Hai người ôm nhau một lúc trên xô pha, Hướng Sơ khóc lâu quá mắt sưng húp cả lên, hơn nữa vừa làm xong thân thể rã rời, lúc này bèn lười biếng rúc trong lòng Tạ Thời Quân mơ màng buồn ngủ, tiện thể tiêu hoá lượng tin tức khổng lồ vừa nhận được vào đêm nay.
Tạ Thời Quân khẽ cào chóp mũi cậu: “Bây giờ anh bật đèn được chưa? Anh bế em đi tắm nhé?”
“Đừng!” Bị Tạ Thời Quân bế bổng đi đến cạnh tường, Hướng Sơ mở bừng mắt la lên, đoạn giọng lại dần nhỏ đi, “Bây giờ chắc là em… xấu lắm.”
“Nói linh tinh, Tiểu Sơ luôn luôn đẹp nhất.”
Lúc xung quanh bỗng chốc sáng lên, Hướng Sơ giơ tay che mặt lại. Cậu nghe Tạ Thời Quân khẽ cười, tiếp sau đó một nụ hôn sà nơi ngón tay khiến cậu không khỏi buông tay ra nheo mắt nhìn Tạ Thời Quân.
Cậu bỗng dưng thắc mắc: Hiện giờ người này đã là bạn trai của mình rồi, chắc cũng được tính là bạn trai rồi nhỉ?
Căn phòng trọ này chỉ có chừng bốn mươi mét vuông, phòng tắm cực kì nhỏ hẹp, bóng đèn tròn trụi lủi treo lơ lửng trên đầu chốc chốc lại nhấp nháy, gạch men trắng trên tường qua nhiều năm cũng không khỏi xỉn vàng.
Tạ Thời Quân để Hướng Sơ dựa lên người mình, xử lí tinh dịch trong cơ thể cho cậu: “Khi nãy… là tại anh quá nóng nảy, sau này sẽ không như thế nữa.”
“Dạ?” Hướng Sơ ngẫm một lát mới hiểu Tạ Thời Quân đang chỉ về việc bắn vào trong. Cậu tức thì đỏ mặt, cúi đầu liếm xương quai xanh của Tạ Thời Quân: “Tại sao lại không? Em, em thích lắm.”
Cậu âm thầm duỗi tay xuống nắm lấy dương v*t đã hơi mềm của Tạ Thời Quân, lí nhí nói: “Thích anh bắn vào trong.”
“… Em đừng dụ anh.”
Tạ Thời Quân vỗ nhẹ mông Hướng Sơ như cảnh cáo, sau đó cầm tay cậu để dưới vòi hoa sen cẩn thận chà rửa nước sơn đỏ rượu bám trên móng tay. Hướng Sơ bỗng dưng hơi sợ, bởi lẽ thứ đam mê này đặt ở một người đàn ông thật sự chẳng dám trông mong sẽ được tán đồng. Cậu rụt tay lại, cuộn tròn ngón tay, ấp úng bảo: “Cái này không rửa được đâu, phải dùng nước rửa móng mới được.”
Tạ Thời Quân điềm nhiên đáp ừ, đoạn nói: “Màu này đẹp lắm, làm anh nhớ tới quả táo anh tặng em hồi Giáng sinh năm ngoái.”
“Anh… thầy, có thấy kì lạ không?”
Lúc căng thẳng là cậu lại sẽ gọi “anh” với “thầy” loạn xì ngầu cả lên. Cậu sực nhớ đêm nay mình vẫn luôn gọi thẳng họ tên của Tạ Thời Quân và rồ dại trút xả cảm xúc vào anh, không khỏi lấy làm xấu hổ.
Tạ Thời Quân thơm lên mu bàn tay cậu: “Không kì lạ. Hồi trước anh cũng từng tô mà, còn đủ màu đủ sắc nữa, em quên rồi ư?”
Hướng Sơ nhìn anh cười: “Đó sao có thể xem là sơn móng tay chứ, chỉ là An An tô bút màu nước thôi mà.”
Cảm xúc lo lắng thoắt chốc biến tan, Hướng Sơ ôm lấy bả vai Tạ Thời Quân, cả hai trần trụi, trước ngực ướt đẫm kề sát bên nhau. Cậu rất thích khoảnh khắc thân mật này đây, hơi nước mờ mịt trong phòng tắm kéo chậm tốc độ thời gian, không gian nhỏ bé chỉ chứa đủ hai người, dường như cậu và Tạ Thời Quân còn có thể ôm nhau thật lâu.
“Ban nãy có phải anh gọi em là bảo bối không?”
“Phì…” Tạ Thời Quân không khỏi bật cười, vỗ lên xương bướm cậu, vờ giận nói: “Bé hư, hoá ra vẫn nhớ rõ nhỉ, thế sao lúc đó không chịu nghe tôi giải thích, hửm?”
Hướng Sơ nằm nhoài lên vai Tạ Thời Quân, nghiêng đầu ngó thấy lỗ khuyên trên tai anh bỗng dưng lại nổi cơn ghen: “Có phải anh cũng từng gọi Nhiễm Thu Ý là bảo bối không? Anh thật sự đã buông bỏ cậu ấy rồi ư? Anh có còn thấy áy náy không? Với cả, anh có từng so sánh em với cậu ấy không? Cậu ấy xuất sắc như vậy, em chắc sẽ không sánh bằng cậu ấy đâu…”
Một tràng câu hỏi ập đến tới tấp, Tạ Thời Quân kiên nhẫn trả lời từng câu một.
“Đúng là anh cũng từng gọi em ấy là bảo bối, nhưng đó đã là chuyện ở quá khứ, anh cũng sắp quên hết rồi.”
“Còn về áy náy, hồi mấy năm đầu thì có, nhưng bây giờ thì đã không cần thiết nữa. Hai năm trước em ấy kết hôn rồi, cuộc sống rất hạnh phúc, người ấy là đàn anh của em ấy, hợp với em ấy hơn anh. Hôn lễ anh cũng tham dự, còn mừng không ít tiền, cả anh và em ấy đều thừa nhận rằng năm ấy chia tay cũng không hẳn là hoàn toàn xấu.”
“Và cuối cùng, tại sao em lại nghĩ mình không sánh bằng em ấy?”
“Con người là động vật tình cảm, cán cân trong lòng chưa bao giờ là cân bằng cả, và cũng không cần phải cân bằng, chính vì thế nên việc so sánh là vô ý nghĩa.” Tạ Thời Quân chỉ vào trái tim mình, “Trong lòng anh, em không cần phải so sánh với bất kì ai khác.”
Hướng Sơ mấp máy đôi môi, hồi lâu chẳng nói nên lời.
Cảm giác an toàn thiếu vắng lâu ngày và vị trí bỏ trống vô thời hạn kề bên khi dạo bước trong thành phố đã được tình yêu của Tạ Thời Quân khoả lấp. Như thể cõi lòng đột nhiên căng tràn tự tin và gan góc, háo hức muốn thử ngay, Hướng Sơ bèn nói: “Vậy sau này anh đừng gọi em là bảo bối. Thứ anh đã cho người khác thì đừng cho em nữa, em không cần.”
“Thế anh đổi kiểu khác.” Tạ Thời Quân nhấc cằm cậu lên thơm nhẹ giây lát, “Sau này anh gọi em là Trân Trân, được không nào?”
Hướng Sơ dính bọt đầy trên đầu, nhíu mày: “Không được, tên gì mà nghe kì kì thế nào ấy…”
“Em có biết trong “Cậu bé bọt biển tinh nghịch”, ông chủ Cua có một cô con gái tên Trân Trân là một con cá nhà táng không?”
Tạ Thời Quân lấy vòi hoa sen rửa sạch bọt trên người Hướng Sơ. Ánh đèn lờ mờ phủ lên làn da trắng muốt của cậu lớp màn lọc ám muội, sữa tắm hương trà thanh mát lại xen lẫn đôi chút cám dỗ khiến Tạ Thời Quân có phần nhộn nhạo, khó lòng tập trung kể chuyện, ngón tay không cầm được chờn vờn quanh eo mông Hướng Sơ.
“Thời trẻ ông chủ Cua từng đi lính, chiến hữu cá voi của ông trước khi hi sinh đã cậy nhờ ông chăm sóc cho vợ và con gái mình. Ông chủ Cua nhận lời, nhưng lúc ông chạy đến nhà chiến hữu mới hay tin mẹ của Trân Trân đã bị tàu săn cá voi bắt giết, Trân Trân nằm trong lòng mẹ khóc rất thảm thiết.”
“Vậy nên ông chủ Cua nhận nuôi Trân Trân.”
Kể đến đây, Tạ Thời Quân bèn tắt nước, lấy khăn tắm trên kệ ra phủ lên người cả hai.
Nhất thời, trong phòng tắm chỉ còn lại giọng nói của Tạ Thời Quân hoà quyện với hơi nước chảy vào tai Hướng Sơ.
“Ông chủ Cua tiếc tiền như mạng nhưng lại chỉ hào phóng với mỗi mình Trân Trân, thiếu điều cưng chiều nó lên tận trời.” Anh thoáng khựng lời, cúi đầu thơm lên chóp mũi ửng hồng của Hướng Sơ, “Trân Trân là bảo bối độc nhất vô nhị của ông chủ Cua.”
Mặt Hướng Sơ nóng bừng lên, mắt ngó lung tung hòng che giấu sự hoảng loạn dâng trào nơi trái tim.
“Vậy à, em xem nhiều tập Cậu bé bọt biển vậy rồi mà cũng không biết ông chủ Cua còn có câu chuyện này nữa đấy.”
“Thật ra tên Trân Trân này cũng khá hay… ưm…”
Tạ Thời Quân hiếm được lần ngang ngược, tuy nhiên trong động tác lại vẫn ẩn chứa chất dịu dàng quen thuộc. Anh quấn lấy đầu lưỡi Hướng Sơ liếm mút, đoạn đôi môi thoáng tách ra, chóp mũi cụng vào nhau cọ xát giây lát rồi lại tiếp tục hôn.
Đây chẳng phải lần đầu Hướng Sơ hôn môi với Tạ Thời Quân, cũng chẳng phải nụ hôn đầu tiên trong đời cậu, song cậu lại cảm thấy nó y hệt nụ hôn đầu vậy – ngọt ngào, hồi hộp, lúng túng. Kì lạ thay, cậu hẳn phải nhớ kĩ nụ hôn đầu chân chính xảy ra vào thời gian nào địa điểm nào, người ấy đã kề sát cậu và chiếm hữu trái tim cậu như thế nào mới phải, thế mà giờ đây chúng đều đã hoá phôi pha trong kí ức của cậu.
Quá khứ tan nát sụp đổ, hạt giống hi vọng nhú mầm trên mảnh đất cằn cỗi. Tạ Thời Quân vượt dòng thời gian tìm đến thiếu niên mười bảy tuổi chỉ biết khép mình cô lập ấy, dắt cậu đi về phía ánh sáng.
Ngôi sao chẳng chờ đợi cậu, cơ mà sau đó trời đã sáng rồi.
–
Căn phòng trọ này hoàn toàn chẳng có hơi thở của nhà, phòng ngủ bị khoá, tủ quần áo trong góc phòng khách là loại lắp ráp, tủ lạnh trống không, nhìn kiểu gì cũng chỉ giống một điểm dừng chân tạm thời. Hướng Sơ không muốn ở lại đây một mình, mà Tạ Thời Quân cũng không cho phép cậu tiếp tục ngủ xô pha.
Ngồi trên xe taxi về nhà Tạ Thời Quân, Hướng Sơ mới sực nhớ lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Tin nhắn trong nhóm chat đồng nghiệp đã lên đến 99+, trong đó là hàng tá ảnh và video về Nguyễn Du và bạn trai cậu ta. Hướng Sơ mở một video ra xem, trong màn ảnh rung lắc mờ căm, có một chàng trai rất cao mặc đồng phục học sinh cấp Ba khiêng Nguyễn Du lên vai sải bước ra khỏi quán kara trong tiếng hú hét của các đồng nghiệp.
Hướng Sơ trợn tròn mắt, nói với vẻ khó tin: “Ủa gì, bạn trai của Nguyễn Du là học sinh cấp Ba á?”
“Ừ, mới đầu anh cũng bất ngờ lắm.” Tạ Thời Quân ghé sát lại thì thầm vào tai cậu, “Sao, chẳng lẽ em cũng thích trai trẻ à?”
Hướng Sơ lắc đầu, thoáng ngó tài xế ngồi đằng trước, thỏ thẻ đáp: “Trai trẻ thì có gì hay, nhàm chán, trẻ trâu, ồn ào, chả phải gu em. Em… chỉ mê kiểu như thầy Tạ thôi.”
“À phải rồi, em chợt nhớ một chuyện. Kẹo bạc hà mấy bữa trước em tặng cho anh có phải anh đem cho Nguyễn Du ăn không?”
Tạ Thời Quân nghe thế liền giơ hai tay đầu hàng: “Oan cho anh quá. Em cho anh tổng cộng bốn cây, trừ một viên bị Tạ Di An lén bóc ra ăn thì còn lại vẫn đang được anh cất trong ngăn tủ, không tin em đến nhà anh mà kiểm tra.”
Hướng Sơ mím môi cười thầm, tay lần theo ghế xe chầm chậm nhích về phía Tạ Thời Quân cho đến khi được đôi tay ấm áp chắc chắn nắm lấy.
Bắc Kinh tháng tư chẳng hề ôn hoà, lúc nào cũng có gió cát mù mịt đi cùng cơn dông nổi lên đột ngột. Hướng Sơ nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ xe, cuối cùng đã không còn cảm thấy những biển quảng cáo toả ánh đỏ và trạm tàu điện ngầm trong bóng đêm hệt những đôi mắt khóc đỏ hoe ánh lên khuôn mặt ê chề của cậu và những cái mồm máu đỏ lòm sẽ nuốt chửng cậu bất cứ lúc nào nữa.
Cậu đã tìm được chốn về chân chính tại thành phố này, đó chẳng phải một toà tháp ngà khép kín mà là một tổ ấm êm đềm.
Ở chốn ấy, cậu sẽ trở nên tốt hơn và xứng đáng hơn.
Vì lẽ đó cậu tin rằng trong thành phố này đâu đâu cũng ẩn chứa bí mật, ví như hàng quán vỉa hè, dòng người biển xe, mặt cắt công trình,… Mà những bí mật ấy đều là sự dịu dàng mà Tạ Thời Quân trao.
Đài radio trong xe phát bản nhạc xa xưa ba mươi năm trước, tài xế tán gẫu dăm câu vụn vặt đời thường với họ bằng giọng Bắc Kinh đặc sệt. Họ trộm nắm tay dưới sự che khuất của bóng tối, quấn quýt thành bể tình trong lòng bàn tay.
Bất giác chiếc taxi đã chạy đến cổng chung cư. Sau khi xuống xe Hướng Sơ toan đi vào chung cư thì bị Tạ Thời Quân ôm vai rẽ sang một hướng khác.
Tạ Thời Quân mỉm cười bí ẩn: “Anh dẫn em đến chỗ này.”
Gần một giờ sáng trên đường cái không một bóng người, ngoại trừ cửa hàng tiện lợi thì tất cả hàng quán đều đã đóng cửa. Hướng Sơ chẳng đoán được Tạ Thời Quân muốn dẫn cậu đi đâu, chỉ biết đi theo anh rẽ trái quẹo phải, cuối cùng đến một trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại cũng đã đóng cửa từ lâu, chỉ có mấy phòng kính trong suốt đằng trước vẫn còn sáng đèn, là bốt karaoke tự phục vụ hoạt động 24 giờ.
Tạ Thời Quân đẩy cửa kính ra dắt Hướng Sơ vào, ngồi lên ghế chân cao: “Tối nay lúc anh hát thấy em không vui, vậy nên anh hát bù một bài cho em.”
Hướng Sơ hào hứng mang tai nghe vào: “Được, anh hát bài gì? Lại “Cát khóc” nữa à?”
“Em nhắm mắt lại đi.”
Hướng Sơ nghĩ bụng sao còn bày trò úp mở nữa, đừng nói là anh muốn hát tình ca cũ rích tan nát lòng mề gì đó nha. Cậu bèn đáp ò, ngoan ngoãn nhắm mắt chờ đợi. Tạ Thời Quân nắn nhẹ lòng bàn tay cậu, quét mã trả tiền rồi nhập tên bài hát vào ô tìm kiếm của hệ thống.
Khoảnh khắc nhạc dạo đầu vang lên, Hướng Sơ tức thì mở choàng mắt.
Là “Thất lí hương”.
Nhưng sao lại thế được? Hơn hai tháng trước trên cầu đi bộ, Tạ Thời Quân hát cho cậu nghe, cậu hỏi Tạ Thời Quân biết hát “Thất lí hương” không, lúc ấy rõ ràng anh đã đáp không biết.
Tạ Thời Quân mỉm cười nói vào micro: “Vừa tập không lâu nên hát không hay cho lắm, mong Trân Trân của anh không chê.”
“Chim sẻ ngoài cửa sổ đang hót líu lo trên cột điện, em nói rằng câu nói ấy rất có hơi thở của mùa hè…”
Khoảnh khắc câu hát đầu tiên tuôn ra theo đường dây điện, Hướng Sơ áp tai nghe sát vào tai hết mức có thể, lắng nghe bài hát cậu đã thuộc nằm lòng này. Xung quanh tối tăm mịt mùng, chỉ mỗi bốt karaoke này còn sáng đèn, tựa một chiếc thuyền con chở cậu lênh đênh ngoài biển khơi vững vàng né qua sóng gió, và rồi yên lòng trong giọng hát của Tạ Thời Quân.
Trong bài hát chứa hai câu chuyện, một câu chuyện cũ và một câu chuyện mới.
Hồi năm nhất, Hứa Hoài Tinh muốn tỏ tình với cậu qua lời ca của “Thất lí hương”, thế là bèn đi tham gia thử giọng cho Nhạc hội chào năm mới. Tiếc là hắn còn chưa kịp hát đến câu “Mang tình yêu vĩnh hằng dành cho em viết vào cái kết của bài thơ này” đã bị giám khảo dưới sân khấu hô dừng.
Hướng Sơ bất chợt nghĩ rằng, có lẽ đây chính là số phận.
Số phận đã sắp đặt Tạ Thời Quân sẽ là người hát hoàn chỉnh bài hát này cho cậu, nó để mỗi người họ lang thang riêng biệt và rồi cuối cùng cũng thuộc về nhau.
Bài hát này dài 4 phút 59 giây, một thoáng ngẩn ngơ Hướng Sơ ngỡ rằng mình đã được đưa đến một ngày hè nào đó trong tương lai. Cảnh tượng bốn bề khoác lên lớp màn hạt đặc trưng của phim nhựa, cậu và Tạ Thời Quân nắm tay tản bộ trên bờ biển ở quê, vỏ sò được xếp thành lời tỏ tình ngọt ngào. Cả hai xách giày để mặc bọt sóng vỗ lên mu bàn chân, hai hàng dấu chân in hằn sau lưng.
Tạ Thời Quân nhìn sâu vào mắt Hướng Sơ, từ khúc dạo đầu đến câu hát cuối cùng.
Anh cười và hát: “Mang tình yêu vĩnh hằng dành cho em viết vào cái kết của bài thơ này, em là người duy nhất mà anh muốn thấu hiểu.”