Tối hôm đó.
Người nhà họ Tạ bắt được một kẻ lẻn vào.
Nhìn kẻ bị áp chế trên mặt đất, ta nhíu mày.
Đó là Cố Trường Phong, hắn không cam lòng, ánh mắt đầy phẫn uất nhìn chằm chằm vào ta.
"Không phải thế này, Thẩm Tịch, người ta cưới phải là nàng, là nàng! Tại sao nàng không chịu lấy ta?"
Ta ra hiệu bằng ánh mắt, đám người thả hắn ra.
Cố Trường Phong vừa được tự do liền lao về phía ta.
Nhưng ngay lập tức bị một cú đá đá bay ra, hắn lăn lộn trên mặt đất, đau đớn quằn quại.
"Bây giờ Tạ Tử Từ đã không còn nữa, ta nguyện cưới nàng, ta không chê bai nàng là được, đúng không?
"Ta xin nàng, quay về với ta được không?”
"Thẩm Hinh chỉ giả vờ thôi, nàng ta không yêu ta.”
“Tịch nhi, ta yêu nàng, nàng có biết sau khi nàng mất ở kiếp trước, không người phụ nữ nào bằng nàng không?”
"Con của chúng ta, nàng không nhớ con sao? Nàng không muốn chúng quay về sao?"
Ta lạnh lùng nhìn hắn với gương mặt đầy đau đớn.
"Thứ mà ngươi nhớ nhung là ta từng chăm sóc ngươi từng li từng tí, là ta đã để mặc các người tùy ý chèn ép ta trong Hầu phủ, là trong tám năm ta sinh bảy đứa con khiến ngươi được hãnh diện, là thanh danh của phụ mẫu ta giúp ngươi thăng tiến.”
"Ngươi giả vờ không nạp thiếp cũng chỉ để giữ thể diện cho mình, thậm chí ngay cả Tử Ngôn, ngươi cũng chỉ yêu thương nó vì nó mang lại vinh quang cho ngươi. Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ là một kẻ ích kỷ!"
Nói xong, ta quay người bước đi, ra hiệu cho người của phủ Tướng quân ném hắn ra ngoài.
Lần trước Thái tử mượn ta hai trăm vạn lượng, ta lại đưa thêm sáu trăm vạn lượng, với điều kiện là phải khiến phủ Vĩnh An Hầu và nhà họ Thẩm vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được.
Thái tử ngạc nhiên nhìn ta rất lâu.
"Cô nương làm vậy là vì Tạ Tử Từ sao?"
Ta sững lại một chút.
Hiện giờ phủ Vĩnh An Hầu và nhà họ Thẩm đã suy tàn, chẳng cần Thái tử phải ra tay nữa. Việc ta đồng ý cho nhiều tiền như vậy ắt hẳn còn có chút tư lợi.
Ta hy vọng các chiến sĩ nơi biên cương có thể được ăn no, mặc ấm. Ta nghĩ, có lẽ Tạ Tử Từ cũng mong muốn điều đó.
Thái tử nhìn ta chăm chú một lúc lâu, rồi đồng ý.
Hắn không có lý do để từ chối, chiến sự nơi biên cương đang diễn ra, hiện tại rất thiếu tiền, ta lại đưa quá nhiều.
Phủ Vĩnh An Hầu và nhà họ Thẩm đều sụp đổ.
Bá mẫu c.h.ế.t còn sớm hơn kiếp trước, ngoại thất sinh cho Thẩm bá phụ một đứa con trai, đường huynh bị liên lụy vào vụ án tham nhũng cứu trợ, đường tỷ dù lấy được Cố Trường Phong, nhưng cũng trở thành cặp phu thê căm ghét nhau.
Bá mẫu phát hiện mình sống lại một đời mà chẳng thay đổi được gì, uất quá sinh bệnh mà c.h.ế.t.
Không lâu sau khi bá mẫu qua đời, Thẩm Hinh phát hiện Cố Trường Phong nuôi một tiểu thiếp ở bên ngoài, dáng vẻ rất giống ta.
Nàng làm ầm lên, nhưng Cố Trường Phong chỉ nói:
"Ta và Tịch nhi lẽ ra phải là một cặp đôi hoàn hảo, tất cả đều tại ngươi!”
"Ngươi là một người đàn bà độc ác, tâm địa rắn rết! Chính ngươi đã hủy hoại cuộc sống vinh hoa phú quý mà ta đáng được hưởng!"
Thẩm Hinh phát đ.i.ê.n!
"Ai sẽ trả lại cho ta cuộc sống vinh hoa phú quý của ta đây? A!!!"
Nàng lao tới, dùng kéo đ.â.m vào cổ Cố Trường Phong, m.á.u tuôn xối xả.
Trước khi c.h.ế.t, Cố Trường Phong giật lấy kéo từ tay nàng và đ.â.m thẳng vào tim nàng.
Nghe nói hôm đó dọa ngất không ít nha hoàn trong phủ.
Ba năm sau.
Ta mở một trại trẻ mồ côi ở một thị trấn nhỏ nơi biên giới.
Nơi đây là nhà của những đứa trẻ mồ côi mà ta đã đi khắp nam bắc để nhận nuôi trong những năm gần đây. Phần lớn là con gái, cùng vài cậu bé có khiếm khuyết về cơ thể.
Ta sắp xếp cho người dạy chúng các kỹ năng cơ bản để sinh tồn, dự định khi chúng đến mười lăm tuổi, sẽ cho chúng ra tự lập.
Cùng năm ấy, cuộc chiến với nước địch đã giành được chiến thắng vang dội chưa từng có.
Nghe nói, người cầm quân nơi tiền tuyến là một vị tướng đeo mặt nạ, có diện mạo rất giống với Tạ tiểu Tướng quân năm xưa.
Tối hôm ấy, ta ngồi trên mái nhà ngắm sao suốt đêm.
Cũng uống chút rượu.
Tạ Tử Từ là ngọn pháo hoa rực rỡ nhất trong cuộc đời ta.
Lóa mắt, xa vời mà cũng mong manh hư ảo.
Giấc mộng Nam Kha tan vỡ, ta vẫn chỉ là một góa phụ.
Người khác hỏi ta, phu quân ta là ai?
Ta nói: "Là người ta rất yêu, từ khi chàng mất, chẳng ai có thể so sánh được với chàng."
Họ đều nói ta chung tình, cũng muốn tôn trọng tình cảm ấy, vì vậy ai nấy đều kính trọng, không làm phiền ta.
Như thế rất tốt!
"Hôm nay người đó có đến không?"
"Có, hắn đứng nhìn phu nhân rất lâu, ta đã bảo hắn rằng phu nhân chỉ yêu phu quân của mình, sẽ không yêu ai khác.”
"Hắn dường như rất buồn, nhưng cũng có vẻ như rất vui."
Nghe bọn trẻ bàn tán, ta liếc mắt nhìn về phía ngã tư đường.
Giữa cái nắng gay gắt, chẳng có ai.
Vừa lúc ta định thu hồi ánh mắt, lại thoáng thấy một vạt áo màu lam nhạt nơi góc tường, cơ thể ta bỗng nhiên cứng đờ.
Tầm nhìn dần trở nên nhòe đi, ta khẽ cười, bỏ rơi miếng vải đang cầm, vén váy chạy tới.
Nhưng không có ai.
Có lẽ ta đã nhìn nhầm.