Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 1193: Phong thái vẫn không giảm đi




Toàn bộ quá trình động tác rất mau lẹ, khi Hoàn Nhan Trọng Tiết kịp phản ứng, thì toàn bộ tình thế đã hoàn toàn nghịch chuyển.

Tống Thanh Thư phản ứng so với nàng nhanh hơn, thế nhưng là trừ phi phải bại lộ thân phận võ công, bằng không thì cũng không cách nào phá được cục diện này…

Chứng kiến thuộc hạ dưới tay đem Hoàn Nhan Trọng Tiết bao bọc vây quanh, Cổ Tự Đạo dữ tợn cười lên:

- Bắt sống cho ta, ta muốn tiểu tiện nhân này biết rõ cái gì gọi là muốn sống không được, cầu muốn chết cũng không xong.

Lão đường đường đệ nhất nhân triều đình, quyền cao chức trọng, kết quả lại bị một cô nương làm cho trầy trật bụi đất, trong lòng làm gì mà không tức giận, hơn nữa trong hoàng cung đã xảy ra chuyện, rõ ràng cho thấy có người đang tận lực nhằm vào Cổ gia, Cổ Tự Đạo đã nghẹn lấy tà hỏa, thích khách này giờ đã rơi vào trong tay lão, cũng vừa vặn dùng để gϊếŧ một người răn trăm người.
Nhìn xem đám thị vệ hướng phía Hoàn Nhan Trọng Tiết phóng đến, nàng đang bị đứt gãy xương sườn vừa mới tiếp nối, một thân võ công triển khai xuất ra chỉ còn tầm ba thành, mà cho dù là nàng không có bị thương, có nhiều thị vệ cao thủ vây công như vậy, nàng nếu thoát được thì còn khó hơn lên trời.

Tống Thanh Thư tín toán suy nghĩ đợi nàng sau khi bị bắt, thì hắn sẽ nghĩ cách cứu viện, như vậy việc mạo hiểm bị bại lộ thân phận sẽ liền giảm xuống, nhưng thấy Hoàn Nhan Trọng Tiết vừa vặn hướng đến phía hắn bên này nhìn sang, ánh mắt buồn bã bất lực làm cho đầu hắn nóng lên, liền có ý định mặc kệ tính nhiều như vậy, cứ lao ra cứu được nàng rồi hãy tính…

Tống Thanh Thư vô cùng rõ ràng mình lúc này nếu thân phận bại lộ thì sẽ có hậu quả vô cùng nghiêm trọng, bất quá hắn cũng hiểu nếu bất cứ chuyện gì vì lợi và hại mà cân nhắc quá nhiều, làm cho nàng thương tâm, nói không chừng về sau cả đời đều không thể bù đắp.
“ Ninh phụ thương sinh, bất phụ hồng nhan..” đã có vết xe đổ của Mộ Dung Phục, Tống Thanh Thư cũng không muốn mình trở thành kẻ giống như vậy.

Thời khắc Tống Thanh Thư đang muốn ra tay, bỗng nhiên đám thị kia đang xông lên không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

-Có rắn độc..

Cũng không biết là ai hô lên, chỉ thấy đám kia thị vệ trên thân quấn quanh đủ loại rắn, đám người sợ tới mức can đảm đều nứt gãy, lật đật hướng phía sau bỏ chạy thục mạng.

-Một đám phế vật

Trần Kiên tức giận mắng, liền xông tới, chỉ thấy ánh đao lóe lên, một số rắn bị đao hắn chém thành hai khúc:

-Chuột nhắt phương nào chỉ dám núp trong bóng tối đả thương người..

-Hừ….

Trong bóng tối đột nhiên truyền đến tiếng hừ lạnh, Trần Kiên lập tức như bị sét đanh trúng, che ngực “ oa..” phun ra một ngụm máu tươi, bất quá hắn lại không lau lấy khóe miệng đầy máu tươi, mà là nhìn chằm chằm vào từ trong bóng tối đi ra người kia.
Thấy người tới mặc áo bào trắng, thân hình cao lớn, mũi cao mắt sâu, trên mặt râu quai nón có chút màu vàng, không phải Âu Dương Phong thì còn là ai?

Chứng kiến lão xuất hiện, Tống Thanh Thư thở một hơi dài nhẹ nhõm, Âu Dương Phong đã đến, Hoàn Nhan Trọng Tiết chắc chắn phải được cứu rồi. Trong lòng cũng cảm thán, Âu Dương Phong quả nhiên là võ học kỳ tài, đến từng tuổi này võ công vẫn còn có thể có bay vọt về chất, nếu như Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái tề tụ một lần nữa tỷ thí, chỉ sợ là lần lày Âu Dương Phong sẽ xứng đáng là đệ nhất, so ra không thua kém Vương Trùng Dương mà thôi.

Kỳ thật võ công Âu Dương Phong sở dĩ cao hơn một tầng, thật ra còn là nguyên nhân hai năm qua tiếp xúc quá nhiều cao thủ siêu cấp, nhất là gần đây đụng phải Tống Thanh Thư cùng Vương Trùng Dương ...
Năm đó ở trên Thần Long đảo, Âu Dương Phong còn tự nghĩ có thể thắng được Tống Thanh Thư, đáng tiếc mỗi một lần hai người đụng nhau, lão liền ngạc nhiên phát hiện ra võ công Tống Thanh Thư nhảy vọt một mảng lớn, về sau, thậm chí khi lão nhìn lên thì chỉ thấy được bóng lưng đối phương rồi.

Âu Dương Phong ngoài miệng tuy rằng không nói gì, nhưng lão luôn luôn tâm cao khí ngạo, thì làm sao dễ dàng chịu thua như vậy, cũng âm thầm tinh nghiền võ học, nhất là đoạn thời gian ở tại Kim quốc cùng Tống Thanh Thư, Cừu Thiên Nhẫn sớm chiều ở chung, thường ngày đàm luận võ học cũng thu được lợi ích không nhỏ, mơ hồ đã có dấu hiệu đột phá..

Thẳng đến trước đó không lâu, trong cung Trọng Dương, mắt thấy Tống Thanh Thư cùng Vương Trùng Dương một trận chiến kinh thế, lão rốt cuộc có chỗ lĩnh ngộ, sau khi trở về lập tức liền bế quan, đến khi sau đó xuất quan thì tu vi đã cao hơn một tầng rồi.
-Âu Dương gia gia….

Nhìn thấy Âu Dương Phong xuất hiện, Hoàn Nhan Trọng Tiết lập tức cười tươi như hoa, đương nhiên ở sâu trong nội tâm nàng cao hứng nhất đó là chú ý tới vừa rồi Tống Thanh Thư chuẩn bị xuất thủ để cứu nàng.

-Hừ, thường ngày nha đầu ngươi miệng không ngọt như vậy, nay gặp phải nguy hiểm mới nhớ tới ta à.

Âu Dương Phong nghiêm mặt nói ra, bất quá ức chế không được trong ánh mắt cưng chiều nàng.

Âu Dương Phong cả đời cơ khổ, cả đời có hai nhi tử, thân nhi tử Âu Dương Khắc tráng niên mất sớm, nghĩa tử Dương Quá vốn cũng là rất tốt, đã thông minh lại hiếu thuận, thế nhưng khi nghĩ tới hắn là nhi tử của Dương Khang, thì Âu Dương Phong trong đầu liền không nhịn được hiện ra hình ảnh Âu Dương Khắc chết thảm, trong nội tâm cuối cùng có một vướng mắc, nên cùng Dương Quá không còn có thân cận như lúc trước lão điên khùng...
Nguyên bản Âu Dương Phong đối với Tống Thanh Thư cũng có một phần tình cảm, chỉ là Tống Thanh Thư võ công, địa vị đều càng ngày càng cao, lão rất khó lấy ánh mắt nhìn xem hắn như là chất bối, ngược lại Hoàn Nhan Trọng Tiết nha đầu kia đã lanh lợi lại hoạt bát, lão càng nhìn càng là ưa thích, thời gian dần qua, yêu thương đem nàng trở thành tôn nữ của mình.

-Nhân gia thường ngày miệng cũng ngọt mà…

Hoàn Nhan Trọng Tiết không thuận theo, nói ra

-Lần trước gia gia nói thèm uống bình Thạch Đống Xuân trân tàng trong nội cung, chính là điệt nữ đi ăn trộm mang đến hiếu kính cho người..

-Khục… khục ..

Trước nhiều người mà nàng nói chuyện này như vậy, Âu Dương Phong thiếu chút nữa bị sặc chết, vội vàng cắt ngang nàng,

-Được…. được, đã biết rõ ngươi cực kỳ có hiếu tâm rồi.
-Thì ra là một trong Ngũ Tuyệt. Tây Độc Âu Dương tiên sinh,

Cổ Tự Đạo một chốc lát này đã nhận ra thân phận của lão,

- Cổ mỗ không biết Âu Dương tiên sinh đại giá quang lâm, nên không có tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi…

Âu Dương Phong hừ lạnh:

-Ta nếu đến trễ, thì nha đầu này chỉ sợ sẽ không còn nhìn thấy ánh thái dương ngày mai rồi.

-Nguyên lai vị cô nương này là tiểu bối của Âu Dương tiên sinh, xem ra chỉ là hiểu lầm.

Cổ Tự Đạo hời hợt nói, lúc trước lão cho rằng Hoàn Nhan Trọng Tiết là do Vạn Sĩ Tiết hoặc là Hàn Thác Trụ phái tới đấy, đương nhiên muốn lấy thế lôi đình vạn quân đập đến, thế nhưng đối phương nếu là tiểu bối của Âu Dương Phong, thì không cần phải chọc ra thêm một cường địch, huống chi căn cứ dựa theo tin báo, sau lưng Âu Dương Phong đó là thực lực của Kim quốc ..
-Hiểu lầm sao?

Âu Dương Phong khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên thân hình khẽ động, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Trần Kiên.

Trần Kiên chỉ cảm thấy trước mắt giống như ánh chớp sao xẹt đánh tới, kình phong đẩy tới làm cho hắn hô hấp khó khăn, kinh hãi vội vàng rút đao chém ra.

Chỉ nghe “ keeng “một tiếng vang gãy đổ, thanh đao trong tay Trần đã gãy thành mấy khúc, thân người của hắn như một cái bao cát bay ngược về sau, loạng choạng thối lui hơn mười bước g mới đứng vững được, miệng lại phun một ngụm máu tươi ..

-Đây là giáo huấn đối với ngươi vừa rồi khẩu xuất cuồng ngôn…

Âu Dương Phong dừng lại một chút, trên mặt cũng có vài phần dị sắc:

-Có thể đón đỡ được Cáp Mô Công mà không chết, trong chốn võ lâm rất nhiều chưởng môn của các phái cũng không bằng ngươi…
Trần Kiên lau đi khóe miệng máu tươi, gượng chống lấy ôm quyền nghiến răng nói ra:

-Đa tạ tiền bối khen tặng..

Âu Dương Phong hừ lạnh, không hề phản ứng đến hắn, quay người đỡ lấy Hoàn Nhan Trọng Tiết:

-Chúng ta đi thôi…

Bầy rắn còn rải rác bốn phía phảng phất có linh tính, đang vây quanh bảo vệ hai người dần dần tản đi xa.

Tống Thanh Thư thấy được sinh ra tâm phục, năm đó Âu Dương Phong tây chinh trong đại quân Mông Cổ, xem thiên quân vạn mã như không có gì, đêm nay lẻ loi một mình xông vào Cổ phủ, nhẹ nhàng thoải mái cứu đi Hoàn Nhan Trọng Tiết, quả nhiên là phong thái vẫn là không hề giảm đi ..

Mắt thấy Âu Dương Phong đi xa, Trần Kiên cố gượng thương thế đi đến trước người Cổ Tự Đạo:

-Lão gia, vì cái gì không bắt giữ lại Âu Dương Phong?

-Lưu lại hắn, lấy cái gì mà lưu lại?
Cổ Tự Đạo mặt không thay đổi nói ra.

Trần Kiên nhỏ giọng nói ra:

- Nếu như lão gia ra tay, lại hợp sức tất cả lực lượng của chúng ta …

-Câm miệng…

Hắn còn chưa nói xong, thì đã bị Cổ Tự Đạo cắt ngang, Trần Kiên ý thức được cái gì, lập tức cúi đầu.

Một bên Tống Thanh Thư suy nghĩ, Cổ Tự Đạo cao thâm mạt trắc, nếu quả thật sự quyết tâm muốn lưu lại đối phương, mượn nhờ sân nhà chi lợi, Âu Dương Phong thật là sẽ có nguy hiểm.

Đương nhiên, nếu quả xuất hiện loại tình huống đó, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngồi im nhìn mà không để ý tới.

Lúc này Hoàn Nhan Trọng Tiết cùng Âu Dương Phong cũng đang đối thoại:

-Âu Dương gia gia, vừa rồi vì cái gì không thừa dịp bọn hắn sĩ khí sa sút, gϊếŧ sạch không chừa lại mảnh giáp a.

Nàng phần này tàn nhẫn rất đúng khẩu vị của Âu Dương Phong, lão cười mắng nàng:
- Tiểu nha đầu ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá, Cổ Tự Đạo đường đường là thủ lĩnh Xu Mật Sứ, trong phủ có biết bao nhiêu cao thủ, chỉ mới một cao thủ dùng đao, phóng tấm mắt tới trên giang hồ, có bao nhiêu là chưởng môn danh môn chính phái không phải là đối thủ của hắn. Những thứ này cũng thế mà thôi, chủ yếu còn Cổ Tự Đạo kia, lão phu cũng nhìn không ra võ công của hắn sâu cạn đến mức nào….

-Cái gì? Cổ Tự Đạo ….cũng biết võ công …

Hoàn Nhan Trọng Tiết một đôi mắt đẹp trợn tròn thật lớn, giật mình hỏi.

-Không chỉ là có võ công, mà còn là rất cao.

Âu Dương Phong cau mày nói ra.

-Xem ra hôm nay có thể còn sống đi ra được, thật đúng là may mắn,

Hoàn Nhan Trọng Tiết bộ ngực nhịp đập phập phồng, thè lưỡi, bộ dáng rất là đáng yêu,

-Âu Dương gia gia, kỳ thật vừa rồi ở đó còn có một cao thủ siêu cấp mà gia gia không nhìn ra.
-Còn có…..

Âu Dương Phong nhướng mày, nhớ lại vừa rồi trong tràng tất cả mọi người, liền hừ một tiếng,

-Xú nha đầu …đừng lừa gạt ta, làm gì còn có cái gì cao thủ siêu cấp chứ...

-Chính là Cổ Bảo Ngọc kia a.

Hoàn Nhan Trọng Tiết cười đến càng vui vẻ hơn rồi.

-Cổ Bảo Ngọc ?

-Đương nhiên, bởi vì hắn chính là gã họ Tống hỗn đản kia giả trang đó a.

Hoàn Nhan Trọng Tiết nhìn đến Âu Dương Phong bộ dáng giật mình liền càng thêm khoái trá..

-Tống Thanh Thư …

Âu Dương Phong rốt cuộc cũng không bình tĩnh được.

-Đúng là hắn, nếu không phải có hắn âm thầm che chở, thì điệt nữ làm gì mà còn có thời gian kiên trì chờ đợi được gia gia tới cứu chứ….

Nghĩ đến vừa rồi Tống Thanh Thư bộ dạng xúc động muốn xuất thủ cứu mình, Hoàn Nhan Trọng Tiết liền đặc biệt thêm vui vẻ.
-Đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhanh nói cho ta nghe một chút.

Âu Dương Phong vội vàng hỏi.

Hoàn Nhan Trọng Tiết bắt đầu kể ra sự tình từ đầu đến cuối..

………………………………………………………………………………

Lại nói Cổ Tự Đạo mặt âm trầm quay trở lại thư phòng, Trần Kiên gắng gượng theo ở phía sau:

-Là thuộc hạ vô năng, để cho thích khách trà trộn vào uy hϊếp công tử.

-Nơi đây thủ vệ sâm nghiêm, như thế nào mà nha đầu kia xông vào được ?

Cổ Tự Đạo cả giận nói.

Trần Kiên cười khổ nói:

- Thuộc hạ đến bây giờ cũng không biết chuyện gì xảy ra…

Tống Thanh Thư tim đập mạnh, lo lắng bọn họ tiếp tục trao đổi tìm nguyên do, Cổ Tự Đạo lão hồ ly kia sẽ nhìn ra cái gì, gấp gáp nói:

-Kỳ thật đều là do con sắc mê tâm khiếu, nhìn thấy nữ nhân kia xinh đẹp, liền lặng lẽ đem nàng vào bên trong phòng, ai biết là dẫn sói vào nhà.
Cổ Tự Đạo lập tức vỗ bàn một cái:

-Nhanh như vậy vết sẹo đã quên đau rồi sao? Vừa rồi tại trong hoàng cung đã làm xuống chuyện như vậy, trong chớp mắt lại thói cũ nảy mầm

Tống Thanh Thư ngượng ngập, cúi đầu không nói một lời.

-Được rồi….về sau ta muốn chửi mắng ngươi, chỉ sợ sẽ không còn có cơ hội nữa….

Cổ Tự Đạo thở dài một hơi.