Trở về nhà trong tâm trạng rối bời. Suốt cả buổi tối hôm đó, tôi cứ ôm khư khư chiếc điện thoại cũ kĩ bên mình ngay cả lúc đi tắm. Dù đã suy nghĩ rất nhiều nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi nội dung của tin nhắn ấy. Chẳng lẽ, cậu cho rằng cậu có thể hiểu rõ tình cảm của tôi hơn chính bản thân sao? Hừm, chắc không đâu, Việt Anh nào phải đứa ngốc mà không nhận ra rằng tôi thích cậu ấy nhiều đến nhường nào cơ chứ.
-"Dạo này trông con không được ổn lắm thì phải."
Bị câu hỏi của dì làm cho chột dạ, tôi ấp úng không biết phải trả lời như thế nào nên đành nói dối:
-"Con vẫn vậy mà dì."
Dù rằng áy náy nhưng tôi không thể để dì lo lắng thêm nữa, dẫu sao thì dì cũng đã đối xử quá tốt với tôi rồi. May mắn là, giáo viên chủ nhiệm không trao đổi bất cứ chuyện gì với dì như những lời đã hăm dọa, về khoản này, tôi vẫn là vô cùng biết ơn.
Theo như lịch nhà trường sắp xếp, kể từ ngày mai sẽ bắt đầu thi các môn phụ, vì thế mà vừa ăn cơm xong, tôi liền chui tọt vào phòng khóa cửa rồi vờ như đang học bài chăm chỉ. Thế nhưng, qua mắt dì thì dễ, còn muốn qua mắt con bé Diệp lại vô cùng khó. Được một lát thì nó không kiên nhẫn gõ cửa phòng tôi, ý tứ muốn mượn điện thoại gọi cho bạn vì điện thoại nó hết tiền. Tôi cũng chẳng khó khăn gì nên đồng ý luôn, chỉ là trước đó đã nhanh tay kịp xóa toàn bộ hộp thư trong điện thoại.
Thật ra, không phải tôi cố ý giấu diếm con bé về chuyện gặp Phong hôm nay, chỉ là sợ rằng đến khi biết chuyện, đúng sai gì thì nó cũng lại sẽ làm ầm ĩ một phen, mà tôi lại không muốn chị em với nhau xích mích một chút nào cả.
-"Máy chị có tin nhắn đấy, em chưa xem đâu."
Từng tế bào thần kinh trong cơ thể tôi một trận co giật, cầm chiếc điện thoại trên tay mà tôi hồi hộp không sao tả nổi. Là tin nhắn của Việt Anh, hay là...?
-"Đồ quỷ."
Tôi trừng mắt nhìn Diệp trong khi con bé vẫn còn nhe nhởn lắm. Nó le lưỡi nhìn tôi và nằm ì trên giường mãi không chịu đi, tôi thì chẳng thể đuổi được nên đành để mặc cho con bé thích làm gì thì làm.
-"Thực ra thì chị làm những gì em đều biết hết, chỉ là có nói ra hay không thôi."
-"Mi hâm à?"
Tôi ngạc nhiên nhìn Diệp, con bé này hôm nay bị làm sao thế? Rõ ràng là đang yên đang lành, tự nhiên lại nhìn tôi bằng cái vẻ mặt khách sáo đó. Lẽ nào...
-"Rõ ràng là thế còn gì, bằng không sao mẹ biết được chuyện em lén lút đi làm mẫu ảnh chứ?"
Tôi chớp chớp mắt nhìn Diệp, mãi sau mới tiêu hóa hết được chuyện gì đang xảy ra. Quả nhiên một khi có bí mật gì đó cần phải giấu diếm thì luôn mang trong mình cảm giác thấp thỏm chột dạ. Không những vậy, tôi lại còn là đứa không giỏi nói dối nên tốt nhất sau này không nên lừa lọc ai cả. Chẳng biết phải mất bao nhiêu thời gian, con bé mới tin rằng tôi không hề làm bất kì chuyện gì khuất tất sau lưng nó. Thế nhưng nói là nói thế thôi, kỳ thực trong tâm can của nó, tôi vẫn nhận thấy có chút gì đó nghi ngờ, và cho đến tận sau này cũng vậy, con bé luôn giấu tôi rất nhiều điều nhưng lại không muốn tôi có bất kì bí mật nào với nó cả.
Trước khi lên giường đi ngủ, tôi không khỏi bận tâm mà kiểm tra điện thoại một lần cuối, thế nhưng trong hộp thư vẫn không có một tin nhắn mới nào. Mặt tôi tiu nghỉu, tự dưng lại cảm thấy hối hận vô cùng vì những lời đã gửi cho cậu ấy lúc còn ở trung tâm thương mại. Suy cho cùng cũng tại cái tính hấp tấp nóng vội không biết suy nghĩ của tôi.
Những ngày sau đó, lịch thi học kì dày đặc đến mức tôi không có lấy một chút thời gian để suy nghĩ cho những vấn đề khác. Mặc dù từ khi lên cấp ba, đề cương được giáo viên soạn cho sẵn nhưng riêng khoản học bài thôi cũng đủ kiệt sức rồi. Cùng phòng thi với tôi gồm ba bạn cùng lớp, một bạn tên Bảo, một bạn tên Lan Chi - lớp trưởng của lớp tôi, nghe đâu học lực không xuất sắc cho lắm nhưng được cái nhanh nhẹn và sáng sủa nên thầy cô vô cùng ưng ý, tuy nhiên có ưng ý cỡ nào cũng không thể bằng Việt Anh, và Việt Anh cũng chính là thành viên cuối cùng trong bộ tứ cùng phòng thi.
Đến hôm thi cuối cùng, không hiểu giám thị sắp xếp số thứ tự kiểu gì mà tôi và Việt Anh lại ngồi cùng bàn mới hay. Chắc là cô chưa biết đến "xì ken đồ" giữa hai đứa tôi. Mà thôi kệ, dù cho ngồi cạnh thì điểm số của tôi cũng chẳng cao lên được tẹo nào, ngặt nỗi có chút bối rối... Từ hôm đó đến giờ, tôi và Việt Anh ngay đến cả một câu hỏi thăm đơn giản cũng chưa từng có, không những vậy, tin nhắn ấy gửi đi trong mắt cậu dường như trở thành vô hình khiến tôi có chút giận nhưng lại chẳng dám mở lời dù cho lúc này cậu đang ngồi ngay bên cạnh.
Chẳng rõ lý do thực sự xuất phát từ đâu nhưng tim tôi cứ không tự chủ được mà đập rộn ràng, khoảnh khắc giáo viên phát đề thi cũng là lúc tôi cắm cúi làm bán sống bán chết như để che giấu đi sự bối rối trên khuôn mặt. Dẫu cho trước đó vài ngày, cô chủ nhiệm lớp tôi đã ra điều kiện rằng bất cứ học sinh nào có điểm thi dưới 6,5 đều sẽ bị phạt dọn vệ sinh một tuần nhưng dĩ nhiên chẳng có hiệu quả là bao vì điểm thấp hay không không do tôi quyết định. Nói như thế không có nghĩa là tôi không cố gắng, mà chỉ là trình độ của tôi vốn có giới hạn, không thể vượt qua tầm với hơn được nữa.
Sau khi tận lực hoàn thành gần như toàn bộ câu hỏi trong tờ đề môn anh văn, tôi còn cẩn thận lấy máy tính cộng lại điểm của những câu được cho là chắc chắn đúng, may thay vừa tròn 6,5 nên không còn gì đáng lo ngại, chỉ là giám thị ở bên trên lại xem hành động sử dụng máy tính trong giờ thi anh văn của tôi là vô cùng kì quái... hừm.
Chuông reo hết giờ, tôi mãn nguyện đặt bài ra đầu bàn bên kia, mãi cho đến lúc bước ra khỏi phòng thi mới chợt nhận ra bản thân trong quá trình làm bài đã nhầm lẫn giữa công thức của câu điều kiện loại hai và loại ba. Mỗi câu trắc nghiệm 0,25 điểm, tôi phải sai hai đến ba câu là ít. Thế là xong, xem như lần này phải dọn vệ sinh thật rồi. Ủ rủ trở về nhà mặc cho lũ bạn trong lớp kháo nhau đi ăn uống xả hơi, kỳ thực lúc này tôi vốn chẳng còn chút khí lực nào để chuẩn bị cho hình phạt sắp tới nữa rồi.
*
Có lẽ là vì áp lực trước đó cộng với việc thi cử khiến cơ thể tôi sút đến gần ba, bốn kí. Ngay cả dì và Diệp cũng kêu cằm tôi dạo này nhọn ra một cách bất thường, trông cứ như là đi phẫu thuật thẩm mỹ vậy. Tất nhiên chỉ là nói đùa thôi nhưng tôi lại chẳng thấy vui một chút nào cả.
Dạo đó, bọn tôi được nghỉ vài ngày để nhường phòng cho các anh chị khối 12 thi. Trong khi ai nấy đều hồ hởi chuẩn bị tưng bừng cho dịp lễ noel, ngay cả những quán cafe gần khu nhà tôi cũng bật nhạc rộn rã khắp cả ngày thì tôi chỉ biết lang thang trong thế giới riêng tư của bản thân. Không phải tôi muốn tách biệt với mọi người mà chỉ là tâm trạng thấp thỏm lo lắng chờ đợi điểm thi khiến tôi chẳng tài nào vui nổi.
Đêm 24 noel, ngay từ lờ mờ tối Diệp đã ra ngoài chơi cùng đám bạn, chỉ còn tôi lủi thủi ở nhà một mình cùng những chương trình TV nhàm chán. Và rồi sau đó, tôi nhận được tin nhắn chúc mừng giáng sinh từ số điện thoại của Phong, tiếc là lại ngủ quên mất nên đến sáng hôm sau mới trả lời.
Ngày đầu tiên đi học sau kì nghỉ, tôi lại gây ấn tượng xấu trong mắt thầy cô vì tội vào lớp trễ, may là bác bảo vệ hôm nay có chút nhân từ, bằng không...
Cô chẹp miệng nhìn tôi rồi bất đắc dĩ cho vào lớp. Và thế là sau bao nhiêu lâu thấp thỏm lo lắng, cuối cùng thì cũng có kết quả của kì thi học kì vừa rồi. Thành tích của tôi tuy không cao nhưng vẫn may mắn được xếp loại học sinh khá, đặc biệt nhất là điểm thi môn anh, tôi cứ sợ rằng ngay cả 6 điểm còn không đủ, chẳng ngờ đâu lại tận 6,8. Rõ ràng là tôi đã dò sơ sơ kết quả với những bạn cùng đề, sao có thể cao được như vậy cơ chứ?
Vốn là một đứa có tính tò mò, tôi đành phải xuống tận văn phòng nài nỉ giáo viên cho xem bài làm của mình, tuy nhiên cũng nhờ vậy mà tôi mới biết đến sự tồn tại của hai từ " thánh nhân".
Hừm, rõ ràng toàn những câu hỏi tôi không biết làm, khoanh lụi lại còn sai đáp án, vậy mà y như rằng có ai đó đã sửa lại giúp tôi. Tôi cố vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc là ai có thể có khả năng đó? Giáo viên chấm thi chắc chắn sẽ không thể nào. Tầm mắt tôi đảo liên hồi và bỗng chốc dừng lại ngay nơi chủ nhân của chiếc bàn học đó đang ngồi.
Là trước khi giáo viên đến lấy bài, cậu đã thay tôi sửa đáp án của một vài câu sao? Tự dưng, tôi cảm thấy có chút hoài nghi vì suy nghĩ điên rồ của mình. Thực sự, có đánh chết tôi cũng không dám tin cậu có thể làm nên hành vi gian lận đó vì tôi. Rõ ràng cậu nói cậu không hề thích tôi, vậy thì việc gì phải tốt với tôi đến như vậy? Là cậu thương hại tôi sao? Hay là... cậu cảm thấy chướng mắt vì một đứa dốt nát ngồi bên cạnh?
Lại một lần nữa đầu óc tôi trở nên hỗn độn. Dù đã cố gắng nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân nhưng tôi thà tin rằng bản thân may mắn được giáo viên chấm thi giúp đỡ chứ nhất quyết không dám nghĩ đến việc cậu có tình cảm với tôi. Một lần là quá đủ, tôi chẳng phải trẻ nít lên ba mà không tự nhận thức được giá trị của bản thân, song hành động của Việt Anh thực sự lại khiến cho người khác không thể không nhọc lòng.
-"Là cậu thực sự đã giúp tớ đúng không? Dù không biết nguyên nhân xuất phát từ đâu nhưng tớ vẫn phải nói lời cảm ơn cậu."
Cậu nhìn tôi có chút phức tạp, đôi mắt màu nâu hổ phách ẩn dưới hàng mi thật dài khẽ chớp động khiến tôi vô thức nuốt nước bọt, dường như có chút cảm xúc kì lạ gì đó đang bủa vây lấy tâm trí tôi. Vậy nhưng, mặc cho tôi vô cùng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, Việt Anh dường như không có ý định mở miệng đáp trả. Hành động tiếp theo đơn giản chỉ là nghiêng đầu né tránh khỏi tầm mắt của tôi và chuyên chú quan sát thứ gì đó ngoài cửa sổ.
Tiếng nhạc chuông tin nhắn vang lên nhưng không phải từ điện thoại của tôi. Bất quá tôi không cố ý nhìn trộm, chỉ là dường như mắt quá tinh để vô tình nhìn thấy ảnh nền của số điện thoại gửi tin nhắn tới. Vì không có ý định đọc lén tin nhắn của người khác nên tôi quay mặt đi luôn, song vài giây kia đủ để tôi xác nhận được rằng khuôn mặt ấy đích xác là của bạn nữ đi cùng Việt Anh hôm nọ. Bỗng dưng tôi có chút tò mò, liệu Việt Anh có cài hình tôi vào danh bạ giống như bạn nữ ấy không nhỉ? Hừm, chắc là không rồi, sợ rằng đến số điện thoại cậu ấy cũng chẳng thèm lưu, một lần nhắn xong thì xóa sạch mọi dấu vết luôn cũng có thể.
Rất nhanh sau đó xe buýt liền dừng lại, cảm thấy Việt Anh dường như không có điều gì muốn nói với mình, vậy nên tôi cũng chẳng dám thắc mắc, khổ nỗi vừa định đứng lên thì liền bị những người đi lên từ phía sau chen chúc xô ngã, rất may mắn vì Việt Anh đã kịp thời đỡ lấy thân hình nhẹ tênh của tôi. Tình cảnh lúc này có vẻ như hơi giống với trong phim, tiếc một điều là tôi không đủ mặt dày để trụ lại lâu hơn nữa, đành đứng dậy trong sự bối rối không thôi.
-"Tôi không có giúp cậu, vì vậy không cần phải cảm ơn, chỉ hy vọng từ nay về sau đừng để thành tích thấp làm ảnh hưởng đến lớp."
Việt Anh nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc, sau khi dừng một chút cậu liền bổ sung thêm, chỉ là tôi không nghe rõ cho lắm nên kỳ thực có chút khó hiểu:
-"Nhưng trước hôm thi mà vẫn có thời gian trốn học hẹn hò, đủ để biết cậu tự tin đến nhường nào nên có lẽ không cần tôi phải nhắc đâu."
Chẳng phải cậu cũng như vậy còn nói ai? Bạn bè đi cùng nhau một chút thì đã sao chứ? Bất quá cậu ta cũng chỉ là bạn của em gái tôi, tôi cảm thấy điều đó chẳng có gì là nghiêm trọng cả, chỉ là Việt Anh giống như không nghĩ như vậy.
-"Tớ dù có thế nào đi nữa tất nhiên vẫn không thể chăm chỉ được như ai đó, học hành miệt mài đến mức ngay cả một tin nhắn cũng không thể trả lời."
-"Ai mới là người không trả lời?"
Biểu cảm của Việt Anh ban đầu là ngạc nhiên, sau đó vẫn là ngạc nhiên, tự dưng tôi cũng cảm thấy có chút kì lạ, liền chỉ vào cậu và nói:
-"Không phải cậu sao?"
-"Là cậu."
Việt Anh khẳng định, tôi lớ ngớ không nói nên lời, vội vàng thò tay vào cặp kiểm tra điện thoại nhưng vẫn không thấy tin nhắn của Việt Anh đâu, lẽ nào lúc đưa điện thoại cho Diệp lỡ tay xóa mất rồi.
-"Vậy... cậu đã nhắn những gì? Có thể nhắc lại cho tớ nghe được không? Hình như điện thoại tớ có chút vấn đề."
Tôi cười thẹn thùng để che dấu đi vẻ mặt khó xử lúc này.
-"Tốt hơn là quên nó đi."
Mặc cho tôi năn nỉ, Việt Anh nhất định vẫn không chịu hé răng nửa lời. Hừ, dù gì cũng là tin nhắn đã nhắn cho tôi, nội dung của nó là gì tôi nhất định phải là người thứ hai được biết ngoài Việt Anh chứ.
Tôi cứ như vậy mà kì kèo, mãi cho đến khi xe buýt đã vượt qua nhà của hai đứa từ lâu mới sực nhớ ra. Trong lúc ngồi chờ đổi chuyến thì đến lượt điện thoại tôi có tin nhắn. Suýt chút nữa thì quên mất rằng chỉ còn hai ngày nữa là đến sinh nhật Diệp, chả là hôm đó vì chưa chọn được thứ gì ưng ý nên tôi hẹn Phong sau khi thi xong rãnh rỗi lại tiếp tục, ngặt nỗi tuần nghỉ lễ noel, tâm trạng không tốt nên tôi nhất quyết không chịu ra ngoài, chẳng ngờ Phong lại có thể kiên nhẫn chờ đợi đến ngày hôm nay.
Sau khi đáp trả tin nhắn, tôi vòng tay ra sau lưng nhét điện thoại vào cặp. Việt Anh lúc này đứng một bên bỗng hắng giọng hỏi:
-"Biết dạo gần đây trên báo có tin tức gì nổi trội không?"
Tôi tất nhiên chẳng bao giờ đọc báo, lại còn không sử dụng internet nên thực sự mù tịt về khoản này, chính vì vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Việt Anh và thành thực lắc đầu.
-"Rúng động người phụ nữ gần đất xa trời cặp kè cùng một gã đàn ông trẻ tuổi."