Thắt Nút Ngoài Ý Muốn

Chương 44




Trong quán nhỏ đậm chất cổ điển, Hứa Lan Ý vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi lê thơm ngọt, mặc dù trước kia từng ngửi mấy lần nhưng anh không hề để ý, hôm nay đọc hết tài liệu kia, trong đầu chợt nảy ra từ "pheromone" khiến anh giật thót, đưa mắt nhìn người đang ngồi cạnh bàn đợi mình.

Người kia khoảng hai mươi mấy tuổi, trạc tuổi Hứa Lan Ý, ngoại hình và khí chất của hai người khá giống nhau, đều lạnh lùng ít nói khiến người ta thấy khó gần, chỉ khác là nhìn y có vẻ chính trực và cấm dục, lưng không rộng lắm nhưng thẳng tắp, toát ra khí chất thần thánh bất khả xâm phạm.

Nếu Hứa Lan Ý chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng thì người này sẽ khiến người ta e ngại. Nhưng Hứa Lan Ý biết rõ thật ra y cũng giống mình, chỉ hơi khó gần mà thôi.

"Anh." Hứa Lan Ý gọi một tiếng rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện, chén sứ tinh xảo trên bàn đựng nước trà trong veo màu xanh nhạt, rõ ràng đối phương đã canh đúng thời gian để pha trà Mao Tiêm Tín Dương cho anh, mấy năm trước tình cờ nếm thử một lần, nghe anh khen ngon nên lần nào Tạ Tri Ly cũng pha trà này.

Hứa Lan Ý nhấp một ngụm nhỏ, nhiệt độ vừa đủ, vị trà hơi ngọt, hương thơm tràn ngập răng môi.

"Anh nói Đường Nhất Mạn biến mất, vậy đã tìm được bà ấy chưa?"

"Chưa."

"Đều tại em xử lý không tốt." Hứa Lan Ý cụp mắt nhìn chén trà, trong giọng nói lộ ra vẻ tự trách.

"Đâu liên quan gì đến em, em đã làm tốt lắm rồi."

Tạ Tri Ly nhìn Hứa Lan Ý, trong mắt đầy vẻ áy náy, chẳng biết từ lúc nào y ngày càng đau lòng cho cậu em này, lúc nào cũng lo liệu mọi thứ một mình, không bao giờ than trách hay đòi hỏi gì.

"Lẽ ra ngay từ đầu anh không nên để em làm chuyện nguy hiểm như vậy, anh sẽ nói với người trong cục để em lập tức kết thúc nhiệm vụ này."

Nghe xong Hứa Lan Ý đột nhiên lắc đầu.

"Đường Nhất Mạn và đám người kia vẫn chưa tìm được, nếu không ra tay trước Giang Nghiệp Thành thì họ sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa các tài liệu quan trọng chắc chắn đã bị Giang Nghiệp Thành mang đi, những người liên quan đến dự án này cũng chưa tìm ra, em không thể lộ mặt ngay lúc này được. Cứ chờ thêm đi, sớm muộn gì Giang Nghiệp Thành cũng liên lạc với em mà."

"Anh chỉ sợ em gặp nguy hiểm thôi." Đội trưởng đội cảnh sát hình sự xưa nay luôn điềm tĩnh đột nhiên kích động, "Tên Giang Nghiệp Thành kia không phải người mà là ma quỷ! Mấy năm nay em bình an vô sự đã là may mắn lắm rồi, anh tuyệt đối không thể để em lâm vào tình cảnh nguy hiểm nữa! Kết thúc mọi chuyện ở đây cũng có thể trả lại danh dự cho em!"

"Em biết. Nhưng em tự nguyện mà." Hứa Lan Ý ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Tạ Tri Ly, "Em sẽ bảo vệ mình thật tốt. Dù sao cũng đã đến nước này, em không để ý người khác nghĩ gì đâu. Nếu mẹ còn sống, nhất định bà cũng sẽ ủng hộ em làm thế, còn tự hào vì anh nữa. Chỉ cần anh đứng dưới ánh mặt trời là được rồi."

Bả vai Tạ Tri Ly run lên.

Y muốn nói gì đó nhưng biết rõ mình có nói gì cũng không thay đổi được ý nghĩ của em trai. Từ nhỏ đến lớn Hứa Lan Ý vẫn luôn thay cha mẹ "chuộc tội" với y dù biết y hoàn toàn không cần......

"Đêm qua em ở chung với Giang Thác à?"

Để làm dịu bầu không khí, Tạ Tri Ly đành phải đổi chủ đề.

Nghe thấy tên Giang Thác, vành tai Hứa Lan Ý đột nhiên nóng lên. Sau khi ngủ dậy anh đã xem lịch sử cuộc gọi, tối qua nhận được một cuộc gọi của Tạ Tri Ly, chắc chắn Giang Thác đã nghe giùm mình.

"Chuyện này là sao? Tối qua hai người......" Nội dung phía sau khiến Tạ Tri Ly hơi xấu hổ, chỉ cần có chút kinh nghiệm cũng biết lúc đó họ đang làm gì.

Hứa Lan Ý lại cúi đầu nhìn chén trà chứ không dám nhìn Tạ Tri Ly. Còn chuyện gì mất mặt hơn bị người thân bắt quả tang nữa chứ.

"Ý Ý, mặc dù anh không biết hai người bắt đầu từ lúc nào, nhưng chắc không phải em nghiêm túc đấy chứ?"

"Không phải!" Hứa Lan Ý vô thức phản bác, trong lòng lại rối bời, "Em và cậu ấy chỉ là...... ngoài ý muốn thôi......"

"Chủ yếu là cậu ấy còn đang học cấp ba đúng không?" Tối qua sau khi Tạ Tri Ly phát giác chuyện này thì hoang mang cả đêm không ngủ, hôm nay vẫn còn hơi choáng váng.

Lời nhắc nhở của Tạ Tri Ly khiến Hứa Lan Ý càng không ngóc đầu lên nổi, rõ ràng đang làm nhiệm vụ quan trọng mà lại cặp kè với một học sinh cấp ba, thậm chí...... có thể đã mang thai với hắn, chẳng biết anh trai sẽ nghĩ thế nào nữa. Hứa Lan Ý âm thầm áp tay vào bụng dưới, trong lòng nhất thời chua xót. Nếu anh trở về, có phải sẽ không thể giữ lại đứa bé này không......

"Là em nhất thời khinh suất. Em và cậu ấy chẳng còn quan hệ gì nữa, cũng không ảnh hưởng đến công việc sau này đâu."

"Ý anh không phải vậy, anh chỉ sợ em bị tổn thương thôi, đứa bé Giang Thác kia thật sự còn quá nhỏ, hơn nữa còn là con trai Giang Nghiệp Thành......"

"Em biết."

Nỗi lo của Tạ Tri Ly không phải là không có lý, một cậu nhóc mới lớn còn đang đi học, ăn chưa no lo chưa tới, cha hắn lại là Giang Nghiệp Thành, dù Hứa Lan Ý biết rõ nhân cách của hắn nhưng người khác sẽ không hiểu, nếu để ai biết chuyện này thì lời đồn sẽ càng khó nghe hơn lúc anh học đại học. Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc kết thúc mọi chuyện, những tin đồn thất thiệt kia sẽ tự sụp đổ, đương nhiên Tạ Tri Ly không mong em trai mình vì chuyện này mà bị người đời bàn tán, cơ hội chờ đợi bao năm thất bại trong gang tấc. Hơn nữa ở một mức độ nào đó, Hứa Lan Ý và Giang Thác không phải là quan hệ bình thường......

"Chuyện năm đó anh nói trong điện thoại là sao?" Trong lòng Hứa Lan Ý nặng trĩu đến mức ngạt thở, không muốn nhắc đến Giang Thác nữa nên quay lại chuyện chính.

Lúc này Tạ Tri Ly mới nhớ ra mục đích mình tìm Hứa Lan Ý, im lặng mấy giây rồi lấy ra một túi hồ sơ.

"Em phải chuẩn bị tâm lý thật vững nhé."

Hứa Lan Ý mở túi ra, phía trên cùng là một tấm ảnh, trong ảnh có một người đàn ông trung niên và một đứa trẻ khoảng sáu tuổi. Bức ảnh này được rửa ra từ loại phim sản xuất cách đây mấy chục năm nên không ép nhựa, mép dưới đã ố vàng, bị năm tháng mài mòn.

"Nhìn ra được gì chưa?"

"Người đàn ông này là Giang Quốc Phồn hồi trẻ đúng không?"

Giang Quốc Phồn chính là cha Giang Nghiệp Thành.

"Ừ."

"Vậy đứa trẻ bên cạnh...... là Giang Nghiệp Thành sao?" Hứa Lan Ý nhìn chằm chằm đứa bé trong ảnh, không hiểu sao cứ cảm thấy gương mặt này rất quen, nhìn không giống Giang Nghiệp Thành cho lắm, nhưng anh lại không đoán được là ai.

Tạ Tri Ly lắc đầu.

"Đứa bé kia là cha em, cũng chính là chú Hứa đấy."