mộ Tuyết cũng không nhúc nhích, liếc mắt nhìn hắn.

Tống Thanh Thư cắn răng, kéo đai lưng kéo xuống mở nút thắt ra, hắn quả thật sự muốn biết Đông Phương Mộ Tuyết đến tột cùng có phải là nữ nhân chân chính hay không, vấn đề này cũng là cây gai nhọn ở trong lòng của hắn.

Tống Thanh Thư yên lặng buông ra đai lưng của nàng, đem mấy cái nút buộc từng cái cởi bỏ, vạt áo hướng qua hai bên một phần, lộ ra cái yếm màu xanh biếc, hai tòa nhũ phong cao ngất đem áσ ɭóŧ đẩy lên, như muốn lột cái yếm ra.
Nhìn xem Đông Phương Mộ Tuyết non mềm da thịt, hai bầu vú thịt tròn khẽ run, đáy lòng Tống Thanh Thư bay lên một cỗ chi hỏa nóng bỏng dục tính, động tác thô lỗ nhưng mà cực kỳ rất nhanh đem cái yếm kéo rơi ra, lộ ra nửa phần thân trên nõn nà ôn nhuận, đôi bầu vú no đủ phấn nộn mê người tỏa ra cái mùi của người thục phụ kíƈɦ ŧɦíƈɦ thú tính Tống Thanh Thư..

Nhìn thấy Đông Phương Mộ Tuyết nằm im lặng, Tống Thanh Thư cúi đầu một miệng ngậm chặt lấy đầu núʍ ѵú kiều nộn màu hồng phấn của nàng, tham lam hấp thụ cái mùi nồng đậm hương thơm, đồng thời hai tay nắm lấy từ hai gốc chân bầu vú vuốt ve thành các loại hình dạng, trêu đùa hai đầu núʍ ѵú đã nhô đầu lên chuyển màu đỏ bừng làm đẹp ở phía trên, môi thơm Đông Phương Mộ Tuyết hé mở, đôi bầu vú cao ngất kịch liệt nhấp nhô…
Đông Phương Mộ Tuyết thân thể hơi run lên, vẫn không ngăn cản hắn, chỉ lườm Tống Thanh Thư một chút:

-Đã xác định được chưa?

-Vẫn chưa….,

Yết hầu của Tống Thanh Thư giật giật,

-Một kẻ bán nam bán nữ cũng có bộ ngực vậy…

-Vậy ngươi tiếp tục kiểm tra đi a…

Đông Phương Mộ Tuyết phát sinh giọng mũi ngọt ngào, làm cho cả người Tống Thanh Thư run lên.

-Có phải là tỷ tỷ… đang câu dẫn đệ phải không?

Tống Thanh Thư cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.

-Ngươi cảm thấy thế nào?

Đông Phương Mộ Tuyết nhìn hắn quyến rũ.

Tống Thanh Thư quyết tâm, đưa tay từ nàng trong thân vạt áo của Đông Phương Mộ Tuyết chậm rãi duỗi xuống hạ thể, hắn có thể cảm nhận được mới vừa tiếp xúc da thịt, cả người Đông Phương Mộ Tuyết căng thẳng, sau đó nàng chậm rãi thả lỏng ra.

Lúc này Tống Thanh Thư sắc thủ xoa nắn lấy cái tiểu nội khố nhỏ đang bao vây thảm cỏ thơm và khe rãnh của cái âm hộ nàng, bàn tay của hắn tại trên thảm long đen gò mu sờ soạng, trong chốc lát sau đó lại đi xuống, khi thấy cặp đùi ngọc của Đông Phương Mộ Tuyết kẹp chặt, Tống Thanh Thư muốn phân mở ra, đôi chân thon dài của nàng lại hơi tách ra để cho sắc thủ Tống Thanh Thư dễ dàng xâm nhập tùy ý vuốt ve.
Tống Thanh Thư hơi thở càng thêm nặng, thân dưới côn ŧɦịŧ của hắn đã bành trướng cực độ, tim đập mãnh liệt thiêu đốt trong dục hỏa, ma trảo giở trò, mé trên khe thịt là viên thịt nhỏ âm hạch rõ ràng có thể cảm nhận được, nuốt ngụm nước bọt tham lam, Tống Thanh Thư duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng ở trên viên thịt non hồng khuấy động ..

Nằm thẳng vẫn không nhúc Đông Phương Mộ Tuyết tùy ý hắn vuốt ve trên cái âm hộ màu mỡ núc ních kia, bên trong hai mép thịt ngoài trơn bóng sang loáng non mịn phi thường, một lúc sau Tống Thanh Thư thấy khe thịt âm hộ của nàng đã ướt đẫm dịch nhờn.

Ngón tay nhất thời ấm áp ướŧ áŧ ,Tống Thanh Thư ngạc nhiên khi dịch nhờn bên trong lại tiết ra nhiều như vậy, trôi qua khuấy động bên trong u cốc một lát, ngón tay xâm nhập đến đâu thì chỗ đó như nóng rực lên, tựa hồ có một ngọn lửa ở trong thân thể lưu động, dịch nhờn trào ra dinh dính chung quanh cửa ngọc môn quan, dẫn tới trong đầu hắn thầm nghĩ: “ Nếu cái lổ hang u cốc này trực tiếp dùng cây côn ŧɦịŧ đả thông thì còn khoái hoạt đến cỡ nào…”
Lúc này Đông Phương Mộ Tuyết hai chân căng thẳng, kẹp chặt lấy bàn tay Tống Thanh Thư lại, đỏ cả mặt nhìn Tống Thanh Thư hỏi:

-Mò đủ chưa?

-Vẫn chưa, đệ khó chịu quá, vẫn còn muốn….!

Cái âm hộ đã tràn lan dịch nhờn ướŧ áŧ làm cho Tống Thanh Thư đã xác định Đông Phương Mộ Tuyết đúng là nữ nhân, hơn nữa còn thuộc loại nữ nhân xuất ra chất lỏng dịch nhờn nhiều hơn trong các nữ nhân mà hắn đã từng gặp gỡ…

Đông Phương Mộ Tuyết mũi chân nhẹ chút, toàn bộ thân thể hướng về trên trượt một khoảng cách, thoát ly khỏi bàn tay của Tống Thanh Thư, chỉnh lại y phục ngổn ngang, đỏ mặt nói rằng:

- Hôm nay chỉ tới đây là đủ rồi…

-Um….tại sao tỷ tỷ lại làm như thế?

Thấy thái độ Đông Phương Mộ Tuyết dứt khoát, Tống Thanh Thư không dám nói gì thêm, chỉ có điều không hiểu vì sao Đông Phương Mộ Tuyết lại tự câu dẫn để mình khinh bạc nàng đến mức như thế này..
-Nếu ta không làm như vậy, thì làm sao bỏ đi ý nghĩ nghi ngờ trong đầu của ngươi?

Thần sắc Đông Phương Mộ Tuyết dần dần khôi phục lại tự nhiên trả lời.

Bị Đông Phương Mộ Tuyết nói toạc tâm tư của mình, Tống Thanh Thư lúng túng, trong kế hoạch của hắn, nguyên bản là sẽ để Hạ Thanh Thanh ở lại Tử Cấm Thành dịch dung tiếp tục hóa thân thành Khang Hi, chính mình đơn độc đi tới Sơn Đông.

Đây là chuyện trọng đại, hắn không thể tin được bất luận người nào, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Hạ Thanh Thanh mới là người đáng giá mà hắn yên tâm nhất. Có điều Đông Phương Mộ Tuyết đột nhiên xuất hiện, và cũng biết thân phận thật của hắn, Tống Thanh Thư thấy toàn bộ kế hoạch của mình không có cách nào bài trừ để nàng ở bên ngoài được nữa.

Đông Phương Mộ Tuyết võ công cao cường, tầm nhìn linh cơ gì cũng cao thâm, nếu để nàng tọa trấn tại Tử Cấm Thành càng khiến cho hắn yên tâm, nhưng có được tất có mất, nàng cùng Tống Thanh Thư cũng chưa có quan hệ quá mật thiết để mà tin tưởng tuyệt đối an tâm phối hợp cùng với hắn đến ngày sau, trên thế gian đâu dễ dò xét lòng người…
Đã quen dùng âm mưu quỷ kế, Đông Phương Mộ Tuyết rất nhanh nhận ra được sự lo lắng của Tống Thanh Thư, do dự một lúc nàng mới có quyết định câu dẫn hắn như vừa rồi…

-Ta tuy rằng không muốn gả vào nhà ai, nhưng nếu như muốn tìm một nam nhân, khắp trong thiên hạ, vẫn chưa có ai có thể lọt vào pháp nhãn của ta, hiện nay tạm thời chỉ có mình ngươi mà thôi…

Đông Phương Mộ Tuyết từ giường leo xuống, khuôn mặt ửng hồng cũng chậm chậm lui đi,

-Lý tưởng lớn lao về sau của ngươi làm ta thích thú, cùng anh hùng tranh giành lấy Trung Nguyên, đánh bại Mông Cổ, như mặt trời giữa trưa nhất thống thiên hạ, ngẫm lại cũng thật là kích động.

Rất nhanh Đông Phương Mộ Tuyết chuyển đề tài:

-Có điều so với quần hùng thiên hạ, thế lực bây giờ của chúng ta thực sự quá mức yếu ớt, nếu như giữa ngươi và ta trong lòng vẫn còn mang lấy nghi kỵ, thì sau này e rằng sẽ vô cùng tiếc nuối .
-À…vậy là đệ đã hiểu rõ ràng, tỷ tỷ muốn cùng đệ chung tay chinh phục thiên hạ, vì lẽ đó nên muốn tạo nên lòng tin giữa hai người chúng ta, nên phải có mối quan hệ thân mật gần gủi không xa rời..

Thấy Đông Phương Mộ Tuyết đối với hắn tính đến lợi ích qua mối quan hệ thân mật phân tích đến rõ ràng, Tống Thanh Thư trong lòng hơi có chút buồn bã không vui..

Đông Phương Mộ Tuyết do dự, cuối cùng vẫn không có nói cho Tống Thanh Thư biết, lúc bị nhất chỉ thần công của hắn đảo quanh bên trong u cốc, một lúc sau thì tâm linh và du͙ƈ vọиɠ cũng đã vù vù khởi động, suýt nữa thì đã đưa nàng chạm tới những đám mây trên trời cao, nàng liền quyết định, đời này trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.

Nhưng Đông Phương Mộ Tuyết dù sao cũng là đệ nhất đại giáo chủ ma giáo Trung Nguyên, nàng không phải như những thiếu phụ bên trong khuê phòng tràn ngập ảo tưởng, nàng có sự kiêu ngạo của chính mình, phân rõ được giới hạn lý trí cùng tình cảm.
Tống Thanh Thư xua tan trong đầu ý nghĩ hỗn loạn, khôi phục lại nụ cười, đưa tay muốn ôm nàng:

-Vừa rồi chúng ta đã thân mật như vậy, tỷ tỷ cảm thấy chúng ta còn chưa đủ thân mật hay sao?

Đông Phương Mộ Tuyết gắt một cái, bước chân liền trượt khỏi ma trảo, ưu nhã nói:

-Ngươi gấp gáp cái gì, lúc trước ta chỉ cho ngươi đi đến Tây Tạng mật tông học Hoan Hỉ Thiện Pháp, thì đã biết sớm hay muộn gì cũng có một ngày, ta cùng ngươi... cùng ngươi song tu, nói vậy chắc trong lòng ngươi cũng có thể hiểu rõ.

Tống Thanh Thư gật gật đầu:

-Không sai, sau trận đâu tại Tử Cấm Thành, tỷ tỷ bị Tiên Thiên Kiếm Khí của lão tiền bối Phong Thanh Dương gây nên thương tích, trên đỉnh Hắc Mộc Nhai lại bị Trương Vô Kỵ đánh lén, thương tích càng thêm trầm trọng, nếu tình huống bình thường, phải có thời gian hơn mười năm tu luyện, còn không thì tỷ tỷ rất khó khôi phục công lực như lúc ban đầu.
-Ngày trước ta không cho ngươi dùng Hoan Hỉ Thiện Pháp chữa thương cho ta, bởi vì lúc đó công lực của ngươi không đủ, hiện tại...

Đông Phương Mộ Tuyết ngập ngừng rồi nói tiếp,

-Bây giờ nhìn qua công lực của ngươi, đúng là không còn thành vấn đề.

-Đâu chỉ không thành vấn đề, mà còn sắp xuất hiện tâm ma.

Tống Thanh Thư cười khổ nói.

-Tâm ma?

Đông Phương Mộ Tuyết ngẩn ngơ.

Tống Thanh Thư lúc này mới đem Mật Tông liên quan với truyền thuyết Hoan Hỉ Thiện Pháp kể lại rỏ ràng từng chi tiết, đồng thời kể rõ vừa rồi đột nhiên không khống chế được, bị mất đi lý trí đã cường đẩy giao hoan với Tiểu Đông Hậu.

Dựa theo trình độ võ học của Đông Phương Mộ Tuyết, nàng rất nhanh hiểu rõ ràng là chuyện gì đã xảy ra, khóe miệng không nhịn được lóe lên một nụ cười:
-Nếu là không có ngăn cản được tâm ma sau khi tu luyện quỷ công pháp này, cuối cùng ngươi sẽ gieo vạ nữ nhân khắp thiên hạ ..

-Lúc này tỷ tỷ còn có tâm tình trêu đùa đây,

Tống Thanh Thư phiền muộn nói,

-Nghĩ đến không biết ngày nào đó, bị dục hỏa đốt người, bạo thể mà chết, đệ lại thấy tương lai nhân sinh thật là vô vị.

-Dựa theo lời ngươi nói, thì bên trong cơ thể chân khí Hoan Hỉ Thiện Pháp càng nhiều, thì ngươi càng không cách nào khống chế được du͙ƈ vọиɠ bản thân mình, mà một khi bị chân khí Hoan Hỉ Thiện Pháp điều động, lại tìm đến cùng nữ nhân giao hoan thì lại sẽ dẫn đến bên trong cơ thể đệ hấp thu âm khí, làm cho chân khí Hoan Hỉ Thiện Pháp thêm tăng cường, dẫn đến một vòng tuần hoàn ác tính, có đúng vậy không?

Đông Phương Mộ Tuyết hé miệng cười nói.
-Đúng chính là như vậy.

Tống Thanh Thư ủ rũ, hắn rõ ràng cảm giác được gần đây chân khí Hoan Hỉ Thiện Pháp tăng lên mãnh liệt rất nhiều, cũng như vừa rồi mới phóng xuất mà giờ đã nổi một ít tâm tư tà ác muốn thêm một lần nữa đè Đông Phương Mộ Tuyết ra đây.

-Thật ra thì ngươi cũng không cần quá mức lo lắng,

Đông Phương Mộ Tuyết trấn an nói,

-Theo ý ta, muốn giải quyết vấn đề này cũng đơn giản….

-Vậy tỷ tỷ có biện pháp gì?

Tống Thanh Thư nhất thời vui mừng khôn xiết, lấy cảnh giới võ học của Đông Phương Mộ Tuyết, nói không chắc thật có thể giải quyết được vấn đề này.

-Nếu sau này ngươi cảm giác được chân khí của mình đã tăng lên đến mức vượt qua giới hạn, thì tìm... tìm một nữ nhân đang chịu nội thương nghiêm trọng mà giao hoan, dựa theo Hoan Hỉ Thiện pháp mà tiến hành song tu, sau khi xong việc thì một phần chân khí của đệ sẽ giao qua trên người của nữ nhân đó, nôi lực của nữ nhân đó chênh lệch với nội lực của đệ càng lớn, thì hiệu quả sẽ càng rõ ràng, chỉ cần ngươi mãi mãi khống chế được chân khí ở mức độ an toàn, rồi cứ dựa theo cách như vậy tiến hành thì không có cái gì nguy hiểm nữa.
-À..nghe tỷ tỷ nói như vậy, đệ thấy có thể là sẽ làm được,

Tống Thanh Thư ồ một tiếng,

-Có điều bên Mật Tông có nhiều người kinh tài tuyệt thế như vậy, vì sao họ không thông qua phương pháp này để áp chế tâm ma đây?

-Chẳng qua là bởi vì bọn họ có tư tưởng thái quá, tự mình chuyển giao nội lực chân khí cho người khác thì ai sẽ chịu đồng ý làm vậy..

Đông Phương Mộ Tuyết cười lạnh nói,

-Võ lâm nhân sĩ đối với nội lực chân khí của mình xem như sinh mệnh, bọn họ nhọc nhằn khổ sở luyện thành một thân nội lực, vì thế ai mà chịu tiện nghi cho người khác, chỉ có ngươi đây là thuộc loại người dị biệt, mới đối với chuyện này không ngần ngại chút nào.

Nói đến phần sau, Đông Phương Mộ Tuyết trên mắt lộ ra vẻ tán thưởng hắn.

Tống Thanh Thư biết chuyện của mình, hắn đến từ xã hội hiện đại, không giống như những người trong chốn giang hồ võ lâm, từ thuở nhỏ đa bị hoàn cảnh bất tri bất giác hun đúc đối với võ công, vô cùng coi trọng xem như tính mạng của mình, còn hắn thì không xem trọng võ công như vậy, cho dù tổn thất nội lực chân khí mà suy cho cùng mình thân thiết vui sướng gần gủi trên người nữ nhân, thì hắn càng không cảm thấy có cái gì là mất mát cả.
-Đã là như vậy, thế thì bây giờ để đệ chữa thương cho tỷ tỷ đi.

Tống Thanh Thư đột nhiên đến bên cạnh Đông Phương Mộ Tuyết, nhẹ nhàng ôm nàng lại vuốt ve…

-Hừ…đã nói rồi, không phải là lúc bây giờ..

Đông Phương Mộ Tuyết hừ một tiếng, khi thấy bàn tay của hắn lại mò xuống bên trong hạ thể của mình…

-Tại sao? Ai nha…bên dưới của tỷ tỷ vẫn còn ẩm ướt đây này..

Tống Thanh Thư giả bộ làm ra một vẻ thống khổ,

-Đệ đang cảm thấy chân khí trong cơ thể của mình lại trướng lên, kinh mạch sắp nứt vỡ ra rồi.

Đông Phương Mộ Tuyết lườm hắn một cái, tức giận nói:

-Ta tuy rằng công lực đang bị tổn thất, nhưng nhãn lực vẫn còn, ngươi bây giờ mạch đập vững vàng, hô hấp mềm mại nhẹ nhàng, làm cái gì mà có dấu hiệu tâm ma chứ?

-Ặc…bị tỷ tỷ nhìn thấu,
Tống Thanh Thư thấy không tiện tiếp tục sờ soạng nàng nữa,

-Tại sao không phải là bây giờ a…

Đông Phương Mộ Tuyết bị hắn hỏi đến đỏ ửng mặt, do dự rồi đành nói rằng:

-Ta muốn song tu chữa thương vào thời điểm ngươi có trạng thái tốt nhất, tối hôm qua ngươi mới vừa cùng Chu Chỉ Nhược ác chiến một đêm, vừa rồi lại phóng xuất…

Đông Phương Mộ Tuyết chưa có nói hết, nhưng ý tứ biểu đạt không cần nói thêm cũng hiểu…

Dù Tống Thanh Thư da mặt lại dày, cũng bị nàng làm cho nói không ra lời, lúng túng đứng yên ở nơi đó.

-Hay là chúng ta tiếp tục thuật dịch dung?

Hai người trầm mặc một hồi, Đông Phương Mộ Tuyết thấp giọng nói.