Trong chốc lát nguyên hộp mì xào đã trở thành quá khứ, bụng thì đã no mà miệng còn chưa đã thèm.
Trang Văn Lượng nhìn về phía đội ngũ xếp hàng ngày càng dài, hắn không do dự chút nào mà đứng dậy nhanh chóng đứng xếp vào hàng, hắn muốn mua thêm một phần nữa, biết sao bây giờ tại đồ ăn ngon quá à.
Người ngồi cùng bàn của Trang Văn Lượng cho hay 'lại thêm một người lọt hố', thong thả ung dung mà dọn dẹp hộp đã dùng xong, ẩn sâu công cùng danh, âm thầm lặng lẽ làm việc tốt.
Lúc Chung Ý nhìn thấy Trang Văn Lượng một lần nữa thì hắn cũng không có bất ngờ lắm, bởi vì hắn vô cùng tin tưởng vào trù nghệ của bản thân mình.
Cùng lúc đó, Chu Niệm Niệm mua xong cơm chiên rồi rời đi phố ăn vặt chưa được bao xa, đột nhiên cô nhảy dựng lên rồi kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
"Trời ơi! Tôi biết cậu ấy là ai rồi!"
Ngô Điền đang im lặng đi đường bị cô làm cho hết hồn: "Niệm Niệm, bà làm cái gì vậy?"
Chu Niệm Niệm kích động mà chụp lấy Ngô Điền: "Điền Điền, tôi đã biết thân phận thật sự của ông chủ nhỏ rồi?!"
Ngô Điền mờ mịt: "Ông chủ nhỏ còn có thân phận ẩn nữa hả?"
"Bà có nhớ rõ lúc nãy người xếp hàng sau chúng ta gọi ông chủ nhỏ là cái gì không?" Ngô Điền còn chưa kịp ú ớ gì, Chu Niệm Niệm liền vô cùng nghiêm túc mà phân tích cho cô nghe.
"Hắn gọi là ông chủ Chung, Điền Điền bà còn nhớ bát quái mà tối hôm qua tui gửi cho bà hong, cái vị Chung Ý lui vòng xong lặn hơn mười ngày á, ông chủ nhỏ với hắn có chung một cái họ đó."
Chu Niệm Niệm nhanh chóng lấy điện thoại tìm ảnh chụp của Chung Ý, phóng to tấm ảnh ra đưa cho Ngô Điền xem: "Bà nhìn xem coi lông mày, đôi mắt này có phải hay không tất cả đều giống ông chủ nhỏ?"
"Hai người họ vừa cao lại vừa gầy như nhau, nhất là đôi tay nè bà nhìn xem, ngón tay vừa dài vừa thẳng, khớp xương rõ ràng đẹp mắt, ngón tay còn trắng nõn vừa nhìn liền biết bàn nay này rất thích hợp làm người mẫu tay, bọn họ tuyệt đối chính là cùng một người!"
Chu Niệm Niệm càng nói càng kích động: "Trai đẹp chính là trai đẹp, không chỉ lớn lên đẹp, có thể ca có thể hát, mà còn có thể nấu ăn ngon như vậy, ai tích đức tám đời mới có thể cưới được hắn, gả cho hắn cũng như vậy!"
Ngô Điền cẩn thận so sánh hai tấm ảnh chụp, phát hiện quả thật có rất nhiều chỗ giống nhau.
Khuôn mày, đôi mắt, dáng người đều giống vô cùng, chỉ là ông chủ nhỏ vẫn luôn là không có lộ mặt ra cho họ nhìn lần nào hết.
À, nhìn kỹ thì có chút bất đồng, trong ánh mắt của Chung Ý mang theo chút vội vàng mau lẹ, còn có chút thanh lãnh, làm cho người nhìn vào có cảm giác hắn lạnh lùng khó gần không muốn kết bạn với người khác.
Còn ánh mắt của ông chủ nhỏ bây giờ ôn hòa hơn rất nhiều, ánh mắt sáng ngời, lúc nào cũng có ý cười trong mắt, thoạt nhìn liền cảm thấy rất thân thiết.
Còn về phần tay thì khỏi nói rồi, hai bức ảnh giống nhau như đúc, Ngô Điền tìm mãi vẫn không ra được điểm khác biệt nào cả.
"Nhưng tôi càng thích ông chủ nhỏ của bây giờ hơn." Ngô Điền vừa nhìn chăm chú vào bức ảnh mà Chu Niệm Niệm chụp lén vừa nói.
Đây là một tấm ảnh chụp khi ông chủ nhở đang xốc thức ăn trong chảo. Bên trên ngọn lửa cam hồng đang bập bùng cháy, có một bàn tay thon dài trắng nõn đang cầm chảo hất những hạt cơm lên cao. Ảnh chụp mang theo soái khí ngút trời, làm cho người xem yêu thích không thôi, mấy ai có thể nhìn vào mà không động tâm đây.
Chu Niệm Niệm tự hào chia sẽ: "Đây chính là kiệt tác của tui đó." Thậm chí cô còn không muốn chia sẽ nó ra cho mọi người cùng xem nữa kìa.
Sau đó cô lại nói: "Kỳ thật việc ông chủ nhỏ lui vòng cũng khá tốt, trù nghệ của anh ấy tốt như vậy ở lại giới giải trí cũng chỉ là uổng phí người tài, hơn nữa lúc trước anh ấy ký hợp đồng với cái công ty rác rưởi đó chắc chắn cũng không kiếm được bao nhiêu tiền."
Hiện tại việc buôn bán cơm chiên vô cùng tốt, một tháng ít nhiều cũng kiếm được vài vạn, hẳn là đủ tiền lo liệu thuốc men cho mẹ của ông chủ nhỏ.
Bất quá Chu Niệm Niệm cũng hy vọng ông chủ nhỏ có thể kiếm được nhiều tiền hơn, cô thương lượng với Ngô Điền: "Chúng ta có thể ở đoàn làm phim tuyên truyền cho ông chủ nhỏ, nhất định phải giúp anh ấy kiếm nhiều hơn chút nữa, không thể làm cho anh ấy trở về giớ giải trí chịu tội được."
Ngô Điền đưa mắt nhìn ảnh chụp Chung Ý chiên cơm trên điện thoại, gật gật đầu: "Bà nói rất đúng." Người tốt đẹp như vậy, cô nhất định phải bảo vệ hắn!
Chung Ý còn không biết chỉ vì một lần lên Weibo liền bị rớt áo choàng, hắn vừa làm cơm chiên vừa chú ý sạp của Vương Châu, chỗ của Vương Châu hiện có chút chuyện đang phát sinh.
Nguyên nhân là bởi vì có một vị khách sau khi mua món xương sườn chiẻn giòn sốt siêu cay liền ở tại chỗ ăn một miếng, sau đó liền kinh ngạc tột độ. Vì vậy lập tức liền mua thêm một phần vị thì là, lại ăn một lần nữa, liền cảm thấy hương vị thua xa ban đầu, có chút bực bội cho nên đứng ở bên cạnh không chịu đi, muốn đợi Vương Châu điều chỉnh lại hương vị.
Mà một người khác là bạn của vị khách đó cũng đã ăn thử món xương sườn chiên giòn sốt siêu cay, cũng lập tức gọi thêm một phần nữa, sau khi cầm tới tay liền ăn thử một miếng, cảm thấy nó cũng giống như nhau. Không đúng, kỳ thật cũng coi như là ăn ngon, nhưng vẫn thua xa không bằng phần mà bạn hắn đã mua lúc nãy.
Hai người liền cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhân lúc Vương Châu chiên xương sườn cho khách liền dò hỏi hắn: "Ông chủ, tại sao cùng một chảo do chính tay ông làm ra mà hương vị lại khác nhau đến như vậy?"
Một lời vừa hỏi ra cũng đã làm ảnh hưởng đến những người khác, sôi nổi mà dò hỏi có chuyện gì.
Hai người đưa cho mấy vị khách kia ăn thử ba phần xương sườn chiên giòn mà họ đã mua: "Ăn thử xem, coi có phải hay không hương vị không giống nhau?"
Mấy vị khách ăn thử xong liên chỉ vào phần ăn ngon nhất nói: "Có phải hay không chính là phần này? Hai phần còn lại ăn cũng được, nhưng nếu so sánh với nhau thì liền trở nên tẻ nhạt vô vị."
Hai người còn đưa cho Vương Châu ăn thử: "Ông chủ, ông cũng ăn thử đi, miễn cho ông nói chúng tôi làm khó dễ ông."
Thật ra không cần ăn thử thì Vương Châu cũng biết vấn đề nằm ở đâu, bởi vì nước sốt của phần xương sườn đầu tiên mà hai vị khách đó đã mua là do Chung Ý làm, cũng vừa đúng lúc là phần cuối cùng.
Sự chênh lệch lớn như vậy quả thật là nằm ngoài dự kiến của Vương Châu, hăn nghĩ, ở phương diện trù nghệ thì ông chủ Tiểu Chung đã bỏ xa hắn không biết bao nhiêu con phố mà nói nữa.
Vương Châu nói lời xin lỗi với mấy vị khách: "Xin lỗi mọi người, là vấn đề của gia vị."
"Ông chủ, chúng tôi cũng không phải là cố ý tới đây để kiếm chuyện, chúng tôi chỉ hy vọng là mỗi một phần thức ăn đều có hương vị ngon như nhau, chuyện này vốn chính là chuyện cơ bản mà phải không."
Vương Châu liên tục gật đầu: "Đúng vậy, chuyện này là lỗi của tôi."
Hai người muốn Vương Châu giải quyết chuyện này, mấy vị khách xếp hàng ở phía sau cũng tỏ vẻ, bọn họ cũng không tiêu tiền để mua hàng loại hai.
Vương Châu nhìn về phía của Chung Ý, thấy Chung Ý cũng đang chú ý tới tình huống của hắn ở bên đây, liền nói một tiếng với các vị khách sau đó đi về phía của Chung Ý.
"Ông chủ Tiểu Chung, tôi mặt dày xin nhờ cậu hỗ trợ giúp tôi thêm lần nữa có được không?"
Về việc giúp đỡ cái gì, Chung Ý thông minh như vậy, hắn đương nhiên cũng đã biết được.
Chung Ý cũng không đồng ý ngay lập tức, mà là hỏi hệ thống: "Hệ thống, nếu tôi ra lực, còn hắn thì bán đồ ăn, vậy thì tôi có thể thu hoạch được giá trị nhân khí hay không?"
Hệ thống: 【Có thể nha, hệ thống cũng không có hạn chế là nhất định muốn ký chủ tự tay bán đi đồ ăn mới có thể tích góp được nhân khí. Chỉ cần người mua thức ăn biết được có ký chủ tham dự vào quá trình chế biến, hoặc là người nấu có quan hệ thầy trò với ký chủ thì ký chủ đều có thể thu hoạch được giâ trị nhân khí. Bất quá tỉ lệ nhận được giá trị nhân khí sẽ bị giảm xuống, quan hệ thầy trò là 50%, tham dự vào là 30%.】
【Nếu ký chủ thu nhận thêm mấy người đồ đệ, chỉ dạy bọn họ, thì giá trị nhân khí sẽ tăng lên mau hơn nữa.】
Ngay sau đó hệ thống liền bắn ra một cái nhiệm vụ mới - Nhận đồ đệ: 0/10 người, phần thưởng: Mảnh ghép cửa hàng *1.
Như vậy có nghĩ là thu thập đủ số mảnh ghép là có thể nhận được một cái cửa hàng.
Một cái cửa hàng do hệ thống xuất phẩm!
Trong lòng của Chung Ý bây giờ chỉ có một ý tưởng: Làm!
"Ông chủ Tiểu Chung, tôi nguyện ý bỏ tiền mua công thức làm sốt của cậu, giá cả……"
Chung Ý đánh gãy lỡi nói của hắn: "Anh Vương, mấy lời này để nói sau đi, trước tiên để tôi giúp anh làm sốt nhiều một chút đã."
Chung Ý nhìn về phía mấy vị khách đang xếp hàng của mình nói một tiếng, thỉnh mọi người đợi một chút, sau đó liền đi theo Vương Châu đến quầy hàng của hắn.
Chung Ý cũng không che che giấu giấu, trược tiếp ở trước mặt mọi người mà pha sốt, còn làm lại một phần xương sườn cho hai vị khách kia: "Xong rồi, hai vị bây giờ có thể nếm thử mùi vị xem như thế nào?"
Hai người bán tính bán nghi mà nếm thử phần xương sườn vừa ra lò, sau đoa bọn họ liền kinh ngạc tột độ!
"Ông chủ nhỏ, cậu chính là Trù Thần hạ phàm phải không."
Chung Ý vỗ vỗ tay, khẽ cười một tiếng: "Hai vị nói thế nào thì chính là thế đó."
Hắn trở về quầy hàng của mình tiếp tục làm việc của mình, còn hai vị khách này liền nói một tiếng cho mấy vị khách đang xếp hàng phía sau: "Mua, mau mau mua liền, nước sốt mới ra lò siêu siêu ngon, không ăn liền hối hận cả đời."
Sau đó liền bưng hộp xương sườn chiên giòn đi qua bên quầy của Chung Ý đứng xếp hàng, xương sườn chiên giòn ăn ngon như vậy, thì cơm chiên của ông chủ nhỏ nhất định cũng không kém cạnh, bọn họ đều nuốt trôi được hết.
Có những lời này, việc buôn bán của Vương Châu càng tốt, hơn nữa rất nhiều người đều biết xương sườn chiên giòn của hắn được ông chủ nhỏ bán cơm chiên chỉ đạo, trong lòng càng bội phục ông chủ nhỏ hơn nữa.
Hầu như ai mua xương sườn chiên xong cũng đều sẽ ghé thăm quầy cơm chiên của Chung Ý.
Hai cái sạp cháy hàng, làm cho góc tường ở bên này đầy người đến mua, người đứng đợi chật như nêm cối.
Trường hợp này, cũng chỉ xuất hiện ở đầu đường phố ăn vặt, còn phía góc tường từ trước đến giờ chưa từng có, làm cho mấy vị chủ quán ở phía trong nhìn đến sửng sốt.
"Xem ra là muốn phát tài thật rồi."
"Vị tiểu soái ca ở quầy cơm chiên quả thật là có chút bản lĩnh."
Còn có người thật lo lắng: "Việc buôn bán ở phía bên trong tốt lên, vậy sau này khúc ở giữa của chúng ta liền trở thành biên cương rồi."
Ai mà nói đúng thế không biết, dù sao thì mấy vị chủ quán ở gần quầy của Chung Ý bây giờ đều chỉ có một ý tưởng: mặc kệ là có việc gì, cần dùng bao nhiêu tiền tài, bọn họ cũng đều phải nhờ Chung Ý chỉ điểm cho bọn họ.
Làm đồ ăn, hương vị mới chính là vương đạo.
Nguyên một buổi trưa, từ 10 giờ hơn cho đến 1 giờ mấy chiều, Chung Ý với Vương Châu đều không có nghỉ ngơi chút nào.
Nguyên liệu mà Chung Ý chuẩn bị đều đã bán xong hết toàn bộ, còn nguyên liệu của buổi tối thì đến chiều lại trở về nhà lấy đưm lại đậy. Mà Vương Châu ở bên này, phân lượng hắn chuẩn bị bán cho nguyên ngày sau một buổi trưa chỉ còn được mười mấy phần.
Chưa cần bàn đến chuyện có mệt hay không, chỉ nói tới phân lượng đã bán được cũng làm cho hắn sợ ngu người.
Mấy năm nay hắn buôn bán ở phố ăn vặt này, chưa từng có khi nào buôn bán tôta được đến như vậy.
Vương Châu vội vàng gọi điện thoại cjo người trong nhà, kêu bọn họ chuẩn bị thêm nguyên liệu nấu ăn đem lại đây cho hắn. Hưng phấn cùng kích động trong giọng nói như thế nào cũng không giấu được, đương nhiên, hắn cũng không nghĩ giấu, chuyện này đối với hắn chính là một việc có thể khắc phục được khó khăn.
Hân nói chuyện điện thoại xong liền đi về phía sạp của Chung Ý, đi tới cầm tay của Chung Ý: "Ông chủ Tiểu Chung, cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu!"
Vương Châu nói xong liền móc điện thoại ra để chuyển khoảng cho Chung Ý, Những gia vị đó hắn trả 500, không, 1000 đều được.
Trước đây hắn chưa từng nghĩ tới, chính mình có thể kiếm được hơn 2000 tệ ở mấy giờ ngắn ngủn.
Chung Ý vẫy vẫy tay: "Anh Vương, không cần nóng nảy, bận bịu lâu như vậy, chúng ta ăn cái gì rồi từ rừ nói chuyện."
Mấy sạp xung quanh liền lập tức nói muốn ra đồ ăn, Chung Ý không đồng ý, nói: "Như vậy đi, mấy vị hùng một ít nguyên liệu nấu ăn, hoặc là đi đến mấy quán ở phía trước mua một chút, ta làm mấy món cho mọi người ăn."
Ai cũng đều đoán ra Chung Ý còn có việc khác muốn nói, mấy người chủ quán lập tức hưởng ứng, không bao lâu liền đã chuẩn bị được một đống nguyên liệu nấu ăn.
Chung Ý nhìn một chút liền bắt tay vào làm, một phần thịt hâm chua cay, một phần thịt xối mỡ, một dĩa ruột gà xào cay, một dĩa rau xào tim heo, cuối cùng là một nồi canh đậu mầm thịt băm.
Đem hai caia bàn nhỏ ghép lại với nhau, một nhóm người liền ngồi tràn đầy một bàn lớn.
Không thể uống rượu, cho nên Chương Đức Minh lấy từ trong tủ đông một ít nước trái cây cùng với sữa đầu nành, Chung Ý giơ sữa đậu nành lên, nhìn về phía mấy vị đang ngồi cùng bàn: "Mấy vị anh chị đang ngồi ở đây, bây giờ chúng ta cùng hợp tác làm một cái liên minh "Biên cương", mở rộng địa bàn buôn bán có được không?"