Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 1205:




Tống Thanh Thư giật mình, vội vàng rút lại Ỷ Thiên Kiếm, vừa kinh sợ vừa trừng mắt với Triệu Mẫn:

– Quận chúa điên rồi sao?

Triệu Mẫn quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng đáp:

– Ta không giống đám Huyền Minh nhị lão tham sống sợ chết, vì vậy ngươi bỏ đi cái ý nghĩ dùng cái chết để uy hiếp ta.

– Biết rõ quận chúa thà chết chứ không chịu khuất phục rồi… được chưa?

Cho tới bây giờ Tống Thanh Thư nghĩ lại mà sợ, may mắn hắn hiện nay đạt đến tu vi thu phóng tự nhiên, bằng không vừa rồi chỉ cần hơi chút chậm tay một chút, Triệu Mẫn giờ đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.

Triệu Mẫn cũng không có biểu lộ mừng rỡ, nhàn nhạt nói:

– Ta đã trúng Tam Thi Não Thần Đan, ngươi không thể nào dùng loại độc dược khác để khống chế ta nữa, vì thế nếu ta bị ngươi thi triển Di Hồn Đại Pháp, còn không bằng để ta chết đi.

Tống Thanh Thư biết rõ Triệu Mẫn lời nói không ngoa, nàng tuyệt không phải là cái loại vì mạng sống mà buông tha nguyên tắc, bằng không thì lúc nàng trúng Tam Thi Não Thần Đan của Mộ Dung Cảnh Nhạc, đối với lão nói gì nghe nấy mới đúng.

Nhìn thấy bộ dạng nàng quyết liệt, Tống Thanh Thư cười khổ nói:

– Ai nói là đối với quận chúa thi triển Di Hồn Đại Pháp chứ…

Thật sự là hắn cũng cân nhắc qua dùng Di Hồn Đại Pháp khống chế Triệu Mẫn, bất quá rất nhanh liền bác bỏ, dù sao nếu dễ dàng thi triển Di Hồn Đại Pháp với nàng như vậy, Triệu Mẫn không còn là yêu nữ quỷ kế đa đoan, cơ trí hơn người như trong suy nghĩ của hắn rồi…

Triệu Mẫn khẽ giật mình:

– Vậy ngươi có ý định như thế nào để khống chế ta?

Tống Thanh Thư phiền muộn nói:

– Ta cũng chưa nghĩ ra a, vốn nghe qua quận chúa túc trí đa mưu, có thể thay ta nghĩ kế?

Triệu Mẫn khóe môi hơi cong lên, chốc sau nổi lên thản nhiên vui vẻ:

– Nếu như cho là quận chúa ta túc trí đa mưu, há lại sẽ thay ngươi nghĩ kế đem đá nện xuống chân của mình?

Một bên Chu Chỉ Nhược tức giận dậm chân:

– Hừ, ta biết ngay ngươi không hạ thủ được mà…

Triệu Mẫn lúc này tâm tình thật tốt, cười cười nhìn về phía Chu Chỉ Nhược:

– Hiện tại trong lòng ngươi có phải là rất thất vọng a?

Nào ngờ Chu Chỉ Nhược cũng không có thở hổn hển tức tối, ngược lại thở dài một hơi rất bình thường:

– Thật là có chút thất vọng, chẳng qua nếu như Thanh Thư thật sự vì lợi ích của mình, mà lựa chọn giết ngươi, ta ngược lại sẽ là rất thất vọng.

Cho dù nàng nói có chút quan co, nhưng Triệu Mẫn thân là nữ nhân, trong nháy mắt đã minh bạch ý của Chu Chỉ Nhược.

Tống Thanh Thư buồn bực nói:

– Nguyên lai vừa rồi muội liên tục bức ta, đó là đang dò xét ta sao?

Chu Chỉ Nhược cười tươi như hoa, lôi kéo cánh tay của hắn, ép chặt một bên bầu vú vào người hắn nói:

– Ai nha, nếu như không phải là vậy, thì làm sao ta biết được trượng phu của ta, đến tột cùng là người trọng tình trọng nghĩa hay là lãnh huyết vô tình không từ thủ đoạn đây?

Triệu Mẫn hừ một tiếng:

– Trước mặt mọi người mà cũng không biết xấu hổ…

– Ta khoác tay trượng phu của mình thì có cái gì xấu hổ? Có bản lĩnh ngươi cũng tới khoác tay đi a.

Chu Chỉ Nhược nói xong thị uy nhìn Triệu Mẫn.

– Khoác thì khoác, ta nào sợ ngươi a…

Nếu là bình thường, Triệu Mẫn sẽ trêu đùa Chu Chỉ Nhược vài câu, tuyệt không có hành động gì, nhưng mới rồi chuyện phát sinh, làm cho nàng giờ khắc này trái tim thật ngọt ngào, đầu óc nóng lên liền đưa tay ôm lấy cánh tay còn lại của Tống Thanh Thư…

– Tống công tử, ngươi có ưa thích ta khoác tay như thế này không?

Nghe giọng nói nàng nhẹ êm, hơn nữa từ trên cánh tay truyền đến xúc cảm mềm mại của một bên bầu vú nàng dựa vào, làm cho Tống Thanh Thư cảm thấy chuyện khoái nhạc nhân gian cùng lắm cũng chỉ đến mức như thế này mà thôi, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.

Chu Chỉ Nhược thì không nghĩ tới nàng thật sự dám làm như vậy, tức giận đến toàn thân run:

– Ngươi có còn biết xấu hổ hay không vậy?

Triệu Mẫn trên mặt cũng nóng như bị phỏng, bất quá lúc này nàng tràn đầy nhu tình mật ý, cho nên cũng không phiền muộn:

– Rõ ràng là chính ngươi khích ta đấy, như thế nào bây giờ lại trách móc ta?

Chu Chỉ Nhược không ngờ tự đem đá nện chân của mình, không biết nên như thế nào phản bác.

Tống Thanh Thư bắt đầu có chút đau đầu lớn, trái ôm phải ấp tuy rằng hạnh phúc, nhưng mạo hiểm cũng rất lớn a, thừa dịp hai người còn chưa có chính thức huyên náo, hắn hắng giọng nói:

– Quận chúa, cũng đừng cao hứng được quá sớm, ta tuy rằng đối với quận chúa không ra tay, nhưng chuyện này thật sự có quan hệ quá trọng đại, trước lúc chưa có sách lược vẹn toàn, thì ta không thể thả quận chúa rời đi.

– Tốt a… dù sao ta cũng không muốn quay về Mông Cổ.

Bị hắn quấy rầy dùng khủy tay nhấn vào bầu vú một cái, Triệu Mẫn xấu hổ âm thầm buông ra, mặt lại đưa tới…

– Mấy năm qua ngươi còn dịch dung qua những người nào? Đường Quát Biện? Khang Hi?

Chu Chỉ Nhược không thể không bội phục tình địch ngày trước này, trong thời gian ngắn ngủi dựa vào thông tin ít ỏi, rõ ràng đã đem chân tướng suy đoán chính xác tám, chín phần, nếu mà thay đổi là mình, nàng tự biết mình không có phần bổn sự này.

Nhìn qua Triệu Mẫn rạng rỡ ánh mắt, Tống Thanh Thư cố ý sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn hừ một tiếng:

– Biết được quá nhiều, dễ dàng dẫn tới họa sát thân đấy.

– Ừ… thì không nói nữa là được rồi, bổn cô nương sớm muộn gì cũng tự tra ra được.

Triệu Mẫn nhếch lên miệng nói, cũng không có đào bới thêm nữa…

Không biết vì cái gì, mỗi một cái nhăn mày, mỉm cười của Triệu Mẫn rơi vào trong mắt, Chu Chỉ Nhược đều cảm thấy Triệu Mẫn đang tại trước mặt trượng phu của mình cố ý, cái loại cảm giác này làm cho trong nội tâm nàng cực kỳ khó chịu, liền cắt ngang hai người đối thoại:

– Thanh Thư, hiện tại hết mưa rồi, chúng ta nắm chặt thời gian đi đi, ta cũng không muốn ở lại tại đây, chung quanh toàn là thi thể người chết qua đêm.

Tống Thanh Thư nhẹ gật đầu:

– Cũng tốt, những tên Hắc y nhân này, nói không chừng còn có đồng lõa tiếp ứng, ta tuy rằng không sợ, thế nhưng khó tránh khỏi làm chậm trễ thời gian, mau rời khỏi nơi đây vậy.

Các nàng đương nhiên không có ý kiến gì nữa, lúc đi ngang qua đám thi thể Hắc y nhân, Triệu Mẫn nhịn không được hỏi:

– Ngươi bây giờ võ công như thế nào lại cao đến loại trình độ này, theo Kim Cương môn chủ và Huyền Minh nhị lão nói, những tên Hắc y nhân này, mỗi người đều có không thua kém gì thực lực Võ Lâm Ngũ Tuyệt, rõ ràng lại bị ngươi trong nháy mắt nháy mắt giết tất cả, thật sự là khó tin được…

Dù là nàng kiến thức rộng rãi, cũng không thể nào hình dung ra được, lúc trước tận mắt nhìn thấy Kim Cương môn chủ, Huyền Minh nhị lão bị đám Hắc y nhân đánh tơi bời như là đánh chó vậy, trong suy nghĩ của nàng, Tống Thanh Thư so với Kim Cương môn chủ cho dù cao hơn đến đâu thì cũng cao đến có hạn, rõ ràng trong nháy mắt nháy mắt giết chết hết các cao thủ thần bí này, thật sự là phá vỡ nhận thức của nàng.

Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng cũng không hẹn mà cùng nhìn qua hắn, vấn đề Triệu Mẫn cũng là điều mà các nàng nghi ngờ trong lòng, dù sao các nàng vừa mới cùng mấy tên Hắc y nhân kia giao thủ, biết rõ tu vi những Hắc y nhân đã là cao thủ đứng đầu trên giang hồ rồi.

Tống Thanh Thư ngừng lại, nhìn quét qua những tên Hắc y nhân chết nằm trên đất, vừa giải thích nói:

– Thứ nhất là ta cải trang thành Cổ Bảo Ngọc, bọn chúng đối với ta không có phòng bị, hơn nữa ta có thân pháp rất nhanh, nhìn chuẩn đúng cơ hội bạo khởi, làm cho bọn chúng không có thời gian phản ứng, còn có nguyên nhân trọng yếu hơn, đám Hắc y nhân này mặc dù so sánh gần bằng với công lực Võ Lâm Ngũ Tuyệt, nhưng Võ Lâm Ngũ Tuyệt thì đã từng trải qua muôn ngàn thử thách giao chiến, bằng không thì ta cũng không có khả năng dễ dàng như vậy một kích đắc thủ.

Triệu Mẫn sững sờ, mờ mịt hỏi:

– Có ý tứ gì?

Tống Thanh Thư ngồi chồm hổm trên mặt đất gỡ xuống những hồ lô treo bên hông đám Hắc y nhân ngửi lấy, như có điều suy nghĩ gật đầu:

– Nói trắng ra, đám Hắc y nhân này là một tổ chức thần bí chuyên dùng dược vật đặc thù để thúc đẩy nội lực, rồi phối hợp với bí kíp thần công luyện thành cao thủ đỉnh cấp.

Lay động trong tay cái hồ lô, Tống Thanh Thư nói tiếp:

– Trong hồ lô này là dược tửu đặc chế, kịch độc vô cùng, thế nhưng là chỉ cần dùng để uống đúng với liều lượng, thì việc tăng trưởng công lực lại cực kỳ hữu hiệu, bọn họ cứ như vậy luyện trong vài chục năm, mỗi người đều có thể luyện thành một thân nội lực kinh thế hãi tục. Đáng tiếc là bọn họ công lực tuy rằng đã đủ rồi, chiêu thức cũng không kém, nhưng lại thiếu đi việc trải qua thử thách sinh tử trong thực chiến, dẫn đến việc xuất ra không được toàn vẹn thực lực của bản thân mình, nếu so về nội lực, những Hắc y nhân so với Đông Tà, Tây Độc Nam Đế, Bắc Cái cũng không có kém cạnh bao nhiêu, nhưng nếu giao chiến sinh tử, Võ Lâm Ngũ Tuyệt đơn đấu mỗi người có thể chống lại đến bốn hoặc năm tên Hắc y nhân này liên thủ, thì cũng không có vấn đề gì.

Triệu Mẫn giật mình:

– Ta hiểu được, Kim Cương môn chủ, Huyền Minh nhị lão bọn họ sở dĩ bị đánh đại bại, chủ yếu là cho rằng những tên Hắc y nhân có võ công cực cao, số lượng bọn chúng lại quá nhiều, cho nên bị bọn chúng hù dọa, nếu biết rõ thực lực của bọn chúng, thì Kim Cương môn chủ, Huyền Minh nhị lão cũng không đến mức bị bại thảm như vậy.

Tống Thanh Thư cười nói:

– Kim Cương môn chủ thì võ công chẳng có thua kém gì Võ Lâm Ngũ Tuyệt, đáng tiếc lão cam chịu làm tay sai triều đình, sớm đã đã mất đi chi tâm của tông sư, cho nên không thể so sánh bằng Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái từng người ngạo nghễ hào hùng một phương, nếu giao đầu, chỉ sợ lão cũng không phải là đối thủ của mỗi người trong Võ Lâm Ngũ Tuyệt, về phần Huyền Minh nhị lão, thì không đề cập tới cũng được.

Dưới trướng là mấy cao thủ từ trước đến giờ, Triệu Mẫn vẫn lấy làm kiêu ngạo, bị Tống Thanh Thư xem nhẹ như vậy, Triệu Mẫn có chút không nhịn được, bất quá nghĩ lại, mấy lão hỗn đản này hôm nay xem như là đã thay đổi chủ tử rồi, trong nháy mắt liền bình phục tâm tình:

– Dù sao bọn bọn họ bây giờ cũng đã là người của ngươi rồi, ngươi sau này từ từ mà dạy dỗ.

Tống Thanh Thư nghe được ác hàn:

– Này… quận chúa đừng có nói loạn, nghe qua thật là rét lạnh a…

Chu Chỉ Nhược lại mở miệng nói:

– Hai người có thể hay đừng có liếc mắt đưa tình nữa, mau đi cho nhanh…

Nói xong cũng không quản tới hai người, liền đi ra ngoài.

Thấy Chu Chỉ Nhược như bị uống dấm chua, Triệu Mẫn hé miệng mỉm cười, Tống Thanh Thư thì gượng gạo, vội vàng đuổi theo…

Đi theo cuối cùng Lam Phượng Hoàng với vẻ mặt cổ quái, nghĩ thầm bọn họ tranh phong cắt thổ, xem như mình không hề tồn tại vậy, làm mình thật khó xử…

Lúc trước đám Hắc y nhân bắt đoàn người Triệu Mẫn thu được khá nhiều tuấn mã để ở phía sau miếu, đoàn người Tống Thanh Thư chọn lấy vài con tuấn mã, bắt đầu hướng bắc phóng đi.

Một đường chạy như bay, rốt cuộc trước lúc trời tối thì đến một cái trấn nhỏ, tìm được một cái tửu điếm trú ngụ.

Thị trấn nhỏ nơi sơn dã bỗng nhiên xuất hiện mỹ nhân sắc nước hương trời, hơn nữa lại là ba người, mọi người trong tửu điếm vừa hâm mộ vừa ghen ghét tròn mắt nhìn Tống Thanh Thư.

Bất quá đoàn người Tống Thanh Thư không có công phu để ý đến ánh mắt những người này, bọn họ chạy suốt một ngày đường, lại trải qua đại chiến mấy trận, ai bụng cũng đã đói kêu vang, cùng có võ công nên ai nghe qua đều thật rõ ràng…

Chu Chỉ Nhược sắc mặt đỏ, khí chất của nàng thanh nhã mộc mạc, chẳng có lúc nào thất thố qua như vậy, Triệu Mẫn cũng không khá hơn chút nào, nàng thân phận tôn quý, luôn luôn ăn sơn hào hải vị, cho tới bây giờ cũng không có chật vật qua như vậy.

Tống Thanh Thư vừa nhẹ nhàng thở ra, nào ngờ lúc gọi thức ăn hai nàng lại phát sinh tranh chấp.

– Tiểu nhị, mang lên dương nhục (dê)

Triệu Mẫn vừa nói xong, Chu Chỉ Nhược đôi mi thanh tú liền nhăn lại:

– Dương nhục có mùi gây, mang lên cật ngư (cá)

Triệu Mẫn chân mày lá liễu thoáng cái cũng cau lại:

– Cật ngư quá tanh, mang lên dương nhục…

Hai nàng tranh chấp không ngớt, một bên tiểu nhị trợn mắt há hốc mồm:

– Khác quan… vậy… mang lên cả hai món?

– Không được!

– Không được!

Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược cùng đồng thanh phản đối, tên tiểu nhị không biết các nàng chính thức đang tranh giành cái gì.

– Thanh Thư, ngươi quyết định ăn cái gì gì…

Thấy tranh chấp không phân, Chu Chỉ Nhược liền đem nan đề vứt cho Tống Thanh Thư.

– Được…

Triệu Mẫn lấy tay chống cằm, nhìn về phía hắn.

Tống Thanh Thư chợt cảm thấy quanh thân mình có hai cỗ sát khí:

– Nếu không ăn… cật kê ba vậy? (Gà nhưng ám chỉ dương vật…)