Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 178: Hoan hỉ thiền pháp.




CHƯƠNG 178: HOAN HỈ THIỀN PHÁP.

-Tiểu bối Tống Thanh Thư, xin bái kiến Liên Hoa đại sĩ tiền bối.

Đứng trước cửa, Tống Thanh Thư cung kính bái lễ, đợi một hồi, không thấy hồi âm, hắn định đẩy cửa đi vào.

Nhưng khi tay mới vừa chạm tới cánh cửa, thì bị một bức màn tường khí vô hình chấn động dội ra, Tống Thanh Thư sững sờ, thì bên trong đã vang lên tiếng nói khan khan già nua:

-Ta không tiếp khách, tiểu cư sĩ cứ ngồi ở trong ngoài sân trao đổi là được rồi.

-Xin thứ tội, là tiểu bối đường đột…

Tống Thanh Thư kinh ngạc đối với bức màn tường khí vô hình lại có thể phát ra được xa như vậy, hắn phục hồi tinh thần, vội vã lùi về sau vài bước.

-Tiểu cư sĩ vừa vào, ta đã thấy tiểu cư sĩ dương thọ đã hết, hiện tại đang trọng thương, nhưng cũng sinh long hoạt hổ, thật là làm người khó hiểu.
Câu nói của Liên Hoa đại sĩ làm cho Tống Thanh Thư cả kinh, linh hồn của hắn chiếm cứ thân thể Tống Thanh Thư, lại có thể bị Liên Hoa đại sĩ nhìn ra đầu mối rõ ràng.

-Bây giờ tim tiểu cư sĩ đập nhanh hơn mấy phần so với bình thường, nếu ta đoán không sai, mạng tiểu cư sĩ tựa hồ đã nhảy ra ngoài tam giới, không còn ở trong ngũ hành, hôm nay tiểu cư sĩ và ta tương phùng, xem ra đó cũng là số mệnh an bài...

Trong phòng nói xong thì rơi vào vắng lặng, tựa hồ đang trầm tư, vừa tựa hồ đang do dự điều gì đó.

- Liên Hoa đại sĩ tiến bối nói quá mức cao thâm, xin thứ cho tiểu bối nghe không hiểu lắm.

Tống Thanh Thư tuy rằng cảm giác nội tình của mình đã bị người xem tận, nhưng vẫn cứ gắng gượng nói.

-Tiểu cư sĩ có phản ứng như vậy thì cũng là bình thường, cũng được..chúng ta không nói về chuyện này nữa..
Giọng nói trong phòng dừng một chút, rồi tiếp tục nói:

-Không biết tiểu cư sĩ đối với Mật tông hiểu rõ được mấy phần?

-Đối với nhân sĩ Trung nguyên mà nói, Mật tông từ trước đến giờ thần bí, tiểu bối cơ duyên xảo hợp, đã từng tiếp xúc qua đạo lý quý phái, cũng hiểu rõ được ít nhiều, có điều chỉ là những vấn đề dễ hiểu…

Thấy Liên Hoa đại sĩ không còn quan tâm đến quá khứ của mình, Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, vội vã đáp tiếp:

-Trung Nguyên Phật môn là do Phật Thích Ca Mâu Ni dạy dỗ giáo hóa đối với chúng sinh thể hiện rõ ra bên ngoài bằng những kinh tụng, còn Mật tông thì lấy Phật Đại Nhật Như Lai bên trong tại tâm chứng minh cảnh giới, thâm diệu huyền bí pháp môn...

-Tiểu cư sĩ thân là nhân sĩ Trung thổ, đối với Mật tông có được nhận thức như vậy cũng là khá tốt, xem ra tiểu cư sĩ cùng với mật tông cũng có hữu duyên..
Giọng nói trong phòng khá vui mừng:

-Mật tông pháp có thể khái quát cơ bản là ‘ Lục đại thể đại', 'Tứ mạn tương đại', 'Tam mật dụng đại', nội dung cụ thể tiểu cư sĩ sau này tự mình dò hỏi tăng lữ trong chùa, ta sẽ nói một chút cùng tiểu cư sĩ về cơ bản tư tưởng của Mật tôn..v…v….. có một số tình huống, có thể không câu nệ một số giới luật...

-Không câu nệ một số giới luật ?

Tống Thanh Thư thấy có vẻ hấp dẫn liền hỏi tới:

-Chẳng lẽ sát giới, dâʍ giới những giới luật này cũng có thể không giới sao? Tôn chỉ Mật tông, quả nhiên... cùng Phật môn Trung thổ không giống nhau lắm.

Trong phòng giọng nói rất nhanh vang lên:

- Tong mười bốn đại giới của Mật tông đúng là không có bào hàm sát giới cùng dâʍ giới, chính là do có những lúc Phật nộ cũng còn phát ra Sư Tử hống, hơn nữa cái gọi là dâʍ tà thì đó là chuyện phối ngẫu cùng với nữ nhân làm phu thê, chứ không phải như phật pháp Trung thổ đối với chuyện nữ nhân thì che giấu giữ kín như bưng….
Tống Thanh Thư mỉa cười, cũng không đáp lời, loại các tôn giáo chi tranh, không đến phiên hắn có thể tham dự, hơn nữa hắn cũng không có một chút nào hứng thú để mà tham gia vào.

-Tiểu cư sĩ bây giờ trong cơ thể âm dương hỗn loạn, nếu là không kịp khai thông, e rằng sống không quá ba năm, tiểu cư sĩ nếu có thể đi đến tận nơi này, nói vậy là đã có quyết định học mật tông công pháp của chúng ta, vì lý do thận trọng trước khi tiểu cư sĩ quyết định, ta hỏi lại, môn công pháp này tuy rằng nhập môn cực dễ, nhưng muốn thành đại đạo thì rất khó, cho tới bây giờ, tu luyện người mười người thì hết mười người bị chính ngay tâm ma của chính mình phản ứng nghịch chuyển, cuối cùng biến thành tro bụi, tiểu cư sĩ có thật sự muốn học không

Trong phòng tiếng nói chuyện đều đều bình thản, phảng phất đang nói về một vấn đề không có gì liên quan đến mình.
Tống Thanh Thư vừa nghĩ, chỉ bằng thân thể tàn tạ như thế này, sống trên đời cũng như không, còn chi bằng cứ liều mạng một lần, nhỡ không may thì cũng trở về với cát bụi mà thôi.

-Tiểu bối đương nhiên đồng ý, chỉ là từ trước đến giờ nghe tương truyền rằng công pháp Mật tông là dò sư phụ truyền miệng lại cho đệ tử, tiểu bối là người ngoài, mà tiền bối lại đồng ý truyền thụ, nên có chút bất ngờ...

-Trước ta cũng đã từng nói, cứu độ chúng sinh, Mật tông cũng tán thành vận dụng tất cả pháp môn thuận tiện, có một số tình huống, có thể không cần câu nệ với một số giới luật...

Trong phòng Liên Hoa đại sĩ giải thích:

-Lại nói, môn công pháp này ngoại trừ người sáng tạo, trong Mật tông chưa có người nào luyện thành, bây giờ tiểu cư sĩ tính mạng hấp hối, biện pháp duy nhất trong thiên hạ có thể cứu được tiểu cư sĩ chính là môn công pháp này, bởi vậy có thể thấy được, tiểu cư sĩ cùng nó hữu duyên, nói không chắc hy vọng có thể trở thành người thứ hai luyện thành môn công pháp này.
Tống Thanh Thư trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu hỏi:

-Chẳng lẽ dựa vào thần thông của tiền bối, cũng luyện không được phương pháp này sao?

Phòng nhỏ yên tĩnh một lát, bên trong mới truyền ra âm thanh:

-Ta từ nhỏ chuyên tâm tu luyện Mật thừa du già, bởi vậy không giống như những đồng môn các sư huynh đệ khác bị môn công pháp này hấp dẫn, bây giờ ngẫm nghỉ lại xem ra đó lại là một việc đáng vui mừng của ta, tuy rằng phật pháp ta hiện giờ có chút tiểu thành, nhưng nếu tu luyện công phu này e rằng cuối cùng vẫn khó thoát kết cục hồn phi phách tán.

-Xem ra chung quy trước sau gì cũng là khó thoát khỏi cái chết…

Tống Thanh Thư tự cười:

-Có điều chết muộn một chút dù sao cũng hơn chết sớm, mong rằng tiền bối cứ dạy cho tiểu bối.

-Tiểu cư sĩ trong lòng có thể buông bỏ như thế, nói vậy việc tu luyện công pháp này cũng có rất nhiều ích lợi...
Trong phòng người giọng nói lại hỏi qua vấn đề khác:

-Tiểu cư sĩ cảm thấy thiên hạ ngày nay phương thức dễ nhất để tăng trưởng công lực là cái gì?

Tống Thanh Thư ngạc nhiên, đột nhiên Liên Hoa đại sĩ hỏi vấn đề thế này, đành đáp:

-Đầu tiên tự nhiên là các loại đồ vật kỳ trân dị thảo, tỷ như Quách Tĩnh năm xưa hút được dược xà, còn có Dương Quá ăn Bồ Tư Khúc xà đảm, Thạch Phá Thiên uống được Huyền Băng bích hỏa tửu, bọn họ đều được tự nhiên tăng lên mấy chục năm công lực, ngoài ra còn có nhân sâm ngàn năm Thiên Sơn tuyết liên, Chu Quả vạn năm … công hiệu cũng giống gần như vậy, kế tiếp là các loại thần công như Bắc Minh Thần công của phái Tiêu Dao cùng với Hấp Tinh đại pháp của Hắc Mộc nhai, biến hóa công lực của kẻ địch để sử dụng cho bản thân mình, có thể làm cho một thư sinh tay trói gà không chặt, trong giây khắc liền biến thành một cao thủ hàng đầu, có thể còn những phương pháp khác, xin thứ tiểu bối kiến thức nông cạn, thực sự không biết hết được....
Trong phòng phát ra giọng than cảm khái:

-Tiểu cư sĩ tuổi còn trẻ, đối với võ học các phái trong chốn võ lâm lại hiểu biết nhiều như thế, đúng là đáng quý, kỳ thực trên cõi đời này còn có một loại phương pháp khác, cũng có thể đạt được hiệu quả giống như vậy.

-Ồ?

Tống Thanh Thư thẳng người nói:

-Kính xin tiền bối chỉ giáo…

-Đó là phương pháp song tu!

Nghe được Liên Hoa đại sĩ nói, Tống Thanh Thư biểu hiện trở nên cực kỳ quái lạ:

-Có phải là thuật thải âm bổ dương, nữ nhân bị thải bổ võ công càng cao, người thi thuật võ công càng tăng trưởng?

Trong lòng lại nghĩ: “ Nếu quả là có thật có chuyện tiện nghi như vậy vậy thì trong thiên hạ chắc toàn là dâʍ tặc? Phương pháp này không chỉ làm nhục đạo đức mà còn làm nhục sự thông minh của ta. ..”

-Phương pháp song tu cũng không phải chỉ là dùng thải âm bổ thuật…
Liên Hoa đại sĩ truyền ra:

-Tiểu cư sĩ có từng nghe nói qua Mật tông Hoan Lạc thiền pháp?

- Hoan Lạc thiền pháp?

Tống Thanh Thư lập tức nụ cười so với khóc mếu còn khó coi hơn:

-Trung Nguyên võ lâm cũng có nghe thấy, có điều mọi người đề cho rằng Hoan Hỉ thiền pháp là công pháp của một ít dâʍ tăng dùng để che dấu thủ đoạn bỉ ổi, luôn luôn bị coi là tà ma ngoại đạo.

Liên Hoa đại sĩ trầm mặc, rồi thở dài:

-Không sai, hiện trong võ lâm truyền lưu Hoan Hỉ thiền pháp đúng là của những kẻ xấu tung tin đồn để che giấu hàng tung bỉ ổi..

Tống Thanh Thư âm thầm lau mồ hôi, vừa rồi niềm tin còn kiên định muốn học lúc này bắt đầu dao động, ngày sau nếu gặp nữ nhân, bọn họ một khi biết hắn tu luyện Hoan Lạc thiền pháp, còn không bị xem là dâʍ tặc hay sao?

Liên Hoa đại sĩ tuy rằng thần thông quảng đại, nhưng cũng không cách nào hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tống Thanh Thư.
-Tiểu cư sĩ có biết gì về công pháp Hoan Lạc thiền pháp?

Trong phòng Liên Hoa đại sĩ tâm tư, hỏi.

-Qủa thật là không biết.

Tống Thanh Thư cười khổ nói.

Liên Hoa đại sĩ tiếng nói chậm rãi truyền ra:

- Hoan Hỉ thiền pháp chính là thiền môn chính tông, mấy ngàn năm trước đây, quốc vương Bì Na Dạ Gìa của đạo Bà La môn tâm tính thành ma, gϊếŧ chóc Phật tử, Phật Thích Ca Mâu Ni phái Quan Thế Âm Bồ Tát xuống giáo hóa ông ta, Quan Thế Âm Bồ dùng các phương cách cũng không thể hàng phục được tâm ma của quốc vương, bất đắc dĩ Quan Thế Âm Bồ Tát lấy thân thể của mình để bố thí, biến hóa hiện thành hình ảnh một mỹ nhân phấn hồng, cùng Bì Na Dạ Gìa phát sinh quan hệ thể xác, sau khi giao cấu qua hồi hoan lạc, thì hiện thành một bộ khô lâu mỹ nữ, ngụ ý hoan lạc qua đi chỉ còn lại tâm ý tịch diệt, Bì Na Dạ Gìa sau đêm hoan lạc đã hóa giải tất cả cái ác, cuối cùng quy y phật giáo, trở thành Phật đàn kim cương chủ tôn gọi là Hoan Lạc phật…
-U,…cái này... Quan Thế âm tỷ tỷ làm chuyện… cũng không phải lắm...

Liên Hoa đại sĩ tiếp tục nói:

- Quan Thế Âm Bồ Tát lấy ái dục cung phụng cho thần ma hoan lạc, rồi phác họa lâu khô để tương thông, mới khiến phật trí vào trong tâm, để cho thần ma chịu cảm hóa, sau đó sẽ dẫn dắt đến bên trong cảnh giới của phật. Hoan Hỉ thiền pháp cho rằng âm dương lưỡng tính kết hợp là nguyên nhân sản sinh vạn vật, bởi vậy đây là phương pháp đệ nhất thiên hạ về cân bằng âm dương nhị khí, vừa vặn có thể giải quyết nội thương quái dị trên người của tiểu cư sĩ.

-Công phu Hoan Hỉ thiền pháp nghe thì hương diễm cực kỳ, phương pháp tu luyện nên cũng không khó khăn, vì sao trước đó trong Mật tông có rất nhiều người võ công tuyệt đỉnh, nhưng nếu luyện thì sẽ bị hồn phi phách tán vậy?
Tuy rằng lý trí nói cho Tống Thanh Thư biết, tu luyện môn công pháp này cũng không phải là chuyện sáng suốt, nhưng thân là nam nhân, không có ai mà không thích thú về việc song tu chi pháp chỉ nghe trong truyền thuyết.

-Hoan Hỉ thiền pháp là thông qua song tu tiến tới tịch diệt để hướng tới cõi niết bàn, đáng tiếc là chuyện nam nữ cỡ nào tươi đẹp, tu luyện dù cho định lực cao đến đâu, bên trong cũng khó tránh khỏi trầm luân chuyện vui sướng xáƈ ŧɦịŧ, hơn nữa công lực càng cao, tâm ma cũng càng sâu, cuối cùng lại bị trở thành nô ɭệ cho chính sự hoan lạc, không cách nào tự kiềm chế, chỉ còn có con đường dẫn tới diệt vong.

Liên Hoa Đại Sĩ rất mau trở giải thích..

Tống Thanh Thư thầm nghĩ: "Chuyện vu sơn giao hoan đúng là chính là chi nhạc của nhân gian, dựa vào bản tính tham hoa háo sắc của mình, chắc là không có nửa điểm tự chủ, xem ra cuối cùng là chết chắc rồi, thôi mặc kệ… có thể tiêu dao hưởng thụ một quãng thời gian ngắn cũng là tốt đẹp.
Thản nhiên nở nụ cười, Tống Thanh Thư nói:

-Nghe qua những lời của tiền bối, tiểu bối đúng là vô cùng muốn học.

Liên Hoa Đại Sĩ khen ngợi nói:

-Tiểu Cư Sĩ nghe qua mà không lo sợ, trong lòng bình thản, lời nói nhẹ như mây gió, cũng có thể là công pháp Hoan Hỉ thiền pháp tuyển chọn người.

Những lời hư vô mờ mịt này Tống Thanh Thư cũng không quan tâm đến, hắn giờ đang nghĩ đến trước khi phải chết, tu luyện được Hoan Hỉ thiền pháp để đổi lấy thời gian xán lạn kéo dài thêm mấy năm, hoàn thành một ít kế hoạch tâm nguyện đã lâu thì có chết hắn cũng đã hài lòng, không còn có hy vọng xa vời gì khác:

-Tiền bối có một chuyện tiểu bối chưa hiểu rõ, tiền bối nói lấy đhoan lạc để đạt được tịch diệt, đến tột cùng như thế nào là hoan lạc, như thế nào là tịch diệt?
Liên Hoa Sinh chần chờ một hồi, vẫn đáp:

-Ta tuy rằng biết về công pháp Hoan Lạc thiền pháp, nhưng dù sao cũng không có tự mình tu luyện qua, bởi vậy rất nhiều thứ ta cũng không có cách nào giải thích rỏ, vấn đề này ta chỉ dựa vào suy nghĩ của mình mà lý giải cùng ngươi, cũng không nhất định là đúng, ngươi cũng không cần quá để ý, tất cả cần dựa vào chính ngươi lĩnh ngộ từ bên trong của Hoan Lạc thiền pháp

-Xin nghe giáo huấn.

Tống Thanh Thư cung cung kính kính thi lễ một cái.

- Hoan Hỉ thiền pháp là công phu tu luyện làm cho việc nam nữ giao phối đạt đến mức cảnh giới vô thượng suиɠ sướиɠ, tịch diệt không còn tạp niệm là theo đuổi cảnh giới tối cao của phật pháp còn gọi là niết bàn, loại cảnh giới này phàm nhân căn bản là không có cách lý giải, Hoan Hỉ thiền pháp mở ra lối riêng, nó làm cho nam nữ sau khi đỉnh cao giao phối qua đi, thì rơi vào bình tĩnh vô lực, thể xác lâm vào trạng thái như hồn rời khỏi xác tạp niệm không còn, ở gần nhất loại cảnh giới này là cảnh giới tịch diệt của phật pháp….
Vì thế cho nên Hoan Hỉ thiền pháp có một bộ tu luyện chi pháp về thuật giường chiếu đồng thời có khả năng thay đổi dương căn lớn nhỏ để quyết định việc hài hòa thỏa mãn, song song đồng thời công lực tăng lên tốc độ so với bình thường phải nhanh hơn hàng trăm hàng ngàn lần...

-Chờ đã!

Tống Thanh Thư cảm thấy có chút không đúng:

-Hoan Hỉ thiền pháp là dùng người không vướng tạp niệm để tu luyện, chứ không phải là may rủi để tu luyện?"

Liên Hoa Đại Sĩ gật đầu nói:

-Vì thế cùng nữ tử song tu không phải mục đích chính, chỉ là vì để được tiến vào loại cảnh giới bình tỉnh vô lực tựa như hồn lìa khỏi xác không còn tạp niệm mà thôi, tiểu cư sĩ bây giờ đã rõ ràng dùng Hoan Hỉ thiền pháp cũng không phải là dùng thải âm bổ dương chi thuật chứ?

-Thực sự là mở mang hiểu biết.
Tống Thanh Thư bị nói tới liền sững sờ, tự đáy lòng thở dài trả lời.

- Ta trước tiên dùng Liên Sư tâm chú để hổ trợ ngươi ngưng thần tĩnh khí, đợi lát nữa học công pháp thì sẽ có hiệu quả hơn..

Liên Hoa Đại Sĩ giọng nói truyền ra.

-Liên Sư tâm chú?

Tống Thanh Thư giật mình sững sờ, trước cùng Cưu Ma Trí trao đổi, biết Liên Hoa Đại Sĩ tuy rằng là người sáng lập ra võ công tuyệt thế Hỏa Diễm đao, nhưng lợi hại nhất nhưng lại là Liên Sư bát biến cùng với Liên Sư tâm chú, bình thường thì cầu cũng không được…

Tống Thanh Thư mới vừa chuẩn bị xong, từ trong phòng rất nhanh truyền đến một âm thanh kỳ diệu:

-Ông a hồng ban trát cách nhiệt bối mã sắc đắc hồng...v..v….

Âm thanh lúc trầm lúc bỗng vừa như cách xa tận thiên nhai, vừa tựa hồ gần ở sát bên tai, Tống Thanh Thư cảm thấy toàn thân mình mất đi khống chế, cả người tựa hồ đạt đến một loại trạng thái kỳ ảo linh hoạt, hắn đành buông lỏng tâm trí thuận theo tự nhiên..
-Ta sẽ đem Hoan Hỉ thiền pháp từng câu đọc ra, xin mời tiểu cư sĩ tập trung thần trí nghe rõ…

Liên Hoa Đại Sĩ liền đem công phu quỷ dị nhất kinh văn Hoan Hỉ thiền pháp của Mật tông nói ra:

- Huyền hóa sơ ích, hồng lô diệu kỳ, thước kính thành hùng, dong nhu chế thư. Chú nam nữ chi lưỡng thể, phạm âm dương chi nhị nghi, thiên địa giao tiếp nhi phúc tái quân, nam nữ giao tiếp nhi âm dương thuận..v…v…

Nghe giọng nói của Liên Hoa Đại Sĩ xuyên suốt lúc mạnh lúc nhẹ vào đầu óc, rất nhanh Tống Thanh Thư nhận ra được trong thân thể mấy làn khi lưu lạnh lẽo bắt đầu chạy quanh tán loạn, rồi đột nhiên va chạm vào vào nhau, " ầm..." một tiếng nổ vang trong tâm trí, Tống Thanh Thư hai mắt tối sầm lại, liền mất đi tri giác.

...........................................................................................................................
-Khúc phi Yên, ngươi nói thử xem những gã hòa thượng Lạt Ma này thật có thể trị hết trong thương của Tống đại ca sao?

Bên ngoài Chung Linh buồn bực ngán ngẩm, nhìn Khúc Phi Yên, lo lắng hỏi.

-Rất khó nói… e rằng nội thương của công tử không phải là sức người có khả năng cứu vãn, có điều sư phụ cùng Cưu Ma Trí đều là cao thủ đệ nhất thiên hạ đều nói bên trong Ninh Mã Tự có biện pháp, vậy hẳn là phải có biện pháp …

Trong giọng nói Khúc Phi Yên cũng không chắc chắn, ba người trải qua thiên tân vạn khổ, cộng đồng hoạn nạn qua đi, quan hệ đã thân thiết không giống là trúc trắc như trước.

Hai nữ nhân xinh đẹp đang nóng lòng chờ đợi, chợt một hòa thượng Lạt Ma trẻ tuổi đi đến hỏi:

-Hai vị là bằng hữu của Tống công tử phải không?

-Đúng vậy, tình trạng hắn thế nào rồi?
Hai nàng liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cùng hỏi.

-Thương tích bên trong cơ thể của Tống công tử thương thế đã được Liên Hoa Đại Sĩ cứu giúp, nên không còn đáng ngại, chỉ là đến giai đoạn cuối cùng thì cần hai vị giúp đỡ, không biết là ai sẽ ….?

Hòa thượng Lạt Ma hỏi.

-Ta…

-Ta cũng đồng ý.

Hai nàng cùng một lời đáp.

Nhìn hai nữ nhân xinh đẹp, hào thượng Lạt Ma sắc mặt có chút quái lạ:

-Chỉ cần có một người thì có thể được rồi.

-Một người?

Khúc Phi Yên nghi hoặc nhìn Chung Linh, đôi con ngươi Chung Linh xoay tròn một cái, cười tủm tỉm nhìn Lạt Ma:

-Tiểu Sư Phụ, chúng ta đều là bằng hữu của hắn, nếu một người có thể giải quyết vấn đề, vậy cả hai người chúng ta cùng lượt thì sẽ càng thêm hiệu quả, vậy để chúng ta cùng đi có được hay không vậy?

Hòa thượng Lạt Ma thấy hai nàng cùng nhau muốn đi cứu giúp Tống Thanh Thư , thì nghĩ thầm người nam nhân kia thực sự là diễm phúc không cạn, liền nói rằng:
-Tống công tử thực sự là có phúc lớn, đã như vậy xin mời hai vị đi theo tiểu tăng, Tống công tử đang ở trong phòng, hai vị hãy vào trong đi, tiểu tăng cáo lui trước.

Hòa thượng Lạt Ma đem hai nàng dẫn tới trước mặt một căn phòng, sau khi hành lễ thì vội vàng rời đi.

-Hắn làm gì mà đi như chạy trốn vậy?

Chung Linh ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng hò thượng Lạt Ma.

-Hãy cẩn thận coi chừng bị ám toán.

Khúc Phi Yên liền lấy ra Hắc Huyết thần châm, âm thầm phòng bị.

Hai nàng nào có biết hòa thượng Lạt Ma bị dung nhan xinh đẹp diễm lệ của hai nàng thu hồn nhϊếp phách, hơn nữa hòa thượng Lạt Ma cũng biết sắp sửa xảy ra chuyện gì, tâm Phật đã bị lay động, thì làm sao còn dám ở lại để tiếp tục bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ?

Khi bước vào phòng, Khúc Phi Yên cùng Chung Linh dựa lưng vào nhau nhìn chung quanh, từ chóp mũi truyền đến mùi xạ hương, đôi mi thanh tú cau lại:
-Chung Linh.. ngươi có nghe được mùi vị gì hay không?

-Ừ…có mùi hương gì kỳ lạ lắm..

Chung Linh ngạc nhiên, chợt thấy từ trong góc trên giường có một người, mừng rỡ nói:

-Tống đại ca nằm ở bên kia kìa.

Khúc Phi Yên theo nàng ánh mắt nhìn tới, thấy Tống Thanh Thư đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa ở trên cái giường lớn, chung quanh trên người đang lan tỏa màn khí trắng đục, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

-Công tử, sao rồi?

Đi tới bên cạnh Tống Thanh Thư, Khúc Phi Yên cảm thấy mùi xạ hương càng nồng nặc, có điều lúc này nàng đang quan tâm đến tình trạng của Tống Thanh Thư, nên cũng không để ý đến.

Tống Thanh Thư lúc này cảm giác mình nằm trong một mảnh hỗn độn, trong lòng tràn ngập một sự khát vọng kỳ lạ, hắn cũng không biết mình đang khát vọng điều gì, mãi đến khi nghe tiếng nhu mị của Khúc Phi Yên truyền đến, Tống Thanh Thư tựa như nắng hạn gặp mưa rào, lập tức hắn rõ ràng chính mình khát vọng chính là “ nữ nhân “.
Thấy hắn đột nhiên mở to hai mắt ra, tròng mắt đỏ như máu, Khúc Phi Yên hoảng sợ, đưa tay để lên trán hắn, rồi liền cả kinh kêu lên:

-Qúa nóng…

-Tống đại ca.. tỉnh lại rồi.

Chung Linh ngồi ở mép giường, vui mừng giật giật lấy ống tay áo của Tống Thanh Thư nói.

-Chung Linh… công tử tựa hồ có cái gì đó không đúng…

Khúc Phi Yên dù sao kinh nghiệm giang hồ cũng nhiều hơn Chung Linh, nhìn thấy hai mắt của Tống Thanh Thư không sáng tỏ, tựa hồ thần trí không rỏ ràng, hơn nữa đôi mắt hắn nhìn hai nàng như muốn nuốt sống, Khúc Phi Yên rùng mình, kéo lấy Chung Linh lui lại một bước. …