Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 1191: Đánh chủ ý cả hai mẫu tử của ta?




Đem Hoàn Nhan Trọng Tiết phóng tới trên giường êm, Tống Thanh Thư lần nữa dặn dò:

-Nhớ kỹ …không được lên tiếng la lối, nếu cô nương không nghe lời, ta sẽ đem toàn bộ y phục của cô nương lột ra, để cho người ở bên ngoài tiến vào mở rộng tầm mắt.

-Không la thì không la …

Hoàn Nhan Trọng Tiết bĩu môi lẩm bẩm, lặng lẽ nhìn đến tên nam nhân này, trong đầu tựa hồ nghĩ tới điều gì, thế nhưng là cẩn thận suy nghĩ, lại phát hiện không nhìn thấy được điều gì..

Nàng lại thất thần tới ranh giới, đột nhiên cảm giác được trước mắt tối sầm lại, nguyên lai đối phương cúi người xuống muốn cởi lấy y phục của nàng, lần này nàng kinh hồn phi phách tán, nói chuyện có chút không lưu loát :

-Ngươi ….ngươi ….muốn làm gì?

Câu này vừa ra khỏi miệng, chính nàng cũng cảm thấy có chút dư thừa, nửa đêm cô nam quả nữ chung một gian phòng, lại liên tưởng đến đối phương nổi danh háo sắc trong Lâm An thành, hắn muốn làm cái gì còn cần phải hỏi sao?
Tống Thanh Thư giống như cười mà không phải cười, nâng cái cằm của nàng, trên ngón tay truyền đến xúc cảm vừa trơn lại non:

-Cô nương cảm thấy ta muốn làm gì?

-Võ công của ngươi mặc dù cao, thế nhưng là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, tình lang của ta võ công so với ngươi còn cao hơn, nếu như ngươi dám đối với ta làm loạn, về say hắn sẽ thay ta báo thù, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng biết cái loại đe dọa nay hơn phân nửa là vô dụng, thế nhưng việc đã đến nước này, thử được cái gì thì cứ mang ra thử cầu may

-Tinh lang của cô nương là ai?

Tống Thanh Thư nhịn không được cười lên, nghĩ thầm cảnh tượng này như thế nào lại cũng giống như đã từng quen biết.

Hoàn Nhan Trọng Tiết trong đầu nháy mắt liền hiện ra tại Đại Hưng phủ người nam nhân thay đổi biến hóa như chong chóng kia, thốt ra:
-Kim Xà vương Tống Thanh Thư…

Sau khi nói xong khuôn mặt nàng ửng đỏ, ngoài ngượng ngùng thì nàng cũng liên tục cầu mong tên tuổi người nam nhân kia có thể chấn trụ được tên người Nam Tống này.

Ai biết tên nam nhân này nghe qua thì vẫn bình thường, tay vẫn không có ngừng cởi ra xiêm y của nàng, một chốc lát này, đã lộ ra bên trong cái yếm rồi.

Hoàn Nhan Trọng Tiết vừa thẹn vừa giận:

- Ngươi không nghe thấy lời nói của ta mới vừa rồi sao?

Tống Thanh Thư nhún vai, rất tự nhiên đáp:

- Đã nghe được.

-Vậy ngươi còn …dám cởi y phục của ta?

Chứng kiến hắn chẳng hề để ý tới, Hoàn Nhan Trọng Tiết hận không thể xông lên hung hăng cắn hắn một cái, chỉ tiếc nàng đang bị phong bế huyệt đạo, có lòng mà lại vô lực.

Thời điểm này nàng thậm chí âm thầm oán trách lên thân Tống Thanh Thư: “ Tên hỗn đản kia thường ngày có thần khí như vậy, kết quả là danh xưng tên tuổi đến ngay cả một tên công tử chỉ biết ăn chơi thiếu gia cũng dọa không được, thật sự là tức chết ta…”
-Cũng bởi vì đã nghe được danh xưng của hắn, nên ta mới cởi y phục của cô nương a.

Tống Thanh Thư khóe miệng nổi lên nụ cười thản nhiên.

-Hả….

Hoàn Nhan Trọng Tiết thoáng cái ngây ngẩn cả người, không có kịp phản ứng lời nói của đối phương ăn khớp ở nơi nào.

Tống Thanh Thư nhàn nhạt cười nói:

-Ngươi nói ta là tình lang của cô nương, thì tình lang cởi y phục của nữ nhân mình thì có gì sai?

Lúc nói chuyện lần này hắn đã khôi phục thanh âm của mình.

Hoàn Nhan Trọng Tiết biểu hiện trên mặt cực kỳ đặc sắc, vốn là nghi hoặc, tiếp theo là kinh ngạc, cuối cùng vừa thẹn vừa giận:

-Tống Thanh Thư… ngươi hỗn đản….

Nàng kỳ thật vẫn cảm thấy tênnam nhân này tạo cho cho nàng một loại cảm giác quen thuộc, thế nhưng là quen thuộc từ nơi nào thì nàng nói không nên lời, thẳng đến đối phương khôi phục lại giọng nói của mình, nàng trong nháy mắt liền kịp phản ứng.
Nghĩ đến lúc trước hắn dịch dung thành bộ dạng Đường Quát Biện lừa tất cả mọi người Kim quốc, hôm nay lại lấy khuôn mặt Cổ Bảo Ngọc xuất hiện ở nơi này thì cũng liền chẳng có gì lạ rồi.

-Xuỵt, cô nương muốn đem đám thị vệ bên ngoài đều chạy đến đây sao? Đến lúc đó trước mắt bao người, ta sẽ không có biện pháp cứu cô nương đâu..

Tống Thanh Thư trên mặt vui vẻ nói.

-Ừ…cứ để cho bọn chúng đến đây, để cho bọn chúng nhìn xem công tử mà bọn chúng thủ vệ đã bị người treo đầu dê bán thịt chó rồi.

Hoàn Nhan Trọng Tiết ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, thanh âm lại giảm thấp xuống vài phần.

Bất quá nghĩ đến mình bị hắn đùa giỡn chiếm tiện nghi, làm mình một mực lo lắng hãi hùng khi từ bên trong chỗ đó lại rỉ tiết ra âm dịch theo bản năng cơ thể, Hoàn Nhan Trọng Tiết lại cảm thấy trong lòng một cỗ tà hỏa ứa ra, tức giận trừng mắt liếc hắn:
-Còn không mau cởi bỏ huyệt đạo của ta….

-Làm gì mà hung dữ như vậy, nếu không có ta kịp thời xuất hiện, cô nương đã sớm rơi xuống trong tay thị vệ Cổ phủ rồi..

Tống Thanh Thư thuận tay phất một cái liền giải huyệt đạo của nàng.

-Ngươi còn không biết xấu hổ, nếu không phải vì chuyện đến Giang Nam cứu ngươi, ta sẽ lâm vào hoàn cảnh loại này hay sao?

Hoàn Nhan Trọng Tiết thở phì phò nói tiếp,

-Cô cô cùng các nàng kia ở Kim quốc lo lắng muốn chết, kết quả ngươi đang ở Lâm An thành khoái hoạt còn kêu gào.

Tống Thanh Thư biết rõ nàng trong miệng gọi cô cô chính là nhóm Ca Bích các nàng, không khỏi cười khổ nói:

- Ta đây cũng vừa mới thoát hiểm đây này, còn chưa kịp truyền tin cho các người.

Nói qua liền xoay chuyển, hỏi:

-Vậy còn cô nương có lo lắng cho ta hay không vậy?

-Ta nhổ vào…
Hoàn Nhan Trọng Tiết không chút do dự gắt một cái,

-Chỉ có cô cô nữ nhân ngu ngốc đó mới lo lắng cho ngươi, ta đã sớm cùng các nàng nói là ngươi đang sống tốt để gây tai họa nghìn năm, loại người hỗn đản như ngươi thì nhất định có thể sống lâu trăm tuổi đấy.

-Thật không?

Tống Thanh Thư cười nói,

-Vậy cô nương vì cái gì mà ngàn dặm xa xôi tới đây tìm ta a…

Hoàn Nhan Trọng Tiết sắc mặt trở nên ửng hồng, kiều hừ:

- Bởi vì ta cùng mẫu thân của mình có mệnh khổ như vậy, trong người trúng phải Tam Thi Não Thần đan, lo lắng nếu ngươi chết đì thì chúng ta cũng sẽ theo ngươi chôn cùng, nên mới cố mà tìm đến ngươi …

-À ….ngươi đúng thật là không có lương tâm, xem ra vừa rồi ta đánh một trên trên bờ mông đúng là không có uổng phí.

Tống Thanh Thư đắc ý nở nụ cười.
-Ngươi ….

Hoàn Nhan Trọng Tiết lại nhớ đến vừa rồi thể nghiệm cái loại kỳ quái này, nhất là hiện tại trên cái mông săn chắc của mình vẫn còn mơ hồ truyền đến một hồi cảm giác nóng rát, bên dưới cửa miệng âm động chất lỏng âm dịch tiết ra giờ đang khô dính khó chịu, Hoàn Nhan Trọng Tiết lập tức xấu hổ muôn phần..

Tống Thanh Thư lại tự cảm thán nói:

-Kỳ thật nếu vừa rồi ta quả thật bị chết đi, có một đôi mẫu tử tuyệt sắc chôn theo cùng, cũng không phải là cái chuyện gì khó mà tiếp nhận, mà còn là diễm phúc vô biên a..

Hoàn Nhan Trọng Tiết lập tức sắc mặt phát lạnh:

-Ngươi có phải đã đánh chủ ý lên thân mẫu tử của chúng ta ?

Tống Thanh Thư cũng không có quản tới nàng đang tức giận, cười mỉm nói ra:

-Ta nếu như nói không có đánh chủ ý, thì cô nương sẽ tin sao?
-Đương nhiên là không tin..

Hoàn Nhan Trọng Tiết lạnh giọng đáp,

- Những nam nhân trong phủ Đại Hưng kia, muốn đưa mẫu tử chúng ta cùng lên chung trên một cái giường để hoan ái, không có một nghìn thì cũng có tám trăm, nam nhân các ngươi đều là loại buồn nôn hạ lưu …

Cảm nhận được thân thể nàng có chút phát run, Tống Thanh Thư ôn nhu an ủi:

-Cũng không phải là tất cả nam nhân đều muốn như vậy đấy.

Đối phương trầm ổn nói, làm cho nàng bị căng thẳng thoáng trầm tĩnh lại, nàng vô thức tựa đến trên người của hắn, dường như chỉ có như vậy mới có thể hòa tan ở sâu trong nội tâm hàn băng của nàng chôn dấu cho tới nay..

Bỗng nhiên ánh mắt nàng dời xuống, vừa vặn rơi xuống chân bầu vú của mình bại lộ bên trong cái yếm bị xộc xệch, Hoàn Nhan Trọng Tiết lúc này mới nhớ tới sự tình vừa rồi, tức giận đẩy hắn ra:
- Ngoài miệng nói nghe hay lắm, còn không phải nhân cơ hội liền chiếm tiện nghi của ta.

Có lẽ là biên độ động tác quá lớn, làm tác động thương thế trên người nàng, nàng rên nhỏ một tiếng, đau đến mức đem câu nói kế tiếp nuốt vào.

-Hừ…ta chỉ là muốn cởi y phục để nhìn thấy vết thương để mà trị thương cho cô nương, xem đi… đến lúc đó nối xương cốt sai chỗ, thương thế lại tăng lên. ..

Tống Thanh Thư một bên bàn tay kiểm tra thương thế, một bên trách cứ nói.

-Ngươi muốn trị thương có thể cùng ta nói thẳng, nào có âm thầm cứ như vậy thoát khỏi y phục ta ….

Hoàn Nhan Trọng Tiết trước đây điêu ngoa đanh đá, lời nói càng về sau thanh âm càng thấp đi.

-Cho dù là có nói hay không, thì cuối cùng lúc nối xương cũng phải cởi y phục đấy, vì vậy chi bằng cứ thoát khỏi là xong việc.
Tống Thanh Thư làm như không có việc gì nói ra.

Có thể Hoàn Nhan Trọng Tiết không có ngờ tới hắn lại nói thẳng như thế,

- Nhưng….dù sao ta cũng là nữ tử a…

-Vậy thì như thế nào?

Tống Thanh Thư một bên nhàn nhạt mà đáp lại, một bên dùng đầu ngón tay đụng vào thăm dò vị trí vết thương của nàng, một bàn tay còn lại bắt đầu dời về phía cái bụng bằng phẳng, hướng phía trên gò mu của nàng sờ soạng, mà Hoàn Nhan Trọng Tiết giãy giụa như thế nào cũng không thể ngăn cản bàn tay của hắn, rốt cục, hắn chỉnh bàn tay vượt qua bên trong cái tiểu nội khố của nàng, đưa vào cái khe hơi hở ra bên trong.

-A... ô…không được…

Hoàn Nhan Trọng Tiết tuyệt vọng kêu lên, cũng không nhịn được thiếu điều khóc lên, toàn bộ bàn tay đã bao trùm tại nơi riêng tư nhuyễn nộn của nàng, hắn phát hiện nơi riêng tư của nàng đã phi thường trơn trợt rồi đúng như dự đoán lúc hắn vỗ xuống cái mông của nàng, không ngờ nàng lại mẫn cảm như vậy, cứ như thế mà âm dịch đã xuyên thấu thấm ướt qua lớp vải tơ lụa của cái tiểu nội khố rồi..
Hoàn Nhan Trọng Tiết bị bàn tay của hắn làm cho đỏ bừng cả khuôn mặt, cắn môi nói ra:

-Ngươi cứ sờ soạng như vậy, về sau ta như thế nào thành gia lập thất được chứ?

Tống Thanh Thư lúc này mới trịnh trọng nhìn nàng, thò tay nựng lấy cằm của nàng, khẽ cười:

- Cô nương cảm thấy ta sẽ cho phép cô nương đời này gả cho nam nhân khác sao?

-Ta biết ngay mà, ngươi đã có chủ ý từ trước…

Hoàn Nhan Trọng Tiết trong lòng ai thán, bất quá nàng lại cũng không có lo lắng buồn bả, dù sao đối với cái kết cục như vậy nàng sớm đã có chuẩn bị trước rồi..

Hôm nay xác định vận mệnh, nàng cũng không hề giống như lúc trước lo được lo mất, trong mắt lại khôi phục n giảo hoạt linh động như cũ:

-Chẳng lẽ ngươi không sợ làm cho cô cô tức giận sao? Nhân gia dù sao cũng là tiểu bối của nàng đấy.
-Ca Bích là người rộng lượng, huống chi nàng lâu nay một mực vẫn rất thích cô nương….

Tống Thanh Thư đáp.

Hoàn Nhan Trọng Tiết miệng nhỏ khẽ nhếch, đang muốn nói tiếp cái gì, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua một tay của hắn để tại trên bầu vú mình, một tạy để dưới hạ thể mình đang lục lọi, đỏ mặt nói ra:

-Ngươi có thật là có muốn nối xương cho ta hay không vậy? Bằng không…

-Bằng không thì sao…

Tống Thanh Thư nói, thân thể của người, bầu vú thì không lớn, bờ mông lại không có sung mãn, ta sờ như thế là may rồi a.

Hoàn Nhan Trọng Tiết dường như bị hắn nói kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, cả giận nói:

- Hừ….ngực của ta so với mẫu thân và cô cô thì thua kém hơn chút, bởi vì bổn cô nương bây giờ vẫn còn là xử nữ, lúc các nàng bằng tuổi ta chưa hẳn có lớn bằng a, còn có bờ mông của bổn cô nương, ta không chỉ một lần nghe được những nam nhân kia trong phủ Đại Hưng nghị luận cái mông bổn cô nương cong vểnh lên thật là sung mãn đấy…
Thấy nàng lúc này tựa hồ so với mới vừa rồi bị sờ soạng còn muốn phẫn nộ hơn vài ba phần, Tống Thanh Thư cười lên..

-Được rồi …được rồi, ta nói không đúng, cô nương sau này cái gì cũng to lớn a,,,

Tống Thanh Thư trong lúc nói chuyện để phân tán tâm trí Hoàn Nhan Trọng Tiết, hai tay rất nhanh liền xê dịch đem xương cốt của nàng tiếp lại với nhau.

-Á….

Hoàn Nhan Trọng Tiết không có chuẩn bị trước, nước mắt bị đau đều nhanh chảy la to, may là Tống Thanh Thư đã đoán trước, liền bụm miệng nàng lại, nên không có làm cho tiếng kêu thảm thiết của nàng truyền đi.

-Ta cũng cần dùng tấm vải để đem xương sườn của cô nương cố định xuống.

Tống Thanh Thư nhìn chung quanh, không có tìm được loại vải phù hợp, cuối cùng thấy được cái yếm xộc xệch của nàng trước ngực, hai đầu núʍ ѵú nhỏ tròn vo nổi cộm hiện lên bên dưới làn vải tơ, hai mắt hắn liền tỏa sáng,
-Cái thứ này thì phù hợp đây...

Trực tiếp thuận tay liền kép cái yếm của nàng xuống dưới.

Hoàn Nhan Trọng Tiết trong lòng gào thét không thôi lúc hai bầu vú săn chắc trắng hồng của nàng bị bại lộ ra bên ngoài, lần này tới Lâm An thành thật sự là thiệt thòi quá lớn, toàn thân đều bị hắn vừa nhìn thấy vừa sờ hết rồi. Bất quá chẳng biết tại sao, nàng kỳ thật một chút cũng không thấy có chán ghét đối phương cường thế, trong lòng ngược lại dâng lên một tia cảm giác an ổn.

Có lẽ là từ nhỏ khuyết thiếu tình thương của phụ thân, trong khi Tống Thanh Thư thành thục cơ trí, còn có biểu hiện ra ngoài cường thế, đều phù hợp trong nội tâm nàng cái hình tượng mơ hồ kia.

Từ nhỏ đến lớn, nhìn thấy mẫu thân bị người xấu khi dễ, trong khi nàng thì lại bất lực, không chỉ một lần Hoàn Nhan Trọng Tiết ảo tưởng sẽ có một người nam nhân xuất hiện bảo hộ mẫu tử các nàng, chỉ là một mực không có thấy đến người nào như vậy, cuối cùng chính nàng cơ duyên xảo hợp luyện được được một thân bổn sự võ công, liền đem cái ảo mộng khi còn bé ném qua sau đầu, mãi cho đến khi gặp phải Tống Thanh Thư, cái hình tượng kia nàng cho rằng mình đã quên đi, lại dần dần rõ ràng xuất hiện lên lại trong tâm trí...
-Công tử…..công tử…

Thời điểm này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.