Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 196: Thành thục đầy đặn.




CHƯƠNG 196: THÀNH THỤC ĐẦY ĐẶN.

Lúc này thì nghe trước sau tầm mười lăm tên đạo tặc, kẻ nói thế này , người nói thế kia, chế giễu:

-Cái gì Phi Mã tiêu cục? Năm xưa chẳng qua là nhờ có Mã Mã Hành Không lão tiêu đầu áp tải, mới có thể xưng danh là 'Phi Mã' hai chữ, đến thời họ Từ trong tay, sớm nên đổi tên tiêu cục thành “ Phi Trư..” đi..haha…!

-Nhận áp tiêu thật là ngu xuẩn, chỉ có chín ngàn lượng bạc cũng bỏ mạng bảo vệ..

Tống Thanh Thư ở một bên nghe qua thì tạm hiểu chuyện xảy ra: chuyện này đối với phu thê phỏng chừng chính là Từ Tranh và Mã Xuân Hoa. Ngày trước bất mãn với hôn sự gán ép, cho nên khi gặp gỡ thế tử Phúc Khang An khí độ bất phàm, ma xui quỷ khiến nàng đã hiến thân cho hắn, khiến cho mang thai trước lúc cưới xin, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chịu gả cho sư huynh Từ Tranh.
“ Nhi tử của Phúc Khang An?"

Cúi đầu nhìn hai tiểu oa oa đang say ngủ, Tống Thanh Thư mỉm cười lạnh lùng.

-Công tử, có muốn cứu bọn họ hay không? Xem tình hình bọn họ không chống đỡ được lâu.

Trương Khang Niên đến gần hắn lặng lẽ hỏi.

-Từ từ chờ xem rồi hãy tính.

Tống Thanh Thư lắc đầu, vừa rồi nghe những lời chế giễu của bọn đạo tặc, hắn nghĩ bọn chúng đối với nội tình của Từ Tranh biết rất rõ ràng, không chỉ biết lai lịch sư thừa của Từ Tranh, còn biết gã nhận áp tiêu bao nhiêu phiêu ngân, trong lời nói đối với Từ Tranh cực điểm chanh chua khinh bỉ, nhưng đối với với Mã Xuân Hoa cùng phụ thân quá cố của nàng thì không hề đắc tội, thậm chí còn có vẻ khá là tôn kính. Những tên đạo tặc ra tay rất tàn nhẫn lại chuẩn xác, mỗi người bọn chúng võ công đều cao hơn phu thê Từ Tranh liên thủ, nên Tống Thanh Thư âm thầm thấy kỳ quái:
“Những tên này tuy không thể nói là hảo thủ đệ nhất trên giang hồ, nhưng võ công như thế này, tất có tư cách nhân vật thành danh, quyết không phải là đám đạo tặc chỉ vì chín ngàn lượng bạc mà đế cướp, vậy thì đến tột cùng có mục đích gì đây? Bất chợt hắn nhìn ra điểm khả nghi. …”

Đột nhiên một tiếng hét thảm, thấy Từ Tranh trên đùi máu tươi chảy dài, tên đạo tặc cầm đầu giơ lên một chân, tung cước đã gã ngã lăn trên đất, một chân đạp trụ, cười lạnh nói: -Ta cũng không muốn tính mạng ngươi, chỉ cần ngươi tự phế bỏ đôi tay và móc đi đôi mắt..

Từ Tranh vừa sợ sệt, vừa phẫn nộ, uất ức nói không ra lời.

Mã Xuân Hoa kêu lên:

-Các vị bằng hữu, các ngươi muốn phiêu ngân, thì cứ cầm lấy, chúng ta cùng các vị không oán, không thù, hà tất đuổi tận gϊếŧ tuyệt"
Một tên sử kiếm cười nói:

-Mã cô nương, ngươi là người tốt, không cần quản đến việc không đâu.

Mã Xuân Hoa nói:

-Cái gì gọi là quản việc không đâu? Hắn là phu quân của ta a….

"Xem ra đúng bọn chúng đến đây là vì Mã Xuân Hoa a,..”

Tống Thanh Thư nghe thì hiểu rõ ràng mấy phần,

“ Mã Xuân Hoa…..Ồ, chẳng lẽ bọn chúng là người của Phúc Khang An."

Tống Thanh Thư tâm tư thay đổi thật nhanh, đã đoán ra được đầu đuôi ngọn nguồn.

Tên cầm đâu chợt hai mắt phát lạnh đáng sợ cười gằn:

-Tên vô dụng này, sống trên đời cũng chỉ tự rước lấy nhục.

Vừa dứt lời, trên chân vận công giảm mạnh một cái, chỉ nghe cách cách vài tiếng, Từ Tranh một tiếng hét thảm, lồng ngực vỡi nát nhất thời khí tuyệt.

-Sư Ca…..!

Mã Xuân Hoa vốn là cơ thể đang suy yếu, nhìn thấy thế bị kích động vạn phần, lập tức hôn mê bất tỉnh.
-Đi

Tên câm đầu đạo tặc ra hiệu thủ hạ đem Mã Xuân Hoa mang đi, Tống Thanh Thư lúc này lại đứng bật lên.

Hắn mới vừa mới ý thức tới chuyện không đúng, muốn ra tay thì đã không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn Từ Tranh chết thảm, có điều Từ Tranh đối với hắn mà nói, cũng chỉ là một khách qua đường, chết thì đã chết rồi, không có thay đổi cục diện, chỉ còn Mã Xuân Hoa, vừa rồi trao đổi mấy câu, xem như có điểm giao tình, Tống Thanh Thư cũng không thể nhìn nàng ở trước mặt mình như vậy bị người bắt mang đi.

Đám đạo tặc cũng đã sớm phòng bị Tống Thanh Thư cứu người, thấy thái độ của hắn muốn ra tay liền tiên phát chế nhân rút đao bổ tới trước, Tống Thanh Thư mặt trầm xuống, thân hình làn khói xẹt qua, ngay lấp tức đã có bảy, tám tên đạo tặc kêu rên ngã xuống.
Tên cầm đầu đạo tặc lạnh cả tim, biết đối phương võ công cao hơn phe mình quá nhiều, từ trong lồng ngực móc ra ám khí, hướng về phía góc tường bắn tới.

Tống Thanh Thư sững sờ, hắn chẳng thể nghĩ tới bọn chúng đối với hai ấu nhi này ra tay, theo hắn suy đoán, bọn chúng hẳn là thuộc hạ của Phúc Khang An, thì làm sao dám tổn thương thân sinh cốt nhục của Phúc Khang An.

Có điều Tống Thanh Thư lại không biết, bản thân Phúc Khang An cũng không biết mình còn có hai hài nhi ở trên thế gian này, thì những tên thuộc hạ làm sao biết được?

Tên cầm đầu lại cho rằng ấu nhi sinh đôi kia là nhi tử của Từ Tranh, tâm tư muốn nhổ cỏ tận gốc, liền dùng ám khí bắn tới, trong lúc Tống Thanh Thư ngây người, bọn chúng mang lấy Mã Xuân Hoa phóng mất trong màn mưa.

Tống Thanh Thư lúc này cực kỳ do dự, đuổi theo cứu Mã Xuân Hoa, thì trước mắt hai tiểu hài tử tính mạng khó mà giữ được, nếu cứu hai tiểu hài tử, Tống Thanh Thư lại cảm thấy mình rước chuyện không đâu.
Này rõ ràng là Phúc Khang An tự làm bậy, lão thiên khiến cho hắn tuyệt hậu, chính mình quản việc này làm gì? Cứu Mã Xuân Hoa nói không chắc còn có cơ hội cùng nàng tu luyện Hoan Hỉ thiện pháp, cứu hai tiểu hài nhi này thì có chỗ nào tốt?

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, Tống Thanh Thư cuối cùng vẫn thở dài, đành lựa chọn cứu hai tiểu hài nhi này, hắn và Phúc Khang An xác thực là kẻ địch chứ không phải là bằng hữu, giữa hai người, có thể quang minh chính đại, cũng có thể dùng tất cả t âm mưu thủ đoạn quyết một trận tử chiến, sinh tử bằng chính bản lãnh của mình. Trái lại nếu là bỏ mặc sinh mệnh của hai tiểu hai tử trước mắt, Tống Thanh Thư sẽ lưu lại trong lòng một đời bóng ma, cái được không đủ bù đắp cái mất…..

Vận dụng nội công đem ám khí từ trên người hai tiểu hài tử hút ra, sau đó sẽ từ trong lồng ngực móc ra Giải bách độc dược hoàn của Độc Thủ Dược Vương tặng, chia làm hai nửa, dùng thủy hóa, nhanh chóng đút cho hai hài tử nuốt vào, cũng may ám khí là loại có độc bình thường, thấy hai hài tử màu da dần dần chuyển sang hồng hào bình thường, Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm.
Một bên Trương Khang Niên Triệu Tề Hiền đang xì xào bàn tán:

-Ngươi không phải mới vừa nói Tống đại nhân thủ đoạn cao minh sao? Trước tiên mượn đao gϊếŧ người, ngồi xem tặc nhân gϊếŧ chết phu quân của nữ tử nhân, xong rồi chính mình lại xuất thủ cứu giúp, nữ nhân cơ khổ không nơi nương tựa, càng dễ dàng bị nằm dưới... Ạch…tự ngươi hiểu đi.

-Cấm khẩu, đừng để cho Tống đại nhân nghe thấy, ta chỉ là không nghĩ tới Tống đại nhân lại vì hai tiểu hài nhi lại từ bỏ cứu người thục phụ xinh đẹp kia…

-Hai người các ngươi ở bên kia xì xào nói cái gì?

Tống Thanh Thư tai nghe, nhất thời không còn gì để nói với thuộc hạ của mình.

-Chúng ta đang nói đại nhân là người tốt…

-Đúng đấy, không chỉ có mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, hơn nữa trạch tâm nhân hậu, khiến cho người khâm phục khâm phục….
Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền hai người phối hợp không kẽ hở..

-Được rồi …được rồi,

dù là Tống Thanh Thư da mặt dày so với tường thành còn hơn, cũng không nhịn được lời khen tặng như vậy, khặc một tiếng, nhìn mọi người hỏi,

-Các ngươi có nhìn ra lai lịch đám người kia không?

-Bẩm đại nhân, bên trong đám tặc nhân có một người mà ty chức biết, dường như là người của trong Thịnh kinh.

Một tên thị vệ đại nội nói.

-Quả đúng là thế….xem ra Mã Xuân Hoa tạm thời không nguy hiểm gì…

Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn hai hài tử, trong lòng suy nghĩ: : Đến Thịnh kinh, hai tiểu thí hài biết đâu có thể tạo được tác dụng ngoài ý muốn...”

Đoàn người của Tống Thanh Thư đều là đại nam nhân, hai hài tử vừa khóc vừa gào, khiến cho một đám người chẳng biết làm sao, vừa đi tìm sữa, vừa phải thay tã, Tống Thanh Thư thấy được đám thủ hạ thị vệ đại nội oán khí càng ngày càng tăng, vừa đến thành Thịnh kinh, liền phái người tìm được một nhũ mẫu, lúc này đám người mới ung dung trở lại bình thường.
-Ta ra ngoài một chút, thời gian vừa rồi các ngươi vất vả rồi, trước cứ nghỉ ngơi một phen, mấy ngày sau chắc sẽ có việc cần các ngươi phải làm.

Tống Thanh Thư tắm rửa thay một bộ y phục, trước khi ra ngoài dặn dò mọi người nói.

Trương Khang Niên Triệu Tề Hiền chạy tới:

-Tống đại nhân, hạ quan cùng đi đại nhân, trên đường có việc gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

-Không cần, nơi đây nguy cơ tứ phía, ta một mình dù sao cũng dễ xoay trở hơn.

Tống Thanh Thư khéo léo từ chối, một mình đi đến phụ cận Bảo thân vương phủ loanh quanh, cuối cùng thì vào một quán nước ở bên cạnh cổng lớn ngồi xuống, nhìn chằm chằm các loại người đang ra ra vào vào vẻ mặt đăm chiêu.

Đột nhiên Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng lại, từ trong Bảo thân vương phủ đi ra một thiếu phụ mi mục như họa, nàng mặc một bộ xiêm y váy dài xanh thêu gấm, màu sắc rất là tươi đẹp, nhưng trên mặt mang theo vẻ ưu sầu, chính là Điền phu nhân mà hắn đã từng có gặp mặt một lần.
Tống Thanh Thư đối với mỹ nữ nhân này khắc sâu ấn tượng, không chỉ là việc nàng dám bỏ phu quân mình, cùng tình nhân Điền Quy Nông trốn chạy, mà chủ yếu chính là trên người của nàng có một loại khí chất thiên kim đại tiểu thư rất là mềm mại để hình dung.

Trong lòng hơi động, Tống Thanh Thư đứng dậy lặng lẽ đi ở sau lưng nàng, nhìn nàng thân hình thành thục đẫy đà hấp dẫn, Tống Thanh Thư trong lòng ngập tràn cảm xúc,

thở dài một hơi.

-Ai?

Linh cảm của một nữ nhân, Điền phu nhân cả người run lên, cảnh giác xoay người lại, thấy rõ dáng dấp Tống Thanh Thư, lộ ra sắc mặt vui mừng:

-Tống công tử… là ngươi….?