Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 174: Gió Đông Thổi, Trống Trận Vang (7): Thằng Nhóc Con Ra Đời (Ghi Chép Đính Kèm)




Buổi trưa sặc mùi thuốc súng qua đi, Minh Lan nhấc đũa lên, nhìn một bàn đầy món ăn ngon mà lần đầu tiên hiểu cái gì là nhạt như nước ốc, nghĩ ăn nhiều rồi không tiêu hóa được, chi bằng ăn ít một chút. Buông đũa rồi, Minh Lan đi tới đi lui trong phòng, nâng cái bụng lớn ngẩn ngơ đờ đẫn, nôn nóng bất an giống như con mèo béo bị cháy lông.

Thôi ma ma nhìn mà ngứa ngáy, cuối cùng không nhịn được đỡ Minh Lan lên giường nhỏ, nghiêm mặt nói: “Biển rộng trời cao, còn có đứa bé nữa. Phu nhân lo tĩnh dưỡng thật tốt, nếu không ổn chúng ta liền trốn tới thôn trang, xem ai dám tới tìm.”

Minh Lan ngẩn người, nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng là ý tốt, đến khi đó mang theo bà đỡ cùng tất cả người làm, lặng lẽ trốn tới thôn trang suối nước nóng, đến khi mụ phù thủy kia với người nhà họ Dư tìm tới nơi, đoán là nàng cũng đã sinh xong rồi. Ngẫm đến chốn kì diệu này, trong lòng Minh Lan lại dần bình thản, vui vẻ nghe lời Thôi ma ma đi ngủ. Buổi tối ngủ không ngon nên buổi trưa ngủ càng thoải mái. Càng vui vẻ hơn là vừa mở mắt ra, qua bức rèm lưu ly đã thấy Thường ma ma ngồi bên bàn ngoài sảnh nói chuyện với Thôi ma ma.

“Thường ma ma, sao bà lại tới đấy. Niên nhi thế nào?” Nhớ tới bạn nhỏ Thường Niên còn đang bị đau tay, Minh Lan nổi lòng áy náy, vươn tay để Thôi ma ma giúp mình mặc quần áo. Thường ma ma nghiêm mặt nhưng nói chuyện lại vui vẻ, “Phu nhân nói gì vậy, bà già này không phải tiên đan, Niên nhi nhìn mà như được uống thuốc, nửa khắc cũng không được rời.” Thôi ma ma cũng phải phì cười.

Đổi sang bộ quần áo đơn giản sạch sẽ mùa hè rồi, Minh Lan gọi người kê bình phong trái phải, lại sai Tiểu Đào Đan Quất trông ở cửa, Thôi ma ma ngồi ở giữa. Thường ma ma tháy trong phòng chỉ còn mình mới mở miệng thì thầm: “Ý của phu nhân, Đan Quất với ma ma đã nói với tôi rồi.”

Minh Lan nhịn không sốt ruột, đầu tiên phải phân trần một hồi: “Không phải tôi không hiểu chuyện, thích nghe ngóng, nhưng hôm nay nhà người ta đã kéo đến cửa, nhà họ Dư với tôi cũng có chút tình cảm, sợ là đánh chuột vỡ bình, cực chẳng đã mới mở lời…”

Bàn tay nhăn nheo già nua của Thường ma ma đặt lên tay Minh Lan, khẽ nói: “Phu nhân là người như thế nào, bà già này còn không biết sao? Bao nhiêu ngày như vậy, phu nhân chưa từng hỏi nhiều về hầu gia nửa câu.”

Kỳ thực bà cũng rất khó xử, nhỡ Minh Lan hỏi chuyện Mạn Nương, bà có nên nói hay không? Cố Đình Diệp không ám chỉ, bà phải tự tiện nói ra, nếu không nói sợ Minh Lan không thích. Cũng may mà trước giờ Minh Lan không hỏi nhiều một câu, bà cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lại càng kính trọng nàng hơn.

“Chuyện trước kia của Dư phu nhân…” Thường ma ma trầm ngâm, nắm chặt bàn tay Minh Lan, cảm thấy tim gan mình cũng run lên, “Bà già này thật sự không biết, chuyện Dư phu nhân, hầu gia chưa từng nhắc tới nửa chữ.”

Lòng Minh Lan như hụt một mảng, mắt mở to khó giấu vẻ thất vọng: “Ngay cả ma ma mà hầu gia cũng không nói sao?”

Thường ma ma chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc: “… Khi đó, Diệp nhi cùng lão hầu gia cãi nhau, không nuốt được cơn giận, nói đi là đi, tôi khuyên không nổi. Nhưng mới được có mấy tháng cậu lại gấp rút trở về từ phía nam, tôi hỏi vì sao, cậu không chịu nói. Chưa được mấy hôm, phủ hầu đã gõ kẻng, nói là Dư thị kia bệnh qua đời.”

Nhanh như vậy? Minh Lan cảm thấy rất nghi ngờ, khẽ hỏi: “Lúc đó tâm tình hầu gia thế nào?” Thường ma ma khẽ lắc đầu: “Khó mà nói, có chỗ không ổn.” Minh Lan gắng động viên bà: “Ma ma đang nghĩ gì, cứ nói đừng ngại.”

Thường ma ma gật gù, hồi tưởng lại: “Trước đó tôi nghĩ là Diệp nhi về vội như vậy hẳn là do nhận được tin từ phủ hầu, vì Dư thị bệnh nặng nên về, nhưng sau nghĩ lại có vẻ không giống. Tôi lo cho Diệp nhi về phủ hầu bị bắt nạt nên thường bỏ tiền nhờ người nghe ngóng tin tức bên ngoài phủ hầu. Dư phu nhân bệnh nặng như vậy nhưng phủ hầu chưa từng mời thái y, bà già tôi lúc đó đã nổi lòng nghi ngờ.”

Minh Lan vô cùng khâm phục Thường ma ma, nắm tay bà, ánh mắt khích lệ bà tiếp tục.

“Còn có một chuyện.” Thường ma ma nói càng lúc càng chậm hơn, “Nhớ lại ngày thứ hai Diệp nhi trở về, uống rượu say mèm lại không chịu về nhà mà tới chỗ bà già tôi. Tôi hầu hạ cậu ngủ, cậu cắn chặt răng, nửa chữ cũng không nói. Khi đó bà già tôi đã lấy làm lạ, nào có chuyện vợ bệnh sắp chết, chồng lại chè chén đến như vậy. Cậu tuy tính tình có chút nóng nảy nhưng không phải là cái ngữ hồ đồ vô lương tâm. Dư thị kia không tốt nhưng cũng làm vợ chồng một hồi, cậu sẽ không như vậy…”

“Biết đâu là hầu gia ôm lòng áy náy nên uống say mèm.” Minh Lan đoán…

Đôi mắt già nua của Thường ma ma nheo lại, lại lắc đầu: “Có vẻ không giống. Tôi biết tính cậu, cậu không phải là người chỉ biết khua môi múa mép, nếu thật sự cảm thấy có lỗi với người thì sẽ thật lòng đi đền bù. Dáng vẻ của cậu khi đó dường như đầy bụng oan khuất không nói nên lời mới phải mượn rượu giải sầu.”

Lời này lọt vào đáy lòng Minh Lan. Cố Đình Diệp thực sự là người thích dùng hành động thực tế để đền ân đáp oán. Vì Đoạn Thành Tiềm có ân với hắn, hắn bỏ lại bà vợ đang lớn bụng mò tới chỗ em trai của ân nhân (đồ đáng ghét, Minh Lan không nhịn được thầm mắng mấy câu). Lại bởi vì cảm thấy có lỗi với Yên Nhiên, hại chị ta lấy chồng xa tận Vân Nam, hắn lặng lẽ giúp họ Đoàn đón mối ba năm làm trà dẫn, bị Minh Lan phát hiện ra còn cưỡng ép nàng không cho tố giác. Đến tận khi Minh Lan nhận được mấy bức thư của Yên Nhiên, Yên Nhiên thật sự là sống rất tốt, hắn mới cân nhắc bớt can thiệp vào thị trường kinh doanh trà phía tây nam.

Như vậy, nếu hắn áy náy với Yên Hồng, dựa theo cách cư xử của hắn, hắn nên ngày đêm hầu ở trước giường dỗ dành bệnh nhân, hoặc đi bắt cóc vài vị thái y hạng nhất tới, thậm chí đi hoàng cung trộm mấy cây nhân sâm vạn năm, nghe ra còn có vẻ đáng tin hơn.

“Sau khi Dư thị qua đời, còn chưa đưa ma, cậu Diệp đã đi mất. Lần này đi một mạch hơn một năm.” Nhớ lại chuyện xưa, Thường ma ma không nén được sụt sịt, “Tổng cộng chỉ chừng mười ngày, chỉ sau khi Dư thị mất mấy ngày, cậu Diệp mới nói mình đúng là có mắt không tròng, nhìn nhầm Mạn nương, sau đó bèn chẳng hé thêm nửa chữ.”

Theo lý thuyết, vợ chết là một chuyện rất nghiêm trọng, hơn nữa lại còn là vợ mới cưới, lại còn nhanh như sét đánh trở tay không kịp, có ông chồng góa vợ nào lại không muốn tìm người khác lảm nhảm mấy câu, có khi đến Trường Bách cũng sẽ làm mấy bài ngũ thủ than thở một hồi vợ chồng son có duyên không phận.

“Vậy, ý của ma ma…” Minh Lan nghe mà sáng mắt lên.

Thường ma ma cúi đầu nghĩ ngợi một hồi.

Trước kia bà không phải là chưa từng nghi ngờ, đã từng nói bóng gió mấy lần ‘trẻ như vậy, sao nói bệnh là bệnh, nói chết là chết’, nhưng mà Cố Đình Diệp trước sau đều không hé răng. Có điều vẫn để mình nhìn ra chỗ bất thường. Cố Đình Diệp dù giấu giếm ngoài mặt nhưng trong cử chỉ, trong lời nói, bà có thể đoán được Cố Đình Diệp dường như có ý lảng tránh chuyện phiền phức đó, nói cũng không muốn nói, có vẻ tốt nhất là coi như hoàn toàn không có chuyện này. Nhưng mà tính cách của Cố đình Diệp lại không phải là người trốn tránh.

“Cái chết của Dư thị không liên quan tới Diệp nhi.” Từng chữ từng lời Thường ma ma buông ra, giọng điệu nghiêm túc: “Không những không liên quan mà Dư thị kia nhất định là phạm lỗi lớn.” Có liên quan tới nhà họ Cố hay không, bà cũng không dám kết luận.

Minh Lan thở ra một hơi dài, có phần nhẹ nhõm. Lời cuối cùng giống như Chư Cát Lượng, kỳ thực nàng cũng có cảm giác này.

Nếu như vậy, phản ứng của nhà họ Dư là có thể hiểu được. Bọn họ tự thấy hổ thẹn nên vì lẽ đó nên chưa từng truy cứu cái chết của Yên Hồng, cũng không dám mở mồm bảo Cố Đình Diệp tái giá với con gái nhà họ Dư, cũng không dám lấy tiếng nhà thông gia để qua lại. Trước buổi sáng hôm nay, hành vi của hai nhà Cố Dư đều phù hợp với suy luận này. Nhưng mà vì cái gì mà đại phu nhân kia lại có dũng khí dám tìm tới cửa gây hấn?!

Minh Lan nghi ngờ, lại một lần nữa suy nghĩ, trong đầu chợt chợt lóe lên một luồng sáng. Sáng nay tranh luận, Dư đại phu nhân nhắc tới Cố Đình Diệp, ánh mắt có vẻ không tự nhiên tránh né, vô tình khiến Minh Lan chú ý.

“… Lúc Dư thị kia qua đời, từ đầu đến cuối hầu gia có từng qua lại cùng nhà họ Dư?” Minh Lan bất ngờ hỏi.

Thường ma ma ngẩn ngơ, chậm rãi nói: “Việc phải làm cũng chưa từng làm. Cậu vô cùng buồn bã, đám tang chưa qua đã vội vã rời đi.”

Giống như có một khe nứt giữa đêm đen hỗn độn, cả một bụng nghi ngờ cuối cùng cũng có lời giải thích hợp lý. Minh Lan thở ra một hơi, chầm chậm đứng lên, đi lại mấy bước, chợt quay lại cười.

“Chúng ta không cần biết chị Dư có đúng hay không, dù thế nào cũng đã có lỗi, nhà họ Dư hổ thẹn. Đây nhất định là chuyện không tiện nói ra, số người biết cực nhỏ. Việc này ở nhà họ Cố, đoán chừng là cũng chỉ có lão hầu gia, thái phu nhân cùng với hầu gia biết, ở nhà họ Dư có lẽ chỉ có đại phu nhân nhà họ Dư biết, những người còn lại khi đó ở Đăng Châu, hẳn là không biết gì.”

“Vậy vì sao đại phu nhân kia còn dám…” Thường ma ma mơ hồ, thời đại này con người ta lấy đâu ra lá gan làm việc trái lương tâm.

“Bởi vì có người chen chân vào.”

Minh Lan đứng đó khẽ cười, “Tới giờ chi trưởng nhà họ Dư đều tự thấy có lỗi, nuốt phải nước đắng cũng không dám để lộ ra. Có thể có người gần đây tìm tới cửa, nói với đại phu nhân là việc trước kia hầu gia không biết.”

Con mắt lim dim của Thường ma ma chợt mở to, có vẻ chấn động.

“Hầu gia tỏ tường mọi chuyện, chúng ta cũng biết hầu gia biết chuyện, thái phu nhân cũng biết hầu gia biết chuyện, có khả năng nhà họ Dư không biết. Trước kia việc xảy ra bất ngờ, hai nhà đều không kịp chuẩn bị. Sau tang sự còn phải khắc phục hậu quả, nhất định là do thái phu nhân sắp xếp.” Minh Lan suy nghĩ cẩn thận tình hình lúc đó, càng nghĩ càng thấy hợp lý, “Khi chuyện xảy ra, nhà họ Dư hổ thẹn, đương nhiên không dám hỏi kỹ.”

Thường ma ma dần dần hiểu ra, chậm rãi tiếp lời theo suy đoán của Minh Lan: “Nhưng mà, gần đây có người nói với nhà họ Dư, kỳ thực việc này cậu Diệp cũng không rõ ràng, nếu che giấu tốt nhất định có thể úp úp mở mở bỏ qua.”

Còn việc người kia là ai, hai người bọn họ đều tự rõ trong lòng.

Minh Lan từ từ ngồi xuống trước Thường ma ma, mỉm cười nói: “Không chỉ như vậy, người kia còn hứa hẹn nhiều lợi ích. Đường làm quan của Dư đại nhân không thuận, Dư các lão sống không được bao lâu nữa, nếu có thế có một đứa con nuôi trên danh nghĩa Dư thị, đứa bé kia nhất định sẽ phải nhận nhà họ Dư là nhà ngoại, sau này có khả năng sẽ trợ giúp.” Mấy điều này, những người còn lại nhà họ Dư hẳn là không biết.

“… Đây không phải là lừa gạt người sao!” Sau một hồi lâu, Thường ma ma mới bừng tỉnh, “Lừa được một lúc cũng không lừa được một đời. Chờ cậu Diệp về không phải là lộ tẩy sao?”

“Nhà họ Dư vốn chỉ là một quân cờ.” Minh Lan cười lạnh, “Một khi tôi đáp lời, bọn họ sẽ ra bên ngoài nhao nhao lên, nói là đã được nhà họ Cố đáp ứng, sau này sẽ làm nghi lễ, trước phải nhanh chóng xung hỉ cho Dư các lão. Nhà họ Dư bày ra mấy bàn rượu, gọi cậu Xương kia tới ra mắt người này người kia một hồi, ván đã đóng thuyền, gánh tiếng xấu chỉ có nhà họ Dư và hầu gia.”

Đến lúc đó có thể tưởng tượng Cố Đình Diệp khó xử dến mức nào, không chỉ là một lần nữa bị nhục nhã vì ngông cuồng tuổi thanh niên (chưa kể ngôn quan đến góp vui), còn có vấn đề khó nhận con thừa tự, trừ phi hắn nhẫn tâm quyết định bỏ rơi đứa bé kia, nếu không thì hậu họan thực sự là khó lường.

Còn cha con nhà họ Dư, cũng giống bà Khang cả thôi, một khi đã lợi dụng xong, người kia cần gì quan tâm sống chết của bọn họ.

Thường ma ma hít vào một hơi, thất thanh kêu lên: “Đúng là độc kế!”

Bà sững người một hồi, đang muốn hỏi Minh Lan giờ nên làm gì đã thấy nàng ngẩng đầu xuất thần, nói không ra lời nữa.

“Chuyện này, dì Củng đoán là có biết.” Minh Lan ngẩng đầu suy ngẫm.

Khi đó, người làm theo của hồi môn nhà họ Dư đưa tới đã sớm bị đuổi bán hoặc trả về nhà họ Dư, chỉ có Hồng Tiêu là được giữ lại. Chị ta đã hầu hạ bên người Dư thị từ nhỏ, có gì đều rõ ràng. Giờ Minh Lan cuối cùng cũng hiểu vì sao Cố Đình Diệp lại có thể căm ghét một thiếu nữ nhìn đã muốn yêu như vậy. Có một người biết rõ ràng bí mật mình không muốn cho ai biết ngồi ngay trước mặt thì ai cũng sẽ khó chịu.

“Việc này, nhất định đã tính toán kỹ càng, chỉ nói không căn cứ, đoán là cha chị Yên Nhiên cũng không dễ dàng tin, vẫn cần một người làm chứng.” Suy nghĩ của Minh Lan bay xa, mồm lẩm bẩm: “Năm kia hai chi thứ tư, thứ năm ở riêng, dì Củng thích chạy qua chạy lại bên đó, hồi đó tôi nhiều việc, chẳng muốn bắt bẻ chị ta. Giờ nghĩ lại, người kia nhất định là nghĩ cách lôi dì Củng ra ngoài, để chị ta làm chứng Hầu gia thật sự không biết chuyện, Dư đại nhân mới có gan lớn như vậy!”

Không trách mụ yêu quái kia chọn lúc này để làm loạn, không trách Củng Hồng Tiêu gần đây an phận kỳ lạ, nàng còn tưởng rằng kỷ luật thép của mình ép được người ta cơ đấy.

Thường ma ma nghe mà nghiến răng nghiến lợi: “Đồ đĩ này! Đồ chủ chứa này!” Bà mắng hai người khác nhau, “Phu nhân, người khác chúng ta không quản được, trước cứ trói họ Củng này lại!”

Minh Lan cười khổ: “Người ta muốn làm đã làm rồi, trói chị ta làm được gì. Ôi, cũng được, mất bò mới lo làm chuồng, cũng may mà chưa muộn.” Rồi lập tức lên tiếng gọi Thôi ma ma đến dặn dò người canh giữ Củng Hồng Tiêu, Thôi ma ma đáp lời rồi lùi ra.

“Phu nhân, giờ chúng ta làm sao?” Lần này Thường ma ma đúng là có chút cuống tay cuống chân.

Trái lại, Minh Lan lại bình tĩnh, trên đời này điều đáng sợ nhất là không biết chuyện, giờ nàng cũng có chút không sợ nữa. Nàng cười nói: “Còn làm được gì? Ăn miếng trả miếng thôi, chúng ta cũng có cách lừa gạt.”

Thường ma ma rõ ý của nàng, nghi ngờ hỏi: “Nếu nhà họ Dư bất chấp? Nếu chúng ta hiểu nhầm rồi thì làm sao?”

Minh Lan nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi buông tay: “Tôi đã gọi hộ vệ rồi, nếu thật sự không còn cách, tôi xách ít nữ trang ma ma dẫn Niên nhi, chúng ta đi thôn trang suối nước nóng lánh nạn. Nơi đó dễ thủ khó công, xem ai dám tới gây sự.”

Thường ma ma á khẩu, trợn mắt thở phù.

Minh Lan thở dài, còn chưa sắp xếp chu đáo, hay là sinh con trong phủ cũng được, dù gì cũng chuẩn bị mấy tháng rồi, đồ đạc người làm đều đầy đủ, nếu phải lên núi lại thiếu cái này cái kia, lúc khẩn cấp đi tìm thái y sợ cũng không kịp.

Ngủ ngon một giấc, ưỡn eo lười biếng rời giường, ăn liền hai bát cơm đầy, Minh Lan lau miệng, ý chí chiến đấu sục sôi đợi tới giữa trưa. Mãi đến giờ ăn trưa vẫn chưa thấy ai đến gây hấn đành phải đi ngủ trưa. Lần tiếp theo mở mặt, không chút ngạc nhiên nghe thấy Lục Chi thông báo kèm tiếng nghiến răng kèn kẹt: “Người nhà họ Dư lại tới, đang ở bên hoa thính.”

Minh Lan có cảm giác ‘khát máu đã lâu’ vô cùng phấn chấn, vô cùng thô bạo vung tay lên: “Thay y phục, gặp khách.” Kỳ thực, nàng muốn nói câu ‘đóng cửa, thả chó’.

Lần này gặp lại Dư đại phu nhân, Minh Lan thoải mái nhìn chằm chằm đánh giá bà ta từ đầu đến chân một lượt, phải có dũng khí và da mặt dày cỡ nào mới dám tới cửa náo loại (điều kiện tiên quyết là phán đoán của mình chính xác). Dư đại phu nhân bị nàng nhìn tê cả da đầu nhưng vẫn rất khí thế giương mắt lên, uy nghiêm nói: “Có gì thì nói ra. Cô đồng ý hay không đồng ý.”

Rất có vẻ xã hội đen đi đàm phán. Minh Lan nhìn xung quanh một lát rồi cười nói: “Tôi nghĩ hôm nay có thể bái kiến Dư lão phu nhân đây.”

Dư Tứ phu nhân có mấy phần ủ rũ. “Mẹ vốn là muốn tới, bà thân thể không tốt, chúng ta khó khăn lắm mới khuyên bảo được.”

“Thím Tư có hiếu, làm khó cho thím.” Minh Lan mỉm cười vô cùng ôn hòa, sau đó quay về phía Thái phu nhân đang ngồi một bên chờ xem kịch vui cùng với Dư đại phu nhân đang hung hăng như gà chọi, “Nếu để lão phu nhân nghe xong chuyện của chúng ta, không chừng cũng phải nằm vật xuống.”

Vẻ mặt Dư đại phu nhân nghiêm túc hơn: “Cô có ý gì?”

“Không có ý gì, chỉ muốn nói, nếu tôi không chịu, bác định làm thế nào?” Minh Lan từ tốn nói.

Dư đại phu nhân ôm một bụng tức giận, cười khẩy rồi cao giọng: “Con gái số khổ của ta, gả đến nhà họ Cố các người chưa tới một năm đã mất mạng, tốt xấu cũng phải cho một lời giải thích. Nếu cảm thấy ta không đủ vai vế, ta đây đi mời mẹ chồng và các bô lão khác đến!”

Dư Tứ phu nhân thấy không khí căng thẳng vội nói: “Minh Lan, cháu đừng vội, không phải là chỉ để cho cha chồng của thím xem sao, diễn một đoạn kịch, xung hỉ cho ông cụ vui vẻ một hồi thôi mà.”

“Ôi giời ơi, con gái số khổ của mẹ ơi, thương cho con chết sớm ở nhà họ Cố, người bưng lọ sành cho cũng không có…” Có cảm giác là đại phu nhân càng khóc lớn hơn, đáng tiếc không có nước mắt.

“Bác đừng khóc vội, nghe tôi nói rõ sự tình.” Minh Lan nhanh chóng khoát tay nói: “Hôm qua bác đi rồi, vừa hay có người đến chỗ tôi, là một ma ma được hầu gia tin tưởng từ nhỏ, mấy năm hầu gia lưu lạc bên ngoài cũng do ma ma này chăm sóc.”

Minh Lan nheo mắt nói, hài lòng nhìn thấy Dư đại phu nhân đã ngừng giả khóc, nghi ngờ nhìn lại nàng. Nàng tiếp tục nói: “Ma ma thấy tôi lo lắng liền hỏi căn nguyên, tôi nói ra chuyện xin con nuôi. Ma ma giật nảy cả mình, chỉ vỗ bàn mắng to ‘lẽ nào có lí đó, da mặt thật là dày’, bác Dư, bác nghĩ là vì sao?”

Dư đại phu nhân biến sắc, theo phản xạ quay sang nhìn thái phu nhân. Thái phu nhân mỉm cười ra hiệu với bà ta, Dư đại phu nhân quay lại cứng rắn trừng mắt với Minh Lan: “Ta đúng là không biết!”

Khá lắm, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Minh Lan cười lạnh, bắt đầu bỏ tiền cược ra rồi đây, trên mặt lại càng ôn hòa: “Nghe xong ma ma nói tôi không thể tin được, chị Yên Nhiên hiền lành đức hạnh cỡ nào, chị Yên Hồng sao lại như vậy?”

Dư đại phu nhân dần xanh mặt, vẫn liều chết cắn môi.

“Vì vậy, tôi liền gọi dì Củng tới hỏi. Nói ra, chị ta cũng là người nhà họ Dư. Bác gần đây có gặp chị ta không?” Minh Lan khẽ thốt ra lời này, quan sát kỹ vẻ mặt Đại phu nhân, chỉ thấy bà ta rõ là đang nín thở. Minh Lan cười rồi lại tiếp tục: “Chị ta kể lại cho tôi mấy câu chuyện khi xưa, tôi nghe rồi mới hiểu ra vì sao hầu gia chưa bao giờ chủ động nhắc tới chị Yên Hồng.”

Dư đại phu nhân không chịu nổi dần run rẩy, Dư Tứ phu nhân nghe mà như lọt vào sương mù, chỉ nhìn chị dâu đờ ra đó. Lúc đó, thái phu nhân đang ngồi nơi đó đột nhiên khẽ cười một tiếng, cất giọng du dương: “Hồng Tiêu không phải là người nhiều chuyện, chẳng nhẽ có người dọa dẫm đánh đập cô ta?”

Minh Lan không thèm quay đầu, nheo mắt cười nhìn chằm chằm Dư đại phu nhân:”Nghe nói dì Củng lớn lên bên bác, tính tình của chị ta thế nào bác là người rõ nhất. Chị ta là người thông minh, biết ở trong phủ cũng chỉ như vậy. Chẳng qua vì hai chữ tương lai. Người ta hứa hẹn với chị ta gì, tôi tự mình tăng gấp đôi, bác nói xem, chị ta sẽ làm gì?”

Dư đại phu nhân thở hổn hển, luống cuống nhìn thái phu nhân. Lần này đến thái phu nhân cũng biến sắc, bà ta cũng chỉ biết đêm qua Củng Hồng Tiêu đã bị trông giữ, không thể truyền tin tức ra ngoài, tình hình bên trong ra làm sao bà ta cũng không biết.

“Mẹ Củng vẫn còn sống. Tôi hứa cho chị ta đoàn tụ với mẹ, đủ bạc dùng cả đời, trả lương tịch, cho điền trang, sau này còn có thể lấy chồng, sinh đứa con, còn gì hơn được? Bác nghĩ thế nào?”

Minh Lan cố tình gằn giọng, vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái, tiến lại trước mặt Dư đại phu nhân, cố ý nói chậm rãi. Dư đại phu nhân khó nhọc nuốt một hơi nhìn Minh Lan, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nghi ngờ, ngay cả giọng nói mình đang run rẩy cũng không nhận ra, “… Cô, cô nói là, hầu gia,… hắn đã sớm…”

“Bà thông gia!” Thái phu nhân lớn tiếng kêu to, đứng hẳn lên.

Dư đại phu nhân đột nhiên im bặt.

Minh Lan hừ ra xem thường: “Trước mấy hôm nay, tôi thấy hầu gia không quan tâm hỏi han nhà họ Dư, còn cảm thấy có chút không ổn, biết được ngọn nguồn rồi, để tôi nói một câu…” Nàng đột nhiên lạnh lùng, vẻ mặt đầy ý châm chọc, “Hừ! Còn cho phép chị Yên Hồng nằm trong phần mộ nhà họ Cố, cho con cháu nhà họ Cố cung phụng đèn nhang là đã tận tình tận nghĩa, giữ thể diện cho hai nhà! Đáng tiếc người ta lòng tham không đáy, lại còn tới cửa nhục nhã, cho là nhà họ Cố dễ ức hiếp sao?!”

Dư đại phu nhân đến cả đầu ngón tay cũng tái nhợt, ngồi đó mà run lẩy bẩy. Dư tứ phu nhân cũng dần hiểu ra ngọn ngành, nhìn tình hình hôm nay, có vẻ cháu gái ở nhà họ Cố phạm phải sai lầm lớn, nói dại có khi còn là việc mất mặt, nghĩ lại mình còn dám tới cửa náo loạn, đây không phải là cố tình đắc tội với hầu gia sao?! Bà bị dọa chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, hoang mang luống cuống nhìn Minh Lan.

Minh Lan quay người về phía bà, nhẹ nhàng nói: “Thím Tư, cháu đoán là thím cũng không biết chuyện.”

Dư Tứ phu nhân gật đầu liên tục, khổ sở nói: “Từ khi cha chồng bệnh dần nặng lên, thím với chú Tư của cháu hai tháng nay mới từ Đăng Châu lên đây, làm sao mà biết?”

Minh Lan hơi liếc mắt, ra vẻ nói riêng: “Thím Tư, thím là người hiểu biết, đừng làm chuyện hồ đồ cùng bác ta, bị người ta lợi dụng, gây ra đại họa cho nhà họ Dư.”

Dư Tứ phu nhân nhìn ánh mắt Minh Lan liếc thái phu nhân, lại nhìn sang bà chị dâu mình đang suy sụp, suy nghĩ một lúc đã dần hiểu ra năm, sáu phần.

Minh Lan nhìn sang Dư đại phu nhân, nói rõ ràng từng chữ: “Việc cho làm con nuôi, cực kì cực kì khó mà tuân mệnh. Nếu bác gái Dư vẫn không chịu bỏ qua thì cứ thử cách khác, giờ cháu thân thể không tốt, chờ hầu gia về sẽ tới phủ họ Dư một chuyến, chuyện của chị Yên Hồng sẽ thương lượng với Dư đại nhân cùng người nhà họ Dư, nói cho rõ ràng.”

Dư đại phu nhân rên rỉ một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Dư Tứ phu nhân hít vào một hơi, đã rõ ràng chuyện này là trò cười, hôm nay kết thúc càng sớm càng tốt, lập tức nâng chị dâu dậy rồi nói: “Minh Lan, hai hôm nay là nhà chúng ta đường đột vô lễ, giờ chúng ta trở về, hầu gia nếu như có giận…” Bản thân bà ta cũng cảm thấy khó mở miêngj, chỉ có thể nhìn Minh Lan: “Vạn mong cháu nhớ tình cũ, tha thứ phần nào.”

Minh Lan thở dài, ôn hòa nói: “Thím Tư, đừng nói cháu với chị Yên Nhiên thân như chị em, còn tình cảm của thím với cháu, của lão phu nhân cùng bà nội cháu vẫn còn đó.”

Dư Tứ phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kêu đứa hầu đến giúp đỡ lấy Dư đại phu nhân, không nói thêm một câu với Thái phu nhân, vội vã cúi đầu cáo từ.

“Thái phu nhân nếu không có gì dạy dỗ, con đây đi nghỉ.” Minh Lan nhìn bọn họ rời đi rồi cũng từ tốn đứng lên.

“Chậm đã.”

Thái phu nhân chứng kiến từ đầu tới cuối, thầm than cuối cùng cũng gặp đối thủ, vốn đã nghĩ ra rất nhiều kế sách, giờ tất cả đều phải lôi ra sớm, cũng may bà ta đã sớm chuẩn bị.

Minh Lan chầm chậm xoay người lại, nhíu mày hỏi: “Thái phu nhân có gì chỉ bảo?”

Thái phu nhân cũng không nói gì, chỉ giơ tay ra hiệu đứa hầu bên cạnh.

Màn tía chếch một bên được vén lên, một đôi mẹ con cúi đầu bước vào, cung kính đứng ở đó, hướng về phía Minh Lan và Thái phu nhân làm lễ. Tiếng người mẹ giòn giã, như lời hát xướng trên sân khấu.

“Mạn Nương ra mắt thái phu nhân cùng phu nhân.”

Minh Lan lại một lần nữa ngồi xuống, vẫn ung dung chờ xem, chỉ là Đan Quất cùng Lục Chi ngồi cạnh mắt đã tóe lửa.

Thái phu nhân cười không chút sợ hãi, vẫn giữ giọng điệu không nhanh không chậm kia của bà ta nói: “Chuyện cho làm con nuôi, nhà họ Dư không tranh cãi nữa, ta cũng không nói nhiều. Có điều…” bà ta chỉ Xương nhi, “Đứa nhỏ này cuối cùng vẫn là cốt nhục hầu gia, để lưu lạc bên ngoài cũng không ổn, thế nên…”

“Thế nên, tôi đây làm mẹ cả phải rộng lòng, đón đứa nhỏ vào phủ, nhận tổ quy tông, có phải thế không?” Minh Lan không nhẫn nhịn được nữa, bụng hơi đau mơ hồ, cảm giác quặn lên rõ ràng hơn, nàng dứt khoát ngắt lời mụ yêu quái kia, nói nốt hộ mụ ta: “Nhưng mà không phải là hầu gia không đón Xương nhi vào phủ sao? À, là hầu gia có chút hồ đồ, không muốn mất mặt, tôi đây làm chủ mẫu phải hiền lương thục đức, phải khuyên nhủ hầu gia, có phải thế không?”

Nghe lời trào phúng này, da mặt Thái phu nhân cũng co giật mấy cái, Minh Lan nhìn mà vui vẻ, tuôn thêm một tràng, “Còn nữa, nếu Xương nhi đã vào phủ, đương nhiên không thể không đón Mạn Nương. Giữ con bỏ mẹ, quá trái thiên lý, vi phạm nhân hòa, sao có thể nhẫn tâm khiến hai mẹ con phải chia lìa cốt nhục? Vì lẽ đó Man Nương cũng nên vào phủ, có phải thế không?”

Hướng ma ma thấy chủ nhân bị trách móc liên tục, sa sầm quát lên, “Xin nói cẩn thận, lễ nghi kính trọng trưởng bối của phu nhân ở đâu?” Minh Lan cười xấu xa: “Vốn vì kính trọng, sợ trưởng bối mệt mỏi nên giúp bà nói hết.” Hướng ma ma giận giữ, Thái phu nhân sa sầm nét mặt, bà ta từng này tuổi rồi, không nên đấu võ mồm cùng con dâu, quá mất giá.

“Chỉ có một chuyện, Minh Lan thực sự không rõ.” Minh Lan cười hì hì nói, “Trước kia lão hầu gia kiên quyết không cho phép Mạn Nương vào cửa. Chúng ta không thể vì lão hầu gia đã qua đời mà không coi lời của ông ra gì.”

Thái phu nhân không đổi nét mặt, dường như cũng giận lắm rồi: “Ý lão hầu gia là, không thể để Mạn Nương vào phủ trước phu nhân chính thức, tránh đắc tội nhà thông gia. Là vì Yên Hồng còn trẻ, tính tình nóng nảy, không khoan dung, nếu không đã sớm đón cô ta vào cửa.”

Minh Lan cực kỳ khâm phục, cũng chẳng thèm giữ mồm nữa, cười nói: “Hôm qua trước mặt người nhà họ Dư, ngài còn khen chị Yên Hồng tốt như tiên nữ, giờ lại thành ‘không khoan dung’? Cái gì ngài cũng nói được, con đúng là mở mang tầm mắt.”

Thái phu nhân giận dữ, vỗ bàn định mắng, Minh Lan vội vui vẻ giơ tay ra dấu, “Là con không tốt, con sai rồi, nói chuyện không giữ mồm, ngài vốn tốt tính, đừng tính toán cùng con cháu!” Thái phu nhân thở hổn hển mấy hồi, cố gắng kìm nén, chợt nhớ tới lời thoại của mình Minh Lan đã nói hết, giờ phải nói gì đây?

Minh Lan nhìn vẻ mặt bà ta biến hóa, buồn cười nói: “Đã gọi mẹ con bọn họ tới đây, có gì cho tôi hỏi mấy câu.”

Thái phu nhân nén giận gật đầu.

Minh Lan nhìn Mạn Nương ở đó, thấy Mạn Nương lại đang nhìn chính mình, trên mặt hơi có chút kinh ngạc, giống như là bị biểu hiện vừa rồi của mình dọa, nhìn nàng mà có vẻ xem thường, đoán là đang nghĩ, thứ con gái vô giáo dục như này sao lại lừa gạt được Cố Đình Diệp. Minh Lan rất muốn tự giải thích cho mình một phen, kỳ thực bình thường nàng tuyệt đối là thanh niên năm tốt.

“Phu nhân” Mạn Nương cúi đầu, âm thanh bi thương như vang ra từ hang tối, ngân nga trong phòng, “Mạn Nương xuất thân thấp hèn, vốn không có hy vọng gì xa xôi, chỉ có con nhỏ đáng thương, không cha không nơi nương tựa. Mong phu nhân rủ lòng thương, cho mẹ con tôi một con đường sống!” Nói rồi liền quỳ xuống, liên tục rập đầu lạy, lại lôi kéo Xương nhi cũng quỳ xuống.

Nhiều năm bôn ba như vậy, dung mạo của ả ta từ lâu đã không còn chỉnh tề, chỉ còn giữ cái cổ họng tốt.

Minh Lan nhìn bốn phía, cảm giác là khán giả có vẻ hơi ít một chút, phí phạm một màn biểu diễn. Mạn Nương đúng là đi quyến rũ người mù, bản thân mình chẳng thấy cảm động gì, chỉ có bụng lại dần dần thấy từng trận đau nhè nhẹ.

“Năm đó ở Đăng Châu gặp phu nhân, Mạn Nương có mắt không thấy núi Thái sơn, va chạm với phu nhân, mong phu nhân đừng trách!” Ả ta rập đầu càng hăng say, “Ngày đó phu nhân thay cô cả nhà họ Dư ra mặt, vậy mà giờ phu nhân lại về nhà họ Cố…” Ý là ngầm trách Minh Lan hành vi bất ổn, nói lời không thống nhất.

Minh Lan không giận chút nào, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta không thông minh như cô, chuyện hôn nhân đại sự chỉ biết nghe lời bề trên. Bề trên nói gả, ta liền gả đi, làm sao có thể so đo. Cô coi trọng ta rồi.”

Mạn Nương cứng lời, trong chốc lát ngừng khóc lóc.

“Nghe cô nói chuyện, tiếng thật dễ lọt tai.” Minh Lan đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, Mạn Nương không ngờ tới, sủng sốt một chút rồi nhanh chóng nức nở, “Tôi số khổ, từ nhỏ đã phải vất vả kiếm sống.”

“Nghe chất giọng tư thái của cô đều thượng thừa, chỉ tiếc phận làm gái, không thể lên đài hiến nghệ.” Minh Lan không muốn nghe ả ta diễn, chỉ mỉm cười nói, “Nghe nói cô thích nhất là xướng bài ‘Lưu Vân Kiều truyện’? Chính là sau này theo hầu gia, cơm áo không lo rồi vẫn thường xuyên ở nhà xướng khúc này? Hát từng đoạn một, đặc biệt là cái đoạn ‘Giữa đêm tuyết thám hoa đuổi theo giai nhân, Ngọc lưu ly đẫm nước mắt trong đáy lòng, lúc không có người, cô càng hát từng câu từng chữ này nhiều lần.”

Mạn Nương hoàn toàn sửng sốt, lòng bàn tay hơi lạnh, đây là chuyện ả ta giấu trong đáy lòng.

“Chúng ta đều là phận gái, cô nghe ta nói một câu thật lòng.” Minh Lan cười tươi như hoa, có vẻ như chuyện trò thân mật, “Cô có hâm mộ phu nhân Lưu Ly kia không?” Mạn Nương há miệng, không biết nên đáp lời thế nào.

Minh Lan giúp ả ta trả lời, quay về thái phu nhân cười nói, “Tôi lắm mồm rồi, tất nhiên là hâm mộ, nếu không thì sao mà thoát tiện tịch rồi vẫn ngày đêm xướng khúc này, chỉ lo người ta không biết mình vốn là làm nghề gì.”

Sắc mặt Man Nương trắng bệch, cắn chặt môi dưới.

Binh pháp họ Mao có nói, muốn đánh trận chiến của mình, không thể để cho kẻ địch nắm mũi mình dẫn đi. Kẻ địch muốn đánh ở bình nguyên, ngươi phải kéo nó lên miền núi, kẻ địch muốn đánh chính diện, ngươi liền chiến tranh du kích. Vì lẽ đó, Man Nương muốn bày vẻ thân thế đáng thương, Minh Lan liền nói chuyện nghệ thuật, Mạn Nương muốn nói chuyện con trai, nàng liền tránh khỏi đề tài này.

“Cao học sĩ bỏ áo gấm vinh hoa, bỏ lại hy vọng của cha mẹ và ân sư, chịu chúng bạn xa lánh cũng phải cưới phu nhân Lưu Ly, đúng là niềm ao ước của một đám đàn bà con gái bình thường chúng ta.” Minh Lan nhìn Mạn Nương nghiền ngẫm, “Nhìn cô, cũng không giống như mấy người thích an nhàn thư thái, theo hầu gia đi mấy ngàn dặm, có chí lớn. Chẳng lẽ…” Nàng cười cợt, “Chẳng lẽ cô muốn noi theo phu nhân Lưu Ly, muốn hầu gia không nề hà thành kiến trên đời, cưới hỏi cô đàng hoàng?”

“Không!” Dù có là ý nghĩ ngày nhớ đêm mong, Mạn Nương cũng phủ định theo phản xạ, muốn nói ‘tôi đây xuất thân thấp hèn, sao dám có ý niệm này’, chưa nói đã bị Minh Lan ngắt lời, chỉ nghe nàng cười giỡn nói “Cô phải cẩn thận đấy, lời cứ nói đi nói lại, chẳng may bồ tát nghe thấy coi như thật.”

Mạn Nương cắn môi, ả ta không nói ra lời. Thái Phu nhân ngồi một bên nghe mà trố mắt, muốn chen lời nhưng không biết chen từ đâu.

“Việc này cũng không có gì.” Minh Lan nhịn cơn đau dưới bụng, nửa trêu chọc, “Cô có lòng phấn đấu, là việc tốt. Cô không vào phủ hầu, không muốn sống an nhàn, chỉ cần mình Hầu gia. Có thể thấy cô là người có mắt nhìn đấy, biết hầu gia như con ngài, sau này ắt có ngày phá kén hóa bướm mà ra, còn ăn đứt cái kẻ mắt chó đánh giá thấp người khác kia đấy!”

Vừa nói vừa cố tình liếc sang thái phu nhân, chọc người kia tức đến lảo đảo.

Mạn Nương không nói gì nữa, dần thu lại dáng vẻ đáng thương, mắt bình tĩnh nhìn chòng chọc Minh Lan.

“Nhưng dù như vậy, cô vẫn không thể thành phu nhân Lưu Ly thứ hai.” Minh Lan không sợ ánh mắt ả ta, càng tức càng tốt, nói huỵch toẹt, “Cô tính có kỹ thế nào, cũng vẫn không có danh phận, không những không thể vào cửa, con trai cũng không thể nhận tổ quy tông!”

“Cô..!” Man Nương thét lên đầy uất ức.

“Cô có biết là vì sao?” Minh Lan ngắt lời.

Đôi mắt Mạn Nương trợn trừng nhìn Minh Lan, tựa như con thú đang rình mồi, thủ thế chờ thời cơ nhào tới.

“Ta nói cho cô biết.” Minh Lan không cười nữa, vẻ mặt nghiêm trang, “Sai lầm lớn nhất của cô chính là không hiểu rõ, nếu yêu một người nên suy nghĩ vì chàng.”

“Trong lòng hầu gia rất ngưỡng mộ cha, miệng dù nói lời khó nghe vẫn muốn cha con hòa thuận. Nếu phu nhân Lưu Ly là cô, bà ta đã sớm rời hầu gia, tuyệt đối không khiến cha con bọn họ không ngừng tranh chấp nảy sinh hiềm khích vì bản thân mình. Hầu gia muốn kết hôn với một tiểu thư khuê các hiền lành, nếu phu nhân Lưu Ly là cô, bà ta đã sớm quay đầu bước đi, tuyệt không ảnh hưởng đến tiền đồ của hầu gia, chứ không phải như cô, đi tận Đăng Châu quấy rối việc hôn nhân. Hầu gia muốn hai đứa con trai gái bình an, phu nhân Lưu Ly là cô, bà ta nhất định sẽ dạy dỗ tốt con trẻ, cho bọn chúng lớn lên tự lập kiên cường làm người, chứ không phải vứt bỏ con gái còn nhỏ, lại kéo con trai ba, bốn tuổi đi đường xa ngàn dặm. Ta hỏi cô một câu, giờ Xương nhi biết bao nhiêu chữ, đọc bao nhiêu sách?”

Giọng điệu Minh Lan bình thản nhưng từng câu từng chữ lại bén nhọn như kim châm.

Mạn Nương thở hổn hển, nửa cuộc đời ả ta tính toán, tất cả đều như nước lọt qua kẽ tay, có thể nào không hận, cắn chặt răng không nói một lời. Từ nhỏ ả ta đã ngưỡng mộ phu nhân Lưu Ly, lúc nào cũng muốn học theo bà. Ả ta hiểu Minh Lan xuất thân phú quý, nói chuyện cũng thẳng lưng, nhưng mà tình cảnh của phu nhân Lưu Ly khi đó còn gian nan hơn so với mình.

“Từ đầu tới cuối, cô chỉ nghĩ tới bản thân mình. Không cần biết hầu gia có tình nguyện không, con cái ra làm sao, cô chỉ làm theo ý nghĩ của bản thân. Ngữ như cô mà cũng xứng bì với phu nhân Lưu Ly?” Minh Lan lộ vẻ mặt xem thường, “Nếu có bản linh bám dai nhanh nhách như cô, người ta đã sớm cứu giúp vô số người già trẻ nhỏ bần cùng rồi, đứng lên tự lập gia nghiệp một phen!”

Đúng là một người phụ nữ kỳ lạ, chưa tính đủ loại tài năng thì thôi, mỗi lần đọc về phu nhân Lưu Ly, Minh Lan liền cảm thấy mình như đang xem ‘Aladin và cây đèn thần’, cực kỳ nghi ngờ liệu có phải là thần thoại do hậu nhân thêm mắm dặm muối. Kỳ thực sống như phu nhân Lưu Ly, có hay không có Cao đại học sĩ yêu bà chết đi sống lại cũng không quan trọng, nói theo kiểu chính trị, bà ta đã tìm được giá trị cuộc đời của mình, sống cũng rất vui vẻ.

Hai mắt Mạn Nương đỏ quạch, ngón tay dường như cào xước thảm trải sàn, oán hận nhìn trừng trừng Minh Lan.

“Đương nhiên.” Cuối cùng Minh Lan bổ sung, giọng điệu có vẻ ôn hòa hơn, thậm chí còn có tẹo thương hại, “Quan trọng nhất là hầu gia chưa bao giờ yêu cô như Cao đại học sĩ yêu phu nhân Lưu Ly. Cái này thì thôi rồi…”

Câu này dồn ép Mạn Nương, là giọt nước làm tràn ly, trong chớp mắt Mạn Nương dường như không biết mình đang làm gì, chỉ nhào tới giống như bị điên, bị Đan Quất và mấy đứa hầu chặn lại. Bé trai bên cạnh bị dọa sợ, co rúm lại run rẩy. Mạn Nương vẫn lầm bầm nguyền rủa: “Mày là đồ đĩ…”

Minh Lan quay lại nhìn thái phu nhân lạnh lùng nói: “Ngài còn muốn cho ả ta vào cửa sao?” Thái phu nhân đứng quan sát mà vô cùng khiếp sợ, mấp máy môi rồi không nói được gì. Minh Lan lại quay đầu, thấy Mạn Nương thở đều hơn mới nói: “Buông ả ta ra.”

Mạn Nương thẫn thờ ngẩng đầu lên, gương mặt đẫm lệ, lần này Minh Lan tin ả ta không giả bộ.

Minh Lan nhìn bé trai gầy yếu kia, trong lòng chợt khó chịu, chợt hạ giọng: “Nếu cô còn có tâm, cũng nên nghĩ cho đứa trẻ này một chút. Đừng lôi kéo nó đi chịu khổ cùng người lớn, ta nghe nói thân thể thằng bé không tốt. Để tay lên ngực tự hỏi, đàn ông cưới vợ là muốn giúp chồng dạy con, ngay cả một đứa bé mà cô cũng không dạy được, người đàn ông nào sẽ kính trọng ái mộ cô?”

Mạn Nương cúi đầu, thở hổn hển, từng hơi từng hơi giống như thú vật đang gầm gừ.

Trận đau nhức thứ ba tới, Minh Lan thầm cảm giác không ổn, liền run rẩy đứng lên, mặt hiện nét đau đớn. Đan Quất hoảng hốt, luôn mồm hỏi han. Minh Lan thì thầm vào tai chị ta “Đau lần này không ổn, đoán là sắp sinh.”

Đan Quất cố nhịn không hoảng hốt, cao giọng nói: “Người đâu, đưa kiệu mềm lại đây.” Đứa hầu bên cạnh lập tức đáp dạ rồi ra ngoài gọi người. Đan Quất đỡ Minh Lan cẩn thận đi tới. Minh Lan nhẫn nhịn: “Không sao, ta đi được.” Thân thể nàng vốn khỏe mạnh, không yếu đuối đến mức vậy, dù ở thời hiện đại muốn đi đẻ cũng phải ngồi xe tới bệnh viện.

Nhìn bộ dáng Minh Lan, Thái phu nhân hơi nghi ngờ, không biết có phải lại diễn vở hôm qua không hay là thật sự đến lúc sinh, bà ta nhìn về phía Hướng ma ma vẫn chần chờ.

Mạn Nương trên mặt đất cắn răng, đột nhiên nảy sinh ý định tàn nhẫn, nắm tay con trai bên cạnh ôm chầm lấy, nhìn về phía cây cột bện cạnh Minh Lan giống như muốn đập đầu, miệng còn hô lớn: “Không cho hai mẹ con chúng tôi sống, chúng tôi cũng không cần sống nữa!”

Mọi người trong phòng đều sợ, Đan Quất cùng Lục Chi hai người ngăn phía trước Minh Lan, vẫn là Tiểu Đào nhanh trí, nhanh nhẹn giơ chân ra ngáng người đang xông tới, làm Mạn Nương ngã lăn trên mặt đất.

“Người tới giải cái loại mưu mô rắp tâm này đi!” Hướng ma ma giành nói.

Minh Lan nhìn ả ta, bụng nàng lại nổi cơn đau, không còn sức tính toán, chỉ muốn đi trước. Có điều hôm nay về cơ bản là hoàn toàn thắng lợi, khiến bản thân vui vẻ, còn Mạn Nương cùng Xương nhi, nàng không nên xử lý, chờ Cố Đình Diệp đi.



Vừa về tới phòng, Thôi ma ma đã chuẩn bị sẵn sàng, hai bà đỡ cũng đang căng thẳng chờ đợi. Minh Lan dần mơ hồ, giống như đang nằm trên đám mây, chịu đựng từng cơn từng cơn đau đánh tới như làn sóng. Cảm giác trong đầu rất kỳ quái, dường như cũng không đau lắm, chỉ là vô cùng mệt mỏi, eo mỏi nhừ làm nàng muốn khóc. Mẹ nó chứ, làm sao lại có thể đau đến mức này?

Không biết qua mấy canh giờ, mồ hôi đã thấm ướt xiêm y, lông mi cũng ướt nhẹp, sắc trời bên ngoài tối lại, giọng nói bên tai vẫn bừng bừng, là Thôi ma ma dẫn đầu một đám bà hầu giống như đội cổ động, chỉ quanh đi quẩn lại có mấy câu ‘lấy hơi’, ‘chịu đau’, ‘cố gắng lấy hơi đừng nói gì’, ‘dùng sức’, ‘tốt rồi’, giống như máy ghi âm cũ quá cứ lặp đi lặp lại.

Trong phòng bắt đầu thắp đèn, lấp lánh như sao, phối với sao đêm ngập ánh vàng lại càng tôn nhau thành thú. Đau đớn dồn lại đến ngưỡng giới hạn, Minh Lan thầm cảm thấy đến lúc mình sắp chết rồi, đột nhiên bên ngoài la hét ầm ĩ, hả? Không giống đội cổ động viên của mình.

Nàng hé mắt ra, đã thấy ngoài cửa sổ có ánh hồng kì quái.

“Cháy! Cháy!” Mọi người hỗn loạn la hét bên ngoài.

Minh Lan chợt tỉnh táo, nguyền rủa đồ khốn nạn lớn nhỏ xong nàng chỉ muốn hô lên: “Mụ yêu quái kia hóa ra còn ngón này! Tốt nhất là làm mình tức chết, tôi mà không chết thì mời ngay Chúc Dung đến ra uy! Đình Xán, dì Khang, nhà họ Dư, Mạn Nương, hóa ra đều là tung hỏa mù. Người ta cơ bản là sẵn sàng xuống tay rồi! Đáng trách bản thân mình phòng đông phòng tây, so ra vẫn kém một quân cờ.

(*) Chúc Dung là một vị thần thời viễn cổ, cùng với tam hoàng ngũ đế, được tôn là Hỏa thần.

Nàng vốn chỉ là một nhân viên tòa án nho nhỏ, cũng không phải chuyên ngành trạch đấu, những năm gần đây chăm chỉ cần cù học tập, thật thà lại nghiêm túc, còn chưa đủ sao! Ôi, hiện tại chỉ mong hai anh em Đồ Sát Đồ Hổ cùng đội hộ vệ còn dùng được.

Đoán là giận quá nên không biết từ đâu sinh ra một luồng khí lực. Minh Lan cắn chặt răng, dùng sức, đột nhiên trên đệm lót chảy ra một luồng ấm nóng, cảm giác đau điên dại dường như tìm được đường thoát, trong nháy mắt áo ào ập đến, dường như tất cả kỳ tích trên thế gian tập trung lại vào thời khắc này, tuyên bố một sinh mạng mới chào đời.

Bên ngoài ồn ã tiếng chiếng trống, tiếng người đi lại, còn có tiếng kêu ầm ĩ, không đè nén được tiếng hô hoán của bà đỡ.

“___Ra rồi ra rồi, là con trai, là một cậu bé mập mạp!”

Giữa trời ráng đỏ, là do hiện trường hỏa hoạn kia, thằng nhãi con hành hạ nàng hơn nửa năm cuối cùng cũng chịu chui ra.

Ý nghĩ cuối cùng của Minh Lan trước khi mất ý thức chính là… mau nhìn tay chân thằng bé xem, có đúng mười ngón tay mười ngón chân không!



Lời tác giả:

Liên quan tới bà Khang, mỗi người có cách nghĩ riêng, tôi chỉ nói một câu.

Anh xui xẻo, anh đáng thương, chúng tôi cũng thông cảm, nhưng đổ xui xẻo của mình lên đầu kẻ vô tội cũng không tốt lắm.

Liên quan tới Minh Lan, không ít độc giả nghĩ nàng quá vô dụng.

Truyện viết tới giờ này, tính cách Minh Lan cơ bản đã thể hiện hết, các vị cho nàng là loại người gì?

Diêu Y Y xuất thân từ một gia đình tốt, lớn lên trong vòng bảo bọc của cha mẹ, học hành rồi tìm việc, tất cả người bình thường đều như vậy, chưa từng trải qua gian nan, nếm mật nằm gai, đáy lòng vẫn ấm áp mềm mại.

Thêm vào chuyên ngành của nàng là luật pháp, bản năng của nàng sẽ đứng về phía pháp luật chứ không phải bên phạm tội.

Người giống như nàng, khiến nàng vì muốn tự vệ mà chủ động đi làm tổn thương người khác, nàng rất khó xuống tay. _Gióng như chư vị kiến nghị xử lý Đình Xán, Chu thị cùng Hiền nhi, kỳ thực nếu ở trong hoàn cảnh đó tôi tin mội người cũng không xuống tay được, chúng ta đều là người lương thiện, cho nên mới nói, người tốt thường xui xẻo.

Chúa cứu thế từng bị tổn thương đau đớn rồi mới hóa thành thiên sứ báo thù, cho tới giờ, Minh Lan dù gì cũng chưa từng bị đắc tội quá đáng.

Đối với Minh Lan, tự vệ phòng thân và chủ động xuất kích là hai chuyện khác nhau. Không có bằng chứng bên kia muốn làm gì, thái phu nhân dù đầy bụng xấu xa, cũng chỉ là dự đoán có hành vi phạm tội, chưa thật sự hành động. Minh Lan còn có thể làm gì, chấp hành theo pháp luật? Kỹ thuật nàng còn chưa tới.

Nói chung, Minh Lan không muốn nghĩ ngợi quá mức. Nàng chỉ là người phụ nữ bình thường giống chúng ta, sống giữa thời cổ đại nàng cũng rất cực khổ nghiêm túc học tập, sẽ mắc sai lầm, có lúc sẽ chùn tay. Nàng không phải cao thủ trạch đấu trời sinh.