Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 294: Lừa mình dối người.




CHƯƠNG 294: LỪA MÌNH DỐI NGƯỜI.

Tống Thanh Thư hối hận vừa rồi phí lời quá nhiều dẫn đến mua dây buộc mình, có điều nếu hắn cho Chu Chỉ Nhược thấy rỏ thân phận chân chính, chờ mong Chu Chỉ Nhược buông tha ân oán với mình, đó là điều không thể..

-Xem vẻ mặt ngươi tựa hồ rất hối hận?

Chu Chỉ Nhược có một loại khoái ý trả thù, đúng là phong thủy lưu chuyển, mới vừa rồi đối phương như mèo vờn chuột đùa bỡn với mình, bây giờ thì đến phiên xoay ngược lại rồi.

-Qủa thật có chút hối hận.

Tống Thanh Thư thở dài, nghĩ đến những nữ nhân yêu mình sâu đậm kia, nghĩ đến chí khí chưa thành, lại dẫm vào vết xe đổ của Khang Hi, ở đời nhân sinh đắc ý vong hình, không khỏi cười khổ, đúng là thiên lý tuần hoàn, báo ứng xác đáng a.

-Nể tình ngươi vừa rồi không làm khó dễ quá mức, nếu như ngươi cầu xin ta, ta có thể tạm thời cho ngươi một con đường sống.
Chu Chỉ Nhược tuy nói thế nhưng trong lòng lạnh lẽo, nàng tuyệt không có ý buông tha Khang Hi, mặc kệ là dù cho xuất phát từ góc độ người Hán, hay là xuất phát góc độ vì Tống Thanh Thư báo thù.

Chu Chỉ Nhược chỉ muốn nhìn thấy Khang Hi trước khi chết, quỳ xuống đất xin tha mạng, sau đó cũng sẽ gϊếŧ hắn, để hắn chết đi trong cơn uất ức, mới báo được mối thù Tống Thanh Thư bị lột da tróc thịt.

Tống Thanh Thư ngoài ý muốn nhìn nàng, một lời hai nghĩa nói:

-Cho dù trẫm cầu hết người trong thiên hạ, cũng sẽ không cầu ngươi….

Chu Chỉ Nhược mặc dù có chút thấy ý tứ của câu này kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, mà chỉ lo lắng kéo dài thời gian sẽ bị sinh biến, cho là đằng nào hắn cũng chết, nên không còn cố kỵ, thả tấm chăn ra, đưa cánh tay ngó sen trắng như tuyết hoàn mỹ không một tì vết, vận lên Cửu Âm Bạch Cốt Trảo thâm độc cực kỳ.
-Thân thể của ngươi lại lộ ra rồi.

Tống Thanh Thư vẻ mặt hờ hững, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đôi bầu vú của Chu Chỉ Nhược.

-Muốn chết!

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Chu Chỉ Nhược giận tím mặt,

-Ta trước tiên sẽ móc đôi mắt ngươi rồi sẽ gϊếŧ sau.

Nhìn hai ngón tay hướng về trước mắt xuyên đến, Tống Thanh Thư trầm trọng, nhắm mắt lại nhanh chóng nói:

-Hãy nể tình vừa rồi đối với ngươi cũng không tệ lắm, hãy cho được chết trọn vẹn đi.

Tống Thanh Thư nhìn thấu sinh tử là một chuyện, nhưng trước khi chết còn bị móc đôi mắt, ngẫm đến cũng run sợ.

-Hừ…ta còn tưởng rằng ngươi cũng đúng là một đại anh hùng, cuối cùng cũng phải cầu ta.

Mắt thấy đầu ngón tay của mình đã chạm vào viền mắt hắn, Chu Chỉ Nhược đột nhiên thay đổi chủ ý, biến hóa từ trảo, chụp lấy yết hầu của hắn.
-Được rồi, coi như trẫm cầu ngươi, cho ta chết toàn vẹn đi.

Tống Thanh Thư vẻ mặt yên tĩnh, nhưng hắn bên trong đang vận lên chân khí lặng lẽ xung kích các huyệt đạo bị phong bế, nhưng nào ngờ thời gian sau này, Chu Chỉ Nhược bế quan tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, bây giờ chân khí của nàng đã chi thuần chứ không pha tạp như trước nữa, Tống Thanh Thư bị nàng điếm mấy đại huyệt, muốn xung kích giải huyệt không phải trong thời gian ngắn là được, đã như vậy thì chi bằng thản nhiên đối mặt tử vong….

Hồi tưởng lại trọng sinh đời này trong khoãng thời gian mấy năm, cũng được cho là có nhiều điều đặc sắc, ngay cả Hoàng Đế cũng làm qua, nếu bây giờ có chết cũng không hối tiếc cho lắm.

Chu Chỉ Nhược do dự một chút, chung quy vẫn còn có chút cảm kích vừa rồi thái độ của hắn đối với mình gật đầu:
-Được!

Nói xong nhưng ngón tay giương lên, hướng về hắn yết hầu bóp tới.

“ Vèo!..”

Chu Chỉ Nhược đột nhiên cảm thấy mu bàn tay tê rần, nhìn lại mặt trên có một mũi Tú hoa châm sáng lấp lóa, chưa kịp phản ứng lại, thì một bóng trắng phá cửa sổ bay vào, trong chớp mắt phóng đến trên giường, Chu Chỉ Nhược giơ chưởng đón lấy, nhưng lúc này một tay vừa phải che chắn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nên chỉ có một tay nghênh địch, thêm vào đối phương võ công cực kỳ cao, sau mấy chiêu Chu Chỉ Nhược liền bị người vừa đến điểm trúng huyệt đạo.

-Chậc..chậc..nếu không nhờ ta hiếu kỳ tới nhìn xem một chút, thì ngươi đã chết ở trong tay thê tử của mình rồi.

Đông Phương Mộ Tuyết nhìn Tống Thanh Thư, vẻ mặt xem thường.

-Người có lúc thất thủ, ngựa có lúc gãy chân, chẳng qua là đệ bất cẩn thôi.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng nói.

-Là ngươi….

Chu Chỉ Nhược nhận diện được người vừa đến xuất chiêu với mình, thấy chính là nữ nhân vừa rồi đã kề vai chiến đấu vây công Khang Hi, nên vừa giận vừa sợ, đột nhiên biết đến sắp xảy ra cái gì,

-A …..

Bởi vì huyệt đạo bị phong bế, Chu Chỉ Nhược không còn sức nắm lấy tấm chăn phủ trên người, theo tấm chăn chậm rãi lướt xuống, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ điêu khắc tinh xảo long lanh như ngọc dần dần bại lộ ra ngoài.

- Chu phu nhân quả nhiên ta vừa nhìn thấy thân thể của nàng thì đã yêu.

Đông Phương Mộ Tuyết trong từng ấy năm đã không màng đến nam nhân mà chỉ vui đùa giao hoan cùng các nữ nhân, cho nên giờ nhìn thấy thân thể xinh đẹp của Chu Chỉ Nhược cũng phải rung động trong lòng, nàng đưa ngón tay vào khe nứt trên cái âm hộ của Chu Chỉ Nhược sờ soạng một chốc, rồi ngửi lấy ngón tay dinh dính tàn dư cái mùi tiết ra từ cửa ngọc môn quan của Chu Chỉ Nhược, lộ ra vẻ mặt mê say.
-Ngươi….

Chu Chỉ Nhược tức giận đến cả người phát run.

-Này …này…tỷ tỷ đừng … gian dâʍ nàng….

Tống Thanh Thư không cử động được, nhưng nhìn thấy Đông Phương Mộ Tuyết có cử chỉ như thế, sợ rằng nàng lại nổi hứng lên trêu đùa tầm hoan với Chu Chỉ Nhược thì ân oán càng thêm chất sâu hỏng bét.

-Sao vậy? Không nỡ à?

Đông Phương Mộ Tuyết thản nhiên nhìn hắn.

-Hừ…

Tống Thanh Thư không biết đáp lại như thế nào, chỉ là tức giận hừ một tiếng.

-Hai người các ngươi, đến tột cùng là quan hệ như thế nào?

Thấy đôi mắt của hắn cũng không có nhìn mình chằm chằm, Chu Chỉ Nhược mới dễ chịu hơn chút..

-Ta sao?

Đông Phương Mộ Tuyết từ từ đến bên cạnh Tống Thanh Thư, đặt mông ngồi ở trên đùi rồi ôm lấy cổ của hắn, nhẹ nhàng cười nói,

-Chúng ta là tỷ đệ tốt với nhau…
Nhìn thấy hai người thân thiết gọi nhau tỷ đệ như vậy, Chu Chỉ Nhược làm gì mà không hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ, chỉ là có chuyện không rõ:

-Vậy tại sao vừa rồi ngươi lại cũng muốn đánh với hắn một mất một còn?

-Đó là bởi vì tên tiểu tử thúi này trêu đùa với ta.

Nghĩ đến lúc trước lo lắng khi nghe tin hắn chết, Đông Phương Mộ Tuyết tức giận bấm hắn Tống Thanh Thư một cái.

-Úi đau…

Tống Thanh Thư hít vào khí lạnh,

- Trước tỷ tỷ giúp đệ giải huyệt rồi hãy nói tiếp..

-Hừ…huyệt đạo của ngươi được giải thì làm gì mà còn trò vui..

Đông Phương Mộ Tuyết lắc đầu, nở nụ cười ám muội.

-Trò vui?

Tống Thanh Thư liền có một loại dự cảm không lành.

-Chu phu nhân, vừa rồi có phải muốn gϊếŧ hắn?

Đôi mắt đẹp Đông Phương Mộ Tuyết, lẳng lặng quan sát dung nhan thanh lệ Chu Chỉ Nhược.
-Đương nhiên…

Chu Chỉ Nhược bị nàng nhìn chăm chăm có chút sởn cả tóc gáy..

-Nếu Chu phu nhân quả thật muốn gϊếŧ hắn, thì Chu phu nhân sẽ hối hận cả đời.

Đông Phương Mộ Tuyết sâu kín thở dài.

-Làm sao lại có khả năng như vậy?

Chu Chỉ Nhược bĩu môi.

-Thật không?

Đông Phương Mộ Tuyết ngón tay ở trên mặt Tống Thanh Thư vuốt nhẹ, đột nhiên kéo giật một cái, lộ ra diện mạo thật của hắn,

- Chu phu nhân nhìn lại một chút xem hắn là ai?

-Tại sao lại là ngươi?

Chu Chỉ Nhược ngơ ngác nhìn Tống Thanh Thư, chấn kinh đến tột đỉnh.

-Tỷ tỷ muốn làm gì vậy!

Tống Thanh Thư mặt trầm như nước, hắn vốn định nhân cơ hội vừa rồi cùng Chu Chỉ Nhược kết thúc, giờ lại bị Đông Phương Mộ Tuyết nháo trò, ân oán hai người chẳng phải là càng lúc càng nan giải mở ra.

-Các ngươi đôi phu thê này, ta ngày hôm nay sẽ giúp cho ngươi một tay…
Đông Phương Mộ Tuyết ở bên cạnh lỗ tai Tống Thanh Thư nhẹ nhàng thổi một hơi nhẹ, khanh khách cười.

Thấy Tống Thanh Thư sắc mặt quái lạ nhìn mình, Đông Phương Mộ Tuyết trên mặt không thể nhận ra một chút đỏ ửng:

-Hừ…đệ nhìn cái gì vậy?

-Đột nhiên đệ phát hiện tỷ tỷ càng ngày có thêm đúng là mùi vị của nữ nhân ..

-Ta vốn là nữ nhân….

Đông Phương Mộ Tuyết mày liễu dựng đứng, tức giận nói.

-Này …này … tay tỷ tỷ đang làm gì đó?

-Giúp ngươicởi y phục ra.

-Đệ biết là tỷ cởi y phục của đệ rồi, nhưng ý đệ hỏi là thoát y phục của đệ để chuẩn bị làm gì.

Tống Thanh Thư tức xạm mặt lại.

-Tiện nghi cho ngươi a.

Đông Phương Mộ Tuyết thản nhiên nở nụ cười.

Tống Thanh Thư nghe được trong lòng rung động, trong đầu rất nhanh hiện ra hình ảnh hoạt sắc sinh hương với Đông Phương Mộ Tuyết, mặt liền đỏ lên, có điều rất nhanh nghĩ đến Chu Chỉ Nhược vẫn còn ở tại đây, ngay trước mặt nàng làm loại chuyện kia, Đông Phương Mộ Tuyết cũng quá lớn mật đấy…
Chu Chỉ Nhược còn chưa khôi phục lại khϊếp sợ, thì đã thấy Đông Phương Mộ Tuyết đem Tống Thanh Thư thoát y phục sạch sẽ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vừa thẹn vừa giận địa trừng mắt nhìn Đông Phương Mộ Tuyết:

-Ngươi muốn làm gì!

-Các ngươi là phu thê mà, đụng một chút là cứ xem chuyện lớn bằng trời, từ đầu giường đánh nhau đến cuối giường, thôi thì cứ ngủ một giấc là tốt rồi.

Đông Phương Mộ Tuyết lấy y phục che ở trên người Tống Thanh Thư, đồng thời cố ý đem Tống Thanh Thư tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mang đến để nằm trên người của Chu Chỉ Nhược hòa nhau thành một khối…

Tống Thanh Thư giờ mới hiểu được tự mình ảo tưởng sai, tức giận nhìn Đông Phương Mộ Tuyết:

-Tỷ tỷ nghĩ rằng đây là giúp đệ sao? Ngược lại có thể còn bị tỷ tỷ hại chết….

-Thật không? Ngày mai ngươi nhất định sẽ cảm kích ta.
Đông Phương Mộ Tuyết khóe miệng uốn cong, ống tay áo vung lên, y phục chăn màn đều bị hất văng xuống đất, trên giường chỉ còn hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mảnh vải che thân nằm úp lên nhau,

- Một khắc thiên kim, ta không quấy rầy hai ngươi nữa.

Lưu lại một tràng cười đắc ý, ngay lập tức biến mất ở ngoài cửa sổ.

……………………………………………………………………………………

Trong phòng rơi vào hắc ám, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau, Tống Thanh Thư cảm thấy có chút lúng túng:

-Chỉ Nhược, lần này thực sự là ta bị bất ngờ, chứ không muốn lại đối với muội như vậy đâu.

Hai người bị Đông Phương Mộ Tuyết làm cho tứ chi quấn quýt, Chu Chỉ Nhược có thể cảm nhận được trên da thịt truyền đến khí tức dương cương hừng hực của hắn, khó tránh khỏi có chút hô hấp tán loạn:
-Ngươi không phải là đã chết sao?

-Kẻ đã chết kỳ thực chính là Khang Hi.

Tống Thanh Thư thở dài, mới đem toàn bộ sự việc đầu đuôi kể lại cho nàng nghe.

Theo lời êm tai Tống Thanh Thư nói, Chu Chỉ Nhược thấy hai bên má mình từng làn hơi thở liên tục phả ra bên trên, nàng đã biết rõ sự tình đại khái, chỉ là quả thực không thể tưởng tượng nổi chuyện lại xảy ra như vậy, rồi rất nhanh nghĩ đến vừa rồi Tống Thanh Thư giả làm Khang Hi, Chu Chỉ Nhược tức giận hừ một tiếng:

- Vừa rồi ngươi giả làm Khang Hi, tự khen Tống Thanh Thư thế này thế nọ, đúng là không biết xấu hổ là gì cả.

Tống Thanh Thư bị nàng nói, khá là lúng túng thở dài một hơi:

-Muội hận ta như vậy, nên ta mới thông qua Khang Hi để giữa chúng ta có thể kết thúc mối oán hận, đối với muội, đối với ta, đều tốt…
Nghe được lời hắn nói, Chu Chỉ Nhược rơi vào trầm mặc.

-Ngươi làm sao biết ta còn hận ngươi?

Chu Chỉ Nhược sâu kín nói.

-Cái gì?

Tống Thanh Thư sững sờ, hắn tâm tư phiền phức, nhất thời không có nghe rõ.

-Không có gì…

Chu Chỉ Nhược rất nhanh khôi phục lại yên tĩnh.

-Bây giờ chúng ta làm sao đây?

Trong khoảng thời gian này, Tống Thanh Thư kỳ thực đã xung kích giải khai được huyệt đạo của mình, nhưng vì đang nằm trên thân thể mềm mại của Chu Chỉ Nhược, nên có chút không nỡ thả ra.

- Huyệt đạo của ta đã giải xong…

Chu Chỉ Nhược nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Tống Thanh Thư sững sờ, đành cũng thừa nhận nói:

-Ta cũng vậy…

Hai người vẫn như cũ duy trì tư thế như cũ không nhúc nhích, duy nhất không giống chính là Tống Thanh Thư có thể cảm nhận được thân thể Chu Chỉ Nhược càng lúc càng mềm nóng.
-Vậy ta đi đây..

Chu Chỉ Nhược cảm thấy cứ để im như vậy thì lúng túng, nàng giẫy giụa định ngồi lên.

-Không muốn….

Nếu như cứ như vậy mà để cho nàng ra đi, thì Tống Thanh Thư đúng là ngớ ngẩn, ngay lập tức một phát nắm lấy cổ tay trắng ngần của nàng, đem Chu Chỉ Nhược kéo về trong lòng.

-Võ công của ngươi cao hơn ta…

Chu Chỉ Nhược mím môi nói.

Tống Thanh Thư không hiểu tại sao nàng đột nhiên lại nói câu này, tiếp theo Chu Chỉ Nhược tự lẩm bẩm:

-Lần này ngươi vẫn là ép buộc ta….

-Được ….đúng là ta ép buộc muội.

Thấy nàng tự lừa mình dối người, Tống Thanh Thư vừa bực mình vừa buồn cười, hơi uốn eo, liền đem thân thể nàng ép dưới thân, Chu Chỉ Nhược rên lên một tiếng, đôi cánh tay ngọc rất tự nhiên quấn quanh đến phía sau lưng của hắn.

Tuy đã cùng nàng từng có tiếp xúc da thịt, nhưng hai lần giao hoan trước thì Chu Chỉ Nhược bếu không bị ép buộc thì cũng là ỡm ờ. Tống Thanh Thư không ngờ tới lần này Chu Chỉ Nhược lại phối hợp như vậy, phối hợp đáp lại hắn hôn môi, phối hợp tách ra hai chân, phối hợp hẩy lên cái mông to...
……………………………………………………………………………………..

Trong khoảnh khắc đó, hai người quấn quít hôn nhau nhiệt liệt, trong đầu còn thầm nghĩ lại cứ để cho nụ hôn này trở thành vĩnh hằng..

Qua nụ hôn, dục hỏa trong cơ thể Tống Thanh Thư dâng lên bốc lên đến đại não, bàn tay trên làn da trơn nhu hòa vuốt ve, hạ thân không ngừng đỉnh động lcái mông, để cho côn ŧɦịŧ ma sát lấy âm hộ của nàng, Tống Thanh Thư có thể rõ ràng cảm giác được côn ŧɦịŧ kiên quyết của mình đã đẩy tách lấy cái khe thịt âm hộ, cảm nhận được từ bên trong dịch nhờn đã thấm ướt làm dịu lấy côn ŧɦịŧ, loại cảm giác tuyệt vời này bất luận ngôn ngữ gì cũng khó mà dùng từ miêu tả!

Thân thể tuyệt mỹ Chu Chỉ Nhược tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hoàn mỹ không tỳ vết, hai bầu vú cao ngất mượt, hai đầu núʍ ѵú kiều nộn đỏ tươi làm người thèm thuồng, bụng trắng bằng phẳng trơn nhẵn, tiếp lấy bên dưới là một thảm có màu đen rậm rạp, chính giữa có một khe rãnh màu hồng phấn.
Lúc này Tống Thanh Thư hôn đến vui đến quên cả trời đất, thẳng đến khi miệng mút đến cái màu đen rừng rậm ẩm ướt nước khe của cái âm hộ nàng, thì du͙ƈ vọиɠ của hắn cũng đã bay lên tới cực điểm! Chu Chỉ Nhược hơi thở trầm trọng, sắc mặt hồng nhuận, cái miệng nhỏ kiều diễm hé mở, Tống Thanh Thư vong tình mút vào lấy nụ hoa âm hạch, hắn mút vào rồi xảo diệu dùng đầu lưỡi đánh quanh, làm thân thể nàng giống như con rắn vặn vẹo mãnh liệt phản ứng, trong miệng thỉnh thoảng phát ra mất hồn tiếng rêи ɾỉ, đầu lưỡi theo khe hở chạm vào hai mép trong sung huyết kiều nộn giống như một đóa hoa tách ra, bắt đầu đưa vào từ chỗ cửa miệng ngọc môn quan đang tiết ra dịch nhờn, sau đó tận tình mút hết vào miệng, làm cho thân thể nàng run rẩy không thôi, hắn cũng không còn cách nào tiếp tục nhẫn nại nữa…
Tống Thanh Thư bắt đầu dẫn dắt côn ŧɦịŧ đội lên cửa động khẩu đào nguyên của nàng:

-Um…

Chu Chỉ Nhược rên lên một tiếng, hai tay nắm chặt lấy bả vai Tống Thanh Thư, đôi mắt bao hàm thâm tình nhìn Tống Thanh Thư đem cây côn ŧɦịŧ nhẹ nhàng cạ lấy ma sát ngay cửa miệng huyệŧ, mới chỉ như thế, Tống Thanh Thư cũng đã cảm thấy kɦoáı ƈảʍ liên tục rồi!

Khi qui đầu của Tống Thanh Thư tiến vào cửa hang thì động tác hắn nhu hòa chậm rãi, hắn có thể cảm giác được côn ŧɦịŧ tiến vào một cái hang chặt chẽ ướŧ áŧ ấm áp, toàn thân huyết dịch hắn sôi trào lên.

Chu Chỉ Nhược hai chân thon dài mượt mà, trên má phấn thẹn thùng che kín mê người đỏ ửng, nàng thở nhẹ một tiếng, khẻ nhếch đôi môi, lỗ mũi thở hào hển, hai bầu vú trắng nõn phập phồng bất định, hình thành từng làn sóng sóng triều, mi mắt đóng chặt không ngừng rung động.
Tống Thanh Thư khống chế tốc độ côn ŧɦịŧ vô cùng chậm để trêu chọc lấy thân thể mẫn cảm nàng, ngay lập tức hắn lại rút côn ŧɦịŧ ra, vẫn chưa muốn xâm nhập nhồi vào trong cơ thể nàng đang hư không khát vọng, không chiếm được thỏa mãn, cảm giác mất mác và xấu hổ không ngừng đốt cháy lấy tâm trí Chu Chỉ Nhược, làm nàng theo bản năng cong lên cái mông tròn lớn hẩy lên, mong chờ hai bộ phận sinh dục mau mau kết hợp, vừa lẩm bẩm nói:

-Muốn…ta muốn... toàn bộ cho vào đi…

Tống Thanh Thư mỉm cười, lập tức thân dưới eo dùng sức đẩy côn ŧɦịŧ về phía trước xâm nhập, Chu Chỉ Nhược có thể cảm nhận được hang động u cốc ấm áp của mình bị nhồi chặt vào, lúc này Tống Thanh Thư cũng nhịn không được nữa, toàn lực nhấn lấy côn ŧɦịŧ một cái, cây côn ŧɦịŧ lập tức xỏ xuyên đâm lút vào tận gốc bên trong u cốc Chu Chỉ Nhược
-Á….

Chu Chỉ Nhược kêu to một tiếng, lập tức dịch nhờn bên trong u cốc bị côn ŧɦịŧ đè ép chậm rãi trào ra, hơi thốn thoáng qua rồi lại tăng thêm cơn sướng tê dại toàn thân, Chu Chỉ Nhược cau mày, cơ bắp toàn thân căng cứng lên.

Tống Thanh Thư dịu dàng mút lấy đầu lưỡi như tiểu xà của Chu Chỉ Nhược , bên dưới hạ thể tiếp tục thẳng tiến đều đều tốc độ côn ŧɦịŧ, lúc này Chu Chỉ Nhược cảm thấy vô cùng sảng khoái, hai chân giơ lên cao cao kẹp bên hông Tống Thanh Thư thật là phong tình vạn chủng.

………………………………………………………………………………………………

Sau một lúc côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư mãnh liệt va chạm trong u cốc Chu Chỉ Nhược, giây khắc này nàng đã mồ hôi đầm đìa, đôi bầu vú kiều đỉnh nhấp nhô kịch liệt, nương theo lấy từng giọt mồ hôi trong suốt từ từ lăn xuống khe ngực, cặp đùi non bóng loáng cũng bao trùm lên một lớp mồ hôi, nàng bắt đầu điên cuồng giãy dụa thân thể dưới sự tiến công va chạm hung mãnh của côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư, không cách nào hình dung mãnh liệt khoái cãm dâng lên đến cực điểm, khuôn mặt nàng ửng đỏ, đôi mi thanh tú nhíu chặt, thân thể từng trận trận run rẩy, nàng cảm giác được sâu trong hoa tâm của mình âm tinh đã muốn tiết ra rồi.
-A…. ta …a…

Hai bàn tay với mười ngón thon dài Chu Chỉ Nhược bấm sâu vào trong da thịt cánh tay của Tống Thanh Thư, miệng phát ra tiếng tiếng rên vũ mị, thấy nàng bị mình đưa vào khoái hoạt đỉnh phong, Tống Thanh Thư càng thêm ra sức co rúm đẩy nhanh tốc độ …

…………………………………………………………………………………………..

Tiếp theo Tống Thanh Thư tại trên thân thể của Chu Chỉ Nhược rất nhanh nhún lấy rong ruỗi như con ngựa hoang cất vó tung bay, cây côn ŧɦịŧ kiên quyết bên trong cái u cốc chặt khít Chu Chỉ Nhược ra ra vào vào, đôi chân dài của nàng giãy dụa khi thì giơ lên, khi thì dang rộng, lúc thì cong lại...

Trong lúc bất tri bất giác, đôi chân lại vòng tại sau thắt lưng Tống Thanh Thư, cái mông to tròn cũng theo mỗi một lần nhấn côn ŧɦịŧ sâu vào ép chặt, thì hẩy lên ngênh tiếp như không muốn xa rời….
-Ư..a…..um. …..

Chu Chỉ Nhược miệng mở rộng vong ngã vừa rêи ɾỉ, vừa thở hào hển, sau một hồi côn ŧɦịŧ lửa nóng nhún nhẩy, Chu Chỉ Nhược trầm mê sau từng đợt mãnh liệt côn ŧɦịŧ đút vào, Tống Thanh Thư càng đánh càng mạnh, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh! Lúc này Chu Chỉ Nhược thân hình từng đợt khó kìm nổi run rẩy, nàng có thể cảm nhận được trong hoa kính của mình lại chăm chú vây quanh cái qui đầu kia đang thật sâu cắm vào, co rút lại, chặt gắp lên, hắn dùng cây côn ŧɦịŧ cứng rắn to lớn đem thân dưới Chu Chỉ Nhược đẩy đến tiêu hồn thực cốt cực khoái, cuối cùng, chỉ thấy thân thể yêu kiều nàng kịch chấn, một cặp chân dài kẹp chặt eo thân của hắn:

-A…lại nữa rồi….á... ….a….

Kɦoáı ƈảʍ sóng sau cao hơn sóng trước không ngừng ăn mòn lấy nàng, chịu không được Tống Thanh Thư như vậy long kinh hổ mãnh, bất khuất va chạm, Chu Chỉ Nhược thừa nhận lấy khoái hoạt vô hạn cùng tình cảm mãnh liệt, rất nhanh bắt đầu phát ra tiếng thét chói tai.
Cơn cực khoái lại tiến đến với nàng, Tống Thanh Thư cũng run rẩy ghé vào trên người, Chu Chỉ Nhược nhận thức được tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn đang tận lực phún trào ra, trong cơ thể hoa tâm cũng tận tình phun ra âm tinh nóng rực, cùng hòa lẫn với dương tinh Tống Thanh Thư đang bắn ra hợp lại làm một, song song cùng lúc trèo lên đỉnh phong vui sướng.