Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 180: Cùng nhau cứu người ?




CHƯƠNG 180: CÙNG NHAU CỨU NGƯỜI ?

-Um …um…

Côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư làm miệng của Khúc Phi Yên trương đến cực hạn, cũng không biết qua bao lâu, cơ mông của Tống Thanh Thư run lên từng chập, Khúc Phi Yên biết rằng hắn rốt cục cũng đã không nhịn được muốn xuất tinh, nàng đem cái miệng nhỏ nhắn mở to ra đến hết mức phun ra nuốt vào cây dương căn, tần suất càng lúc càng nhanh, mái tóc theo đó đong đưa, bàn tay nhanh hơn tiệt động phần gốc dương căn.

-Hừ..hừ..

Tống Thanh Thư quái khiếu, nắm chặt lấy đầu Khúc Phi Yên, thở hổn hển, còn Khúc Phi Yên khuôn mặt xinh đẹp cũng thêm hưng phấn càng phát ra đỏ tươi, rất nhanh phun ra nuốt vào qui đầu ướŧ áŧ dính trợt, nàng cũng cảm giác được trong miệng mình qυყ đầυ đập từng đợt nhịp, sử dụng đầu lưỡi của mình mút lấy mã nhãn ở qυყ đầυ, trên tay sáo động tốc độ càng nhanh, Tống Thanh Thư đột nhiên hai tay lại đè chặt xuống đầu của Khúc Phi Yên, cái mông trước sau hẩy động lên, qui đầu thọt tới sâu trong yết hầu làm cho Khúc Phi Yên cơ hồ không thở nổi, nàng cũng nhận thấy được côn ŧɦịŧ của hắn đang kịch liệt bành trướng, tại trong ranh giới chỉ còn cách nhau như sợi tóc, cây côn ŧɦịŧ lại trở nên thêm tráng kiện, tựa như bị nghẹn lại không thể nào phóng tinh ra được..
Khúc Phi Yên vội vàng ra sức nhả ra cây côn ŧɦịŧ, đồng thời bàn tay cũng buông ra.

-Oẹ..ọe..

Khúc Phi Yên giẫy giụa thoát ra, che miệng chạy đến một bên nôn ra một trận, vừa rồi qui đầu thọc vào quá sâu trong cổ họng nàng.

-Thật không biết hắn là đang giả ngu giả ngốc hay là điên loạn thật nữa!

Khúc Phi Yên quay đầu lại trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư, thấy hắn hai mắt vẫn không có thần, tà hỏa trong lòng nàng không biết hướng về nơi nào phát tiết.

-Haha….

Chung Linh ở bên cạnh cười nghiêng ngửa nói:

-Xem ra Tống đại ca rất yêu thích ngươi giúp hắn đấy.

-Hừ, ta cũng đã làm cho người xem rồi, bây giờ đến phiên người đấy.

Nghĩ vừa rồi trong miệng có no đủ phong phú khi cây côn ŧɦịŧ đưa vào, bên dưới hạ thể thì sinh ra nhột ngứa kɦoáı ƈảʍ tiết ra dịch nhờn, Khúc Phi Yên thấy hai chân mình có chút nhũn ra, nàng có cảm giác mình vừa rồi mình chịu bú ɭϊếʍ côn ŧɦịŧ của hắn là một quyết định sai lầm khó mà cứu vãn được.
-Nhưng ta sợ...

Chung Linh đi rất chậm về phía Tống Thanh Thư, nàng lo sợ đến rụt người lại, có chút điềm đạm đáng yêu nhìn Khúc Phi Yên:

-Đằng nào ngươi cũng đã... làm vậy rồi, hay là làm đến cùng, tiếp tục nữa đi..

Khúc Phi Yên lập tức liền phản ứng lại:

-Hừ..thì ra ngươi ngươi vẫn gài bẫy ta đây! Ta sẽ không tiếp tục như vừa rồi nữa đâu, ngươi nếu muốn nhẫn tâm nhìn Tống đại ca của ngươi bạo thể mà chết, thì cứ đứng đó nhìn xem đi.

Nói xong Khúc Phi Yên thở hỗn hển đi đến cái ghế, ngồi xuống.

Nghĩ phải đưa cây côn ŧɦịŧ nhơ nhớp dữ tợn kia phóng vào trong miệng, Chung Linh rụt rè do dự bất định, mắt nhìn Khúc Phi Yên nói:

-Ta dùng tay làm cho hắn xuất tϊиɦ ɖϊƈh͙ được không?

Khúc Phi Yên suýt chút nữa đem nước trà đang súc trong miệng phun ra, nàng giật mình nhìn Chung Linh:
-Vậy ngươi cũng hiểu chuyện là phải làm cho hắn xuất tϊиɦ ɖϊƈh͙? Vừa rồi ngươi còn cười nhạo ta.. .

Nghĩ đến mình còn tưởng rằng Chung Linh thuần khiết như một tờ giấy trắng, nên mới chịu ra mặt để dạy cho Chung Linh biết cách làm, Khúc Phi Yên sắc mặt có chút khó coi.

-Ưm…ngày trước trong lúc vô tình nhìn thấy mẫu thân làm cho phụ thân xuất ra như vậy, vì lẽ đó..

Chung Linh gương mặt đỏ muốn chảy ra nước.

-Vậy ngươi mau làm đi, hắn tựa hồ không chịu được nữa rồi.

Nghe được tiếng thở dần dập của Tống Thanh Thư thành tiếng vì đang đòi hỏi phát tiết, không biết tại sao, Khúc Phi Yên cảm thấy từ dưới hạ thể của mình lại có vẻ như là rỉ thêm dịch nhờn..

Chung Linh run run đi tới bên giường, bắt chước dáng vẻ của Khúc Phi Yên, quỳ ngồi xuống, nhẹ nhàng cuốn lên ống tay áo, lộ ra hai cổ tay trắng ngần, đưa đôi tay ra, nắm lấy côn ŧɦịŧ trong tay, vụng về ve vuốt triệt động …
………………………………………………………………………………………

Một lúc lâu sau, Khúc Phi Yên ở một bên nhìn, giờ thì Chung Linh thấy toàn thân càng nóng bừng, có chút lo lắng hỏi:

-Chung Linh…người làm có được không vậy?

Chung Linh lúc này trên mặt cũng nhỏ giọt mồ hôi, Tống Thanh Thư cả người vẫn nóng hừng hực, nghe được Khúc Phi Yên hỏi, thì trả lời:

- Khúc Phi Yên …ngươi mau tới giúp ta một chút, bàn tay của ta mỏi quá rồi.

-Ngươi còn có cái miệng mà…

Khúc Phi Yên mặc dù nói vậy, nhưng vẫn đứng lên đến đi tới gần.

Nghe được Khúc Phi Yên, Chung Linh phảng phất nhập vào ma chướng vậy, sững người trong chốc lát, liền vùi đầu xuống háng Tống Thanh Thư.

Chung Linh mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn đưa ra đầu lưỡi bắt đầu liếʍ ɭáρ côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư, từ nơi lổ tiểu qυყ đầυ rỉ ra từng giọt dịch nhờn, đầu lưỡi Chung Linh dính lên toàn bộ, kéo ra sềnh sệch vài sợi tơ dài.
Chung Linh từ từ nuốt hết vào trong miệng, côn ŧɦịŧ không an phận lại nhảy lên, nàng dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, hơi đau đớn hòa lẫn mãnh liệt kɦoáı ƈảʍ hàng loạt đánh tới, Tống Thanh Thư không nhịn được phát ra đứt quãng rêи ɾỉ.

-Um..a…

Tống Thanh Thư lại đè đầu nàng, cái eo hắn lắc lư, khiến côn ŧɦịŧ ra ra vào vào trong cái miệng đang hàm chứa ngậm chặt của Chung Linh, công phu thổi tiêu của Chung Linh non nớt, nhưng nàng đang nàng triển khai tất cả bản lãnh khi nhớ lại những lần xem lén mẫu thân Cam Bảo Bảo cũng làm cho phụ thân mình như vậy, ngậm, liếm, thổi, mút, táp, cắn… trong chốc lát thân cây côn ŧɦịŧ dính đầy nước miếng của nàng, sáng lấp lánh khiến cho thật là kích động, Chung Linh cứ tiếp tục há mồm ngậm vào rồi nuốt ói côn ŧɦịŧ ra ra, hai bên gò má phồng lên, rồi bởi vì dùng sức mút vào nên hõm xuống.
Tống Thanh Thư chợt hổ gầm lên một tiếng, hai chân hắn duỗi làm cho thân thể mềm mại Chung Linh chấn động, qui đầu nóng hầm hập một làn tϊиɦ ɖϊƈh͙ dâng lên trào ra, rót đầy vào toàn bộ khoang miệng của nàng, tanh tanh mằn mặn mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ như muốn hòa tan trong cổ họng, Chung Linh nức nở “ ọe..” lên một tiếng, bản năng muốn đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ phun ra, nhưng qui đầu côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư dính chặt tại trong miệng nàng, không cho nàng có cơ hội, đôi mắt đẹp nhắm mở, "ục..ục..", Chung Linh đành phải đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc nuốt xuống cổ, cuồn cuộn tϊиɦ ɖϊƈh͙ như hồng thủy vỡ đê, liên tục không ngừng mạnh mẽ rưới vào trong miệng Chung Linh, sềnh sệch tϊиɦ ɖϊƈh͙ chậm rãi chảy xuống trào ra cả hai bên khóe miệng nàng, mùi tanh tanh tϊиɦ ɖϊƈh͙ dâʍ uế dọc theo khóe miệng bay ra nồng đậm, bên dưới hạ thể cửa miệng u cốc Chung Linh nhịn không được dịch nhờn cũng trào theo ra.
Ngay trong lúc qui đầu bắn ra những giọt tϊиɦ ɖϊƈh͙ cuối cùng, thân thể mềm mại Chung Linh một trận cương trực, chính giữa cặp đùi đẹp một trận co rút run rẩy, hai bắp đùi uyển chuyễn cọ mài để cho cái tiểu nội khố cắn vào khe thịt âm hộ ma sát, sâu trong u cốc âm tinh cũng đã bắt đầu phún ra.

-A...a !

Hai tay của Chung Linh giương lên đẩy mạnh trên người của Tống Thanh Thư, đôi môi rốt cục cũng thoát khỏi cái đầu đang bị hăn giữ lấy, tϊиɦ ɖϊƈh͙ nuốt xuống đến một nửa, liền theo cơn cao trào với tiếng rêи ɾỉ dâng lên trào ngược ra.

-Ọe..ọe..

Mầu trắng ngà tϊиɦ ɖϊƈh͙ từ trong miệng Chung Linh làm trung tâm, phun ra tứ phía bên ngoài, dù cho là Khúc Phi Yên đã từng bắt gặp những cảnh hoang dâʍ của giáo đồ Nhật Nguyệt Thần giáo cùng đám Tam giáo, Cửu lưu…khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải trợn mắt hốc mồm, Chung Linh từ từ chậm rãi theo đỉnh phong nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ hạ xuống, nàng nuốt xuống trong miệng lượng tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn sót lại, rốt cục cũng chống đỡ hết nổi, ngồi xụi lơ ở cạnh giường, cả người hơi thở đều tràn đầy mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙…
-Hức..…

Tống Thanh Thư thở dài một trận thỏa mãn, còn Khúc Phi Yên thì kinh ngạc nhìn Chung Linh, một bộ dáng vẻ không thể tin tưởng:

-Ngươi thật sự... thật sự...làm cho hắn xuất ra…

-Um…um..

Chung Linh gật đầu như gà mổ thóc, tứ chi nàng như nhũn ra…

…………………………………………………………………………………………..

Sau một nén nhang, côn ŧɦịŧ sau khi xuất tinh xụi lơ dần dần từ từ lại phồng to vểnh lên, Chung Linh tựa như mê sảng, miệng thở hổn hển, chỉ xuống côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư nói với Khúc Phi Yên :

-Ta không chịu được nữa, ngươi hãy thay ta một hồi.

Khúc Phi Yên trong đôi mắt dường như muốn chảy ra nước, bên dưới hạ thể đang nóng ngứa không còn chịu được trước cảnh tượng vừa rồi, “ Ừ..” một tiếng nhỏ như tiếng muỗi tiến đến.
………………………………………………………………………………………….

Không biết trãi quá bao lâu, trong phòng vang lên tiếng hai nàng phiền muộn cực kỳ:

-Hắn cũng chưa tỉnh lại à? Miệng ta đã tê rần….

-Miệng ta cũng vậy, không khép lại được, nhanh hợp thế nào hắn cũng không xuất ra…

………………………………………………………………………………………….

Vào lúc này, trên không trung lại vang lên giọng nói quỷ dị:

-Hoan Hỉ thiền pháp tu luyện chính là điều hòa Âm Dương nhị khí, các ngươi cứ kéo dài mà hắn không xuất tinh được thì đương nhiên không có bất kỳ tác dụng gì, tính ra canh giờ sắp đến rồi, các ngươi vô vọng nếu không chân chính tự dùng thân thể của mình tiêu trừ chi hỏa trong cơ thể hắn, chỉ sợ hắn nhanh tan tành thành mây khói.

-Lão..xú hòa thượng Lạt Ma kia nhìn lén, ta... ta...
Khúc Phi Yên cái đầu đang gối lên bên trên bắp đùi Tống Thanh Thư, miệng đang ngậm lấy côn ŧɦịŧ cũa hắn, một thân quần áo từ lâu ướt đẫm mồ hôi, tựa như mới rơi từ trong hồ nước vậy, nghe được tiếng người, xấu hổ vội nhả côn ŧɦịŧ ra, mà nàng mắng người cũng có vẻ uể oải mệt mỏi.

-Ngươi là người hay là quỷ?

Chung Linh trong lòng sợ sệt, nhưng giọng nói nàng vẫn cứ ngọt ngào đến cực điểm.

-Ta chỉ là không yên lòng mới đến dò xét, kéo dài thêm lát nữa thì ta cũng không có cơ hội còn đến đây nữa đâu, hắn sống hay là chết là do hai vị cô nương tự quyết định.

Giọng nói càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng như là tiêu tan ở trong không gian.

Hai nàng nhìn nhau, trong phòng rơi vào một trận yên tĩnh quỷ dị, cuối cùng thì vẫn là Khúc Phi Yên mở miệng trước:

-Ngươi tới với hắn hay là ta đến?
Chung Linh kinh ngạc nhìn nàng:

-Ngươi không phải mới vừa nói là không muốn mất đi sự trong sạch đó sao?

-Hừ…ta đã nghĩ thông suốt, sư phụ đã đem ta trao cho hắn, vậy thì sớm muộn gì thì cũng thành người của hắn, chi bằng lúc này hy sinh cứu hắn một mạng.

Khúc Phi Yên giây khắc này cảm giác cái âm hộ mình đã tựa hồ muốn hóa thành nước vì dịch nhờn tiết ra rồi, cơn động tình trào dâng, lúc này đây nàng vô cùng cần thiết có một vật cứng rắn nhét vào bên trong hạ thể của mình để giải tỏa…

-Ngươi không nói sớm!

Chung Linh cũng chẳng khác gì, nàng cảm thấy cả người khô nóng không chịu nổi, bên trong hạ thể hư không trống vắng, khát khao được nhét vào tràn đầy nên nói tiếp:

-Vừa rồi miệng... của ta ngậm đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn…, sau này.. làm sao gả được cho nam nhân khác chứ?
-Ngươi không nói… ta không nói, thì ai biết chứ?

Khúc Phi Yên mỉm cười tự như con hồ ly đáp.

-Nhưng ta tự mình biết, ta cùng Tống đại ca đã làm ra chuyện như vậy..

Trong nháy mắt, Chung Linh cảm thấy Khúc Phi Yên vô cùng chán ghét.

-Vậy thì…..

Khúc Phi Yên trầm ngâm một lát, mở miệng nói một câu kinh thiên động địa.

-Vậy thì…. chúng ta đồng thời cùng lên…một lượt…

-Cái gì? Ngươi... ngươi... ngươi.

Chung Linh dù sao da mặt còn quá non, nàng tiêu hóa không được câu nói này, cảm thấy quả nhiên Khúc Phi Yên không hổ là yêu nữ ma giáo, câu nói ngượng ngùng như thế cũng nói ra được.

-Thế nào…không muốn sao?

Khúc Phi Yên mím môi, đôi mắt sang lên, mỉm cười đắc ý nói tiếp:

-Ta đã đồng ý rồi, nếu như ngươi tới cứu Tông công tử, ta và ngươi cùng cứu, hoặc nếu như ta tới cứu công tử, ta cũng hoan nghênh sự gia nhập của ngươi, suy tính một chút đi…"
Hai nàng lúc này đến rất gần nhau, hơi thở Khúc Phi Yên như hoa lan, sau khi nghe lại lần nữa rõ ràng, Chung Linh cũng không chấp nhận việc này được:

-Vậy chính ngươi cứu đi!

Nói xong nàng liền hướng đến chiếc ghế bên cạnh cái bàn bên ngoài.

-Ngươi đừng có nhìn lén đấy nhé.

Khúc Phi Yên mỉm cười thắng lợi, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư lúc này khuôn mặt hắn rất kiên nghị, trong lúc nhất thời nàng như ngây dại.

Không biết vì sao, nhìn thấy hắn khô héo, đôi môi muốn bị nẻ nứt, thân thể Khúc Phi Yên lại có một loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô cùng, nàng cảm giác bên dưới của mình đã là toàn nước, vừa vặn có thể thoải mái tưới tắm lên thân thể khô cạn của hắn....