Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Quyển 2 - Chương 28




Trên điện sau mấy giây tĩnh lặng, bất chợt vỡ òa.

Văn Ngọc Hổ vậy mà từ chối luận võ! Hắn đây là có ý gì? Chưa đấu đã chịu thua? Mọi người xôn xao bàn tán.

Lệ Chân công chúa lòng khẽ động, ngưng thần nhìn về phía Thất Nương.

Khuôn mặt đang cười tươi tắn của Thất Nương ngưng lại, nàng kinh ngạc nhìn Văn Ngọc Hổ, trong ngực một ngọn lửa nhỏ nở bừng lan rộng.

Lâu trước đây nàng chỉ biết người đàn ông này một mực dùng cách của mình sủng nàng, hắn biết rõ nàng gây chuyện sinh sự khắp nơi, nhưng chưa bao giờ ngăn nàng lại, chưa bao giờ trách cứ, dù lo lắng cũng là lo cho an toàn của nàng mà không phải băn khoăn những điều khác, trước đây nàng đã từng nghĩ, sự tín nhiệm này của hắn đến tột cùng là xuất phát từ đâu? Cho dù là ông nội hay ông ngoại nàng cũng không tự tin đến như vậy, ông nội ông ngoại luôn lo lắng nàng sẽ làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn nổi mà làm hại đến người khác, nhưng hắn không như vậy, nàng có thể cảm nhận được, hắn tin tưởng nàng làm việc đúng mực, tin tưởng nàng sẽ không vô duyên vô cớ làm tổn hại người khác, hắn thực sự tin tưởng nàng như vậy.

Nhưng nguyên nhân là gì?

Đến giờ cuối cùng nàng cũng đã biết rõ nguyên nhân, không vì điều gì khác, chỉ là hiểu.

Nam nhân này thật sự hiểu nàng, hiểu suy tư lo lắng của nàng, hiểu cách xử sự và nguyên tắc lập trường của nàng, do đó tin tưởng, đây chính là nguyên nhân.

Cách suy nghĩ quan tâm của nam nhân này khiến nàng xúc động.

Nhìn Văn Ngọc Hổ đối mặt mọi người không chút thỏa hiệp, khóe miệng nàng cong lên một nụ cười rất khẽ.

Ai nấy đều cho rằng Thất Nương không vui vì Văn Ngọc Hổ không chịu vì nàng mà luận võ, chỉ có Lệ Chân công chúa nhận ra trong lòng nàng đang tràn ngập vui sướng.

Văn Ngọc Đang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm – Thất Nương cười ngọt đến phát ngấy khiến nàng sởn gai ốc, lo lắng chờ đợi.

Mặt hoàng thượng lại lộ ra chút khó chịu, ánh mắt sắc bén chĩa vào Văn Ngọc Hổ khiến người ta phải sợ hãi, lúc này mới biểu hiện ra uy nghiêm và khí thế của một vị quân vương.

Mọi người trong lòng giật thót, cúi đầu không ai dám nhiều lời thêm nữa.

Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng: “Lý do?”

Văn Ngọc Hổ nhìn thẳng vào mắt hoàng thượng, đúng mực nói: “Nếu ở trên sa trường đánh một trận sinh tử với Tần tướng quân, thần quyết không hai lời, đại trượng phu đánh giặc sa trường vốn đã sẵn sàng da ngựa bọc thây, nhưng nếu giờ lấy Lưu tiểu thư làm phần thưởng thắng cuộc, thần không muốn.”

Hoàng thượng ngạc nhiên: “Tại sao? Ngươi chẳng phải muốn lấy Lưu tiểu thư sao?”

Văn Ngọc Hổ nhìn Thất Nương nhấn mạnh từng tiếng một: “Nàng là người ta yêu, đừng nói là ta thất bại, dù ta có chết cũng quyết không nhường nàng cho ai khác, Văn Ngọc Hổ thắng thua vinh nhục là chuyện của Văn Ngọc Hổ, quyết không đem người mình yêu đi đánh cuộc.”

Lệ Chân công chúa rốt cuộc hiểu vì sao Thất Nương lại cười nhàn nhạt vui vẻ như vậy!

Đây là cái gọi là ý hợp tâm đầu? Nàng chua xót nghĩ, vì sao nàng lại không gặp được người như vậy?

Hắn nói cũng khiến cho các cô nương dự thi ngồi cuối tiệc đều cảm thấy rung động.

Nữ nhân thế giới này luôn phải coi nam nhân là trời, nữ nhân chỉ là thứ phụ thuộc vào nam nhân, tất cả hạnh phúc hơn phân nửa cuộc đời các nàng đều dựa vào phu quân mà các nàng được gả, nếu phu quân đó đối xử tốt thì may mắn, nếu như không tốt cũng chỉ có thể cam chịu số phận, dù cho nữ tử có thân phận cao quý cũng không ngoại lệ, các nàng luôn phải vì lợi ích của gia tộc mà hy sinh hôn nhân của mình, cho nên ngay cả xuất thân cao quý như Lệ Chân công chúa cũng phải ước ao hâm mộ tình cảm chân thực của hai người.

Nam nhân như vậy gặp được mà không thể cầu! Hình tượng Văn Ngọc Hổ thoáng chốc đã vụt cao lớn lên trong lòng các nàng.

Bọn Tần Tương không ngờ hắn lại trả lời như vậy, nhất thời giật mình.

Lý Mộ cũng không ngờ câu trả lời của hắn sắc sảo lợi hại như vậy, trong đầu nhanh chóng xoay qua đường khác: “Văn thiếu tướng quân lời ấy sai rồi, trên chiến trường chỉ luận sống chết, một người ngay cả mạng mình cũng không chắc chắn sao có tư cách quyết định, đến lúc đó đã không đến lượt ngươi cho phép hay không cho phép.”

Tần Tương gật đầu: “Không sai, nếu như bị bắt thành tù binh hoặc nô lệ mất nước làm gì thì còn có tư cách quyết định? Ngay cả chính hắn cũng bị ức hiếp, càng đừng nói đến vợ con người thân già trẻ của hắn.”

Văn Chiến vẫn không nói một câu, kìm bực bội xuống nhìn sự tình diễn ra.

Thất Nương thừa lúc mọi người tranh luận, lặng lẽ lui về ghế, nói thì thầm vài câu vào tai Văn Ngọc Đang, Văn Ngọc Đang gật đầu dùng tay ra hiệu cho Văn Cảnh bên kia vẫn theo dõi các nàng từ đầu.

Lệ Chân công chúa vẫn chú ý đến các nàng trong lòng thấy lạ, thấy Văn Cảnh nói vài câu với thị nữ rót rượu, thị nữ kia rời khỏi đại điện, Văn Cảnh cũng theo đó lui ra.

Đúng lúc này nghe thấy Tần Tương cười lạnh: “Nếu Văn thiếu tướng quân trước mặt mọi người thừa nhận bản lĩnh không bằng người, Tần mỗ sẽ không đoạt người thương của kẻ khác nữa, thế nào?” Hắn khích tướng như vậy, nếu Văn Ngọc Hổ vẫn không đồng ý, vậy thì Long Giao quốc thật sự mất hết thể diện.

Hoàng thượng nắm tay vung lên, trên điện yên tĩnh lại, chỉ thấy hắn đảo mắt nhìn qua nói: “Luận võ kén chồng cũng xem như chuyện tốt, trẫm tuyên bố Tần tướng quân và Văn thiếu tướng quân hôm nay ngay trên đại điện so tài thắng bại,” ánh mắt như có thâm ý dừng lại ở Văn Ngọc Hổ, “Ai thắng ta sẽ tự mình làm chủ hôn, đem Lưu tiểu thư gả cho hắn.”

Lần Bách Hoa thịnh yến duy nhất cử hành trong cung đó, sở dĩ sau này được mọi người say sưa kể lại, ngoài chuyện mỹ nhân ngốc Văn Ngọc Đang chỉ một lần thể hiện đã đánh bật những người đẹp khác đoạt giải nhất, còn có cuộc luận võ song hùng tranh mỹ.

Cuộc luận võ mơ hồ kia thành tiêu điểm của Bách Hoa thịnh yến lần đó, ngoài ra còn khiến Thất Nương không đoạt giải nhất mà danh tiếng lại truyền khắp từ trong nước ra đến ngoại bang.

Văn Ngọc Hổ trong lòng lo lắng, còn đang muốn phản bác, Thất Nương sợ hắn làm hoàng thượng tức giận, chen trước lời hắn nói: “Thất Nương nguyện ý.”

Văn Ngọc Hổ ngẩn ngơ, quay đầu thấy Thất Nương mỉm cười với hắn: “Ta tin phu quân của ta nhất định sẽ vì ta mà đánh một trận đến cùng, không bao giờ thất bại.”

Văn Ngọc Hổ hiểu Thất Nương, nếu như nàng không nắm chắc phần thắng thì quyết sẽ không kiên trì cứng đối cứng, lẽ nào nàng có cách nào lợi hại hơn Đoạn đao của Tần Tương?

Văn Ngọc Đang lập tức nói: “Vậy xin Thống lĩnh cấm vệ quân mang đến hai thanh binh khí.”

Lý Mộ cười nói: “Đã luận võ, đương nhiên là dùng đồ của mình mới thuận tay.” Văn Ngọc Đang nghe xong quả thực muốn một miếng cắn chết hắn luôn, nếu nói đến công bằng, ai cũng phải dùng binh khí như nhau mới đúng, hắn nhất định giúp Tần Tương như vậy, rốt cuộc là đang có mưu đồ gì?

Nàng thuận theo hắn nói: “Binh khí thường dùng của huynh trưởng ta còn đang để ở nhà, chẳng lẽ còn phải về lấy?”

Tần Tương, Lý Mộ nghĩ rằng nàng muốn thoái thác cho anh trai, Tần Tương nói: “Văn tiểu thư nói đùa, binh khí không phải đều giao cho Cấm Vệ Quân ngoài cửa cung sao? Sai người đưa đến là được, hà tất phải chối từ như vậy?”

Không đợi Văn Ngọc Hổ mở miệng, Văn Ngọc Đang lại nói: “Ngươi không phải nói là binh khí thuận tay sao? Huynh trưởng ta mới có được một thanh bảo đao, gần đây luyện võ hay dùng nó, nếu Tần tướng quân muốn bảo đao của mình, huynh trưởng ta đương nhiên cũng như vậy, bằng không tất cả cứ dùng binh khí của Cấm Vệ Quân cũng được?”

Tần Tương cho rằng đây là mục đích của nàng.

Tần Tương từng lĩnh giáo qua công phu của Văn Ngọc Hổ, biết võ công hai người đều ngang ngang như nhau, nếu như thiếu Đoạn đao thì đúng là không nắm chắc phần thắng, vì vậy hắn nói: “Nếu đã như vậy, xin mời Văn thiếu tướng quân phái người về lấy, được không?”

Hắn tuy nói với Văn Ngọc Hổ, ánh mắt lại nhìn hướng hoàng thượng, hoàng thượng gật đầu nói: “Người đâu, đến Văn phủ mang đao đến.”

Đao? Bảo đao nào đây? Văn Ngọc Hổ không rõ trong hồ lô của muội muội rốt cuộc là có thuốc gì, nhưng thấy Văn Ngọc Đang lời nói chắc chắc, Thất Nương vẫn ung dung tự tại, lộ ra bộ dáng đã có dự tính, trong lòng bình ổn lại.

Văn Chiến cũng như vậy không đoán ra điều gì, trong lòng suy tính, nhưng đối mặt với hỏi han của mọi người, lão chỉ lộ ra vẻ sư cụ ngồi thiền, hỏi thế nào cũng nhất định không nói.

Cho đến khi tất cả mọi người không thể nhịn được nữa, đao rốt cuộc cũng được mang đến.

Đao được đặt trong một hộp gấm dài, khi hộp gấm được Văn Ngọc Hổ mở ra, hắn tuy cực lực che giấu nhưng vẫn bị Lý Mộ, Tần Tương phát hiện ra sự thay đổi trên mặt.

Khi đao được Văn Ngọc Hổ lấy ra, bọn họ cũng giống những người khác đứng bật dậy.

Đó là đao sao?

Nhìn qua thì đúng là có hình dáng của đao, nhưng lại trắng muốt như ngọc, trông lại càng giống một tác phẩm nghệ thuật có hình dạng của đao hơn.

Tần Tương lộ ra vẻ mặt cổ quái: “Đây là bảo đao của Văn thiếu tướng quân?”

Thất Nương hướng Văn Ngọc Đang cười, Văn Ngọc Đang hiểu ý, nàng đi ra giữa, mượn đao của một Cấm Vệ Quân, sau đó nàng cầm lấy “thanh đao” trong tay ca ca, mọi người tức khắc hiểu được ý định của nàng. Có thể sao? Một đao chém xuống, thứ đồ đẹp như thế kia còn có thể nguyên vẹn được sao?

Chỉ thấy nàng nhe răng cười, tay bất ngờ nâng “đao” chém xuống, “đang” một tiếng, ai nấy đều nín thở…. Đao – bị chém đứt.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối kinh ngạc không hiểu, đây là đao gì? Lại có thể chém sắt như chém bùn như vậy!

Một tiếng “Ồ” lan khắp trên điện, trên ngai vàng hoàng thượng cũng đứng lên.

Thất Nương chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng cực kỳ đắc ý, đây là tín vật đính ước nàng muốn tặng Văn Ngọc Hổ – một thanh đao gốm làm thủ công.

Gốm sứ còn có thể làm thành đao được? Rất nhiều người có thể còn chưa biết, trong xã hội hiện nay, dao gốm đã được phát triển dùng trong nhiều lĩnh vực vì tác dụng của nó.

Tỷ trọng của dao gốm so với hợp kim thép hay hợp kim titan, thép có tỷ trọng là 8.5, titan có tỷ trọng 4.5, dao làm từ gốm là 6.5.

Bởi vậy có thể thấy, dùng dao gốm để cắt gọt, tính năng cao hơn so với các hợp kim khác, sắc hơn dao bằng inox, độ bền rất lâu, giữ được độ sắc bén lâu hơn gấp 60 lần so với dao inox cùng hình dạng.

Hơn nữa độ cứng của loại dao bằng gốm này chỉ thấp hơn một chút so với kim cương, đừng xem nó bề ngoài đẹp đẽ tinh xảo, nhưng lưỡi dao sắc không gì sánh được, thật sự đúng với nghĩa vĩnh viễn không mòn, là loại dao không bao giờ hết sắc.

Trước khi Thất Nương đến thế giới này, nàng đang cộng tác với bạn nghiên cứu tìm cách giải quyết tính giòn của loại vật liệu gốm này.

Mọi người đều biết gốm dù rất bén, nhưng nếu rơi xuống vẫn có thể vỡ, nàng cùng với bạn vừa vặn làm xong thực nghiệm khắc phục khuyết điểm này, còn chưa kịp xin bản quyền sáng chế thì đã đi đời nhà ma.

Ban đầu nàng vì Văn Ngọc Hổ làm võ tướng nên mới nghĩ đến tặng đao làm bằng gốm, bây giờ đánh bậy đánh bạ, vừa lúc có thể dùng nó đối phó với kẻ muốn phá nhân duyên của bọn họ… Tần Tương! Nếu Tần Tương dựa vào Đoạn đao của hắn mà bất luận thế nào cũng muốn đối địch, nàng sẽ khiến hắn không còn gì để cầm nữa, xem hắn sau này làm sao có thể còn xưng hùng cho Nhật Hưng quốc!

Tần Tương nhìn nụ cười của Thất Nương, một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống, tự dưng hắn thấy rùng mình ớn lạnh.