Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 1221: Danh phận của tình nhân




“ Nhưng họ Viên kia lại chính là trượng phu của ngươi..” Tống Thanh Thư oán thầm, nhưng ngoài miệng lại nói:

- Vậy Viên phu nhân vẫn còn muốn đi Liêu quốc?

-Ta cùng hắn dù sao đã từng là phu phụ, phải có cái kết thúc cuối cùng…

Hạ Thanh Thanh âm u thở dài.

Tống Thanh Thư gật đầu:

-Được…vậy ta sẽ đi cùng với Viên phu nhân…

Hạ Thanh Thanh lắc đầu nói:

-Bên này sự tình nhiều như vậy, ngươi làm sao mà yên tâm rời đi, ta không có cùng Viên đại ca tình cũ khôi phục lại đâu..

Tống Thanh Thư ôm cổ nàng:

-Ta vẫn lo lắng họ Viên kia đấy, đến lúc đó hắn vạn nhất đối với Viên phu nhân dùng sức mạnh cưỡng bức thì làm sao bây giờ, phu nhân lại đánh không lại hắn.

Hạ Thanh Thanh gắt một cái:

-Hừ, Viên đại ca thế là chính nhân quân tử, ngươi cho rằng hắn giống như ngươi sao..

Tống Thanh Thư dụi đầu nhắm vào bầu vú của nàng:

- Ta mặc kệ, ta không cho phép Viên phu nhân một mình đi tìm hắn.

Bầu vú bị hắn ngậm vào bú mút làm nàng hốt hoảng, Hạ Thanh Thanh đỏ mặt đẩy ra hắn:

-Vậy vừa rồi là người nào đồng ý để ta đi vậy..

-Vừa rồi ..ta bất quá nói đùa một chút thôi, phu nhân nếu quả thật rời ta mà đi, ta sẽ không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào đem Viên phu nhân giữ ở bên người đấy.

Tống Thanh Thư lẽ thẳng khí hùng nói, có phần có một loại chẳng biết xấu hổ là gì…

-Thật sự là vô lại…

Hạ Thanh Thanh sẵng giọng, nhưng lời không có tức giận, trong lòng ngược lại lại có một tia cao hứng.

-Liêu quốc hiện nay tuy rằng không thể so bằng với năm đó, nhưng lãnh thổ vẫn còn bao la, đến lúc đó ngươi đi đâu mà tìm Viên Thừa Chí đây…

Đông Phương Mộ Tuyết mở miệng nói.

Hạ Thanh Thanh giật mình, biết rõ lời nói Đông Phương Mộ Tuyết không ngoa, địa bàn Liêu quốc khống chế cũng có trong vòng ngàn dặm, cho dù là Viên Thừa Chí thật sự đang ở tại Liêu quốc, muốn tìm đến hắn thì chẳng khác gì mò kim đáy biển.

-Ta xem như vậy đi, bây giờ Tam phiên chi loạn đang hừng hực khí thế, triều đình thì đang chính thiếu nhân thủ, chi bằng để cho Viên phu nhân cùng với ta quay về Kinh Thành, hỗ trợ xử lý chính vụ, ngoài còn có thể dựa vào hệ thống của triều đình truy tìm tung tích của Viên Thừa Chí.

Đông Phương Mộ Tuyết nói ra.

Tống Thanh Thư nghe ra là Đông Phương Mộ Tuyết muốn nhân cơ hội này để hòa hoãn quan hệ cùng Hạ Thanh Thanh, đương nhiên là cũng cùng ý với Đông Phương Mộ Tuyết, chỉ là hắn sợ Hạ Thanh Thanh sau khi về cùng chung với Đông Phương Mộ Tuyết, sẽ rất nhanh trở thành tình nhân mà nằm lăn lộn dưới háng của vị giáo chủ bá đạo kia mà thôi…

-Vậy cũng được…

Hạ Thanh Thanh trầm ngâm sau lúc lâu, cũng thấy đây là phương pháp tốt nhất,

- Bất quá ta muốn quay về Kim Xà doanh một chuyến, để điều tra huyệt mộ của Viên đại ca ..

-Không có vấn đề, dù sao lúc trở về cũng tiện đường, ta đi cùng ngươi là được.

Đông Phương Mộ Tuyết một lời đáp ứng.

Tống Thanh Thư vẻ mặt cổ quái đem Đông Phương Mộ Tuyết kéo qua một bên:

-Mộ của Viên Thừa Chí thật sự trống rỗng sao?

Đông Phương Mộ Tuyết tức giận liếc mắt:

- Hừ..mắc công ta giải thích suốt hồi nãy giờ….

Tống Thanh Thư mỉm cười:

-Đệ lo lắng tỷ là vì muốn ổn Viên phu nhân nên lừa gạt nàng ..

Một bên Hạ Thanh Thanh hắng giọng nói:

-Trời đã sắp sáng rồi, ta đi về trước.

Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói:

-Viên phu nhân cứ ở chỗ này ngủ đi, có quan hệ gì..

Gặp hắn vẻ mặt mờ mịt, dường như không biết gì, Hạ Thanh Thanh tức giận:

-Ta hiện tại dù sao vẫn là thân phận Viên phu nhân, nếu sáng mai bị người chứng kiến theo từ trong lều vải của ngươi đi ra ngoài, đây chẳng phải là làm cho rất nhanh mấy vạn tướng sĩ kia cũng biết rồi.

Tống Thanh Thư lập tức nở nụ cười:

- Ta còn tưởng là là chuyện gì, như là lúc trước thì ta không miễn cưỡng phu nhân, nhưng bây giờ nếu như đã biết Viên Thừa Chí có khả năng còn sống trên thế gian, ta không thể để cho Viên phu nhân đi đâu cả..

-Vì cái gì ?

Hạ Thanh Thanh khẽ giật mình.

Đông Phương Mộ Tuyết cười nói:

- Còn không phải nam nhân tham lam muốn giữ lấy nữ nhân, hắn chính là muốn hướng tất cả mọi người tuyên cáo chủ quyền, hiện nay uy vọng của hắn tăng vọt chưa từng có, hơn nữa những lão nhân Kim Xà doanh kia đều cho rằng Viên Thừa Chí đã chết rồi, ngược lại cũng sẽ không có mâu thuẫn gì làm ảnh hưởng đến quan hệ của các ngươi. Đến khi Kim Xà doanh từ trên xuống dưới mọi người đã rõ quan hệ của các ngươi, thì lúc đó cho dù là Viên Thừa Chí có quay trở về cũng là không ăn thua gì rồi…

-Nhưng làm như vậy….

Hạ Thanh Thanh xấu hổ đỏ mặt,

- Ta còn có…mặt mũi nào nữa đây….

Nàng nghĩ đến sau khi trời sáng, những người khác với ánh mắt khác thường nhìn mình, thì nàng đã cảm thấy ngượng ngùng không chịu nổi rồi.

-Tống tiểu tử này có đôi khi tính tình quá mềm yếu, nếu ngươi không muốn làm ác nhân, thì hãy để cho ta làm cho..

Đông Phương Mộ Tuyết sắc mặt nghiêm túc,

- Các ngươi nếu như không nhanh chóng đem mối quan hệ lập thành, đợi đến lúc những người khác của Kim Xà doanh biết rõ Viên Thừa Chí còn sống, lúc đó hai người các ngươi sẽ xử sự như thế nào đây? Trong mắt mọi người, ngươi là Viên phu nhân, một khi mối quan hệ của hai ngươi lộ ra bên ngoài ánh sáng, chắc chắn là sẽ bị thế nhân phỉ nhổ, nếu bây giờ hiện tại không tính cho dứt điểm, thì về sau hai người các ngươi một khi bị thân bại danh liệt thì có hối hận cũng không kịp.

Lời nói của Đông Phương Mộ Tuyết làm cho sắc mặt Hạ Thanh Thanh thay đổi mấy lần, Tống Thanh Thư cảm thán nói:

-Đệ cứ mơ hồ thấy được một ít nguy cơ, không giống như tỷ thấu triệt, quả nhiên không hổ là giáo chủ …

Đông Phương Mộ Tuyết hừ nhẹ, hai đầu lông mày ra vẻ đắc ý, đồng thời hướng phía phương hướng Hạ Thanh Thanh ra hiệu...

Tống Thanh Thư cũng không ngu ngốc, lập tức rèn sắt khi còn nóng, liền kéo Hạ Thanh Thanh lại:

-Viên phu nhân…, lưu lại với ta được không?

Hạ Thanh Thanh cúi đầu, một lúc lâu sau mới trả lời nhẹ như tiếng ruồi muỗi:

-Ừ ….

Tống Thanh Thư đại hỉ, một tay kéo Đông Phương Mộ Tuyết, một tay nắm Hạ Thanh Thanh, một lần nữa cả ba nằm chung một chỗ trên giường…

Tống Thanh Thư dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cặp môi đỏ mọng gợi cảm của Hạ Thanh Thanh, nàng bất đắc dĩ mà dùng dung đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách trừng liếc Tống Thanh Thư, tiếp theo ỡm ờ lần nữa lại bị Tống Thanh Thư đưa cây côn thịt vẫn chưa kịp hồi phục, trên thân côn thịt còn nhơ nhớp chất lỏng âm dịch của Đông Phương Mộ Tuyết chạm đến miệng nàng..

Lần này thì Hạ Thanh Thanh Ngoan ngoãn không nói hai lời, duỗi ra cái lưỡi thơm tho liếm liếm quy đầu, sau đó mở ra cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy côn thịt Tống Thanh Thư vừa mút vừa khuấy động lên.

Đông Phương Mộ Tuyết giật mình nhìn xem Hạ Thanh Thanh hiền thục nhưng có quyết tâm cứng rắn kia, dùng cái miệng nhỏ dâm đãng đãng liếm láp trên côn thịt Tống Thanh Thư, tại trong cái miệng ra ra vào vào, lúc này Đông Phương Mộ Tuyết phát hiện Tống Thanh Thư đang dùng ánh mắt nhìn qua phía mình ra hiệu, nàng cũng mặt mũi tràn đầy đỏ hồng, xuân tình nhộn nhạo tràn khắp hai con ngươi.

Đông Phương Mộ Tuyết hai mắt mê ly tiếp tục nhìn xem Hạ Thanh Thanh mặt mày hàm xuân, cũng mở ra miệng anh đào cùng với lưỡi của Hạ Thanh Thanh liến lên quái vật khổng lồ của hắn, từ nơi gốc cây thịt, dùng hàm răng nhẹ nhàng khẽ cắn, từ yết hầu phát ra kiều tiếng um lạnh, còn Tống Thanh Thư biểu lộ sảng khoái, lộ ra khoái cảm nói không nên lời….

Lúc sau Hạ Thanh Thanh ngồi dậy tựa sát tại trên vai Tống Thanh Thư, Đông Phương Mộ Tuyết chăm chú nhìn cây côn thịt hùng vĩ, chậm rãi hôn liếʍ lấy qυყ đầυ, sau đó cái miệng nhỏ nhắn càng trương càng lớn, liền nuốt vào cây côn thịt, cũng bắt đầu mút hút lấy…

Hạ Thanh Thanh chẳng biết lúc nào cũng đã mở hai mắt ra, hung phấn nhìn xem Đông Phương Mộ Tuyết tại dưới háng Tống Thanh Thư không ngừng liếm láp cùng mút lấy côn thịt của hắn, Tống Thanh Thư đưa bàn tay đặt ở trên mặt âm hộ Hạ Thanh Thanh vuốt ve mảnh rừng rậm tươi tốt, ngón tay văn vê động lên nụ hoa âm hạch, để cho đầu ngón tay thấm đẩm âm dịch của nàng, sau đó lại trượt đến hậu đình Hạ Thanh Thanh, đem một ngón tay chậm rãi cắm đi vào như vừa rồi cắm vào hậu đình Đông Phương Mộ Tuyết .

-Á….

Theo từ phía hậu đình truyền đến nhanh cảm giác rất nhanh khiến cho Hạ Thanh Thanh rên rỉ lên, hai tay nàng chăm chú ôm cổ Tống Thanh Thư, vặn vẹo cái mông to tròn nghênh hợp với ngón tay của hắn.

Đông Phương Mộ Tuyết ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Thanh Thanh, thấy Hạ Thanh Thanh lúc này không rảnh bận tâm đến nàng, tiếp tục vùi đầu bú mút côn thịt của hắn, Tống Thanh Thư cũng nhịn không được phát ra tiếng rên đứt quãng, đồng thời hắn đem ngón tay cắm vào hậu đình Hạ Thanh Thanh chuyển động…

Tống Thanh Thư một ngón tay nhẹ nhàng duỗi sâu vào bên trong hậu đình Hạ Thanh Thanh, tay kia đùa bỡn âm động của nàng, còn dùng đầu lưỡi liếm láp lỗ tai của nàng, nhiệt khí phun tiến trong tai nàng, làm nàng hai gò má nóng lên, cảm thấy toàn thân ngứa nhột khó chịu, dâm đãng kiều hừ:

-Đó... đó... ..um…..ngứa nhột..a..

Tống Thanh Thư nghe thanh âm Hạ Thanh Thanh mị tới cực điểm, liền khiến cho càng hăng say, vân vê âm hạch phát cứng rắn, Hạ Thanh Thanh bị Tống Thanh Thư chọc cho thở hồng hộc, thân thể khó chịu, nhịn không được nữa hô:

-Ta muốn... phía dưới … khó chịu...

Tống Thanh Thư vỗ vỗ Đông Phương Mộ Tuyết đang quỳ gối dưới háng hắn phun ra nuốt vào côn thịt ngạo nhiên kia, bừng bừng phấn chấn khuôn mặt:

-Tỷ….đủ rồi …Viên phu nhân nhịn không được đã muốn rồi…

Đông Phương Mộ Tuyết trên mặt có vài phần vẫn chưa thỏa mãn, nhổ ra côn thịt cứng rắn như sắt, dùng ánh mắt câu hồn động phách nhìn Tống Thanh Thư, hắn đem Hạ Thanh Thanh phóng nằm ngữa trên giường, sau đó đem đầu ghé vào cặp nhũ phong, đem đầu vú săn cứng đang đứng thẳng ngậm vào trong miệng khiêu khích, Hạ Thanh Thanh giãy dụa thân thể yêu kiều, nhắm mắt lại, khẻ nhếch lấy môi anh đào như oanh gáy:

-Thanh Thư... nhanh lên...cho ..nó vào đi… nhân gia khó chịu...

Nói xong, bàn tay tại sau lưng Tống Thanh Thư vuốt ve, cái mông đẹp không ngừng vễnh mà hướng đỉnh lên, Tống Thanh Thư đem cây côn thịt thô to chống đỡ lấy cửa miệng âm động Hạ Thanh Thanh, nhẹ nhàng ma sát lấy, nhưng không có lập tức cắm vào, bị Tống Thanh Thư khıêυ khích, từ cửa miệng âm động Hạ Thanh Thanh chảy ra đại lượng âm dịch trơn, cái cổ của nàng không ngừng ngưỡng về phía sau, gò má đỏ phấn nộn đến như đào hoa, âm thanh rên rỉ lấy:

-Ngươi…... ngươi khi dễ ta...... rồi...... nhanh... ta muốn ah..

Tống Thanh Thư nhìn qua Đông Phương Mộ Tuyết một bên xuân tâm nhộn nhạo mở trừng hai mắt, cứ tiếp tục dùng cây côn thịt thô đứng vững tại cửa miệng âm động Hạ Thanh Thanh tìm mọi cách khiêu khích..

-Ah... a nha...... tốt Tống ca ca... nhanh cắm...vào..

Hạ Thanh Thanh giãy dụa bờ mông, đã bắt đầu gọi bậy, Đông Phương Mộ Tuyết nhìn xem Hạ Thanh Thanh dâm đãng, hành vi phóng đãng, không hề cố kỵ, liền nghĩ thầm: “ Mới vừa rồi đâu phải là như thế này? Ta phải dùng đủ mọi cách thì người mới thuận theo..”…”

Đông Phương Mộ Tuyết nổi lên ý muốn muốn trả đũa, chậm rãi leo đến sau lưng Tống Thanh Thư, thay thế ngón tay cắm vào hậu đình Hạ Thanh Thanh, một tay tại trên cái mông của hắn dùng sức đẩy mạnh tới một cái, thân thể Tống Thanh Thư lập tức đẩy về phía trước nghiêng, côn thịt liền xuyên qua cửa miệng âm động Hạ Thanh Thanh cắm sâu vào thông đạo cho đến toàn bộ tận gốc, mà Hạ Thanh Thanh giống như phản xạ có điều kiện, thành vách thịt non âm động kẹp chặt lấy cây côn thịt, hậu đình cũng nhíu theo kẹp chặt ngón tay của Đông Phương Mộ Tuyết…

-A... hại chết ta a... Mộ Tuyết... ngươi xấu lắm...

Hạ Thanh Thanh thẳng lên nữa thân thể yêu kiều, tay trắng trắng muốt giữ chặc bả vai Tống Thanh Thư, nàng thở gấp đứng lên, hai chân hơi dạng rộng ra, chỉ thấy màu hồng phấn hai mép nhỏ ướt át bao vây lấy côn thịt mấp máy lấy, ngón tay Đông Phương Mộ Tuyết vẫn tiếp tục tại bên trong hậu đình Hạ Thanh Thanh qua lại đút vào, Hạ Thanh Thanh cái mông tròn chủ động đong đưa, nghênh hợp với động tác Tống Thanh Thư…

Đông Phương Mộ Tuyết cặp môi đỏ mọng nhếch lên, dùng một tay phụ giúp đẩy bờ mông Tống Thanh Thư, để cho côn thịt lại thâm sâu vừa trầm đút vào âm động Hạ Thanh Thanh, bên dưới đáy chậu của Hạ Thanh Thanh, côn thịt Tống Thanh Thư trong âm động cùng ngón tay Đông Phương Mộ Tuyết khấy động hậu đình, mỗi một lần ngón tay và côn thịt ma sát, thân thể Hạ Thanh Thanh run rẩy hạ xuống, mà mỗi run rẩy thoáng cái, hậu định tựa như cái miệng nhỏ nhắn mút lấy ngón tay Đông Phương Mộ Tuyết đang thật sâu cắm vào bên trong đại tràng, Đông Phương Mộ Tuyết liên tục rút ra, cắm vào, xoay tròn lấy ngón tay, côn thịt Tống Thanh Thư thì cọ xát lấy da thịt mềm mại, làm cho Hạ Thanh Thanh mị nhãn như tơ, thân thể nhục cảm trắng noãn cứ co rút lấy, kiều thở hổn hển nói:

-Ừ…...a... mỹ... sướng chết...ta…

Đông Phương Mộ Tuyết và Hạ Thanh Thanh kẹp Tống Thanh Thư ở giữa, hắn cảm thấy thoải mái nói không ra lời, hưng phấn không thôi, phía dưới là Hạ Thanh Thanh hai chân mở rộng ra, lớn tiếng rên rỉ, sau lưng là thân thể Đông Phương Mộ Tuyết dán chặt lấy mình, Tống Thanh Thư bị nhuyễn ngọc ôn hương trước sau vây quanh, nhất Đông Phương Mộ Tuyết thân thể đầy đặn dính sát lấy lưng của hắn, hai bầu vú sung mãn cùng da thịt tiếp xúc truyền đến cảm thụ thoải mái kỳ diệu, Tống Thanh Thư thậm chí còn có thể cảm nhận được hai đầu núm vú Đông Phương Mộ Tuyết biến ngạnh tại trên lưng mình không ngừng di động, ấm áp ẩm ướt mềm mại thảm rừng rậm gò mu của nàng nhẹ nhàng ma sát lấy, sức nặng thân thể của nàng đặt ở sau lưng của hắn, mỗi một lần đẩy mạnh, ngón tay Đông Phương Mộ Tuyết đều thẳng đến ở chỗ sâu trong hậu đình Hạ Thanh Thanh, tăng thêm trước sau tiếng thở gấp rêи ɾỉ, càng kích thích Tống Thanh Thư nhiệt huyết sôi trào.

Tống Thanh Thư da đầu run lên, còn Hạ Thanh Thanh lộ ra thỏa mãn tới cực điểm, đầu lắc lư, tóc dài bay múa, bộ ngực sữa đầy đặn như phập phồng gợn sóng, âm động phun ra nuốt vào cây côn thịt, ngón tay Đông Phương Mộ Tuyết trong hậu đình Hạ Thanh Thanh không gián đoạn nhúc nhích, làm Tống Thanh Thư cảm thấy vô cùng thoải mái. Hạ Thanh Thanh bị Tống Thanh Thư cùng Đông Phương Mộ Tuyết hợp tác khiến cho mị nhãn vượt qua phiêu diêu, hô hấp dồn dập, nũng nịu dâm khiếu:

-A…... các ngươi... xấu lắm... Mộ Tuyết... ngươi…người..thật ghê tởm... á..a….

Thấy động tác Tống Thanh Thư càng lúc càng kịch liệt, Hạ Thanh Thanh rất nhanh đỉnh động bờ mông lên, đôi bàn tay bắt lấy trên mông Tống Thanh Thư ghìm xuống, thúc giục Tống Thanh Thư nhanh hơn tốc độ đút vào cùng lực đạo.

Lúc này Đông Phương Mộ Tuyết từ trên người Tống Thanh Thư xuống, nàng cúi đầu đem mặt dán tại trên bầu vú no tròn của Hạ Thanh Thanh, dùng miệng môi nhay cắn lấy đầṳ ѵú khéo léo nhô cứng của Hạ Thanh Thanh, lập tức hút mút vào…

Đông Phương Mộ Tuyết một bên nhào nặn bầu vú Hạ Thanh Thanh, một bên dùng đầu lưỡi liếm láp đầu vú mẫn cảm, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy, làm cho Hạ Thanh Thanh bộ ngực tê dại dần dần truyền khắp toàn thân.

Tống Thanh Thư nhìn xem Đông Phương Mộ Tuyết gần ngay trước mắt cao cao nhếch lên cái mông đẫy đà, hắn liền đem ngón giữa cắm vào âm động cùng ngón trỏ phối hợp giao nhau khiêu khích, từ trong cửa miệng âm động chảy ra âm dịch làm ngón tay Tống Thanh Thư thấm ướt, hắn lại dùng ngón út phối hợp cắm vào hậu đình Đông Phương Mộ Tuyết ..

-Á…

Đông Phương Mộ Tuyết lập tức nhọn kêu ra tiếng, hậu đình mãnh liệt co rút lại đem ngón út Tống Thanh Thư kẹp quá chặt chẽ đấy.

Tống Thanh Thư bị cái khoái cảm này kích thích cực kỳ hưng phấn, dục hỏa tăng vọt, không kiêng nể gì cả ra sức chày thịt cứng như chày sắt, tại trong âm động mất hồn của Hạ Thanh Thanh thay đổi rất nhanh co lại mãnh liệt mãnh chọc vào, nàng lập tức sướng đến mị nhãn như tơ, giữa lông mày ẩn hiện sóng vỗ, khuôn mặt đáng yêu tràn ngập rặng mây đỏ, xuân sắc chọc người, hơi mở ra đôi môi hồng nhuận, thổ khí như lan, kiều thở hổn hển, âm thanh dâm đãng không dứt bên tai:

-À…... đó...... ngươi... ngươi chọc vào...... sảng khoái... dùng sức...a..

Hạ Thanh Thanh mông ngọc càng thêm vội vàng ưỡn lên động, đùi ngọc thon dài hướng hai bên mở ra, để thuận tiện côn thịt Tống Thanh Thư xâm nhập, bên trong đào nguyên âm dịch càng là như dòng suối nhỏ róc rách chảy ra...

-Á…a….a….

Hạ Thanh Thanh cảm thấy thân dưới lửa nóng, toàn thân một hồi co rút, phiêu phiêu dục tiên, như đi vào cõi thần tiên hư không, thân thể cũng đã đạt tới sung sướng cao trào.

-Viên phu nhân nghỉ ngơi chốc lát đi…

Lúc này Hạ Thanh Thanh dồn dập thở hào hển, hưởng thụ khoái cảm sau khi cao triều, Tống Thanh Thư liền đem Đông Phương Mộ Tuyết ở bên cạnh xoay người áp xuống dưới thân, tay vịn lấy côn thịt đặt ở cửa âm động nhẹ dùng sức, qui đầu liền hiện ra sáng bóng âm dịch, từ giữa hai mép nhỏ sung huyết chen vào …

-Ừ….... tốt... thoải mái...

Âm động Đông Phương Mộ Tuyết bao trùm côn thịt, lúc này nàng nhắm chặt lại, nhô lên thân hình nữa dưới để cho Tống Thanh Thư có thể chọc vào càng sâu..

Tống Thanh Thư ghé vào Đông Phương Mộ Tuyết trên thân thể, dùng sức mà qua lại đút vào, quy đầu đẩy vào hoa tâm nghiền nát lấy, Đông Phương Mộ Tuyết hừ kêu, bàn tay sau lưng Tống Thanh Thư vuốt loạn xạ, hắn dần dần gia tăng lực đạo đút vào, côn thịt theo âm động nóng ướt cắm vào chỗ sâu nhất, …

-Um…... dùng sức chọc vào ta đi... a... …

Đông Phương Mộ Tuyết rên rỉ ra tiếng, Tống Thanh Thư lại lôi kéo Đông Phương Mộ Tuyết để cho nàng ngồi lên, tiếp theo tách ra cặp đùi ngồi ở giữa háng Tống Thanh Thư, nàng tay vịn lấy côn thịt nhắm ngay cửa miệng âm động ngồi xuống. ..hắn ôm cặp mông Đông Phương Mộ Tuyết từ dưới hướng lên đỉnh động, Đông Phương Mộ Tuyết lắc lư bờ mông phối hợp, sắc mặt ửng đỏ, khép hờ mắt vong tình rên rỉ lấy:

-.A... ..

Tống Thanh Thư không muốn nhanh như vậy chấm dứt, vì vậy một lúc sau lại rút ra côn thịt, để cho Đông Phương Mộ Tuyết quỳ bò trên giường, mân mê cặp mông mượt mà giãy dụa, Tống Thanh Thư tiếp theo chậm rãi đút côn thịt vào;

- Tốt... dùng sức …a...làm chết ta... ta... ..

Đông Phương Mộ Tuyết phát ra âm thanh rên rỉ đứt quãng, bờ mông cao cao nhếch lên, cũng đã vô lực phối hợp côn thịt Tống Thanh Thư đút vào, chỉ còn lại có phản ứng theo bản năng, Tống Thanh Thư cưỡi trên cái mông nàng, kịch liệt đút vào, côn thịt đè ép vách thịt non âm động hưởng thụ lấy khoái cảm sâu trong âm động hút mút, rất nhanh Đông Phương Mộ Tuyết hai hàng lông mày nhẹ nhăn, lắc lư lấy đầu, ngón tay thật sâu bấm vào cơ bắp Tống Thanh Thư, đầu ngón chân không khỏi co rút lại cùng một chỗ:

-A… tốt bổng … ta...

Nói xong, âm động Đông Phương Mộ Tuyết liền kẹp chặt côn thịt Tống Thanh Thư, qui đầu của hắn cũng là tê dại, nhịn không được bắt đầu nhảy lên, lập tức côn thịt bị một cỗ ấm áp chất mật âm tinh xối lên, làm thân thể Tống Thanh Thư run rẩy, toàn thân rung mình, sau đó từng làn tinh dịch đột nhiên bắn ra, thẳng sâu trong hoa tâm Đông Phương Mộ Tuyết.

Chỉ thấy Đông Phương Mộ Tuyết duyên dáng thét to:

-Á….a…..a…..

………………………………………………………………………….

Lúc ánh nắng buổi sáng chiếu vào lều trại, ba người vẫn còn ngủ ngọt ngào. Không biết qua bao lâu, ngoài cửa lều vải truyền đến thanh âm thân binh:

-Khởi bẩm Kim Xà vương, các vị đầu lĩnh đang chờ ở ngoài trướng rồi.

-A …..

Hạ Thanh Thanh kinh hô một tiếng, trong nháy mắt nàng ngồi thẳng người, phát giác được bên dưới cái âm hộ mình khác thường, cúi đầu nhìn qua thì tức giận ..

- Đem móng vuốt của ngươi lấy ra..

Đông Phương Mộ Tuyết ánh mắt cũng chưa có mở ra, chỉ là ngón tay xoa bóp gò mu Hạ Thanh Thanh, miệng nổi lên một tia thỏa mãn vui vẻ:

-Cảm giác rất tốt…chậc …chậc…gϊết tên trượng phu kia để mà lên giường với thê tử của hắn, cái cảm giác này thật sự là không sai.

Hạ Thanh Thanh suýt chút nữa bị bị tức ngất đi, lại muốn cùng nàng dốc sức liều mạng, Tống Thanh Thư lại phải ngăn hai nàng lại:

-Người đang đứng ở bên ngoài, đừng có làm rộn.

Đông Phương Mộ Tuyết mặt mày hớn hở, hiển nhiên đối với tình huống này cũng không thèm để ý, ngược lại chỉ có Hạ Thanh Thanh sắc mặt ửng đỏ, vội vàng bắt đầu mặc vào y phục..

Thật lâu sau đó, ba người mới đi ra lều vải, ở bên ngoài mọi người thấy Hạ Thanh Thanh cúi đầu đỏ mặt đi theo sau lưng Tống Thanh Thư đi ra, từng ánh mắt đều thẳng, bất quá rất nhanh liền lộ hiểu ra chuyện gì..

Dù sao mỹ nhân phối anh hùng, đó là hỉ văn nhạc kiến kiều đoạn cho tất cả mọi người. Huống chi Tống Thanh Thư vừa tới liền giống như thiên thần hạ phàm vậy, uy vọng chính trực đỉnh phong, không có ai dám dị nghị đến..

Về phần những lão nhân Kim Xà doanh kia, tâm tình có phức tạp một chút, về một phương diện thì nhớ tới Viên Thừa Chí, trong lòng tiếc nuối, về một phương diện khác, Hạ Thanh Thanh lại đại diện lợi ích cho bọn họ, nàng cùng Tống Thanh Thư có quan hệ thân mật, địa vị bọn họ cũng sẽ theo nước lên thì thuyền lên.

Trong đám người, Triệu Mẫn âm thầm khều lấy Chu Chỉ Nhược bên người, nói:

- Ngày hôm qua hắn trị thương cho Tuyết cô nương, bây giờ tại sao lại có thêm một nữ nhân cùng ra vậy? Chu Chỉ Nhược a Chu Chỉ Nhược, bên người nam nhân của ngươi như vậy cứ vây quanh nhiều hồ ly tinh như vậy, về sao ngươi kêu gào làm sao bây giờ?

Chu Chỉ Nhược cực kì thông minh, rõ ràng đối phương có ý định đem mình ra làm vũ khí sử dụng, nhàn nhạt đáp:

-Về sau nếu không có loại hồ ly tinh như Triệu quân chúa, thì những nữ nhân khác, ta thừa sức ứng phó được.

Triệu Mẫn bị Chu Chỉ Nhược nói làm nghẹn lời, chột dạ nói:

- Hừ, tên xú nam nhân của ngươi chỉ có các ngươi xem là bảo vật tranh tới tranh lui, còn bản quận chúa thì không có thèm.

Chu Chỉ Nhược mỉm cười:

-Tốt nhất là như thế…

Trong đám nữ nhân này chỉ sợ chỉ có A Cửu là chân tâm thật ý vì Hạ Thanh Thanh mà chúc phúc, lúc trước cảm thấy Hạ Thanh Thanh vô danh không có thân phân mà lại theo sát bên người Tống Thanh Thư thật sự là ủy khuất cho Hạ Thanh Thanh, bất quá A Cửu thấy lúc trước thì Hạ Thanh Thanh băn khoăn, không biết vì cái gì chỉ trong vòng một đêm thì lại thông suốt như vậy.

Kế tiếp cao tầng Kim Xà doanh mở cuộc họp khẩn cấp, ngày hôm qua đánh tan quân chủ lực Lục Doanh, lấy được đại lượng các thứ đồ vật cùng với sinh lực địch. Lần này Lý Khả Tú đã dốc toàn bộ lực lượng, hậu phương lớn tại Giang Hoài có thể nói là trống không, đây là thời cơ tốt để thừa thắng xông lên.

Tống Thanh Thư giao cho từng đầu lĩnh nhiệm vụ khác nhau, để cho bọn họ suất quân tiến công chiếm đóng từng châu huyện của Giang Hoài, còn mình thì chịu trách nhiệm tiến công chiếm đóng phía Dương Châu, sau khi tan họp các đầu lĩnh rời đi chuẩn bị, trong lều vải chỉ còn lại có Tống Thanh Thư cùng các nàng..

Đông Phương Mộ Tuyết bởi vì rõ ràng triều đình đang căng thẳng, nàng không dám ra ngoài lâu, nên không tiện đi cùng Tống Thanh Thư xuôi nam, trong ngày liền lên đường quay trở lại phía bắc, Hạ Thanh Thanh bởi vì trong tâm còn buộc chặt về tung tích Viên Thừa Chí, nên cũng đi cùng Đông Phương Mộ Tuyết đến bắc thượng, Lam Phượng Hoàng đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nghe được Hạ Thanh Thanh muốn đi theo Đông Phương Mộ Tuyết, công chúa giật mình:

-Thanh Thanh… ngươi ngược về phía bắc để làm cái gì?

Tống Thanh Thư thay nàng giải thích nói:

-Công chúa A Cửu, chuyện này về sau ta sẽ nói cho ngươi biết..

A Cửu khéo hiểu lòng người gật đầu, cũng không có tiếp tục truy vấn nữa...

Đông Phương Mộ Tuyết trước khi đi thì đi đến trước mặt Triệu Mẫn, đưa cho nàng một viên dược hoàn màu nâu nhạt, nhỏ giọng nói ra:

-Trong cơ thể ngươi trúng phải Tam Thi Não Thần đan, ta không biết cách điều chế, nên không có giải dược, chẳng qua nếu như đến tiết Đoan Dương, ngươi vẫn chưa tìm được giải dược, thì đem viên dược hoàn này uống vào, có thể làm trì hoãn thời gian phát tác đến nửa năm, nếu sau nửa năm đó mà vẫn chưa có giải dược, thì cho dù có thần tiên cũng cứu chữa được đâu.

Nói xong liền dẫn Hạ Thanh Thanh, Lam Phượng Hoàng tiêu sái rời đi.

Triệu Mẫn giật mình, nghĩ thầm mình và Đông Phương Mộ Tuyết vốn không quen biết, nàng như thế nào lại cho mình dược hoàn?

Trong lòng khẽ động, Triệu Mẫn ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thanh Thư, thấy hắn cũng đang nhìn về phía mình, một cỗ ấm áp xông thẳng vào tim. Mấy tháng này tuy nàng lúc nào cũng cười tươi như hoa, biểu hiện rất bình thường, nhưng chỉ có chính nàng rõ ràng bên trong nội tâm của mình cỡ nào sợ hãi, nàng mưu trí cao hơn người, dưới trướng cao thủ cũng nhiều, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, nghĩ tới trong cơ thể có côn trùng ác độc như vậy ẩn núp, thì không rét mà run.

Thời gian vừa rồi nàng vận dụng hầu như tất cả các lực lượng, lần lượt truy tìm giải dược nhưng rồi tất cả đều thất vọng quay về, dần dần đối với việc có thể tìm được giải dược hay không cũng sinh ra hoài nghi.

Ngẫu nhiên thời điểm đêm dài vắng người, nàng lại nghĩ đến Tống Thanh Thư kia không có lương tâm, cứ vẫn luôn lo chuyện của riêng hắn, cũng không tìm cách giúp đỡ mình một chút nào, trong lòng sinh ra u oán, nhưng lúc này đây tất cả đã tan thành mây khói.

Nguyên lai hắn vẫn một mực còn nhớ độc vật trên người nhân gia..

Rất nhanh có thân binh chạy đến bẩm báo, quân binh đã chờ xuất phát, Tống Thanh Thư cảm thấy thoả thuê mãn nguyện, đứng dậy đối với các nàng nói ra:

-Cổ ngữ có nói

“ Yêu triền thập vạn quán,

Kỵ hạc hạ dương châu..”

Hôm nay ta Tống Thanh Thư sẽ:

“Thống lĩnh thập vạn kỵ,

Huề mỹ hạ Dương Châu."