Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 1129: Khó bề phân biệt




Tống Thanh Thư sững sờ, tiếp theo kịp phản ứng, tình huống này quả thật dễ dàng làm cho người hiểu lầm, gấp vội mở miệng giải thích nói:


-Các ngươi đã hiểu lầm, ta …..


Đáng tiếc hắn còn chưa nói xong, một đám người liền bao bọc vây quanh hắn, trong tay mũi đao lạnh sáng lóng lánh, dường như sẵn sàng chém tới trên thân người hắn…


Tống Thanh Thư trong lòng kỳ quái làm sao lại có nhiều người như vậy chứ, đi theo chỉ có một mình hắn là hộ vệ, khi nhìn kỹ lại, theo trang phục những người này thì cũng nhận ra bọn chúng có lẽ là hộ vệ của thương thuyền .


-Kẻ đột nhập là một người khác, ta cũng là vừa mới tiến vào đây mà thôi..


Tống Thanh Thư nói nhanh, đồng thời trong tay để lên bên hông chuôi đao, tập trung đề phòng, hắn cũng không muốn ở chỗ này lại bị loạn đao chém chết.

Bất quá trên đầu hắn cũng đã rịn chảy ra mồ hôi, dù sao hôm nay hắn không cách nào điều động nội lực, nhiều người như vậy cùng tiến lên, hắn nhập lại cũng không có nắm chắc ..


May mắn Hùng Đại thân là thị vệ tướng phủ, những người này lại không biết hắn đang trong tình huống thực tế miệng cọp gan thỏ, cho nên cũng đồng dạng kiêng kị hắn, cho nên mới không có lập tức xông lại.


Bất quá đây chỉ là tình huống tạm thời, Tống Thanh Thư minh bạch sự cân bằng này sẽ duy trì không được bao lâu, dù sao bọn chúng người đông thế mạnh, một khi có người cầm đầu xông tới, thì toàn bộ sẽ là một loạt mà lên.


-Vạn phu nhân trúng thuốc mê, chỉ cần làm cho phu nhân thức tỉnh rồi hỏi liền sẽ biết.


Tống Thanh Thư nói mau.


Đào Hồng Chủy miệng há ra tình nói rồi thôi, đối phương nói hợp tình hợp lý, nàng cũng không cách nào cự tuyệt, đành phải phân phó những người kia:

-Xem chừng hắn…


Đến lúc này nàng mới chạy tới bên giường gọi Thích Phương.


Nàng kêu vài tiếng, Thích Phương đều không có phản ứng, Tống Thanh Thư cau mày nói:


-Vạn phu nhân trúng thuốc mê, mau tìm chút nước thấm tại trên mặt phu nhân..


Đào Hồng bây giờ dường như bắt được nhược điểm, chống lấy eo chỉ vào hắn nói ra:


-Thiếu phu nhân trúng thuốc mê mà ngươi cũng biết, còn nói không phải là ngươi làm..


Tống Thanh Thư cười lạnh một tiếng:


-Đây là thiết yếu khi hành tẩu giang hồ phải biết, ta thân là thị vệ bên người tướng gia, há lại không biết điều này. Hừ, không có kiến thức thật là đáng sợ.


Hắn cố ý nói ra mình là thị vệ bên người tể tướng ,chính là vì để cho người sợ ném chuột vỡ bình.


Đào Hồng bị hắn mỉa mai khiến cho đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lúc nhất thời lại không có biện pháp gì, chỉ đành trước hãy thức tỉnh Thích Phương rồi hãy nói.

-Ưm…


Đào Hồng lấy nước thoa tại trên mặt nàng, Thích Phương rốt cuộc cũng dđã tỉnh lại.


-Chuyện gì xảy ra?


Thích Phương mơ hồ chỉ thấy trong phòng có nhiều người, không có kịp phản ứng.


-Là như thế này….


Đào Hồng đang muốn thêm mắm thêm muối nói, Thích Phương bỗng nhiên chú ý tới trên thân mình rõ ràng đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không sợi vải, liền hét lên một tiếng, vội vàng nắm thật chặt cái chăn trên người..


-Tại sao lại có thể xảy ra như vậy?


Thích Phương trong đầu một mảnh trống không, đôi mắt có chút ngây dại ra, trong miệng thì thào tự nói.


-Vạn phu nhân không cần lo lắng, thuộc hạ đã vào kịp thời, kẻ xấu chưa kịp làm cái gì đã bỏ chạy, phu nhân chắc không có bị tổn thương gì.


Tống Thanh Thư mở miệng nói,


-Ngược lại là bây giờ lại có nhiều nam nhân chen lấn tại trong phòng phu nhân như vậy, e là có chút không phù hợp, chi bằng để cho bọn họ lui ra trước đi, rồi hãy nói."

-U…..ừ tốt…


Thích Phương vốn cũng không quen bị nhiều nam nhân như vậy vây quanh, lúc này bên trong ổ chăn nàng một bộ y phục cũng không có mặc, xấu hổ thiếu chút nữa không có tìm một cái lổ để chui vào.


-Thiếu phu nhân đừng tin tên tặc tử này,


Đào Hồng vội vàng cắt ngang Thích Phương,


-Vừa rồi chính là hắn xông vào phòng của thiếu nãi nãi, đang có ý đồ bất chính, may mắn bị chúng ta bắt gặp.


-Là ngươi sao?


Thích Phương quay đầu trừng mắt Tống Thanh Thư, trong đôi mắt đẹp đầy lửa giận, dù sao khi thức dậy, toàn thân bị thoát khỏi quang lưu, còn thiếu chút nữa bị người ô nhục, có nữ nhân nào tiếp thụ được cái loại chuyển biến kịch liệt này.


-Vạn phu nhân chớ nên hiểu lầm, thuộc hạ phát giác được có một tên tặc tử lặng lẽ xuất hiện từ hành lang, lúc này mới đi ra điều tra, thì phát hiện hắn tiến vào gian phòng của phu nhân, thuộc hạ ở ngoài cửa mấy lần gọi phu nhân, nhưng một mực không có tiếng trả lời, lo lắng đã xảy ra chuyện gì, cho nên mới tiến vào trong gian phòng đấy.

Tống Thanh Thư điềm tĩnh, ngắn ngủn mấy câu đem tình huống vừa rồi đều quay trở lại như cũ.


-Ừ….


Thích Phương đôi mi thanh tú cau lại, trong lúc nhất thời cũng nổi lên nghi ngờ.


-Nói êm tai như hát a.


Đào Hồng cười lạnh,


-Rõ ràng là ngươi sắc đảm ngập trời, buổi tối vào thời điểm ta không cẩn thận ngươi lặng lẽ tiềm nhập gian phòng thiếu phu nhân, đáng tiếc ta chỉ là một nữ nhân yếu ớt, nên không dám đi ra ngăn cản, tánh mạng của ta là chuyện nhỏ, nếu cứu không được thiếu phu nhân thì mới là quan trọng, vì vậy ta vội vàng chạy xuống đi tìm Đỗ lão bản, bảo hắn triệu tập hộ vệ dưới tay cùng một chỗ xông lên, vừa vặn gặp được ngươi chuẩn bị đối với thiếu phu nhân có ý đồ bất chính…


Nàng trong miệng nói Đỗ lão bản chính là chủ của chiếc thương thuyền này, dù sao ngày lúc này chiến loạn không ngừng, thuyền thì vào nam ra bắc, bên người nếu không có hộ vệ thì thật sự là nửa bước khó đi.

Tống Thanh Thư tức giận:


-Ngươi nói bậy bạ gì đó, mắt cũng thấy là ta rõ ràng gõ cửa, người bên trong không có động tĩnh, ta nghi rằng ngươi cũng đã bị thuốc mê làm cho choáng váng đấy..


Hắn tâm niệm cấp chuyển, Đào Hồng vì cái gì một mực nói nhìn thấy được mình? Chẳng lẽ tên tặc tử kia cố ý thay đổi y phục của mình để mê hoặc tầm mắt của nàng?


Có thể là mình đang là thân phận Hùng Đại, lúc trước đã tìm hiểu qua, ngoại trừ cùng Chương Quyền nghịch ý, bình thường cũng không có cùng người nào kết thù, còn nếu là Chương Quyền, vì hãm hại Hùng Đại mà làm ra lớn như vậy trận chiến, còn đem chủ mẫu liên lụy vào, Chương Quyền làm sao mà to gan như vậy chứ?


Thích Phương trúng thuốc mê, lúc tỉnh lại vẫn còn cảm thấy đau đầu muốn nứt, nghe được Đào Hồng cùng Tống Thanh Thư bên nào cũng cho là mình phải, nét mặt của nàng cũng là kinh nghi bất định:

-Đỗ lão bản, lời của Đào Hồng vừa rồi có đúng vậy hay không?


Lão trung niên nam nhân cung kính thi lễ:


-Bẩm phu nhân, vừa rồi Đào Hồng hoàn toàn chính xác là vội vàng hấp tấp chạy đến tìm hạ nhân, nói có tặc tử xông vào gian phòng phu nhân, hạ nhân vội vàng dẫn người chạy tới đây, vừa vặn bắt gặp Hùng thị vệ đứng ở trước giường của phu nhân.


Trong lòng của lão âm thầm kêu khổ, lần này thuận tiện tiễn đưa thiếu nãi nãi trong tướng phủ quay về Lâm An, hắn cao hứng không thôi, có được dựng lên tuyến bên tướng phủ này, nào ngờ vừa mới buổi chiều đầu tiên liền xảy ra sự cố, đến lúc đó như thế nào cùng tướng phủ nói rõ đây a.


Đào Hồng lúc này lại mở miệng:


-Hùng Đại, ngươi vừa nói là thấy có người theo từ đầu bậc thang?


-Không sai.


Tống Thanh Thư nhàn nhạt đáp nói, hắn đã bình tĩnh lại, chuyện tối nay rõ ràng là một cái hố, bởi vì cái gọi là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, hắn cũng muốn nhìn đối phương cuối cùng giở cài trò cái gì đây.

-Vậy cũng quái lạ rồi, phía dưới đầu bậc thang thì có người của Đỗ lão bản trông coi, có ai thấy có người đi qua?


Đào Hồng nhìn về phía Đỗ lão bản.


-Tuyệt đối không có..


Đỗ lão bản một bên chùi mồ hôi trên mặt vừa nói,


-Hạ nhân lo lắng người không có phận sự đến quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, cố ý dặn dò thuộc hạ dưới tay thủ ở phía dưới, không cho phép bất luận kẻ nào tiến tới quấy rầy.


-Tứ Hỉ, Vương Nhị, các ngươi cũng ở tại gian phòng đầu bậc thang, có thấy người nào khả nghi đi lên không?


Đào Hồng quay đầu nhìn hai tên sai vặt trong tướng phủ đi theo hỏi.


-Không…. không có.


Hai cái gã sai vặt đầu lắc giống như cái lúc lắc.


Đào Hồng lúc này mới quay người nhìn về phía Tống Thanh Thư:


-Hùng Đại, vừa rồi lúc chúng ta tiến vào, có phải hay không là chính ngươi xốc lên cái chăn phủ trên người của phu nhân ..

-Hả….


Thích Phương kinh hô một tiếng, khẩn trương nhìn Tống Thanh Thư, nghĩ đến mình đang không có mặc gì, nếu là hắn thật sự xốc lên cái chăn, há không phải là cái gì cũng đều nhìn thấy hết rồi?


Tống Thanh Thư nhướng mày, cuối cùng vẫn gật đầu:


-Không sai.


Nghe được hắn thật sự là xác nhận, Thích Phương suýt chút nữa xấu hổ ngất đi.


-Hùng Đại, ngươi hiện tại còn có lời gì để nói…


Đào Hồng vẻ mặt đắc ý trừng mắt nhìn hắn.


Tống Thanh Thư cũng không quản đến nàng, nhìn về phía Thích Phương, bình tĩnh nói:


-Lúc ấy thuộc hạ chỉ là lo lắng Vạn phu nhân bị thương tổn gì, cho nên mới vén chăn lên có ý định kiểm tra xem, nào ngờ phu nhân chẳng có….


-Không cần nói nữa…


Thích Phương vội vàng cắt ngang hắn, khuôn mặt đỏ đến sắp nhỏ ra huyết, nàng ẩn trốn ở trong chăn, những người khác cũng không biết đã phát sinh cái gì, nếu bây giờ bọn họ biết mình đã bị nhìn thấy hết tất cả thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bảy mồm, tám lưỡi mà truyền đi ra bên ngoài, thì mình còn thế nào làm người được nữa đây?

-Đỗ lão bản, lần này tại trên thuyền của ngươi xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi là chủ thuyền cũng khó tránh thoát tội trạng…


Đào Hồng chuyển đến bên người Đỗ lão bản, nhỏ giọng nói.


Đỗ lão bản mồ hôi lạnh chảy ròng ròng chảy xuống, lặng lẽ nói ra:


-Mong rằng Đào tỷ thay hạ nhân tại trước mặt thiếu phu nhân nói tốt vài câu, sau đó hạ nhân sẽ dâng lên hậu lễ đáp tạ.


Đào Hồng Chủy khóe miệng hơi cong lên, chỉ vào Tống Thanh Thư:


-Vậy trước đem tên ác nô sắc đảm ngập trời ngay tại chỗ hành quyết, răn đe.


-Bẩm vâng…


Đỗ lão bản cắn răng, khua tay nói,


-Gϊếŧ hắn đi.


Tống Thanh Thư rùng mình, đang muốn liều mạng, thì Thích Phương chợt mở miệng:


-Chậm đã…


Trong tràng thì nàng có thân phận tôn quý nhất, thủ hạ Đỗ lão bản nghe vậy liền dừng bước.

Đào Hồng vội chạy đến bên người nàng nói ra:


-Thiếu phu nhân, tên tặc tử này còn giữ tính mạng hắn lại làm gì?


Thích Phương cũng do dự, bất quá cuối cùng vẫn lắc đầu:


-Ta không thích sát sinh, cũng không muốn có người bởi vì ta mà chết, trước đem hắn giam lại đi, đến Lâm An chờ trượng phu ta trở về xử lý.


Tống Thanh Thư thừa cơ nói ra:


-Vì lấy sự trong sạch, ta chịu thúc thủ chịu trói, đợi tướng phủ trở lại sẽ tra rõ sự tình hôm nay.


Nói xong đem vũ khí trong tay ném xuống đất, người chung quanh thấy thế lập tức vây quanh hắn trói gô lại.


Thích Phương trong lòng khẽ động, kinh ngạc nhìn hắn, Đào Hồng gấp nói:


-Thiếu phu nhân đừng bị hắn lừa, hắn tự biết có nhiều người vây quanh, không có cách nào chạy đi, vì vậy giả ra một bộ dạng hiên ngang lẫm liệt như vậy.

Tống Thanh Thư cười nhạt:


-Đúng sai, cuối cùng có ngày sẽ tra ra manh mối ..


Thích Phương lần nữa kinh ngạc nhìn hắn, tuyệt đối không nghĩ tới một tên hạ nhân trên thân lại có thể toát ra khí chất xuất chúng như thế.


Chú ý tới nét mặt của nàng, Đào Hồng âm thầm kêu hỏng bét, đang muốn mở miệng, Thích Phương lại nói:


-Cứ như vậy đi, trước đem hắn áp xuống dưới trông giữ. Mặt khác, tất cả mọi người đi ra ngoài đi.


Phải biết rằng nàng bây giờ thân thể còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cho dù trên thân vây quanh cái chăn, thế nhưng là có nhiều ánh mắt nam nhân như vậy, nàng thật sự là một khắc cũng không muốn có người ở lại đây.


-Bẩm vâng…. Đỗ lão bản nghe vậy cúi đầu khom lưng,


-Hạ nhân sẽ tăng nhân thủ bên ngoài, tuyệt sẽ không để cho người lại đến quấy rầy phu nhân.

-Không cần, các ngươi cứ trông coi dưới lầu là được.


Thích Phương chuẩn bị lát nữa tắm rửa thay xiêm y, làm gì mà nguyện ý bên ngoài còn có nam nhân khác.


-Không có vấn đề….không có vấn đề.


Đỗ lão bản liền đem Tống Thanh Thư mang đi ra ngoài, cũng không lâu lắm, trong phòng người rút lui ra ngoài sạch sẽ, chỉ còn còn thừa lại Đào Hồng cùng hai gã sai vặt kia.


- Đào Hồng, ngươi chuẩn bị cho ta một bộ xiêm y, ta muốn tắm rửa; Tứ Hỉ, Vương Nhị, các ngươi đi ngoài cửa trông coi, không cho phép bất luận kẻ nào tiến đến…


Đi qua sự tình hôm nay, Thích Phương chỉ dám tín nhiệm những người trong phủ mà thôi.