Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 167: Ma đầu gặp đại ma đầu..




CHƯƠNG 167: MA ĐẦU GẶP ĐẠI MA ĐẦU..

Đông Phương Mộ Tuyết nhớ tới lúc trước một chuyện xưa, nhớ lại cảnh tượng khi ấy trên mặt liền có chút nóng lên, ngay cả bên dưới hạ thể cũng râm ran ngứa nhột..

Nguyên lai năm đó, Đông Phương Mộ Tuyết lấy thân phận giáo chủ Đông Phương Bất Bại đích thân tới viếng thăm Ngũ độc giáo, Lam Phượng Hoàng vừa nhìn thấy nàng khí chất anh tuấn tà mị lập tức phương tâm liền luân hãm, vào một buổi tối Lam Phượng Hoàng cởi hết y phục chỉ bao bọc một cái chăn mỏng, chạy đến nơi nghỉ ngơi của Đông Phương Mộ Tuyết, khiến cho nàng lâu nay luôn luôn uy nghiêm bang giá cũng vô cùng chật vật, trong lúc vô tình Lam Phượng Hoàng phát hiện ra giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo kỳ thực là thân nữ nhân, Lam Phượng Hoàng kinh sợ sắc mặt trắng bệch, dựa theo tác phong hành động thường ngày của Đông Phương Mộ Tuyết, bị người biết đến bí mật này, nhất định nàng sẽ gϊếŧ người diệt khẩu, dù cho đối phương là người đứng đầu một giáo phái, nhưng Đông Phương Mộ Tuyết nhìn thấy Lam Phượng Hoàng dáng vẻ đáng yêu, lại nghĩ đến Lam Phượng Hoàng cuồng si là bởi vì yêu... nhầm lên chính mình, lần đầu tiên trong đời nhẹ dạ nên buông tha cho Lam Phượng Hoàng.
Còn Lam Phượng Hoàng vừa rồi thoáng nhìn thấy Đông Phương Mộ Tuyết mở mắt ra, sau lại nhanh chóng nhắm mắt lại, không có bất kỳ động tác hành động gì khác, đủ để chứng minh Đông Phương Mộ Tuyết đã không chấp nhất mình khi bị phát hiện bí mật động trời này, Lam Phượng Hoàng vô cùng cảm kích khi thấy Đông Phương Mộ Tuyết vừa tha mạng lại cũng cũng không xua đuổi mình, sau đó cả hai cùng nghỉ ngơi chung trên một cái giường.

Đến nữa đêm, giật mình tỉnh giấc Lam Phượng Hoàng thấy mình nằm úp sấp trên người Đông Phương Mộ Tuyết, nghe cái mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể nàng, cái loại mùi này vừa quen thuộc mà lại xa lạ, Lam Phượng Hoàng tinh tế nhìn ngắm Đông Phương Mộ Tuyết, đúng lúc này Đông Phương Mộ Tuyết cũng cảm nhận được khuôn mặt Lam Phượng Hoàng gần trong gang tấc đang phả ra nhiệt khí trên mặt mình, nàng cũng mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, nhưng Đông Phương Mộ Tuyết vẫn không có đẩy Lam Phượng Hoàng ra, Lam Phượng Hoàng mỉm cười với nàng, không ngờ Đông Phương Mộ Tuyết cũng mỉm cười đáp lại, nụ cười của Đông Phương Mộ Tuyết thật sự là quá mê người, Lam Phượng Hoàng hung phấn nhịn không được liền cúi đầu, Lam Phượng Hoàng là người tộc Miêu nên chuyện ái dục rất là phóng khoáng, đêm nay cơ hội tốt như vậy đương nhiên là sẽ không bỏ qua, bởi vậy liền nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ cặp môi đỏ mọng Đông Phương Mộ Tuyết, đem bờ môi của mình dính vào trên đôi môi mọng Đông Phương Mộ Tuyết rồi nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếʍ ɭáρ, thấy Đông Phương Mộ Tuyết không có phản cảm, liền tiến thêm một bước đem đầu lưỡi duỗi sâu vào trong miệng Đông Phương Mộ Tuyết, lúc này Đông Phương Mộ Tuyết cũng không có cảm giác khói chịu, trái lại sự khác biệt làm nàng chợt thấy thoải mái kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bởi vậy nàng cũng không kiềm hãm được cũng le lưỡi ra cùng Lam Phượng Hoàng quấy mút vào nhau, làm cho song phương đều cảm thấy phấn khích, hoàn toàn quên mất đối phương cùng là nữ nhân.
Lam Phượng Hoàng trong lòng hoàn toàn buông ra rồi, xem ra mặc kệ Đông Phương Bất Bại là nam hay nữ, tóm lại đã không phản đối chính mình xâm phạm là được rồi, đã vậy còn rõ ràng là đang hưởng thụ, nghĩ đến chính mình đã chiếm hữu lấy được Đông Phương Mộ Tuyết cũng là Đông Phương Bất Bại vang danh đệ nhất giang hồ thì cỡ nào phấn khích…

Trong lòng của của Đông Phương Mộ Tuyết chợt có một sự thay đổi âm thầm, lâu nay từ cái ngày cứ tranh né không để cho Dương Liên Đình gian dâʍ thì nàng đã chán ghét cùng với nam nhân tiếp xúc, bây giờ cảm giác mình cùng với một nữ nhân ở cùng một chỗ cũng là chuyện khác thường, nhưng dù sao thì nàng lại thấy ưa thích, cũng muốn thử hưởng thụ niềm vui thú tươi đẹp xem nó sẽ như thế nào…

Lam Phượng Hoàng giờ đã tiến tới bên dưới nửa người dưới cực hạn cám dỗ của Đông Phương Mộ Tuyết, nàng lấy tay theo bắp chân Đông Phương Mộ Tuyết sờ sọang lấy, rất nhanh hướng đến bẹn đùi Đông Phương Mộ Tuyết nhẹ nhàng vuốt lấy.
-Uh….. . . .

Đông Phương Mộ Tuyết nhắm mắt lại đang hưởng thụ Lam Phượng Hoàng nhu tình vuốt ve, nàng bỗng cảm thấy Lam Phượng Hoàng lớn mật tách ra hai chân của mình, lấy tay ở phía trên nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa nơi khu vực tam giác có cái gò mu cao cao nhô lên, cùng với mé trên rậm rạp chằng chịt thảm lông màu đen, càng làm cho nàng bất khả tư nghị là Lam Phượng Hoàng lại cúi đầu xuống duỗi ra đầu lưỡi, hướng đến trên cái âm hộ nàng thè lưỡi ra liếm qua, Đông Phương Mộ Tuyết cảm thấy có chút ngượng ngùng, nơi cửa ngọc môn quan liền bài tiết chất lỏng, Lam Phượng Hoàng vậy mà lại dùng miệng mút lấy sạch sẽ, làm cho nàng thẹn thùng, nhưng tiếp theo một hồi từ bên trong u cốc lại trào lên cảm giác khoái hoạt rất nhanh hòa tan sự xấu hổ của Đông Phương Mộ Tuyết, nàng không cách nào tự chế được, miệng nhếch ra thở gấp, thân thể giãy dụa kịch liệt, đôi bầu vú cao ngất càng thêm nở ra, trên đỉnh bầu vú, hai đầu núʍ ѵú càng rõ ràng sưng cứng lên.
Lam Phượng Hoàng cao hứng rất nhiều, tiếp tục ghé vào Đông Phương Mộ Tuyết giữa hai chân bú ʍúŧ dọc theo khe thịt, chỉ nghe thấy "Chật..chật.. . " tiếng mút liếm tràn ngập toàn bộ trong gian phòng, từ cửa miệng ngọc môn quan của Đông Phương Mộ Tuyết chậm rãi loáng thoáng mở ra một cái lỗ hổng nhỏ, vốn là lâu nay vẫn khép kín, động tác Lam Phượng Hoàng gấp rút, tiếng rên Đông Phương Mộ Tuyết cũng nhanh theo, đột nhiên, Đông Phương Mộ Tuyết kêu to một tiếng:

-Á….

Đồng thời Đông Phương Mộ Tuyết kẹp lại hai chân thật chặt, nàng cảm giác được bên trong vách thịt non u cốco từng đợt run rẩy, cùng lúc giống như từ sâu bên trong có chất lỏng bắn phun ra, cảm giác tê liệt sướng khoái theo trong thân thể nhanh chóng truyền khắp toàn thân.

Tại thời khắc này, cực độ khoái hoạt như rơi đám mây bay lững lờ làm Đông Phương Mộ Tuyết một hồi mê muội, thò tay đem Lam Phượng Hoàng kéo lên , sau đó hai tay để sau lưng Lam Phượng Hoàng dùng sức ôm lấy, hai người cứ như vậy áp thật chặt dính vào nhau, hai cặp bầu vú cao ngất đều bị đè ép thành hai mảnh thịt rồi.
………………………………………………………………………………….

Trong khoảng thời gian đó, Đông Phương Mộ Tuyết cùng Lam Phượng Hoàng liền trở nên thân mật, mỗi ngày đều cùng một chỗ, hai người như bóng với hình quấn quýt lấy nhau.

Đông Phương Mộ Tuyết kể từ cái đêm cùng Lam Phượng Hoàng phát sinh loại sự tình này về sau, nàng đã cáo biệt thanh thuần trở thành một nữ nhân thành thục quyến rũ, hai người ngầm giống như tỷ muội vậy, sau đó ngoại giới liền bắt đầu nghe đồn Lam Phượng Hoàng trở thành tình nhân của Đông Phương giáo chủ.

………………………………………………………………………………………

Tiến vào phạm vi thế lực của Ngũ độc giáo, dọc theo đường đi thi thể giáo chúng Ngũ độc giáo nằm ngang dọc tứ tung, Đông Phương Mộ Tuyết sầm mặt lại:
-Lam Phượng Hoàng đã xảy ra chuyện rồi.

-Tựa hồ còn có đệ tử của môn phái khác.

Tống Thanh Thư quan sát bốn phía, thấy có y phục Trung Nguyên của mấy xác chết.

-Chúng ta mau đến tổng đàn, hi vọng là còn kịp…

Đông Phương Mộ Tuyết nhìn về phái trước, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.

-Nhưng võ công của tỷ tỷ….

Tống Thanh Thư chưa có nói hết, nhưng ý hắn đã rất rõ ràng.

-Đối với loại võ công bình thường, vẫn không phải là đối thủ của ta.

Đông Phương Mộ Tuyết duỗi tay ngọc nắm lấy bả vai Tống Thanh Thư vai, hướng về phía tổng đàn Ngũ độc giáo phóng tới.

Hai người rất nhanh đi tới một cánh rừng rậm cơ hồ không thấy ánh mặt trời, có một màn sương trắng dày đục lượn lờ cảm giác vô cùng ngột ngạt, giọng nói Đông Phương Mộ Tuyết vang lên bên tai Tống Thanh Thư:

-Ngũ độc giáo sở dĩ thần bí, là bởi vì người võ lâm Trung Nguyên muốn tìm tòi hư thực nơi này, đều bị lớp màng Vô Tâm Lĩnh này chặn đường đi lại rồi, nơi đây không chỉ rừng cây rậm rạp như mê cung, đâu đâu cũng có độc trùng mãnh thú, không cách nào có thể tìm được lối thoát chướng khí trí mạng như thế này, kẻ tầm thường trong giang hồ xông tới, chắc chắn sẽ là thập tử vô sinh.
-Rừng cây biến thành mê cung, vậy thì cứ bay lên ngọn cây thì làm gì mà không tìm được lối thoát?

Tống Thanh Thư sững sờ, không khỏi nghĩ đến thuật kỳ môn độn giáp, chẳng lẽ quả thật thần kỳ như vậy.

-Đệ đã quên trong rừng cây còn có chướng khí sao?

Đông Phương Mộ Tuyết giải thích:

-Phàm là trận pháp kỳ môn độn giáp bãi, tất có mây mù nhiễu loạn cùng phối hợp, đệ nếu bay đến trên đỉnh cây thì cũng chỉ sẽ thấy khắp nơi bên dưới hoàn toàn trắng xoá, làm gì mà thấy rõ đường đi.

Trong lòng Tống Thanh Thư cũng không cảm thấy trận pháp có cái gì đáng sợ, trái lại hắn đang quan tâm một vấn đề khác:

-Nếu như nói bức màn Vô Tâm Lĩnh hại như vậy, tại sao địch nhân bên ngoài lại dễ dàng xông vào như thế này?

-Nếu như ta đoán không lầm, nhất định kẻ phản bội Ngũ độc giáo là Hà Thiết Thủ đã dẫn người ngoài vào trong.
Ra khỏi bức màn Vô Tâm Lĩnh, Đông Phương Mộ Tuyết trầm giọng nói, hai người bước nhanh, một đường xuyên qua Thánh Thú đàm, luồn qua thác nước, cuối cùng thì thần điện tổng đàn Ngũ độc giáo hiển hiện ở cách đó không xa.

Bên trong thần điện, Lam Phượng Hoàng cùng Khúc Phi Yên sóng vai đứng thẳng cùng nhau, vẻ mặt nàng căng thẳng nhìn Hà Thiết Thủ đang từng bước áp sát, nổi giận nói:

-Hà Thiết Thủ, ngươi vì tranh đoạt chức giáo chủ, đã đem bí mật bên trong Ngủ độc giáo tiết lộ cho người ngoài biết, ngươi cũng biết đây là phạm tội chết Vạn xà phệ tâm chứ!

-Lam Phượng Hoàng, chức giáo chủ này của người vốn là thuộc về ta, năm xưa ngươi thưa lúc ta vắng mặt, ngươi đã cướp đi chức giáo chủ,vậy thì ai phải là người chịu tội chết Vạn xà phệ tâm?

Hà Thiết Thủ cười duyên nói, nàng bây giờ nắm chắc phần thắng trong tay, tâm tình rất tốt.
Lam Phượng Hoàng cười lạnh nói:

-Rõ ràng là năm xưa, liên tục hai đời thánh nữ họ Hà khốn khổ vì tình, một Hà Long Thiên làm cho tam bảo Ngũ độc giáo mất tích, một Hà Hồng Dược vì Kim Xà Lang Quân, làm cho Ngũ độc giáo long trời lở đất, suýt chút nữa bị xoá tên trong chốn võ lâm... Dẫm vào vết xe đổ, người bên trong Ngũ độc giáo sao dám lại để cho nữ nhân họ Hà làm giáo chủ? Bây giờ nhìn lại, nữ nhân Hà gia quả nhiên đều là hạt giống đa tình, nghe nói rằng Viên Thừa Chí là người trong mộng của ngươi, do Đông Phương giáo chủ gϊếŧ chết Viên Thừa Chí, ngươi vì báo thù nên mới phản giáo, có phải vậy không?

Hà Thiết Thủ đang tươi cười trong phút chốc ửng đỏ, Đinh Xuân Thu cùng Đoàn Diên Khánh đang đứng bên cạnh nàng cũng đều giật mình: “ Không ngờ người nữ nhân này muốn đắc tội lại là Đông Phương Bất Bại giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, đêm trăng tròn tại đỉnh Tử Cấm thành, trận chiến với Phong Thanh Dương người được xưng là đệ nhất thiên hạ Kiếm thánh cũng phải thất bại bỏ đi, Đông Phương Bất Bại được mặc định là thiên hạ đệ nhất cao thủ trong chốn võ lâm, chính mình vì cái lợi nhỏ, mà vô tình đắc tội với đại ma đầu đó, thật là không đáng..”
Cùng suy nghĩ giống nhau, trong lòng Đinh Xuân Thu cùng Đoàn Diên Khánh bắt đầu có tâm ý muốn lui chân.