Đông Phương Mộ Tuyết lúc này trên mặt tràn đầy một loại hào hùng bễ nghễ thiên hạ:
– Nếu như đối phương là tuyệt thế danh tướng Hàn Bạch, Lý Nhạc, ta dù có hướng trận cũng chỉ có còn đường chết, bất quá đây chỉ là một Lý Khả Tú, tuyệt đối không thể nào chỉ huy mười vạn đại quân mà không lộ ra kẽ hở, vì vậy ngày mai tiến hành hướng trận tuy rằng mạo hiểm, nhưng chưa hẳn không có khả năng không thành công.
Hạ Thanh Thanh nghe được nhãn tình sáng lên:
– Tuyết cô nương nói như vậy, ta bỗng nhiên đối với ngày mai tràn đầy tin tưởng.
Một bên công chúa A Cửu cau mày nói:
– Để ta tìm người khác thông báo tín hiệu, đến lúc đó ta và Tuyết cô nương cùng nhau hướng trận.
Hạ Thanh Thanh muốn nói gì, Đông Phương Mộ Tuyết lắc đầu:
– Con người của ta trời sinh tính đa nghi, tín hiệu phải bảo đảm là của người tuyệt đối tin cậy mới được.
– Đến lúc đó từ Thanh Thanh báo tín hiệu, ta cùng Tuyết cô nương hướng trận là được rồi.
A Cửu gấp nói.
Hạ Thanh Thanh kinh hô:
– Không được, công chúa A Cửu ngươi phải báo tín hiệu, ta sẽ đi cùng Tuyết cô nương.
– Các ngươi không cần tranh giành nữa…
Đông Phương Mộ Tuyết ngăn lại hai người…
– Tình thế chiến trường thay đổi trong nháy mắt, người bình thường thì không có cách nào đoán được chính xác phương hướng nào thích hợp hơn, Cửu công chúa dù sao xuất thân hoàng gia, lại tự mình trải qua nhiều lần chiến tranh rồi, đưa tín hiệu so với Viên phu nhân thì thích hợp hơn…
Hạ Thanh Thanh gật đầu, phụ họa nói:
– A Cửu, ta chỉ là dẫn đầu một đám ô hợp lăn lộn trong giang hồ lâu nay, còn về nhiệm vụ báo tin hiệu giữa thiên quân vạn mã thì ngươi làm tốt hơn…
Công chúa A Cửu mím môi, hiển nhiên cũng là rơi xuống quyết tâm:
– Được lắm, ngày mai ta đánh tín hiệu cho các ngươi, đến lúc đó nếu như các ngươi có cái gì bất trắc, ta sẽ xuống dưới cùng với các ngươi đấy.
– A Cửu…
Hạ Thanh Thanh cảm động, vành mắt có chút ửng đỏ lên.
Nhìn xem hai nàng tỷ muội tình thâm, trong mắt Đông Phương Mộ Tuyết lóe lên âm u rồi biến mất, nàng mặc dù nói rất đường đường chính chính, nhưng có một nguyên nhân mà nàng không có nói, bởi vì chỉ có công chúa A Cửu từ trên cao chỉ huy, thì mới có thể để cho Hạ Thanh Thanh cùng nàng hướng trận.
Năm đó trên đỉnh núi Viên Thừa Chí phu quân của Hạ Thanh Thanh đã chết tại trong tay nàng, Đông Phương Mộ Tuyết vốn cũng không lo lắng gì, giết thì cũng đã giết, nhưng mà ai ngờ sự việc tiến triển về sau, rõ ràng nàng đã cùng Hạ Thanh Thanh lại trở thành… tỷ muội.
Cho dù Hạ Thanh Thanh hiện vẫn không biết Tuyết cô nương chính là giáo chủ Đông Phương Bất Bại, thế nhưng trên thế gian này không có tường nào gió không lọt qua được, đối phương sớm muộn có một ngày sẽ biết chân tướng sự thật, đến lúc đó quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đông Phương Mộ Tuyết thân là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo nhiều năm, nên tính tình đã dưỡng thành lòng dạ độc ác quyết đoán sát phạt, vì thế quyết định muốn đem tất cả nguy cơ bóp chết từ bên trong trứng nước, mà lần này hướng trận chính là cơ hội tuyệt diệu.
Trên chiến trường thiên quân vạn mã xộc thẳng trung quân đối phương, vốn là chuyện cửu tử nhất sinh, đến lúc đó Hạ Thanh Thanh vô tình chết ở ngoài chiến trường, không có ai sẽ nghĩ tới là là do nàng sắp đặt, có thể nói là thần không biết quỷ không hay…
Hạ Thanh Thanh hồn nhiên không phát giác ra tai vạ sắp đến nơi, cùng A Cửu thu thập xong tâm tình, sau đó liền cùng Đông Phương Mộ Tuyết trao đổi ngày mai thì dùng ám hiệu như thế nào, vốn là đề nghị dùng cờ xí, bất quá rất nhanh liền bị Đông Phương Mộ Tuyết bác bỏ, đến lúc đó chiến trường hung hiểm muôn phần, thời cơ trôi qua như chớp mắt, nào có công phu quay đầu lại nhìn cái gì cờ xí…
Thảo luận tới thảo luận lui, cuối cùng quyết định dùng tiếng trống trận thông báo tín hiệu, tiếng trống lớn nhỏ, khoảng cách dài ngắn dựa theo quy định mà tiến hành…
Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Xà doanh cùng Lục Doanh binh của Lý Khả Tú dàn trận bên trên bình nguyên thế đối chọi, Lý Khả Tú lần này có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng, dẫn theo tám vạn Lục Doanh binh, đều là chọn quân binh kỹ càng xuất trận, phần lớn quân binh già yếu thì lưu lại hậu phương lớn trấn thủ, bởi vậy toàn quân này ai cũng bừng bừng chiến ý…
Trái lại bên Kim Xà doanh, dù sao cũng là lục lâm thảo khấu lập nghiệp, tác phong quân kỷ trên so ra thì kém với quân chính quy bên kia, vốn là hai năm qua được Tống Thanh Thư, A Cửu Hạ Thanh Thanh nghiêm túc chân chỉnh, quân lính dưới trướng sức chiến đấu càng ngày càng tăng, đáng tiếc là tin tức Tống Thanh Thư tại Dương Châu trúng độc bỏ mình truyền đi xôn xao, quân Kim Xà doanh từ trên xuống dưới nhao nhao sợ hãi, do nghi kỵ hoài nghi, sĩ khí đã rơi xuống đáy cốc rồi.
Người Kim Xà doanh chủ yếu từ giang hồ lùm cỏ tạo thành quân binh nên lộ ra ưu khuyết điểm rất rõ ràng, một khi thời điểm sĩ khí tăng vọt, mỗi người như là sói đói bụng xông lên kiếm mồi, một khi không còn sĩ khí, thì chính là binh bại như núi đổ, một chút sức chiến đấu cũng không có.
Nhìn xem đám quân binh đối phương ủ rũ, trận hình hỗn loạn, tọa trấn trung quân Lý Khả Tú cười ha ha, đối với các chủ soái chung quanh nói ra:
– Đây là đám quân binh ô hợp, chỉ cần một lần công kích là có thể tách bọn họ ra khỏi trận hình, kế tiếp truy kích thì sẽ phải dựa vào các vị rồi, phải triệt để tiêu diệt sinh lực Kim Xà doanh này, đến lúc đó Sơn Đông chi địa chính là vật trong túi của ta…
– Đô đốc bách chiến bách thắng không gì sánh được, cung hỉ đề đốc đại nhân, chúc mừng đề đốc đại nhân.
– Cho dù là Tôn Vũ phục sinh, Bạch Khởi tái nhập, chỉ sợ cũng không so bằng với đề đốc đại nhân…
Đám chủ soái kia hiển nhiên cũng cực kỳ xem trọng chiến dịch trận này, cùng nhau vỗ mông ngựa Lý Khả Tú.
– Kết quả cũng còn chưa biết, chư quân vẫn phải cần nỗ lực.
Lý Khả Tú ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trên mặt không ức chế nổi sự vui vẻ, hiển nhiên những lời tâng bốc này làm lão thấy cực kỳ thoải mái.
Vừa rồi xếp đặt giăng bẫy giết Tống Thanh Thư bằng thuốc độc tuy rằng rất mạo hiểm, nhưng theo kết quả mà nói thì là rất hữu hiệu, một là cùng Nam Tống kết minh, đã thành quốc cữu Nam Tống, nếu nhi nữ của mình thật sự lên làm hoàng hậu thì quá hoàn mỹ, hai là chính mình thuận thế tóm thâu Kim Xà doanh, địa bàn trong nháy mắt khuếch trương gấp đôi, quân binh dưới trướng có thể tăng trưởng đến hơn mười vạn, phóng nhãn thiên hạ, địa vị hoàn toàn có thể sánh ngang bằng cùng các quốc gia xung quanh…
Nghĩ đến cảnh đẹp, Lý Khả Tú tâm tình kích động, vung tay lên cho thuộc hạ bắt đầu tổng tiến công.
Tiền tuyến song phương đã giao chiến cùng nhau, không lâu, trận doanh Kim Xà doanh liền xuất hiện kẻ hở, đã có dấu hiệu tan vỡ, Lý Khả Tú nhìn thấy rất rõ ràng cục diện, cười lạnh ra lệnh quân dự bị tiếp tục hướng đến phía khe hở tấn công mạnh đến, ý đồ càn quét một lần là xong.
Mắt thấy toàn bộ tuyến trận Kim Xà doanh sắp bại lui, bỗng nhiên phía góc tà xuất hiện một chi kỵ binh hướng phía đại quân Lý Khả Tú xông vào, dẫn đầu là một người mang mặt nạ bằng đồng xanh dữ tợn, những nơi đi qua các chị đội Lục Doanh binh giống như tuyết đầu mùa gặp phái ánh thái dương, dồn dập tan thành mây khói.
Chi đội kỵ binh kia mỗi người trên thân mang theo khí tức kiên định liều chết…
– Kim Xà vương, đó là Kim Xà vương!
Bên trong chiến trận không biết là ai rống lên, đang đứng ở bên bờ ranh giới sắp sụp đổ, tướng sĩ Kim Xà doanh bỗng nhiên hóa thành gà chọi hăng máu, cứng rắn chặn lại quân binh Lý Khả Tú đang như thủy triều công kích, trước mắt tạm thời bình ổn gót chân.
– Kim Xà vương sao?
Lý Khả Tú cười lạnh, hiển nhiên lão cũng đang chú ý tới chi đội kỵ binh đặc thù này…
– Tống Thanh Thư sớm đã chết tại Dương Châu, lấy đâu ra đến một tên giả mạo này, còn muốn thẳng đảo rồng vàng à?
Lý Khả Tú dù sao cũng là lão tướng ngoài sa trường, tuy biết rõ đối phương là giả mạo, nhưng không có chủ quan, liền chỉ thị quân binh đối ứng đang xâm nhập xông tới:
– Hừ… để ta tự mình bóp vỡ nát hy vọng cuối cùng của Kim Xà doanh!
Theo Lý Khả Tú bố trí tiếp ứng, cục diện chi đội kỵ binh đang thế như chẻ tre quả nhiên chậm lại, chung quanh Lục Doanh binh càng ngày càng xông đến nhiều, cho dù là tên dẫn đầu mang mặt nạ bằng đồng xanh mỗi một lần giơ tay lên, liền có một đám quân binh Lục Doanh binh ngã xuống, chỉ là địch nhân quá nhiều, thời gian dần qua, bước chân đột kích càng chậm chạp xuống, chẳng khác gì mãnh hổ lọt vào đầm lầy, chỉ là phí công giãy giụa mà thôi.
– Cắc… tùng tùng… tùng tùng… cắc!
Vừa lúc đó, trong quân Kim Xà doanh bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng trống sục sôi, tiếng trống vận luật khách thường, hoàn toàn không như loại trống trận.
Bình thường mà nói dù là có mang theo trống vào chiến trường, cũng tuyệt không khả năng làm cho tiếng trống vang dội rõ ràng truyền đến trong tai mỗi người, thế nhưng tiếng trống này lại là làm được, bên trong còn xen lẫn ma lực kỳ lạ, mỗi người nghe thấy làm cho trong tâm phanh phanh trực nhảy, huyết dịch toàn thân cũng bắt đầu sôi trào lên.
– Là Cửu công chúa!
– Đúng là Cửu công chúa!
Quân binh Kim Xà doanh chúng tướng sĩ hò reo liên tiếp, chỉ thấy trên bệ cao một nữ nhân y phục áo trắng bồng bềnh như là Cửu Thiên tiên nữ hạ phàm, đang tại trong trận vung vẩy lấy dùi trống, từng đợt tiếng trống tứ tán phát ra.
Chứng kiến bức họa trước mặt người có một chút thất thần, trong lòng bọn họ, loại tiên khí bồng bềnh như thế này, có lẽ nên thổi sáo đánh đàn thì mới phù hợp với khí chất, kích trống dạng này, có lẽ nên giao cho một đại hán vẻ mặt dữ tợn râu ria quai nón lởm chởm thì mới đúng, cũng không biết vì sao, giây khắc này nhìn xem công chúa A Cửu tại trong trận kích trống, rõ ràng lại có cảm giác trái ngược…
Tên mang mặt nạ bằng đồng xanh một mực đang chờ tiếng trống, nghe được thanh âm, liền quát to lên:
– Bên này!
Lập tức ngang đao, nhanh chóng hướng phía đông nam vọt tới, lại vung tay lên, thì có một mảng lớn Lục Doanh binh tiếp tục ngã xuống.
– Yêu pháp, đây là yêu pháp!
Lục Doanh binh không thấy được trong tay hắn có vũ khí, cho nên hoảng sợ không hiểu thấu người cứ liên tiếp ngã xuống khi thấy người mang mặt nạ mỗi lần vung tay…
Cũng không biết ai kêu lên, hướng này trận thế Lục Doanh binh hình mơ hồ có vẻ tan vỡ.
Chi đội kỵ binh này đương nhiên là do Đông Phương Mộ Tuyết dẫn đầu đội cảm tử, nàng luyện thành Quỳ Hoa Bảo Điển, thân hình nhanh đến nỗi sử dụng bất luận binh khí gì gì cũng gây sát thương, còn thuận tay phóng Tú Hoa Châm.
Lần này xuôi nam, nàng chuẩn bị kỹ càng, trên thân thể có sẵn mấy nghìn mũi Tú Hoa Châm, nàng tuy rằng trong người bị tổn thương, lúc này tu vi nội lực tổn hao nhiều, nhưng đối với đám quân binh bình thường này thì chẳng coi ra gì…
Tuy rằng toàn thân Lục Doanh binh đều có áo giáp, nhưng Tú Hoa Châm của Đông Phương Mộ Tuyết là nhắm hướng hai mắt phóng trúng, trên người dù có áo giáp thì cũng như không, bởi vậy đại quân trùng trùng điệp điệp, vẫn bị nàng dựa theo tiếng trống chỉ dẫn, kiên quyết mở lấy một đường máu!
Chi đội kỵ binh cứ như vậy tựa như quỷ thần, trong chiến trận lúc rẽ trái đột nhiên lại ngoặt phải, lúc hướng thẳng xông tới, tám vạn Lục Doanh binh rõ ràng ngăn cản bọn họ không xong…
Thấy kia chi đội kỵ binh càng lúc càng gần, Lý Khả Tú luống cuống, vội vàng đem toàn bộ quân dự bị át chủ bài xông ra…
Đông Phương Mộ Tuyết lúc này đã toàn thân máu đỏ, nàng cảm nhận được áp lực bốn phương tám hướng đến càng lúc càng lớn, âm thầm nhíu mày, đội cảm tử tuy rằng dũng mãnh, nhưng số lượng thì quá ít, đối mặt ngàn vạn địch nhân, bọn họ hiển nhiên đã là nỏ mạnh hết đà.