Chung Ý không hề hay biết gì về chuyện nhóm học sinh hâm mộ ghen ghét cả, nguyên liệu ở quầy hàng vừa bán xong, hắn với Chung Kiến Quốc liền dọn quán để về nhà.
Mấy người Kinh Quốc Vĩ thì đứng chờ ở ngoài phố đi bộ, ba người vừa đứng ở đường lớn vừa ăn đá bào.
Trần Thước đang khuyên lão tổng của hắn: "Tổng giám đốc Kinh, tuy rằng là chúng tá không thể chiêu mộ được ông chủ Chung đến nhà ăn của công ty chúng ta, nhưng mà chúng ta chiêu mộ đồ đệ của cậu ấy cũng được đó, dù cho là chỉ làm đá bào bán vào mùa hè thôi cũng được nữa."
Không hổ là ông chủ Chung, đồ đệ mà cậu ấy thu nhận cũng lợi hại như vậy, một ly đá bào thôi cũng làm cho người ta ăn tới nỗi nước mắt lưng tròng.
Nếu nhà ăn của công ty có bán món đá bào ăn ngon như vậy, hắn có thể ngiyeen cả ngày chỉ ăn mỗi đá bào, một lần ăn 3 ly, 4 ly cũng đều được hết.
Kinh Quốc Vĩ có chút động lòng: "Nếu không thì cậu đi vào hỏi người ta một chút thử xem sao?"
Tiền Cẩm Minh liền ngăn cản hai người không cần làm chuyện vô nghĩa: "Tiền lương mà ông trả cho người ta có thể nhiều hơn so với việc ở chỗ này làm ăn buôn bán cùng với ông chủ Chung hay không?"
"Lúc chiều tôi có nhìn một lát, chủ quán từ đầu tới cuối cũng chưa từng dừng lại 1 giây nào hết, bận đến nỗi không uống được một miếng nước nào luôn. Nội mỗi tiền lời của việc bán đá bào thôi, một ly lời ít nhất là 2 phần 3, một phần đá bào là 8 tệ, hai người tự mình tính tính một chút thử xem, một tháng người ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền."
"Càng đừng nói là chủ quán không chỉ bán mỗi món đá bào nữa, người ta còn bán thêm chân gà, một tháng ít nhiều gì người ta cũng kiếm được vài vạn đó."
"Nếu trong nhà có nhiều người phụ, một người chuyên môn bán chân gà, hai người đi bán đá bào, không tới 3 năm, người ta liền đã đủ tiền mua một cái phòng xếp ở thành phố H này rồi."
Lợi nhuận này, liền Tiền Cẩm Minh nhìn thấy cũng động lòng, nếu như hắn không phải là một cái sát thủ phòng bếp, thì hắn đã đi tìm ông chủ Chung để bái sư hock nghệ rồi.
Đừng nói chi hắn, người vừa định đem người dụ đến công ty là Trần Thước cũng đều muốn đổi nghề khác.
Kinh Quốc Vĩ nghe ra được một chút ý ngoài lời nói của Tiền Cẩm Minh, vì vậy liền hỏi hắn: "Ông đây là có vẻ rất xem trọng công ty của ông chủ Chung?"
Tiền Cẩm Minh mỉm cười một cái: "Không, tôi đây là xem trọng cậu ấy, cậu ấy có một tay trù nghệ như vậy ở trong người, thì dù có như thế nào cũng đều có thể phát tài được hết."
"Lão Tiền, tôi mời ông đến công ty của tôi nhưng mà ông đều không có động lòng, bây giờ ông liền nhìn trúng một cái công ty mới còn chưa đặt tên?" Kinh Quốc Vĩ trêu ghẹo hắn.
"Tổng giám đốc Kinh nói như vậy là không đúng rồi, công ty của tôi đã đặt tên xomg rồi." Chung Ý cùng với Chung Kiến Quốc vừa mới lái xe ra tới đã nghe được những lời mà Kinh Quốc Vĩ nói, vì vậy Chung Ý liền vội vàng đính chính cho mình.
Chung Ý ngồi ổn định trên xe ba bánh: "Gọi là Công ty hữu hạn Thực phẩm Chung Ký thành phố H, là cái tên mà tôi đã lựa chọn kỹ càng đó."
Ba người Kinh Quốc Vĩ: "……"
Tiền Cẩm Minh tiếp lời thay cho Chung Ý: "Quả thật là rất dễ nhớ, vừa nghe liền biết được ông chủ là họ Chung."
Còn không phải sao, lúc Chung Ý đặt tên này cũng là nghĩ như vậy.
Hắn vươn tay muốn bắt tay với Tiền Cẩm Minh: "Tiền ca, anh hùng đều có chí hướng như nhau, ngài nghe tên xòn có phải cành xem trọng công ty của tôi hơn có phải không?"
Tiền Cẩm Minh đương nhiên là không thể phản bác, chỉ có thể nói là đúng rồi.
Tiếc là xe ba bánh không thể chở thêm người nữa, nếu không Chung Ý còn muốn lôi kéo Tiền Cẩm Minh để bàn chuyện tiền lương và đãi ngộ, cùng với chuyện quy hoạch công ty trong tương lai, cũng làm cho Tiền Cẩm Minh càng thêm động tâm hơn nữa.
Đoàn người rất mau liền đã trở về tới Chung gia, ông bà ngoại biệt được tối nay Chung Ý muốn tiếp khách, còn phải làm thịt thỏ hầm, cho nên đã sớm đem con thỏ xử lý xong xuôi, nguyên liệu nấu ăn cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Mua một con gà tơ từ chợ bán thức ăn để làm gà hấp hành; hái cà chua từ trong vườn nhà để hầm một nồi nạm thịt bò; lại nấu thêm một nồi đồ chay; một phần cà tím thịt băm, một dĩa mộc nhĩ xào thịt, một phần rau trộn tàu hủ ky; một nồi canh nấm thịt viên, còn cơm là cơm gạp nếp bí đỏ.
Nhiều đồ ăn như vậy, đã đủ ăn rồi.
Tất cả nguyên liệu đều đã cắt xong hết rồi, chỉ là hầm nấu cần thêm một chút thời gian. Trên bếp gas ở trong nhà đặt hai cái nồi, một hầm một nấu, còn cái chảo sắt lớn ở bên ngoài để làm thịt thỏ hầm cay.
Chung Ý đồng thời chạy tới lui ở hai nơi, còn có thể tiếp chuyện với nhóm người Kinh Quốc Vĩ, dù cho ai nhìn thấy cũng đều phải khen một câu 'quả thật là có năng lực'.
Đây đều là do hắn luyện mà ra, lúc mà hắn còn ở hoàng cung chuẩn bị tiệc tối còn bận hơn so với lúc này nữa. Tuy rằng là có rất nhiều người phụ giúp việc bếp núc, có người làm trợ thủ cho hắn, nhưng hắn chính là người chưởng muỗng, cho nên tất cả đồ ăn hầu như đều là do hắn nấu.
Vội vàng hết hai tiếng, một bàn đồ ăn đã nằm chỉnh tề ở trên bàn.
Nhìn một bàn tràm đầy đồ ăn nóng hôi hổi, ba người vừa rồi còn khen đá bào ngon thì lúc này đã hối hận muốn chết. Nếu không ăn một ly đá bào kia, thì bây giờ bọn họ có thể ăn nhiều hơn mấy đũa đồ ăn ở trên bàn rồi. Mỗi phần đồ ăn ăn nhiều thêm mấy đũa, vừa vặn có thể đựng đầy một hộp đựng đá bào rồi.
Hối hận, chính là hối hận.
"Mọi người cứ động đũa đi, đồ ăn nhiều cơm cũng đủ, cứ ăn thoải mái."
Không ai khách khí làm gì, đồ ăn ngon ở trước mặt, nếu như còn khách khí thì chính là có lỗi với bản thân.
Món đầu tiên mà Kinh Quốc Vĩ duỗi đũa tới đó chính là món nạm thịt bò hầm cà chua, kỳ thật cà chua đã nấu nát nhừ, hòa với nước hầm thành một thể, trở thành nước hầm đậm đà vị cà chua, màu sắc nhìn tươi sáng đựp mắt vô cùng.
Nạm thịt bò thật ra còn được cắt miếng đều đều với nhau, bởi vì không có thời gian, cho nên Chung Ý dùng nồi áp suất để hầm. Trên miếng nạm thịt bò còn mang theo một chút mỡ, ăn vào mềm tan nhưng không bị ngán. Còn thấm đều nước cà chua, hương vị chua ngọt mặn thơm, vị chua ngọt là do hương vị nguyên bản của cà chua, nước hầm mùi thơm đậm đà, có thể nói là tuyệt phẩm.
Kinh Quốc Vĩ sau khi đã ăn xong một miếng nạm thịt bò liềm lập tức múc một chút nước canh để nếm thử. Canh có chút nóng, nóng đến độ khiến cho đầu lưỡi hơi đau, lại chậm rãi trượt vào yết hầu, như là có một dòng nước ấm chảy vào trong bụng, làm cho người ăn trong nháy mắt liền nóng tới độ ra mồ hôi.
Nếu như là ăn món này ở trong mùa đông, vậy thì nhất định sẽ làm cho người ăn toàn thân đều lộ ra một cảm giác thỏa mãn.
Mùa hè cũng không kém cạnh, hương vị của nước cà chua này nào có yêu cầu phân chia mùa gì, bất luận là ăn vào thời điểm nào cũng đều làm cho người ta dư vị vô cùng.
Kinh Quốc Vĩ còn dùng nước hầm cà chua chan với cơm gạp nếp, lại là một cái kết hợp tuyệt diệu khác nữa, không chỉ làm hắn ăn không dừng được, mà thậm chí còn làm cho hắn luyến tiếc từ bỏ món nạm cà chua hầm thịt bò này để đi ăn thử món khác.
Còn Tiền Cẩm Minh thì gắp món thịt gà hấp hành đầu tiên, món này là dùng hành với rượu cao lương nấu ra tới.
Gà tơ đã làm sạch sau đó đặt vào nồi đã phủ kín gừng cắt lát cùng với đầu hành, sau đó đổ rượu cao lương lên gà, dùng lửa lớn nấu tới khi sôi lên thì chuyển sang lửa liu riu để nấu từ từ.
Chung Ý là dùng lò than để nấu, nấu gần một tiếng mới xong.
Sau khi gà đã nấu xong liền dùng tay xé thành từng miếng vừa ăn, có thể chấm với với nước chấm hoặc là cứ trực tiếp ăn luôn như vậy cũng được.
Thịt gà còn nóng, mùi hương của hành cũng rất nồng, đưa miếng thịt gà vào miệng căn một cái liền cảm nhận được mùi vị của hành đầu tiên. Sau khi nhai vài cái, là có thể cảm nhận được mùi vị của rượu cao lương, không quá nồng, thậm chí còn có thể nói là có chút thơm mùi cao lương. Bản thân của thịt gà vốn đã tươi mới, lúc nấu là hấp nguyên con gà, cho nên khi nấu xong toàn bộ phần da của con gà không có hao tổn chút nào, nước sốt toàn bộ đều được giữ lại ở bên trong thịt gà.
Mùi vị nguyên bản của món gà hấp hành này cũng không quá nồng, ăn vào chỉ có một chữ 'ngon'.
Nếu như chấm nước chấm lại đổi thành một loại hương vị khác, có chút cay, hương vị cũng mặn hơn một chút, ăn vào vô cùng khai vị.
Tiền Cẩm Minh càng là thích nguyên vị hơn, gắp thịt cho vào miệng tinh tế nhấm nháp, ăn vô cùng say mê.
Mà Trần Thước, vị này chính là đúng chuẩn người ăn cơm, món ăn nào hắn cũng đều vô cùng thích. Hắn không rảnh để nói chuyện, mỗi lần ăn một món khác nhau mà Chung Ý nấu hắn đều giơ ngón taycais lên, đơn giản trực tiếp mà biểu đạt chính mình.
Tuy món cà tím thịt băm cùng với mộc nhĩ xào thịt đều là mấy món cơm nhà, nhưng hương vị cubgx không thua kém mấy món kia chút nào.
Cà tím mềm tan, mùi thịt nồng đượm.còn mộc nhĩ xào thịt thì mộc nhĩ rất giòn, thịt heo không quá dai cũng không quá mềm, có chút vị cay nhưng không quá nặng, một miếng đồ ăn một miếng cơm, thật sự làm cho người ta có cảm giác dù có ăn thế nào cũng không đủ.
Ông ngoại thích dùng cà tím thịt băm để trộn với cơm, còn Chung Kiến Quốc thì liên tục hết đũa này đến đũa khác mà gắp món mộc nhĩ xào thịt.
Đêm nay bà ngoại tương đối thiên vị món nạm thịt bò hầm cà chua, cũng giống như là Kinh Quốc Vĩ vậy, bà vô cùng thích dùng nước hầm cà chua để chan cơm.
Còn Chung Ý thì thích nồi đồ chay với rau trộn tàu hủ ky hơn, tàu hủ ky cùng với dưa leo đã được đập hơi nát một chút, rải lên trên một chút đậu phông rang. Vào mùa hè này mà ăn được một dũa dưa leo trộn như vậy, quả thật là vừa thanh mát lại còn ngon miệng.
Trong nồi đồ chay xào có súp lơ, măng tây, khoai tây, củ sen kết hợp với một ít rau bổi lấy hành tây làm chủ đạo.
Đem rau củ bên trong đem đi xào cho ráo nước, ăn vào càng gia tăng thêm hương vị của món ăn, rất thích hợp để làm mồi nhắm rượu.
Nhưng Chung Ý cũng không có uống rượu, hắn ăn kèm với canh của hắn nấu, hôm nay nấu một nồi canh khá là đơn giản, nguyên liệu chính chỉ có nấm hải sản và thịt viên nấu lên cùng với nhau, thịt viên cũng là hắn đi mua của người ta.
Chỉ là hương vị cũng không tệ, chỉ là thịt dùng để làm thịt viên cũng tạm được thôi, nếu có thể thay đổi một loại yhịt khác để làm thịt viên thì món canh liền rất hoàn mỹ.
Chung Ý làm phân lượng nhiều, cũng không ít loại đồ ăn, nhưng cuối cùng cũng không còn dư lại cái gì hết.
Ba người Kinh Quốc Vĩ dù đã ăn no nhưng vẫn không chịu buông đũa, bọn họ vẫn luôn cảm thấy là dạ dày của mình vẫn còn có sức chứa.
Chung Ý thấy vậy liền khuyên bảo bọn họ, vốn dĩ dạ dày đã không tốt rồi, không thích hợp ăn quá no, huống chi bây giờ đã trễ như vậy, ăn quá nhiều càng không tốt cho sức khỏe.
"Mọi người ra bên ngoài đi dạo vài vòng đi, thịt thỏ hầm tôi sẽ bỏ hộp đóng gói cho mọi người mang về, tối nay đừng ăn thêm cái gì nữa hết."
"Hôm nay chúng tôi chính là vì món thịt thỏ hầm mà đến đây, không thể được, dù có như thế nào thì tôi cũng phải nếm thử mùi vị cho biết mới được." Tiền Cẩm Minh cảm thấy nếu tối nay mà không ăn được món thịt thỏ hầm, hắn thật sự là sẽ ngủ không được mất.
Trần Thước cũng muốn được ăn thử: "Ông chủ Chung, tôi chỉ nếm thử một chút thôi có được không?"
Kinh Quốc Vĩ không nói chuyện, hắn quả thật đã ăn không nổi nữa, cho nên hắn chỉ có thể nhịn thôi.
Chung Ý thấy vậy liền lấy một ít chia cho bọn họ ăn trước, sau đó hắn lấy hộp ra để đựng thịt thỏ, mỗi người 1 hộp 1 ký để cho bọn họ cầm về.
Trần Thước nếm xong một miếng thịt thỏ, ngay lập tức đôi mắt của hắn đều tràn đầy 2 chữ 'khát vọng', hắn còn muốn ăn nữa. Mà Tiền Cẩm Minh ăn xong, hắn liền ngay lập tức muốn tâm sự kỹ càng với Chung Ý.
Hắn nghĩ như thế nào thì liền làm như thế đó, hắn lôi kéo Chung Ý cùng nhau đi ra ngoài để tản bộ, cũng không úp úp mở mở để làm gì, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi xem những tính toán cụ thể của Chung Ý.
Chung Ý nói: "Tôi định là tự tay tôi sẽ chuẩn bị nguyên vật liệu, việc sản xuất cũng sẽ do một tay tôi quyết định, chôc này của tôi đã có người sẽ nuôi thỏ, ớt cay cũng có thể tự trồng, chỉ cần mua những loại gia vị khác là được rồi."
"Nhưng mà……" Loại chuyện sản xuất này, lấy tất cả tài sản mà Chung Ý có ra, có mơ cũng không dám mơ.
Càng đừng nói là còn phải thuê một cái phân xưởng chuyên môn, để biến nó thành một cái nhà xưởng.
"Vì vậy, tôi định là trước tiên sẽ tìm một cái xưởng gia công, sau đó tôi sẽ cung cấp công thức nấu ăn, chờ đến khi nào có tiền thì tôi sẽ lại suy xét việc tự mình sản xuất."
Tiền Cẩm Minh mỉm cười một chút: "Tôi còn tưởng là cậu sẽ vô cùng cố chấp đối với việc tự mình sản xuất đâu."
Quả thật Chung Ý rất là cố chấp, hắn vẫn luôn tin rằng người làm sẽ ngon hơn so với máy móc làm, nhưng hắn chỉ có một người, không thể nào làm được nhiều như vậy.
"Chuyện này còn không phải là không có biện pháp khác nữa sao, chờ tới khi nào có tiền lại nói tiếp."
"Tiền ca, công ty của tôi hiện tại chính là cái ngân phiếu khống, nếu như ngài đã chủ động hỏi thì hắn là cũng đã đoán được ý tứ của tôi rồi phải không? Tôi muốn nhờ ngài tới hỗ trợ giúp tôi, Tiền ca, ngài có đồng ý không?"
Chung Ý cũng không có quanh co lòng vòng, hắn còn nói về vấn đề đãi ngộ, bao ăn, lương tháng tạm thời là 1 vạn 1 tháng, chờ tới khi việc làm ăn phát triển thì sẽ còn tăng lên nữa.
Cái bánh này không chỉ không có tròn, mà thậm chí còn bị bẹp một chút nữa.
Nhưng Tiền Cẩm Minh cũng không có ghét bỏ, hắn còn có ý tưởng khác nữa: "Tiền lương đãi ngộ này đó cũng không cần nhắc lại, tôi muốn cùng cậu hợp tác có được không?"
"Tôi đầu tư một chút tiền vào, muốn giữ một chút cổ phần, không nhiều lắm đâu, chỉ cần 5% là được."
"Tiểu Chung, trù nghệ của cậu ai cũng rõ ràng, tôi biết tương lai việc làm ăn của cậu chắc chắn không thể nào kém được. Tôi đi theo cậu làm ăn, cho dù là có 5% cổ phần thôi cũng đã đủ dưỡng lão rồi, tính như thế nào thì tôi cũng không có lỗ. Cho nên tôi cũng không nói điêu với cậu đâu, tôi sẽ đầu tư số tiền này."
Tiền Cẩm Minh đưa hai ngón tay lên, 20 vạn, còn nhiều hơn toàn bộ gia sản của Chung Ý có lúc này nữa.
Chung Ý cũng không đưa ra câu trả lời ngay lập tức, mà là hỏi ngược lại: "Tiền ca, ngài liền tin tưởng tôi như vậy hả?"
"Đương nhiên là tin rồi." Tiền Cẩm Minh quay đầu lại chỉ chỉ Kinh Quốc Vĩ đang đi theo ở phía sau: "Cậu có tin không, chỉ cần cậu mở miệng, tổng giám đốc Kinh sẽ không nói hai lời mà liền sẽ đầu tư cho cậu ngay lập tức."
Chuyện đầu tư trăm vạn đối với Kinh Quốc Vĩ chỉ là như uống một tách trà, nhưng đối với Tiền Cẩm Minh thì hiện tại 20 vạn là toàn bộ số tiền mà hắn có thể xoay vòng tài chính, muốn lấy ra nhiều hơn nữa thì tạm thời hắn cũng không thể lấy được.
Ban đầu Chung Ý cũng có nghĩ tới chuyện kéo đầu tư này, nhưng tự tin của hắn quá ít, sợ sơ sẩy một chút thì công ty liền biến thành của người khác, cho nên biện pháp này hắn liền vứt ra sau đầu.
Chỉ là cái hợp tác này của Tiền Cẩm Minh thì hắn có thể suy nghĩ lại.
Chung Ý nghĩ nghĩ rồi nói: "Tiền ca, ở phương diện này tôi hoàn toàn là một cái tay mới, để tôi suy nghĩ thêm có được không?"
"Được chứ, dù cho cậu không có đáp ứng cũng không có chuyện gì, chuyện tôi đi theo cậu để làm việc cho cậu cũng được, dù sao thì cậu cũng sẽ không bạc đãi tôi được."
Điều kiện mà Tiền Cẩm Minh đưa ra rất có chừng mực, 20 vạn nếu xét về khả năng lâu dài thì có lẽ không có nhiều lắm, nhưng đối với Chung Ý hiện tại mà nói thì cũng được xem là không ít.
Chung Ý cũng không có tìm người khác để hỏi, hắn trực tiếp hỏi hệ thống.
Hệ thống: 【 Hiện tại tình hình tài chính của ký chủ vô cùng khẩn trương, cho nên có thể suy nghĩ đến việc đồng ý, hơn nữa một khi mà Tiền Cẩm Minh có cổ phần trong tay, thì công ty cũng có phần của hắn, vậy thì chắc chắn hắn cũng sẽ hy vọng công ty ngày càng phát triển tốt hơn. 】
"Ừa." Chung Ý cũng rất động lòng: "Vậy thì ngày mai tôi sẽ nói với ông ấy."
Tuy rằng Chung Ý còn chưa có đáp ứng nhập cổ phần, nhưng Tiền Cẩm Minh đã bắt đầu kiếp sống làm công, hắn hỏi những công việc mà hắn cần làm, nói là ngày mai hắn sẽ đi chạy office building.
"Tiền ca, công việc lúc trước của ngài đã bàn giao ổn thỏa rồi phải không?"
"Đã xong hết rồi." Tiền Cẩm Minh nói: "Tôi đang tính nghỉ ngơi một thời gian rồi mới tìm công việc mới, nhưng lại vừa đúng lúc gặp cậu định mở công ty luôn nè."
Nói xong thở dài: "Tôi quả thật là trời sinh có mệnh lao lực mà."
Chung Ý nở nụ cười: "Thật ra lúc mà tôi muốn mở công ty, người đầu tiên mà tôi nghĩ đến cũng là Tiền ca ngài đây, tất cả đều là duyên phận hết."
Tiền Cẩm Minh cảm thấy vô cùng vui vẻ với những lời này, có lẽ sau này hắn phải làm trâu làm ngựa cho Chung Ý rồi.
Đi dạo ngoài lộ tiêu thực một hồi lâu, sau khi cảm thaya bụng đã không còn no căng như vậy, thì mấy người Tiền Cẩm Minh liền chuẩn bị đi về nhà.
Kinh Quốc Vĩ còn muốn mua hết tất cả thịt thỏ hầm mà hắn đã làm, Chung Ý không đồng ý, chỉ nói là về nhà trước rồi tính sau.
Vừa về tới nhà, quả nhiên nguyên một thau thịt thỏ hầm lớn đã không còn gì cả.
Kinh Quốc Vĩ có chút ngớ người: "Mới nãy còn nhiều như vậy, sao bây giờ đã hết rồi? Có người đã đến mua hả?"
Chung Ý duỗi tay chỉ một vòng lớn xung quanh: "Là hàng xóm mua đó."
Mọi người đối với món thịt thỏ hầm có thể nói là yêu sâu đậm, còn nhiệt tình hơn rất nhiều so với món rau trộn bạch tuộc mini nữa.
Vào buổi sáng, lúc hắn làm món rau trộn bạch tuộc mini cũng có người tới mua, nhưng việc buôn bán vẫn thua xa không bằng bán thịt thỏ hầm cay.
Chỉ là bây giờ thiếu thỏ để làm, lần sau nếu muốn làm thì phải đi tới chỗ khác để mua thỏ.
Thím Phương cũng đang hối hận đây, lần trước tới để đưa thỏ cho Chung Ý, bà đã nói là nếu như sớm biết rằng hắn làm thịt thỏ hầm ăn ngon như thế, thì nhất định nhà bà sẽ nuôi ít gì cũng phải 800 tới 1000 con rồi.
Ngày hôm đó nói những lời này xong, thì khi thím Phương về tới nhà liền rào thêm một cái chuồng để nuôi thêm con thỏ.
Bởi vì không đủ thỏ để chế biến, cho nên chung ý tính là một bên thì tìm kiếm xem chỗ nào bán thỏ chất lượng, còn một bên thì làm gà kung pao.
Trong xóm có nhiều người nuôi gà, có thể đủ cho hắn làm được một đoạn thời gian.
Kinh Quốc Vĩ tự trách mình ra tay quá chậm, sau đó hắn trả tiền cho 3 cân thỏ mà Chung Ý đã đóng gói xong xuôi cho bọn họ.
Hắn còn không cho Chung Ý từ chối: "Chuyện nào ra chuyện đó, bữa cơm hôm nay cậu mời khách thì chúng tôi không có trả tiền, còn thịt thỏ này nhất định không thể lấy không được."
Tiền cũng không nhiều lắm, nhưng thái độ là phải có, tuy là bạn bè nhưng không phải dùng để làm cái cớ để chiếm lợi từ bạn bè được.
Đều đã nói như vậy rồi, cho nên Chung Ý cũng không từ chối làm gì, hắn dặn Trần Thước tầm 10 giờ sáng ngày mai thì tới lấy cơm trưa.
Sau khi ba người Kinh Quốc Vĩ đã rời đi, thì Chung Ý liền đi chạy bộ để vận động một chút, hắn thấy được những tia chớp nhỏ vụn ở phía xa xa bầu trời.
Hệ thống với dự báo thời tiết đều nói là hôm nay không có mưa, Chung Ý nhìn thoáng qua liền cũng không quá để ý tới nữa.
Chỉ là chờ hắn vừa mới luyện công xong hệ thống liền nói cho hắn một cái tin tức không tốt: 【 Ky chủ, khi vận của cậu bắt đầu giảm xuống rồi kìa! 】
Chung Ý hết hồn: "Tình huống là như thế nào?"
【 Bởi vì nhân khí cùng với sự chú ý của Tần Vĩnh Tư đang được tăng cao, cho nên đã ảnh hưởng tới kí chủ đó. 】
Chung Ý vội vàng mở ra Weibo, vừa liếc mắt một cái liền thấy được tên của Tần Vĩnh Tư nằm trên hai cái hot search ở đầu bảng:
# Tần Vĩnh Tư xin lỗi #
# Tần Vĩnh Tư rút thăm trúng thưởng #
Hai cái bài đăng trên Weibo đều là do Tần Vĩnh Tư dùng chính tài khoản của mình đăng lên, nội dung xin lỗi chính là: hắn không ngờ tới chỉ là chia sẽ nội dung sinh hoạt hàng ngày ở đoàn phim lại khiến cho mọi người hiểu lầm, nói hắn ở đoàn phim trôi qua rất tốt, mọi người đều giúp đỡ cho hắn, cũng không có bị xa lánh hay cô lập gì hết. Còn tag đạo diễn cùng với những người khác trong đoàn làm phim bị fans của hắn chửi, biểu đạt sự xin lỗi chân thành.
Ở dưới còn đăng thêm mấy tấm hình chụp chung với đạo diễn và mọi người.
Bài bài đăng ngay sau đó chính là một cái rút túng thưởng ở Weibo, rút 20 bàn tinh phẩm yến hội trị giá 38888 tệ của Đức Đỉnh Lâu.
Hắn cho fans nhà mình rút 8 vị trí, thêm 8 vị trí là cho fans của đạo diễn cùng với những người nghệ sĩ bị fans hắn chửi lan đến, còn bốn vị trí là cấp ngẫu nhiên cho những người qua đường.
Một một chiêu này quả thật dùng rất là tuyệt diệu, không chỉ có trấn an fans của mình, còn trấn an fans của những nghệ sĩ bị chửi cùng với đạo diễn, tới người qua đường cũng đều có thêm hảo cảm đối với hắn.
Không có người nào sẽ so đo với đồng tiền cả, huống chi là ở địa phương tượng trưng cho thân phận địa vị cùng với tài phú như là Đức Đĩnh Lâu, đây chính là chỗ mà rất nhiều người đều tha thiết ước mơ muốn đi ăn một lần trong đời.
Dùng không tới 100 vạn đã đạt được hiệu quả xã giao như vậy, đây chính là hiệu quả xã giao mà rất nhiều công ty nằm mơ đều có thể cười tỉnh được.
Trung úy cũng công nhận là Tần Vĩnh Tư đã đi một bước cờ vô cùng đẹp, chẳng trách sẽ ảnh hưởng tới khí vận của chính mình.
Được Chung Ý đánh giá là rất có trình độ xã giao - Tần Vĩnh Tư cũng đang rất tự đắc.
Xoay người, danh khí, đối với hắn mà nói bất quá chỉ là động động ngón tay mà thôi.
Điều duy nhất làm hắn có chút lo lắng chính là thái độ của Tần Chính Bác.
Đầu ngón tay của tần vĩnh tư chạm chạm vào màn hình di động, gõ ra mấy chữ: [ Trợ lý Tôn, anh cả của tôi đã nuôi giận chưa? ]
Tần Vĩnh Tư không ngờ tới được là thái độ của Trang Văn Lượng sẽ cường ngạnh như vậy, không chỉ có đi lui một bước, mà còn trực tiếp tìm tới anh cả của hắn.
Sau khi Trang Văn Lượng đem video mà chính mình ở đoàn làm phim đóng phim bị NG gửi cho Tần Chín Bác, thì Tần Vĩnh Tư đã lập tức nhận được tin tức.
Tần Chính Bác gửi video lại đây cho hắn, còn kèm thêm hai chữ: [ Nhìn xem ].
Lúc đó Tần Vĩnh Tư liền có dự cảm không tốt, hắn gọi điện thoại đến để xin lỗi Tần Chính Bác, nhưng Tần Chính Bác trực tiếp từ chối.
Chỉ kêu trợ lý truyền lời thay, hắn không thích người nói dối.
Tần Vĩnh Tư lại hỏi kỹ càng hơn, hắn mới biết được là Tần Chính Bác vì ra mặt cho hắn, đã bị ăn bế môn canh ở chỗ người đầu tư lớn nhất của bộ phim 《 Phượng Dữ Ca 》.
Tần Vĩnh Tư liền biết là hắn không thể lại làm trời làm đất nữa, không chỉ có không thể quậy mà còn phải giải quyết vấn đề cho chu toàn để cứu vãn lại thanh danh.
Vì vậy mới có chuyện đăng bài xin lỗi cùng với rút thăm trúng thưởng lên Weibo.
Đương nhiên cũng không thiếu ở đoàn làm phim bên này, hắn tỏ vẻ với Trang Văn Lượng, đảm bảo là về sau sẽ nghiêm túc đóng phim, lại đi tìm Ninh Xuyên để học tập kỹ thuật diễn, cuối cùng hôm nay hắn cũng đã quat đạt được thêm 2 phân đoạn nữa.
Lại bỏ ra thêm một số tiền để mời đoàn làm phim uống trà sữa, nhắc nhở những người này không cần tùy tiện nói chuyện hắn có kỹ thuật diễn kém ở trên mạng.
Chỉ cần Trang Văn Lượng không đối nghịch với hắn, thì bịt miệng những người khác chỉ là chuyện dễ dàng.
Tuy rằng tầng vĩnh tư rất vừa lòng với năng lực xã giao của mình, nhưng thù này thì hắn sẽ nhớ kỹ.
Chỉ tiếc Ninh Xuyên này chính là một cái đầu gỗ, hắn không có tai tiếng càng không thích đến những chỗ náo nhiệt, mà hắn còn ký hợp đồng với một cái công ty lớn, làm cho hắn không có chỗ nào để xuống tay được.
Đối phó với loại người này, thật sự rất là nghẹn khuất.
Cũng còn may, Trang Văn Lượng chính là một cái tục nhân, dễ giải quyết hơn rất nhiều.
Chỉ là phải đợi từ từ, ít nhất cũng phải chờ đến sau khi hắn diễn xong hết xuất diễn rồi mới ra tay được.
Trợ lý Lý rất mau liền trả lời tin nhắn [ Tổng giám đốc Tần nói tam thiếu gia quả thật rất có thiên phú. ]
Đến nỗi là nói thiên phú ở phương diện nào, thì trong lòng của hắn tự biết rõ ràng.
Nếu như vậy thì tầng tính tư liền yên tâm rồi, người anh cả này của hắn còn có thể giúp hắn giải quyết rất nhiều chuyện phiền phức, chính là có hơi chúc phủng hắn.
Tần Vĩnh Tư chọn một phần lễ vật, gửi tới công ty của Tần Chính Bác, lại gửi cho Chính Bác một cái tin nhắn nhận sai, rồi hắn liền ném điện thoại di động qua một bên.
"Tôi để cho các người đi tìm Chung Ý, các người đã tìm được chưa?"
Vệ sĩ bị giao nhiệm vụ cầm di động đưa lên: "Tam thiếu, hình như Chung Ý bày quán ăn vặt ở ngoài thành phố điện ảnh, tôi đã chụp lại một tấm ảnh của hắn."
"Bày quán?" Tần Vĩnh Tư cảm thấy bản thân vừa nghe xong một câu chuyện cười.
Cầm lấy di động của vệ sĩ, người trong ảnh chụp mang khẩu trang cùng với nón, hắn mặc một cái áo sơ mi màu đen, đem chính mình trùm kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt.
Nhưng chính là đôi mắt này, làm cho Tần Vĩnh Tư liếc nhìn một cái liền nhận ra hắn. Tần Vĩnh Vư xác định 100%, người này chính là Chung Ý!
Ném điện thoại về cho vệ sĩ: "Tìm cách chụp được tấm ảnh mà hắn có lộ mặt."
Chung Ý ơi Chung Ý, coi như là đã tìm được ngươi rồi.
Là một minh tinh thế nhưng lại lưu lạc đến nỗi phải đi bày quán, quả thật là buồn cười.
Có thể rất nhiều người có lẽ sẽ thích kết cục này của Chung Ý.
Tầng vĩnh tư công công khóe miệng: "Gửi tấm ảnh đó cho tôi."
Vệ sĩ đáp một tiếng, liền vội vàng đem ảnh chụp gửi qua cho hắn.
Sau khi Tầng Vĩnh Tư nhận được ảnh chụp, hắn liền thuận tay chuyển tiếp tới một cái group chat.
[ Tần: Mọi người đoán xem đây là ai? ]
Rất mau trong nhóm chat liền náo nhiệt lên, chẳng mấy chốc liền có người đoán được đó là Chung Ý.
Sau khi đã viết được Chung Ý bây giờ đang bày quán ở vỉa hè để bán cơm chiên, trong nhóm chat đều là tiếng cười nhạo hắn.
[ Liên: Vẫn là tam thiếu hành động nhanh chóng, mới đây mà đã tìm được cái tên tiểu tiện nhân đó rồi. ]
[ Từ: Chỉ là một tên bày quán ở vỉa hè, nếu như trên đường lộ không cẩn thận xảy ra một trận tai nạn xe cộ, thì dù chết hay tàn đều cũng là chuyện bình thường, cơ hội tốt như vậy đạo diễn Dương còn chờ cái gì nữa? ]
[ Vương: Lão Dương, ông cho tôi một lời chắc chắn đi, có muốn làm hắn hay không. Tư vị của đồ đê tiện này tôi còn chưa có nếm được đến, nếu như ông không làm thì tôi có thể tìm người làm. ]
Tần Vĩnh Tư chỉ đem ảnh chụp gửi vào trong nhóm chat, những nội dung trò chuyện ở phía sau hắn cũng không có tham dự vào.
Hắng là muốn Chung Ý chết, nhưng người muốn chơi chết Chung Ý thì không chỉ có một mình hắn, nào có cần phải tự mình động thủ đâu.
Nếu đã nói như vậy thì rất mau là sẽ có kết quả, Tần Vĩnh Tư cầm điện thoại trên tay, trong lòng sinh ra một loại cảm giác sảng khoái chờ mong.
……
Sáng sớm, lúc Chung Ý rời giường liền phát hiện tiết trời hôm nay không tốt, không có nắng, cũng không có gió, mới sáng sớm thì trời đã âm u rồi.
Ông ngoại nói: "Sợ là sẽ có mưa to rồi, chỉ là không biết sẽ mưa lúc nào nữa."
Chung Ý mới lấy điện thoại ra nhìn xem, hôm nay, ban ngày sẽ không có mưa nhưng rạng sáng ngày mai thì trời sẽ mưa.
"Không sao đâu, chắc là sẽ không ảnh hưởng tới việc buôn bán, sau khi bán xong thì chúng ta liền sẽ dọn quán để trở về nhà."
Chung Ý móc ra hai xấp tiền, lần lượt đưa cho ông ngoại cùng bà ngoại, tiền này là do hôm qua, lúc hắn đi làm thể ngân hàng đã rút ra ngay lúc đó: "Ông ngoại, bà ngoại đây là tiền công tháng trước của hai người, hai người hãy nhận đi."
Lúc trước đã nói là một tháng 3000 tệ, tuy rằng tháng trước không có đủ nguyên tháng, nhưng chung Ý vẫn đưa đúng 3000 tệ cho hai người.
Bà ngoài không nhận: "Sao mà đưa nhiều dữ vậy, không phải đã nói rõ là 3000 sao?" Hai xấp tiền này cộng lại chắc chắn là không chỉ có 3000 tệ thôi đâu.
Bà ngoại đẩy tiền trở lại cho Chung Ý: "Bà với ông ngoại con lấy một xấp là đủ rồi."
"Vậy thì không được đâu." Chung Ý mạnh mẽ nhét vào trong tay của bà ngoại: "Là hai người cùng làm việc, sao mà có thể chỉ lấy một phần tiền công được chứ."
"Hai người vất vả như vậy, số tiền này là hai người nên nhận được, cũng không phải là do con cố tình hiếu kính hai người nên mới đưa đâu ạ."
Chung Ý nói xong liền lập tức nói sang chuyện khác: "Ông ngoại, chút nữa ông đi trong xóm giúp con mua mấy con gà trống trở về nha, nếu như tối nay không có mưa, vậy thì khi con sẽ về nhà làm đồ ăn ngon."
Nếu như là làm việc, thì ông ngọai chắc chắn sẽ không từ chối, bà ngoại cũng không tìm được cơ hội nào để đem tiền trả lại cho Chung Ý cả.
Chung Ý đi nấu cơm sáng cùng với cơm trưa, hôm nay Trần Thước sẽ tới lấy cơm trưa cho Kinh Quốc Vĩ
Hôm nay đồ ăn mà Chung Kiến Quốc mua về có măng ở trong đó, có thể làm măng sợi xào thịt, đậu que hái trong vườn có thể làm món thịt băm xào đậu que. Cải trắng với miếng đã ngâm xong có thể làm món miếng hầm cải trắng; cá đã mua về có thể cắt miếng để làm cá kho, lại thêm một phần cải luộc nữa là được.
Tranh hôm nay hắn làm chính là món canh bắp hầm xương.
Nghĩ tới hôm nay có chút oi bức, Chung Ý đi tới nhà thím Lưu ở sát vách mượn một cái nồi to, hắn muốn nấu thêm một nồi chè đậu xanh.
Bận bận rộn rộn mãi cho đến 10 giờ rưỡi thì hắn mới bắt đầu đi ra cửa.
Tiết trời hôm nay thật sự là có hơi buồn, chắc là sợ trời mưa, nên những thực khách ra cửa để mua đồ ăn cũng ít hơn rất nhiều.
Nhưng thật ra thì mấy anh trai chạy vặt lại nhiều hơn rất nhiều, mỗi một lần mua đều mua rất nhiều phần, còn có mỗi phần đều sẽ mua thêm chè đậu xanh.
Cũng không phải là vì cái gì khác, chỉ là những cố chủ mướn bọn họ đều đã dặn dò, chỉ cần ông chủ nhỏ có thêm món mới, thì mặc kệ là cái thì cũng đều mua hết.
Lúc nói chỉ là thuận miệng mà thôi, không ngờ rằng hôm nay lại có món mới thật.
Thi Nhiên chính là một trong số những người đã thuê anh trai chạy vặt này cô làm việc ở một studio chụp ảnh ở bên cạnh thành phố điện ảnh.
Ở chỗ thành phố điện ảnh này thì việc làm ăn của studio chụp thật ra cũng rất là phát đạt, rất nhiều người làm diễn viên quần chúng khi làm sơ yếu lý lịch đều nghĩ đến chuyện đi làm tạo hình đầu riên, để giúp cho khả năng thông qua của mình càng cao hơn một chút.
Còn có một ít người là đến đây để quay video ngắn, cũng thường xuyên yêu cầu thay đồ trang điểm.
Hôm nào mà đông khách đến studio của bọn họ thì mọi người có thể bận từ 8 giờ sáng cho đến 10 giờ tối, giữa chừng muốn đi WC đều là chạy như bay mà đi, ăn cơm uống nước thì càng phải tranh thủ thời gian để mà ăn uống.
Thi Nhiên là chuyên viên trang điểm kiêm tạo hình của studio, một ngày ít nhất muốn phối mười mấy hai chục bộ quần áo, trang điểm cho mười mấy người. Cho nên tiền lương đương nhiên là không thấp, nhưng cả người đều mệt đến nỗi mỗi ngày đều muốn GO DIE.
Cô còn thường xuyên bị khách hàng khiếu nại hoặc là bị những vị khách không hài lòng với lớp make up mắng cho một trận, Thi Nhiên làm đến nỗi thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, thời thời khắc khắc đều muốn quăng gánh không làm nữa.
Có một ngày ở tháng trước, sau khi Thi Nhiên bị một ngườikhách không nói lý lẽ dùng đủ loại từ ngữ khó nghe chửi rủa, vì quá tức giận nên đã trả lời lại, cuối cùng thiếu chút nữa là bị người ta đánh. Cho nên Thi Nhiên đã trực tiếp tức đến phát khóc, ngay lúc đó liền nói là nghỉ việc không muốn làm nữa.
Sau khi đã chạy ra khỏi studio Thi Nhiên liền ngồi xổm ở trên đường cái bên cạnh để khóc, cô thật sự rất là tủi thân cũng không thể chịu đựng được nữa.
Chỉ là cô không nghĩ tới khóc lóc một hồi lại ngửi được cổ mùi hương, bụng cô cũng theo đó mà thầm thì kêu lên, Thi Nhiên cũng mới nhận ra là trời đều đã sắp tối rồi, mà cô thì ngay cả cơm trưa cũng còn chưa có ăn nữa.
Mùi thơm quá mê người, là tuyền tới từ phía bên tường bên kia, Thi Nhiên đi theo mùi thơm nhưng mà phải đi vòng một cái vòng rất lớn, cuối cùng thì cô đã ngừng ở một trước một quầy bán cơm chiên.
Chủ quán tuổi rất trẻ, là một anh trai nhỏ mang khẩu trang, lúc cô đến thì chủ quán đang thu dọn đồ vật chuẩn bị về nhà.
"Cô có muốn ăn một chút gì không?"
Chủ quán hỏi cô một câu, cũng không biết có phải hay không là đã thấy được là cô đã khóc, hai mắt đều là hồng hồng, cho nên câu hỏi của chủ quán vô cùng ôn dịu dàng.
Thi Nhiên hít hít mũi, cảm thấy càng thêm vô cùng tủi thân, rất muốn làm càng khóc lóc một trận với cái người xa lạ này.
"Đồ ăn hầu như là đều đã bán hết rồi, chỉ có thể xào cho cô một phần bún xào xúc xích thôi. Đừng có buồn nữa, tôi mời cô ăn."
Thi Nhiên còn chưa kịp trả lời, thì chủ quán đã giúp cho cô chọn cơm chiều là ăn cái gì rồi, sau đó hắn lại bật lửa lên đổ dầu vào trong chảo
Chủ quán đang xóc nồi thì ngọn lửa thoáng bừng lên cao cao, hai mắt của Thi Nhiên đẫm lệ mông lung mà cảm thấy giống như là lửa đang cháy ở ngay trước lông mi của chính mình vậy, cô nhìn nhìn liền ngây người.
Lúc sau, vẫn là mùi hương gọi cho cô hoàn hồn lại, so với mùi hương mà lúc ở bên ngoài ngửi được thì hương vị này càng thêm nồng đậm hơn.
Một phần bún gạo đã xào xong được đưa tới trước mặt cô, chủ quán báo cô ngồi ở bên chỗ bàn nhỏ mà ăn, Thi Nhiên liền ngoan ngoãn ngồi ở đó.
Bún xào ăn đặc biệt ngon, ăn đến nỗi mà cô chảy một phen nước mắt lẫn nước mũi, cuối cùng Thi Nhiên vẫn không nhịn được mà khóc lóc đem tủi thân mà mình đã chịu nguyên ngày hôm nay nói với vì chủ quán xa lạ này.
Còn xài rất nhiều giấy của người ta để chùi nước mắt nước mũi của mình.
Thật ra chủ quán cũng không khuyên cô cái gì, chỉ nói với cô là ăn xong rồi thì về nhà ngủ sớm một chút, có chuyện gì thì buổi sáng ngày mai hãy nói tiếp.
Bữa cơm đó quả nhiên chủ quán không có lấy tiền của cô, mà còn bởi vì thấy cô không có cầm điện thoại theo, nên đã cho cô 50 tệ tiền mặt, để cho cô bắt xe về nhà.
Thiên nhiên khó có được mà tan làm sớm một hôm, sau khi trở về nhà liền ngủ một giấc cho tới giữa trưa ngày hôm sau.
Sau khi tỉnh lại thì cô đột nhiên liền không cảm thấy tủi thân như vậy nữa, cho nên tạm thời cũng không có ý định từ chức, vội vội vàng vàng chạy tới studio để lấy điện thoại đi mua cơm trưa, sẳn tiện trả tiền cho người ta luôn.
Cô sợ là sau khi từ chức, nếu như lại muốn ăn mì xào do chủ quán làm thì sẽ rất khó khăn. Hơn nữa ở quầy hàng còn có mấy món cơm chiên mì xào khác nữa, cô cũng chưa có ăn thử, cho nên cô muốn đến ăn thử hết toàn bộ, vì vậy cô cũng không nói tới chuyện nghỉ việc nữa.
Sau này, cô mới biết mấy người khách khác đến mua đều kêu chủ quán là ông chủ nhỏ, cho nên Thi Nhiên cũng kêu theo mọi người.
Lúc ban đầu, đồ ăn ngon ở quầy của ông chủ nhỏ chỉ là niềm an ủi trong lòng của Thi Nhiên khi bị tủi thân hoặc là không vui trong công việc. Nhưng cô cũng không có nghĩ tới là, đồ ăn do ông chut nhỏ bán còn có thể trở thành trợ lực lớn trong sự nghiệp của cô.
Lại là một khách hàng khác bởi vì không hài lòng về quần áo mà mắng cô, Thi Nhiên cũng không muốn cãi lộn với đối phương, cho nên vẫn luôn chịu đựng. Lúc cô nhìn thấy khách hàng bởi vì nói chuyện quá nhiều môi có chút khô, đầu óc cô còn chưa kịp xử lý thi tay cô đã đem phần canh xương hầm của chính mình mở ra đưa cho đối phương, kêu đối phương uống xong miếng canh hả tiếp tục chửi nữa.
Sau đó, bởi vì đã ăn được món canh ngon như vậy, lửa giận của khách hàng tự nhiên cũng giảm xuống.
Lại thêm một lần nữa bàn bạc với nhau để giải quyết vấn đề cho trọn vẹn, thì cuối cùng khách hàng đó cũng xin lỗi Thi Nhiên.
Từ đây Thi Nhiên đã tìm được bí quyết mới cho mình, mỗi ngày cô đều mua nhiều hơn một ít canh xương hầm, nếu như có thể mua được rau trộn bạch tuộc mini thì cô nhất cũng nhất định sẽ mua thêm.
Khi thấy khách hàng không vui, thì cô liền mời đối phương ăn uống một chút gì đó, sau đó mọi người liền tâm bình khí hòa, dễ nói chuyện hơn nhiều.
Thi Nhiên cảm thấy cô càng ngày càng thích ông chủ nhỏ rồi, cô muốn được làm việc ở gần chỗ ông chủ nhỏ bày quán cả đời luôn, để mỗi ngày đều có thể ăn được đồ ngon mà ông chủ nhỏ nấu.
Hôm nay thời tiết không tốt, mà khách hàng cũng nhiều, cho nên Thi Nhiên với các đồng nghiệp khác đã cùng nhau thuê một anh trai chạy vặt, nhờ người ta mua đồ ăn giúp mình.
Lúc đặt hàng thì cô đã nói với anh trai chạy vặt, là phải hỏi xem hôm nay ông chủ nhỏ có bán món mới không, nếu như có thì nhất định phải mua 1 phần, không cần biết là món gì, cũng mặc kệ là bao nhiêu tiền thì cũng phải mua!
Sau đó, Thi Nhiên liền nhận được một phần chè đậu xang mát lạnh, mặc kệ là bực bội do thời tiết oi bức nóng nực, hay là bực bội do quá bận rộn mang đến, thì sau khi cô vừa mới uống 1 miếng chè đậu xanh vào trong miệng, thì tất cả đều biến mất trong nháy mắt.
Thi Nhiên cắn muỗng nghĩ, không hổ là ông chủ nhỏ mà cô yêu nhất.
Thi Nhiên liền tuyên truyền món chè đậu xanh vừa ngon mà lại còn giúp giải nhiệt này với đồng nghiệp và khách hàng trong studio, vì vậy, chẳng bao lâu, chè đậu xanh liền trở thành món nước best seller ở quầy của Chung Ý ngày hôm nay.
Chè đậu xanh với bạch tuộc mini đều đã bán sạch ở trong buổi sáng, có rất nhiều khách hàng nhận được tin tức, buổi chiều liền lập tức chạy tới hỏi thăm, đương nhiên ai cũng đều rất thất vọng trong chốc lát hết.
Dù cho là khách hàng có mua được hay không mua được thì cũng đều muốn ngày mai Chung Ý tiếp tục bán chè đậu xanh, còn phải là sáng chiều gì cũng đều phải bán mới được!
Chung Ý nói hắn sẽ suy nghĩ lại, làm cho các thực khách thi nhau mà nói rất nhiều lời dễ nghe để dỗ dành hắn.
Hôm nay là một ngày có thời tiết âm u nặng nề, xuất hiện trường hợp như vậy liền làm cho tâm tình của người ta thoải mái hơn rất nhiều.
Đến lúc 6 giờ chiều, trên trời liền bắt đầu lập lòe những tia chớp, vừa ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên trời chỗ nào cũng là mây đen kéo đến. Chung Ý với Chung Kiến Quốc luền bắt đầu dọn hàng về nhà sớm 1 hôm.
Cũng còn may là hắn chạy nhanh, vừa về tới nhà thì trời đã bắt đầu nổi gió, gió thổi như cuồng phong bão vũ vậy.
Không chỉ có không làm được món gà kung pao, mà Trần Thước cũng không thể đến lấy cơm chiều cho Kinh Quốc Vĩ luôn, Chung Kiến Quốc cũng không đến bệnh viện đưa cơm chiều cho Diêu Thục Phương được.
Những đồ ăn chưa bán hết, thì Chung Ý liền đem đi nấu 1 nồi lẩu thập cẩm, không có để lãng phí nguyên liệu.
Gió to thổi mạnh không ngừng, cho nên Chung Ý đóng cửa sổ rồi mới đi ngủ.
Hắn cũng không biết tại sao, trong lòng hắn luôn có cảm giác nông nóng khó chịu, phảng phất như là có chuyện gì lớn sắp sửa xảy ra, nhưng hắn lại không có chút manh mối nào cả.
Thậm chí Chung Ý còn hoài nghi là do ảnh hưởng từ chuyện khí vận của bản thân bị giảm xuống, hệ thống biết ý nghĩ của hắn xong liền vô tình mà cà khịa hắn: 【 Chỉ giảm xuống có chút xíu à, sẽ không có ảnh hưởng tí tẹo nào tới thể xác và tinh thần của cậu hết trơn luôn á. 】
Chung Ý: Ok, I'm fine 🙂.
Chung Ý nằm trên giường quay cuồng cả buổi trời, cho đến lúc sau bởi vì thật sự quá buồn ngủ thì cuối cùng hắn mới có thể chìm vào giấc ngủ được.
Chỉ là hắn ngủ cũng không được an ổn, sau nữa đêm thì sấm bắt đầu đánh, sấm sét ầm ầm, cách một bức màn cũng đều có thể thấy ánh sáng của tia sét ở bên ngoài.
Tia sét màu tím to đùng chiếu sáng hết cả nữa bầu trời, sấm sét ầm vang, tiếng sét cùng với tia sét như là muốn đem bầu trời đánh cho nứt ra luôn vậy.
Chung Ý mơ mơ màng màng nghĩ, hôm nay chắc chắn là có vị đạo hữu nào đó độ kiếp phi thăng thành thượng thần nè, chắc luôn!
【 Trời giáng tử lôi, tất có dị tượng sinh ra. 】
Chung Ý buồn ngủ tới nỗi ý thức mơ hồ, không có nghe rõ được những lời này của hệ thống, chỉ là bất an gãi gãi mặt, nhỏ giọng lầm bầm, nhờ hệ thống che chắn ánh sáng của tia chớp cùng với tiếng sấm giúp hắn, hắn muốn được ngủ.
Hệ thống khó có được 1 lần phản nghịch, nó không có che chắn tiếng sấm giúp cho Chung Ý, ngược lại nó còn vô cùng mong chờ dị tượng sắp đến nữa.