Khi ta đang tìm cách từ chối hôn sự với Thế tử Hầu phủ - Cố Trường Phong, bỗng nhiên bá mẫu của ta xông vào.
"Tịch nhi và Cố Thế tử xung khắc về bát tự, không thể thành hôn!"
Đôi mắt ta sáng lên, chăm chú nhìn bà.
Trần bá mẫu chắn trước mặt ta, quay sang tổ mẫu nói:
"Mẫu thân, hôm qua không phải con đã đến chùa Tướng Quốc sao? Con đã cầu đại sư xem giúp bát tự của Thế tử và Tịch nhi. Đại sư bảo bát tự của hai người không hợp, chắc hẳn phu nhân Hầu phủ cũng đã biết việc này."
"Đồ hỗn xược! Ai cho phép ngươi làm chuyện này!"
Bá mẫu đột ngột quỳ rạp xuống đất:
"Tịch nhi không cha không mẹ, chuyện hôn sự của nó, người làm bá mẫu như con không lo lắng cho nó thì ai lo lắng đây?"
Năm xưa, khi nội loạn xảy ra, phụ mẫu ta vì bảo vệ Hoàng đế và Hoàng hậu thoát thân, lấy thân mình làm mồi nhử, bị loạn quân sát hại.
Hoàng đế và Hoàng hậu cảm kích ân đức, thường xuyên chiếu cố cho gia đình ta.
Ta chỉ là một cô nhi, không người nương tựa, bá phụ và gia đình ông nhân danh muốn chăm sóc cho ta mà dọn vào nhà ta ở cùng.
Bá phụ thở dài nói: "Thật tội nghiệp cho Tịch nhi, giờ theo chúng ta chẳng khác nào làm hạ thấp môn hộ, sau này e rằng hôn nhân cũng khó mà lựa chọn được người xứng tầm."
Hoàng thượng đề bạt chức vụ của bá phụ, thậm chí để đường huynh cùng Thái tử vào cung học tập, khiến Thẩm gia càng thêm danh giá.
Bá mẫu rơi lệ: "Tịch nhi đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ, nghĩ rằng nếu thay đổi môi trường, tình trạng sẽ khá hơn."
Thế là ta phải nhường lại viện của mình cho đường tỷ.
Đường tỷ thở dài: "Tịch nhi quá đau buồn, chẳng còn tâm trí nào mà chăm chút nhan sắc."
Vậy nên, toàn bộ trang sức của ta đều rơi vào tay nàng.
Còn về hôn sự này, tổ mẫu thấy không đành lòng nên đích thân đến cầu hôn cho ta.
Phủ Vĩnh An Hầu vốn dĩ coi thường ta là một cô nhi, nhưng thánh chỉ đã ban xuống, họ không thể làm trái.
Phu nhân Hầu phủ từng triệu kiến ta một lần, ánh mắt dò xét, nhìn chằm chằm ta hồi lâu, cuối cùng mới vừa lòng mà gật đầu.
"Ta thấy ngươi cố ý muốn phá hỏng hôn sự này, thật đúng là không biết điều!"
Tổ mẫu tức giận, chống gậy định đánh bá mẫu.
Bá mẫu nhanh nhẹn né qua sau lưng ta, đẩy ta ra phía trước để che chắn.
Tổ mẫu không kìm được nước mắt tuôn trào.
Ta xót xa thốt lên:
"Vì con không có phúc phận, chi bằng cứ để mọi chuyện kết thúc ở đây."
Tổ mẫu tức giận đến mức đập mạnh vào chân:
"Thánh chỉ đã hạ, làm sao dám kháng chỉ?
"Chỉ thương cho Tịch nhi của ta, nếu gả qua bên đó mà chịu ủy khuất, biết phải làm sao?"
Bá mẫu đảo mắt suy tính, rồi nói:
"Dù sao thánh chỉ cũng không nêu rõ ai trong nhà họ Thẩm phải gả qua, chẳng bằng để Hinh nhi thay thế gả đi là được."
Ta suýt nữa cười lớn.
Đường tỷ Thẩm Hinh sắp thành thân với tiểu Tướng quân Tạ Tử Từ.