Thật Ra Thì Em Không Dễ Thương

Chương 15




Mạch Manh Manh nhìn người đàn ông cách đó không xa đang cười rất vui vẻ với một người phụ nữ khác, người đàn ông không thích trẻ con đó, người đàn ông đó lại đang trêu chọc một đứa bé ngồi trên đùi mình, trong lòng đột nhiên giống như bị một cây gai đâm vào, gai đâm thật đau: Nụ cười đó, anh, chưa từng lộ ra nụ cười thoải mái như vậy với mình. . . . . . Anh, chẳng qua không muốn để cho mình có con của anh. . . . . .

Manh Manh không phải người sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, chẳng qua sự thực xảy ra ở trước mắt như vậy, trong lòng, có hơi trầm xuống.

Giống như bị lạc, bước chân Manh Manh hỗn loạn, xoay người muốn đi, lại đụng phải người khác, lỗ mũi bị lồng ngực kiên cố của đối phương cấn đau, vẫn nén nước mắt giống như chưa tìm được nơi thích hợp để phát tiết, giọng khàn khàn, "Thật xin lỗi."

Cố Minh Dương nhìn cô gái này, chỉ cảm thấy quen mặt, theo tầm mắt của cô loáng thoáng thấy tiệm cà phê ngoài trời cách đó không xa, đột nhiên thông suốt. Một nhân vật chính khác trong hôn lễ của Hầu Thành, chính là cô dâu chỉ mới gặp mặt một lần kia.

Mạch Manh Manh nghiêng người đi qua bên cạnh Cố Minh Dương. Mắt phượng xinh đẹp của Cố Minh Dương khẽ nhếch lên, nhìn hai người cách đó không xa đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhếch miệng lên nở nụ cười như có như không, hình như. . . . . . Câu chuyện này, sắp phát triển  theo hướng rất thú vị đây. . . . . .

**********

Mạch Manh Manh hồn bay phách lạc về đến nhà. Đứng ở cửa, nhìn quanh căn nhà mình ở mấy năm qua, đột nhiên bật cười. Nhiều năm như vậy, hóa ra cho tới bây giờ mình chưa từng chiếm được một vị trí riêng trong lòng anh sao? Cho tới bây giờ anh vẫn không muốn mình dọn dẹp phòng làm việc của anh, tấm hình đặt ở trên bàn sách, người phụ nữ có gương mặt giống với mình. . . . . . A. . . . . . Không phải anh còn nhớ nhung cô gái kia sao? Người phụ nữ kia. . . Cùng đứa con của cô. . . Đó là người phụ nữ và đứa trẻ mình không thể hận, nhưng Mạch Manh Manh ghen tỵ. Bản thân mình như vậy, rất ghê tởm đi. Đừng nói Hầu Thành, ngay cả mình cũng không thích.

Mạch Manh Manh lấy tay che kín mặt, im lặng cười, lại có giọt nước, theo bàn tay chảy xuống.

********** Diễn đàn ngôn tình L/ê Q<u>ý Đ #ô ;n

Lúc Hầu Thành trở về cũng không muộn, thậm chí sớm hơn bình thường một chút. Đứng ở cửa trước, loáng thoáng nghe được âm thanh phát ra từ phòng bếp, thõa mãn nhếch miệng.

Nhẹ nhàng đi vào phòng bếp. Mạch Manh Manh đang cắt sợi khoai tây, một cái lại một cái, đều đều thon dài. Đứng ở phía sau Mạch Manh Manh, vươn tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn trước mặt, thật vừa vặn với ngực của mình, cúi đầu ở cổ Manh Manh hít vào một hơi thật dài, mùi vị làm người ta yêu tâm.

Cơ thể Mạch Manh Manh gần như cứng ngắc, nhưng mà Hầu Thành đang chìm đắm trong cảm xúc riêng nên không chú ý tới. Mạch Manh Manh để dao xuống, nhẹ chuyển động trong ngực Hầu Thành, dùng giọng rất bình thường nói, "Làm sao vậy? Để cho em rửa tay đã nào?"

Hầu Thành hơi buông lỏng tay, nhưng vẫn ôm Mạch Manh Manh. Khóe miệng Mạch Manh Manh mới vừa tạo thành một đường cong, giống như chợt nhớ tới chuyện gì đó, liền sụp xuống.

Hầu Thành tiện tay cầm lấy một cái khăn lông lau khô tay cho Manh Manh, liền nắm đôi tay kia không buông.

Lông mi run rẩy rất rõ, không hiểu nhìn Hầu Thành, "Món ăn còn chưa xong mà, không phải anh đói sao. . . . . . Ưm. . . . . ." Lời chưa nói hết liền biến mất ở môi. Mạch Manh Manh kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông đột nhiên hôn mình. Hầu Thành anh, hình như chưa từng chủ động hôn mình ngoại trừ lúc lên giường. . . . . .

Không biết trong lòng Hầu Thành nghĩ cái gì, Mạch Manh Manh theo thói quen ngoan ngoãn phối hợp ôm cổ của Hầu Thành, nhắm mắt lại. Chẳng qua nụ hôn vốn rất ngọt ngào, bởi vì tâm trạng thay đổi, đã không còn như ban đầu.

Vừa hôn xong, Mạch Manh Manh mềm nhũn dựa vào trong ngực Hầu Thành, sắc môi biến thành màu đỏ đẹp đẽ, con ngươi đầy nước hơi chớp lại mang đến kiểu phong tình khác, hai gò má ửng đỏ giống như hoa đào tươi đẹp tháng ba. Hầu Thành cúi đầu nhìn khóe miệng Mạch Manh Manh, gương mặt lưu luyến, không thể tránh khỏi hôn lên mắt Mạch Manh Manh. Người vẫn an phận khéo léo chợt giống như bị điện giật đẩy Hầu Thành ra. Hầu Thành kinh ngạc nhìn lồng ngực trống không của mình, chân mày không khỏi nhíu lại. Mạch Manh Manh không dám nhìn vẻ mặt của Hầu Thành, chỉ lần nữa cầm dao cắt thức ăn lên tiếp tục cắt sợi khoai tây, che giấu nói, "Anh đói bụng chưa? Đợi chút nữa thôi, lập tức có thể ăn cơm." Chẳng qua tất cả sức lực của cô đều dùng để kiểm soát hai tay của mình, hoàn toàn không thấy ánh mắt Hầu Thành ở sau lưng như đang suy nghĩ điều gì.

********** Diễn đàn ngôn tình L [ê] Q =ú= y Đ (ô) n

Bữa cơm tối này cực kỳ yên tĩnh, Mạch Manh Manh không tràn đầy hào hứng như thường ngày hỏi Hầu Thành tin tức bát quái trong công ty. Hầu Thành thở dài, buông chén xuống, "Manh Manh, em làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái?"

Nhìn ánh mắt chân thành như vậy, Manh Manh gần như cho rằng hạnh phúc đang ở bên cạnh mình, nhưng mà, không phải là của mình thì không phải là của mình. "Không có. . . . . . Tại anh đột nhiên. . . . . ." Nói xong mặt liền đỏ. Manh Manh gần như muốn bội phục mình, có phải mình có thể tính đến chuyện vào giới điện ảnh và truyền hình lấy một giải Kim Mã (*) hay không. . . . . .

(* Giải Kim Mã là một liên hoan phim điện ảnh và lễ trao giải được tổ chức thường niên tại Đài Loan)

"A. . . . . ." Hầu Thành thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười, mang theo sự trêu đùa hiếm thấy, "Cũng đã là vợ chồng, còn xấu hổ? Hả?"

Hôm nay hình như tâm trạng Hầu Thành đặc biệt tốt. Là bởi vì cô gái đó sao? Mạch Manh Manh cắn cắn môi, nhìn Hầu Thành một cái, lại khẽ cười. Thật giả! Trong lòng Manh Manh khinh bỉ chính mình. Tuy nhiên lại đau buồn phát hiện, chỉ cần là anh, cho dù là một chút xíu dịu dàng một chút xíu quan tâm, mình cũng không chống cự được, không kháng cự được, đúng là người phụ nữ đáng thương. . . . . .

Mạch Manh Manh tắm rửa sấy khô tóc, khi ngồi lên trên giường cũng vừa đúng 8 giờ, hôm nay Hầu Thành không có bận rộn ở phòng làm việc, đã sớm nằm trên giường xem ti vi. Rất tự nhiên ôm lấy Manh Manh, hai người vừa xem ti vi, vừa câu được câu không nói chuyện phiếm. Đồng hồ sinh học của Manh Manh từ trước đến giờ đều rất đúng giờ, không bao lâu liền bắt đầu mệt rã rời. Vừa ngáp vừa lặng lẽ bóp cánh tay mình để giữ vững tỉnh táo. Hầu Thành nhìn thấy liền mỉm cười. Hình như cô bé này còn tưởng rằng mình không biết đấy. Suy nghĩ muốn thân mật với cô biến thành thương, Hầu Thành hôn Mạch Manh Manh một cái, nhỏ giọng nói, "Muốn ngủ thì nằm ngủ đi, ngoan."

Nghe được câu này Manh Manh chợt cảm thấy hết buồn ngủ. Mở cặp mắt mờ mịch ra, nhìn chằm chằm Hầu Thành, ánh mắt chuyên chú khiến Hầu Thành gần như cho là cô đã đặt toàn bộ tình yêu cả đời này vào trong mắt. Trong lòng Mạch Manh Manh khẽ thở dài một cái, giơ tay lên ôm lấy Hầu Thành, chủ động quyến rũ đôi môi mỏng. Thử cẩn thận dò xét, ngây ngô rụt rè mời gọi. Hầu Thành nghiêng người, bàn tay vươn vào dưới áo ngủ, lưu luyến bên hông Manh Manh. Quyền chủ động bị cướp đi, Manh Manh mở đôi mắt đen nhánh ngập nước ra, chăm chú nhìn Hầu Thành, từng tiếng khẽ gọi: "A Thành. . . . . . A Thành. . . . . ." Em yêu anh, em thật sự vô cùng yêu anh, em thật sự không bỏ được anh. Hãy để cho em phóng túng lần này, một lần cuối cùng. . . . . .

Tiếng nỉ non tràn đầy tình yêu như vậy Hầu Thành đã nghe qua vô số lần, nhưng mà lần này hình như có cảm giác hơi khác, Hầu Thành không suy nghĩ nhiều. Chỉ ôm chặt người trong ngực, tỉ mỉ hôn. . . . . .

Áo rơi xuống. Đôi chân thon dài của Manh Manh ôm lấy thắt lưng gầy gò có lực của Hầu Thành, đối mặt với một Mạch Manh Manh như vậy, trong nháy mắt Hầu Thành có hơi sững sờ, nhưng mà chỉ là trong nháy mắt.

Trong nháy mắt cơ thể trống rỗng bị lấp đầy, nước mắt Manh Manh theo khóe mắt chảy xuống, ít nhất, vào lúc này, Hầu Thành thuộc về mình. Nhưng mà, Mạch Manh Manh vì tâm trạng phức tạp của mình, hoàn toàn không chú ý tới, lần này, Hầu Thành không có sử dụng biện pháp tránh thai.

Cơ thể phập phồng, lúc chợt cảm thấy đang chơi đùa trong hồ nước ấm áp, lúc chợt cảm thấy như lướt trong sóng biển, Manh Manh ôm Hầu Thành thật chặt, thấp giọng rên rỉ. Hầu Thành cực kỳ yêu thích sinh hoạt vợ chồng với Manh Manh, bị đau sẽ cau mày hừ hừ, thoải mái sẽ nhỏ giọng rên rỉ. Nụ hôn âu yếm không ngừng rơi vào cổ, gương mặt, bờ môi. . . . . . Không khí dần nóng, đêm, vẫn còn rất dài. . . . . .