Thất Thất Thức Tỉnh

Chương 2




4

Chỉ với câu nói đó là tôi có thể khẳng định, là Thẩm Thuật vẫn chưa thể buông bỏ Chu Tình.

Vừa rồi anh chỉ giả vờ lạnh nhạt, không quan tâm đến Chu Tình mà thôi.

Là do tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.

Không rõ vì sao, tôi lại cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, khó chịu muốn chớt.

Chu Tình cùng hiểu được ý trong lời nói của Thẩm Thuật, mắt đỏ au.

Biểu cảm của cô ta không giống đang khó xử, mà càng giống như vui đến phát khóc.

“Em biết mà, em biết mà.....”

Chậc, tôi chả biết phải nhận xét kiểu gì luôn.

Nữ chính sau khi nhận ra cá trong ao của mình chưa nhảy đi mất, thì nhanh chóng chĩa mũi nhọn về phía tôi.

“Trần Thất Thất, cô là đồ phụ nữ xấu xa hư hỏng.”

Chu Tình ra vẻ chính trực cảnh cáo: “Tôi biết cô kết hôn với anh Thẩm Thuật là vì muốn thu hút sự chú ý của Tống Chương. Hành vi của cô vừa ngu si lại vừa ích kỷ, tôi tuyệt đối không cho phép cô làm tổn thương anh Thẩm Thuật.”

Tôi tròn mắt: “Chị gái à, làm ơn bớt bớt lại, Thẩm Thuật có tay có chân, tôi trói anh ấy lôi đến cục dân chính chắc?”

“Trần Thất Thất, có trốn tránh trách nhiệm thì cũng không làm tội ác của cô biến mất được đâu.”

Thẩm Thuật hình như chẳng thể nhìn nổi nữa, lạnh giọng quát lớn: “Chu Tình, có muốn phát điên thì cũng về bên cạnh Tống Chương rồi làm gì thì làm.”

Nhưng bây giờ, dù anh có nói chuyện lạnh lùng đến thế nào, thì Chu Tình cũng sẽ tự hiểu thành anh vì yêu cô ta mà sinh hận.

Hai mắt cô ta trở nên mông lung, đẫm nước mắt, trong đôi mắt tràn đầy sự rối rắm và đau khổ.

“Anh Thẩm Thuật, anh biết đêm nay Tống Chương đã làm gì với em, nhưng anh vẫn nhắc đến anh ấy, anh hận em như vậy à, khiến em tổn thương làm anh vui vẻ à?”

Thẩm Thuật yên lặng một lát, rồi đáp: “Tôi không có ý đó.”

Chu Tình nhanh chóng lau nước mắt, quay đầu đi chỗ khác: “Có hay không, tự anh biết.”

Hai người này, ở trước mặt tôi diễn kịch Quỳnh Dao* à, cmn phục thật: “Nếu mà cô thực sự thích anh Thẩm Thuật nhà cô, thì vì sao không dứt khoát ly hôn với Tống Chương đi.”

(Quỳnh Dao là nhà văn, nhà biên kịch, nhà sản xuất phim người Đài Loan. Nhưng sau bê bối người thứ ba, thì mọi người nhận xét các tác phẩm của Quỳnh Giao thường bình thường hóa việc giật chồng, bao biện cho người thứ ba.)

“Cô căn bản không hiểu, giữa tôi và anh Thẩm Thuật ---”

“Giữa hai người có cái gì?”

Một giọng nói truyền từ ngoài cửa truyền vào.

Tôi ngẩng lên nhìn.

Nam chính Tống chương trong chiếc sơ mi trắng đang đứng ngoài cửa.

Đây là cái mà mọi người hay gọi là chiến trường khốc liệt* đó hả?

(Tu la tràng: trên mặt tình cảm thường để nhắc đến một đống người có quan hệ nhập nhằng với nhau, so kè tranh giành với nhau đến sứt đầu mẻ trán.)

Trên mặt Tống Chương mang theo một nụ cười lạnh: “Rốt cuộc em và Thẩm Thuật có quan hệ gì? Anh cũng rất muốn biết đấy.”

Bằng mắt thường cũng thấy được sự luống cuống trên khuôn mặt Chu Tình.

5

Tống Chương nhìn chằm chằm Thẩm Thuật bằng ánh mắt sáng ngời:

“Có vợ rồi? Còn muốn bắt cóc vợ người khác à?”

Nói tồi anh ta nhìn về phía tôi.

Nhưng trong một tích tắc, khi ánh mắt anh ta chạm phải ánh mắt tôi, Tống Chương có hơi sửng sốt, đáy mắt anh ta dâng lên cảm xúc cuồn cuộn rồi lại lắng xuống, môi giật giật, nhưng cũng chẳng nói thêm gì.

“Cô ấy tự chạy đến đây, anh có thể kiểm tra camera theo dõi.”

Thẩm Thuật cười khẩy, trả lời chắc chắn như chó già*.

(Vô cùng ổn định, chắc chắn)

Tống Chương đột nhiên nhìn về phía Chu Tình, thì thấy ánh mắt trốn tránh của cô ta.

“Nên em gửi tin nhắn cho anh, bảo Thẩm Thuật đến đưa em về nhà là lừa anh à?”

Mắt Chu Tình đỏ au: “Ai bảo anh thấy em chạy đi, mà không đuổi theo em!”

Tôi tấm tắc gật đầu, phải công nhận là động tác của nữ chính ngầu*.

(666)

Tôi nhìn về phía Thẩm Thuật theo bản năng.

Anh nắm tay thật chặt, hơi cúi đầu, không nhìn rõ sắc mặt.

Chắc là đang đau lòng.

Đại khái Tống Chương cũng cảm thấy cạn lời, muốn đưa Chu Tình đi.

“Bây giờ Chu Tình là vợ tôi, không cần biết anh nghĩ gì, cũng chặt đứt cho tôi.”

Anh ta cảnh cáo Thẩm Thuật, sau đó ôm ngang Chu Tình lên.

“Anh làm gì đấy Tống Chương, anh đừng tưởng anh làm thế em sẽ tha thứ cho anh.”

“Thẩm Thuật, cứu em.”

Tiếng kêu cứu bất lực giống như câu lệnh giúp Thẩm Thuật lấy lại tinh thần, anh nhíu mày: “Ép buộc phái nữ là phạm tội.”

Dường như anh muốn tiến đến giúp cô ta.

Nhưng đúng lúc, điện thoại trên bàn lại vang lên, Thẩm Thuật xoay người đi lấy di động, vừa đúng lúc mở đường cho Tống Chương.

Tôi cứ cảm thấy hành động của anh có chút kỳ cục.

Vừa nãy điện thoại kêu lên rất nhiều lần, nhưng Thẩm Thuật chẳng thèm quan tâm. Nhưng sao bây giờ lại…?

Chắc không phải do anh muốn người ta bị đưa đi đâu nhỉ.

Tống Chương hừ lạnh: “Bại tướng.”

Tôi và Thẩm Thuật đứng ở cửa, nhìn bóng hai người rời đi.

Sau đó chúng tôi được chiêm ngưỡng một vở kịch hay ---

Trong cơn mưa rào, nam nữ chính hiểu lầm nhau không nói với nhau lấy một lời, sau đó chỉ trích lẫn nhau.

Nữ chính cứ liên tục chất vấn nam chính: “Anh yêu em vậy tại sao lại gọi tên cô ta”, cuối cùng nam chính hết sạch kiên nhẫn giữ chặt gáy nữ chính, hôn xuống một cách hung dữ.

Nữ chính chỉ cần ba giây để thay đổi từ việc phản kháng sang đắm chìm.

Vở kịch cũng hạ màn.

“Buồn à?” Bên tai tôi bỗng vang lên một giọng nói.

“Hả, gì cơ?”

“Nhìn Tống Chương hôn người phụ nữ khác, em buồn à?” đôi mắt Thẩm Thuật nhìn thẳng về phía tôi.

“Hôm đó ở trong hôn lễ của bọn họ, em nhìn hai bọn họ hôn nhau, hình như em đã khóc đến mức hai mắt sưng lên.”

“Nhưng bây giờ, hình như em chẳng hề đau lòng chút nào cả.”

Thẩm Thuật đột nhiên tiến lại gần, gần đến mức nhìn như thể anh ôm trọn tôi vào trong lòng.

Mùi hương thuộc về anh vây quanh tôi, hơi thở ấm áp, ẩm ướt phả lên chóp mũi tôi: “Vì anh à?”

Trong không gian chật hẹp, một bầu không khí kỳ lạ yên lặng lên men.

Trái tim tôi đập nhanh như gắn máy gia tốc, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

“Không phải.” Tôi mất tự nhiên, quay mặt đi.

Từ góc này, tôi vừa hay thấy được nam nữ chính đứng cách đó không xa, họ đang nhìn về phía này.

Đặc biệt là nữ chính, hình như đang nghiến răng nghiến lợi.

Tôi chợt nhận ra hóa ra, đấy mời là mục đích chính à.

Cơn tức giận vì bị coi như công cụ lan ra rồi bùng nổ, tôi đột nhiên nắm lấy cổ áo anh: “Giờ họ đang nhìn chúng ta đó.”

“Anh sẽ hôn à?”

Tôi nhìn anh ấy chau mày, chẳng hề tình nguyện.

“Hôn em, rất ghê tởm à?”

Anh chau mày càng chặt.

Tôi nghĩ chắc là tôi đoán đúng rồi.

Tôi chợt nảy sinh ác ý, tôi nhìn anh, chớp mắt: “Em muốn ghê tởm chết anh.”

Sau đó tôi nhào đến, cắn môi anh.

Hành động này giống như tôi đang đơn phương xả giận trả thù, hơn là một nụ hôn.

“Chu Tình nói không sai, em là đồ phụ nữ xấu xa, hư hỏng.”

“Ở trường, em ghen ghét thành tích của Chu Tình tiến bộ vượt trội, nên dẫn dầu, cô lập cô ta, sao chép tranh của cô ta, rồi tung tin đồn bịa đặt về cô ta, không ngừng gây rối tạo ra hiểu lầm giữa cô ta và Tống Chương.”

“Em vừa ngu si vừa ích kỷ, em kết hôn với anh chỉ vì muốn kích thích Tống Chương, còn hạ thuốc anh vì cảm thấy anh khinh thường em.”

“Nhưng trước đây em không như vậy mà.”

“Thành tích của em thậm chí còn tốt hơn cả Tống Chương, bức tranh em vẽ năm 13 tuổi còn đạt đượt giải thưởng lớn ở quốc tế, tất cả mọi người đều nói em có tương lai sáng lạn, tiền đồ rộng mở......”

Rõ ràng tôi không hề muốn khóc, nhưng tầm nhìn của tôi lại mờ đi.

Tôi nhớ mình đã bị gọi phụ huynh vì chuyện bắt nạt Chu Tình, bố mẹ vẫn chẳng thể tin nổi con gái mình lại đi bắt nạt người khác, nhớ đến ánh mắt thất vọng của thầy sau khi biết tôi đi sao chép tranh.

Nhưng từ sau khi Chu Tình xuất hiện, tôi dường như không còn là chính mình nữa.

“Em không muốn, em thực sự không muốn...... nếu có thể, nếu có thể tỉnh lại sớm hơn một chút...... em nhất định sẽ cách xa các người, cách thật xa.”

Cho đến khi vần nhau đến trên sô pha, tôi hung dữ cắn mạnh lên vai Thẩm Thuật, cắn đến chảy cả m..áu.

Ngữ khí hung ác: “Thẩm Thuật, em bỏ thuốc anh, nhưng em người xinh, dáng chuẩn, anh cũng chẳng lỗ.”

Một lát sau khi thả ra, đang định bỏ của chạy lấy người, thì đột nhiên Thẩm Thuật cúi người, đè tôi xuống dưới thân.

“Nói đủ rồi chưa?”

Tôi phản kháng theo bản năng, muốn đẩy anh ra, ngay giây sau, tay tôi đã bị anh khóa chặt trên đỉnh đầu.

“Anh muốn làm gì? Sau khi biết em làm nhiều chuyện xấu như thế, thì muốn thay Chu Tình dạy dỗ em?”

Cách một tầng nước mắt mông lung, tôi thấy khuôn mặt của Thẩm Thuật vừa lạnh như băng lại vừa hư ảo, giống như mây mù dày đặc.

Anh lẳng lặng nhìn tôi một hồi lâu, rồi đột nhiên cúi đầu.

Một cái hôn vô cùng dịu dàng đáp xuống giữa trán tôi.

“Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng em để kích thích Chu Tình.”

.