Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 192: Không hiểu vì sao…




CHƯƠNG 192: KHÔNG HIỂU VÌ SAO…

Tống Thanh Thư lời vừa ra khỏi miệng, liền thầm kêu “ bậy rồi “, nghe được hắn nói, quả nhiên vẻ mặt Trường Bình công chúa khẽ biến đổi.

-Có điều khi phát hiện ra Thánh nữ Minh giáo lại chính là Trường Bình công chúa, chúng ta lại là người quen cũ, mục đích này này dĩ nhiên tại hạ từ bỏ.

Tống Thanh Thư mỉm cười nói.

-Ta ngược lại thật ra rất hiếu kỳ, nếu như chúng ta không quen biết từ trước, thì công tử dự định làm sao ... làm sao mà phá hỏng danh tiết của ta.

Trường Bình công chúa toàn thân ửng hồng, tức giận hừ lên một tiếng.

-Đương nhiên là dùng tất cả mọi thủ đoạn tồi tệ nào có được,

Tống Thanh Thư nói thẳng,

-Mong rằng Trường Bình công chúa thứ lỗi, cũng vì tại hạ cùng với Trương Vô Kỵ có một mối thù không đợi trời chung, chỉ cần đã kích đến Minh giáo, tại hạ sẽ hành động bất cứ giá nào..
-Thì ra là như vậy,

Trường Bình công chúa hiểu ra, rất nhanh lộ ra sự luyến tiếc,

-Đúng là đáng tiếc, hai người ngươi đều là chi sĩ trác tuyệt, nếu như có thể liên thủ, thiên hạ e rằng ít có đối thủ.

-Tại hạ cùng hắn tuyệt đối không có khả năng liên thủ.

Tống Thanh Thư ngữ khí tuy nhẹ, nhưng tâm ý kiên quyết đã hết sức rõ ràng.

-Giữa các người đến tột cùng có thù hận gì vậy?

Trường Bình công chúa thực sự không nghĩ ra hai cao thủ này lại có thâm cừu đại hận như thế.

Tống Thanh Thư hô hấp như đông cứng lại, cũng không muốn để cho nàng biết mình cùng Trương Vô Kỵ kết thù là bởi vì một nữ nhân, đành hàm hồ nói:

-Căn nguyên bên khó mà có thể nói rõ ràng, công chúa chỉ cần biết hắn hận không thể gϊếŧ tại hạ, còn tại hạ cũng hận không thể gϊếŧ hắn …."
-Được rồi, ta cũng không hỏi nữa,

Trường Bình công chúa trầm mặc chốc lát,

-Có điều ta có một cái vấn đề khác muốn hỏi công tử một chút, nghe nói ngày đó công tử cũng ở trên đỉnh Ngọc Hoàng, ta chỉ muốn biết Viên... Viên Thừa Chí đến cùng là chết như thế nào?

Giọng nói nàng hơi run run, hiển nhiên trong lòng vô cùng đau thương.

-Viên Thừa Chí chết vào tay của Đông Phương... Đông Phương Bất Bại,

Tống Thanh Thư do dự, rồi vẫn là quyết định nói thật, sau đó đem tình hình ngày đó kể lại một hồi.

-Quả nhiên chính là Đông Phương Bất Bại!

Trường Bình công chúa hai mắt ngậm lấy nước mắt, nghiến răng nói.

-Um…. công chúa có thể nghe tại hạ nói một lời….

Thấy Trường Bình công chúa nhìn mình, Tống Thanh Thư liền vội vàng nói,

-Một kẻ liều mạng cầm một thanh đao nhọn, chặn đường gϊếŧ một thư sinh đi ngang qua đường, cuối cùng bị quan phục tập nã quy án, khi huyện quan xử án, đến cuối cùng thì phán thanh đao nhọn là hung thủ, hay kết tội kẻ liều mạng kia là hung thủ.
Tống Thanh Thư hỏi tới, chẳng qua là vì Đông Phương Mộ Tuyết, hắn không thể làm gì khác hơn là hi sinh Khang Hi.

-Ta rõ ràng ý của công tử,

Trường Bình công chúa nắm bắt ống tay áo, nhẹ nhàng lau qua khóe mắt,

-Tuy rằng Khang Hi mới là kẻ cầm đầu, thế nhưng Đông Phương Bất Bại mới là kẻ tự tay gϊếŧ chết chết Viên đại ca, ta làm sao cũng không thể nào tha thứ cho hắn. Tống công tử, ngươi cùng Đông Phương Bất Bại giao tình có phải rất tốt?

Bị ánh mắt như làn thu thủy quét qua, Tống Thanh Thư giật mình: “ Nàng làm sao biết?”

Suy nghĩ chốc lát, hắn vẫn quyết định nói thật:

-Không sai, tại hạ cùng Đông Phương Bất Bại có mối quan hệ thật không tệ.

-Nghe nói quãng thời gian trước Đông Phương Bất Bại cùng với ngươi bị Nhậm Ngã Hành đánh xuống vách núi sâu vạn trượng, bây giờ nếu ngươi không có việc gì, thì Đông Phương Bất Bại có phải là vẫn còn sống sót?
Trường Bình công chúa ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, chờ trả lời.

Tống Thanh Thư cười khổ nói:

-Là ai nói cho cô nương nghe chúng ta bị Nhậm Ngã Hành đánh rơi xuống vách núi? Lão làm gì mà có bổn sự lớn như vậy, chính là Trương Vô Kỵ ẩn nấp trong bóng tối đánh lén, do đó Đông Phương Bất Bại cùng tại hạ mới bị trọng thương, đành phải tự nhảy xuống vách núi vạn trượng. Đến lúc tại hạ tỉnh lại thì phát hiện mình dính lại trên một cành cây nhô ra ở trên vách núi, mới kiếm trở lại cái mạng này, còn Đông Phương Bất Bại, tại hạ cũng không có phát hiện bóng người của hắn, e rằng đã rơi xuống vực sâu tan xương nát thịt rồi, có điều võ công của hắn quá cao, biết đâu cũng có thể thoát được một mạng thì cũng khó nói.

Hắn không muốn đem tin tức Đông Phương Bất Bại chưa chết để lộ ra, nếu là biết được có thể là Trương Vô Kỵ cùng Nhậm Ngã Hành sẽ cho người điều tra, sợ rằng Đông Phương Mộ Tuyết ở Ngũ Độc Giáo sẽ gặp nguy hiểm, có điều hắn cũng không muốn Trường Bình công chúa ngày sau biết được chân tướng sự thật, đối với mình sản sinh oán hận, bởi vậy hắn nói lưng chừng hiểu như thế nào cũng được.
-Cát nhân tự có quí nhân phù hộ, do vậy ngươi có thể được lão Thiên che chở, còn Đông Phương Bất Bại có thể là không có số may như vậy,

Trường Bình công chúa khuôn mặt thoáng vẻ vui mừng, dưới cái nhìn của nàng, Đông Phương Bất Bại phỏng chừng đã rơi xuống vách núi vạn trượng tan xương nát thịt rồi,

-Tống công tử, sắp tới ngươi có tính toán gì chưa? Hay tiếp tục về Yến Kinh vẽ đường cho hươu chạy?

Trường Bình công chúa hỏi.

-Tạm thời cứ như thế đã….

Tống Thanh Thư trầm giọng nói.

Trường Bình công chúa khẽ thở một hơi, cũng không khuyên can ngăn trở hắn, ngược lại còn nói:

-Nhậm Ngã Hành tuy rằng bây giờ ở bên ngoài phòng không có nhân thủ canh chừng, nhưng cũng có khả năng là lão cố tình để công tử hạ thấp cảnh giác, nếu công tửi trực tiếp đi ra ngoài thì quá mạo hiểm. Như vậy đi… hãy ở lại đây, ngày mai ta cũng phải hướng về Thịnh kinh có việc, tiện đường mang ngươi theo xuống núi…
-Đa tạ ý tốt của cô nương, bây giờ với thân phận Thánh nữ Minh giáo mà mang theo tại hạ xuống núi, thì quá mức hung hiểm. Lời nói ngông cuồng, chỉ cần tại hạ muốn đi, trong chốn giang hồ hiện nay chỉ có vẻn vẹn mấy người có thể ngăn trở được, rất đáng tiếc, Nhậm Ngã Hành không nằm trong số này, chờ một lúc tại hạ sẽ đi xuống núi.

Tống Thanh Thư uyển ngôn từ chối nói.

-À…. ta đã quên đã từng chứng kiến lấy khinh công của Tống công tử,

Trường Bình công chúa đột nhiên nở nụ cười,

-Như vậy cũng tốt.

Trong phòng rơi vào vắng lặng, Tống Thanh Thư biết là đến thời điểm cáo từ, chỉ là khi nhìn nàng dung nhan thanh lệ, trong lòng không nỡ rời xa, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, liền vội vàng hỏi:

- Công chúa tại sao lại chạy đi ngàn dặm xa xôi để đến Thịnh kinh vậy? Nếu như có việc quan hệ cơ mật, không tiện nói thì thôi…
Hắn đang suy nghĩ có phải là Minh giáo lại đang có hành động lớn, xem có thể từ trong miệng Trường Bình công chúa tìm kiếm một chút dấu vết.

-Chỉ là việc tư ẩn của ta, nói cho công tử nghe cũng cũng không sao. Ta mới vừa biết được một tin, sẽ có cố nhân xuất hiện ở Thịnh kinh,vì lo lắng cố nhân có ý nghĩ sai lầm, làm ra chuyện thương tiếc đến quyết định chung thân, nên dự định đến gặp để khuyên can.

Trường Bình công chúa trong giọng nói đầy lo lắng.

-Cố nhân?

Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc, Trường Bình công chúa từ lâu nước mất nhà tan, thì ai có thể là cố nhân của nàng, nhiều lắm cũng chỉ có một Viên Thừa Chí…chờ chút…Viên phu nhân?

Tống Thanh Thư vẻ mặt biến đổi, liền chụp lấy hai bả vai của Trường Bình công chúa, kích động hỏi:

- Công chúa nói cố nhân có phải là Viên phu nhân…. Hạ Thanh Thanh?
Trường Bình công chúa cũng nghi hoặc ngẩng đầu lên sau khi nhẹ nhàng gạt hai bàn tay của hắn ra:

-Công tử cũng nhận thức nàng?

Tống Thanh Thư gật đầu:

-Chúng ta trãi qua cùng chung hoạn nạn mấy lần, nên cứ cho là bằng hữu đi..

-Thì ra là như vậy, không nghĩ tới đi một vòng lớn, chúng ta lại gặp nhau thêm nhiều chuyện hơn,

Trường Bình công chúa mỉm cười,

-Công tử nếu là bằng hữu của nàng, nói vậy thì cũng hiểu được rõ ràng là nàng nhất định phải báo thù cho Viên Thừa Chí….

-Không sai, vốn là tại hạ cũng đáp ứng trợ giúp cho Viên phu nhân báo thù, chỉ tiếc là có người từ bên trong nói lời bậy bạ, dẫn đến việc Viên phu nhân đối với tại hạ sinh ra hoài nghi, rồi đột nhiên biến mất tăm tích, trong khoảng thời gian này tại hạ vẫn đang tìm nàng.

Cuối cùng cũng nghe được tin tức Hạ Thanh Thanh, Tống Thanh Thư hưng phấn khó mà tránh khỏi.
Trường Bình công chúa vẻ mặt cổ quái liếc mắt nhìn hắn:

-Chẳng trách Thanh Thanh không tin công tử, công tử bây giờ là đại quan của Mãn Thanh, lại cùng Đông Phương Bất Bại cũng là bằng hữu, ta nghe công tử ngươi nói giúp nàng báo thù, cũng sản ra một loại cảm nhận hoang đường.

-Tại hạ không có lừa Viên phu nhân….

Tống Thanh Thư cười khổ, nhưng không có nhiều lời giải thích, có vài chuyện đó là không có giải thích thì tốt hơn.

-Được rồi, tạm thời tin là lời nói của công tử thật lòng... Chỉ là bây giờ Thanh Thanh đang có tình huống hơi phiền toái.

Trường Bình công chúa lộ vẻ ưu lo.

-Viên phu nhân xảy ra chuyện gì?

Tống Thanh Thư vội vàng hỏi.

Thấy hắn dáng dấp vội vã hấp tấp, Trường Bình công chúa là người nhạy bén nên liền sinh hoài nghi, có điều chưa có chứng cớ xác thật, nàng cũng không tốt đoán, hồi đáp:
-Nói ra cũng không sợ công tử chê cười, ngày đó ta biết được Viên đại ca đã xảy ra chuyện không may, vô cùng thương tâm, lập tức quyết định muốn thay Viên đại ca đi báo thù, còn Thanh Thanh thì thương yêu Viên đại ca hơn gấp nhiều lần với ta, đương nhiên cũng có ý tưởng giống nhau, ta biết rõ Thanh Thanh làm việc từ trước đến giờ rất là cực đoan, nên lo lắng nàng vì báo thù mà không chừa thủ đoạn nào, cuối cùng tự mình thương tổn lấy mình, liền phái người dò xét tung tích về nàng, rốt cục ở Thịnh kinh thành thám tử báo lại, nàng dường như đã thành vương phi của Bảo thân vương...

Tống Thanh Thư đầu óc như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trong miệng tự lẩm bẩm:

-Làm sao có khả năng đó… làm sao có khả năng...

-Ta có thể đoán ra nàng là vì đối phó với Khang Hi mới ra này hạ sách này, có điều phe nhóm quyền lực của Thanh đình cực kỳ phức tạp, ta lo lắng nàng không rõ tình huống, rơi vào kết cục tiền mất tật mang, cho nên mới muốn đi tới Thịnh kinh tìm nàng
Tống Thanh Thư trong lòng lại là thương tâm, lại là khổ sở, lại là phẫn nộ: “ Lạc Băng tiện nhân này, lần sau lại rơi xuống trong tay ta, ta nhất định phải làm cho nàng hối hận về việc lắm miệng….”

-Công chùa…tại hạ có việc trong người, xin cáo từ trước.

Tống Thanh Thư trong đầu xoay chuyển ý nghĩ, tâm tình rốt cục hạ xuống, hướng về Trường Bình công chúa chắp tay.

-Công tử muốn đi Thịnh kinh sao?

Trường Bình công chúa kinh ngạc hỏi.

Tống Thanh Thư chần chờ chốc lát, gật đầu:

-Nói không chắc chúng ta còn có thể gặp mặt nhau tại Thịnh kinh, giờ xin tạm biệt.

-Công tử có phải là yêu thích Thanh Thanh?"

Các cử chỉ dấu hiệu của hắn làm cho Trường Bình công chúa suy đoán, rốt cục không nhịn được nên đành phải hỏi.

Tống Thanh Thư mới vừa mở cửa sổ ra, nghe vậy thân hình hơi ngưng lại, quay đầu lại mỉm cười, cũng không đáp lời, rồi thân hình biến mất ở trong trời đêm.
Thấy hắn cũng không phủ nhận, Trường Bình công chúa trong lúc nhất thời có chút sững sờ, âm thầm suy nghĩ: “Viên đại ca vừa chết đi, lấy tính cách của Hạ Thanh Thanh, nàng nói cái gì cũng không thể tiếp nhận cảm tình của một nam nhân khác, có điều mình cũng còn có thể cảm nhận được chân tâm của Tống Thanh Thư, thì Hạ Thanh Thanh lại làm sao không biết? Ai…lại là một đoạn hữu duyên khổ luyến, lúc trước ta cùng Viên đại ca cũng giống là như vậy đây... Nghĩ tới đây, nàng trong lòng cảm giác một tia đồng bệnh tương liên với Tông Thanh Thư.

Chợt nhớ đến khuôn mặt anh tuấn của hắn cùng với khí tức nam nhân nóng rực, lại nhớ đến cảm giác tê dại lạ kỳ thật hoang đường khi cùng nằm chung trên chiếc giường với hắn, lẽ nào Hạ Thanh Thanh cũng có xúc cảm giống như thế nên dễ dàng sinh tình khi tiếp xúc với Tống Thanh Thư ….
………………………………………………………………………………………..

Tống Thanh Thư một đường phóng nhanh vận lên khinh công Đạp Sa Vô Ngân, sau khi hừng đông, đã chạy tới phụ cận Hà Bắc.

Chân khí trong cơ thể có chút suy kiệt, nên dừng lại ở bên con đường núi, đi vào trong cái quán nhỏ ven đường có bán thức ăn điểm tâm nghỉ ngơi, mới vừa ăn không bao lâu, thì nghe hai giọng nói quen thuộc:

-Tống đại nhân cùng Đông Phương giáo chủ rơi xuống vực sâu lâu như vậy rồi, các thám tử vẫn tìm kiếm mà vẫn không có một chút tin tức nào, bây giờ ngay cả Ngự Tiền thị vệ của chúng ta cũng bị hoàng thượng phái đi điều tra, nếu vẫn không tra được tin tức, nói không chắc đầu người khó giữ được a.

-Uả… đại gia trên. . . kia….

Trương Khang Niên nghe thấy Triệu Tề Hiền vẫn nói lắp bắp không ra lời, nhìn theo ánh mắt của gã, một bên còn cười nói:
-Trên…trên cái đầu ngươi a, ngươi thấy quỷ à... Aí da…đúng là quỷ thật nha….!