Thất Niên Chi Dương

Chương 11






Trần Trạch chỉ là cảm lạnh thông thường, hắn không nghĩ tới mẹ Trần sẽ gọi điện thoại tìm Tần Vũ, có điều lúc này nếu Tần Vũ nói để hắn lên hắn cũng không cần phải tự tay phá hủy cơ hội của mình.



Trần Trạch theo Tần Vũ vào thang máy, bên trong chỉ có hai người, không ai nói chuyện, không khí có chút ngượng ngùng.



Tần Vũ ôm cánh tay dựa vào gốc thang máy, liếc mắt nhìn Trần Trạch một cái, sắc mặt Trần Trạch không tốt lắm, anh rũ mắt suy nghĩ một chút mới trầm giọng nói: “Lần sau đừng đến nữa.”



Trần Trạch đại khái đoán được Tần Vũ sẽ nói như vậy, giật khóe miệng cười cười không trả lời.



Lúc vào nhà Tần Vũ cầm một đôi dép lê từ trong tủ giày ném đến trước mặt Trần Trạch, lúc Trần Trạch cúi đầu mang giày mới nhìn thấy hai đôi giày nam khác đặt ở cửa, không phải của Tần Vũ.



Hôm qua hắn thấy một người khác cùng Tần Vũ lên lầu, hắn không ngờ người kia sẽ ở nhà Tần Vũ.



“Tiểu Vũ.”



Tần Vũ cởi áo khoác đặt trên sô pha, xoay người lại nhìn hắn, “hả” một tiếng.



Trần Trạch có chút sững sờ cúi đầu nhìn, khàn giọng hỏi anh: “Trong nhà có người khác à?”



Tần Vũ nhìn theo tầm mắt hắn, “Ờ, bạn của tôi.” Tần Vũ nhìn khắp nơi một vòng, “Chắc là bây giờ ra ngoài rồi.”



Trần Trạch hít sâu một hơi, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, châm xong mới hỏi anh, “Có thể hút thuốc không?”



Tần Vũ gật đầu, đi đến mở cửa sổ ra, “Anh ngồi một lát rồi về đi.”



Trần Trạch chậm rãi ngồi xuống sofa, tâm tình nhảy nhót lúc Tần Vũ đồng ý để hắn vào cửa hoàn toàn trầm xuống, phòng này là hắn và Tần Vũ cùng nhau chọn, kết quả mình không có cơ hội vào ở, lại để cho người khác nhanh chân vào trước. Tuy rằng cũng không biết quan hệ giữa người kia với Tần Vũ, nhưng vào thời điểm này, nhất là khi Tần Vũ đang thất vọng về hắn, cần người bên cạnh san sẻ… hắn cũng không phải không tin Tần Vũ, chỉ là loại tình huống hiện tại dễ bị người khác thừa dịp mà mà cướp người.



Trần Trạch vẫn biết là mình làm chuyện sai trái, hắn không có mặt mũi đối mặt với Tần Vũ, ngay cả lời vãn hồi cũng không dám nói nhiều. Vốn muốn Tần Vũ bình tĩnh lại chờ một thời gian nữa mới cầu xin tha thứ, chỉ là hắn sợ đến lúc đó sẽ muộn rồi.



Điều kiện của Tần Vũ cũng không kém, cho dù trong nhà anh không có người này, cũng sẽ có người khác động tâm với anh.



Trần Trạch hít một hơi thuốc, nâng mắt lên nhìn Tần Vũ đang bận rộn trong phòng.



Tần Vũ bưng cho Trần Trạch một ly nước, đang muốn đi thì Trần Trạch bỗng nhiên thấp giọng hỏi anh: “Có thể quay lại không?”



Tần Vũ quay đầu nhìn hắn một cái, cười, “Chuyện quá khứ đừng nói nữa.”



“Tiểu Vũ.”



“Như vậy cũng khá tốt.”



Trần Trạch cúi đầu túm tóc, “Tiểu Vũ, em biết anh không thể không có em.”



Tần Vũ không để ý hắn, đi vào phòng bếp rót ly nước uống hết, không có khả năng đã không còn yêu hắn nữa, lúc nghe được những lời này trong lòng không có cảm giác là giả. Nhưng chỉ cần nghĩ đến nửa năm dày vò kia, thậm chí ngay cả chính anh cũng không biết bị lừa gạt bao lâu, trong lòng liền đau nhức.



Anh hơi hối hận vì đã cho người này vào nhà.



Trần Trạch cũng đi tới, có chút ảo não nhìn Tần Vũ, thấp giọng khẩn cầu nói: “Anh không phải đang ép em, chỉ là có thể cho anh một cơ hội hay không? Cho dù em đồng ý để anh theo đuổi em lại từ đầu, từ giờ, về sau sẽ không có ai khác.”



“Đừng nói nữa.” Tần Vũ đặt cái ly lên tủ, “Tôi sắp quên hết rồi.”



Trần Trạch mở to hai mắt, nghi ngờ nhìn chằm chằm Tần Vũ.



Tần Vũ c4nmôi đưa lưng về phía hắn, “Trần Trạch, thôi bỏ đi, chúng ta không hợp. Anh về đi.”



“Anh…” Trần Trạch mở miệng, “Đã bảy năm rồi.”



“Đúng, ở bên nhau bảy năm mới biết được không thích hợp, rất lãng phí thời gian.” Tần Vũ cau mày, dạ dày lại bắt đầu đau, anh đột nhiên nở nụ cười, “Thật không có gì để nói, hiện tại tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới, anh cũng nhìn thấy rồi đấy.”



“Nhanh như vậy.” Trần Trạch lẩm bẩm nói, trong lòng hoàn toàn lạnh đi, vô lực dựa vào vách tường.



Nếu Tần Vũ đã nói như vậy, Trần Trạch cũng không thể không biết xấu hổ mà ở lại đây.



Hắn nhắm mắt, lấy lại tinh thần nói: “Dạ dày em không tốt, em chú ý chăm sóc.”



“Ừm.” Tần Vũ lên tiếng.



Trần Trạch gật gật đầu, “Anh đi đây.”



Trần Trạch đi tới cửa thay giày, lúc mở cửa định đi vừa hay nhìn thấy một người cao lớn đẹp trai cầm chìa khóa đứng ở cửa.



Khi thấy hắn sửng sốt, người đó cười chào hỏi: “Chào.”



Trần Trạch không nói gì, nghiêng người đi ra ngoài.



Lục Hằng lấy làm lạ nhìn hắn một cái, vừa lúc Tần Vũ từ trong phòng bếp đi ra, anh ta lắc lắc túi xách trong tay: “Tôi mua đồ ăn nhanh, gọi bạn em cùng ăn đi?”



“Không cần, em đi soạn bài, anh muốn ăn gì thì tự hâm lại ăn đi.” Tần Vũ xoa xoa dạ dày, bưng nước ấm vào thư phòng.



Lục Hằng gật gật đầu, đóng cửa lại.



Trần Trạch đứng ngoài cửa, nghe tiếng đóng cửa thì hít sâu một hơi, những cuộc đối thoại quen thuộc vừa rồi làm cho hắn nhớ tới cuộc sống cùng Tần Vũ cách đây không lâu. Khi đó ít nhất mình còn có thể gặp em ấy hằng ngày, ít nhất em ấy còn có thể cho mình cơ hội.



Hắn chà xát mặt, chờ thang máy đi lên. Cố gắng không nghĩ đến bây giờ Tần Vũ đã có người khác, không lâu sau người kia còn có thể thay thế vị trí từng là của mình.



Tần Vũ không ra ngoài ăn cơm chiều, Lục Hằng để lại cho anh một phần ở phòng bếp.



Nửa đêm Lục Hằng ngồi trong phòng khách vừa uống bia vừa xem bóng đá, Tần Vũ không ngủ được, mặc đồ ngủ lảo đảo một vòng trong phòng, lại ngồi xuống sofa cùng Lục Hằng xem bóng đá.



Lục Hằng đưa cho Tần Vũ một lon bia: “Người hồi chiều kia là bạn trai em?” Lục Hằng thăm dò hỏi một câu.



Tần Vũ mở nắp uống một ngụm, nhìn tivi nhưng không yên lòng, nghe Lục Hằng nói cười cười, “Đã không phải nữa rồi.”



Lục Hằng “ồ” một tiếng.



“Không thấy lạ sao?”



“Lạ?” Lục Hằng cười.





“Đúng vậy, em là đồng tính luyến ái, anh không thấy kì lạ sao?”



Lục Hằng uống ngụm bia, “Loại chuyện tính hướng này đâu phải bản thân có thể khống chế, có cái gì lạ?”



Tần Vũ không nói nữa, ôm bia chậm rãi uống.



“Vừa rồi ánh mắt anh ta nhìn tôi, giống như muốn ăn sống tôi luôn vậy.” Lục Hằng cố gắng nghĩ đến ánh mắt người nọ nhìn mình, nói đùa.



Tần Vũ bật cười, bình thường anh không nói nhiều, không có sở thích tâm sự với người khác, có điều có một số việc trong lòng nghẹn lâu, nói ra sẽ làm cho người thoải mái hơn, anh cầm một điếu thuốc từ bàn trà, “Chúng em mới chia tay không lâu.”



Anh tìm bật lửa xung quanh, nhàn nhạt nói: “Anh ta ngoại tình. Y như anh nói vậy, em không nhiệt tình, làm anh ta không cảm thấy mới mẻ. Thời gian dài, đương nhiên sẽ không còn cảm xúc.”



Lục Hằng lấy bật lửa từ trong túi xách ra châm thuốc cho Tần Vũ, “Nhìn không ra, tôi còn tưởng là em đuổi anh ta bỏ chạy chứ.”



Tần Vũ cười.



Lục Hằng dựa lưng vào sofa, đặt chân lên bàn nhàn nhã uống rượu: “Tình cảm là bổ sung cho nhau, nếu hai người hoàn toàn có tính cách giống nhau, thời gian dài nhìn đối phương cũng không khác gì nhìn mình, vẫn sẽ chia tay. Cho nên việc này không trách em, xét đến cùng vẫn là cuộc sống sai.”



“Kinh nghiệm từng trải?”



Lục Hằng cầm lon bia cụng vào lon của Tần Vũ, “Coi như vậy đi.”



Lục Hằng quay đầu nhìn Tần Vũ, tuy rằng Tần Vũ đôi khi sẽ làm người ta cảm thấy không thú vị khó gần, thực ra lại là một anh chàng lớn đầu không có cảm giác an toàn.



Anh ta li3m li3m môi, suy nghĩ một hồi, mới hỏi: “Em có nghĩ đến tạm biệt quá khứ, rồi bắt đầu một mối quan hệ mới chưa?”



Tần Vũ cười một tiếng, quay qua nhìn Lục Hằng, “Anh trai em bảo anh hỏi?”



Lục Hằng sờ mũi, “Đúng vậy. Cậu ấy rất lo lắng cho em.”



“Tạm thời không có ý định này, anh ấy đã nói chuyện của em với anh rồi nhỉ, em cũng có thể đoán được vì sao anh ấy lại để anh đến. Có điều, loại chuyện này nói không chừng, không chừng ngày mai em nhìn thấy ai đó ở trên phố, sau đó có tình cảm với người ta từ cái nhìn đầu tiên.” Anh nói xong tự mình nở nụ cười trước.



Lục Hằng cũng cười theo anh, “Tình cảm thế nào không quan trọng, hai người ở bên nhau có thể sống cùng nhau cả đời là được.”



Tần Vũ “ừm” một tiếng, dập tắt thuốc lá, lắc lắc lon bia, “Uống xong rồi, em đi ngủ đây. Chiều mai còn có tiết.” Anh vừa nói vừa ngáp đi về phòng ngủ.



Chắc là do uống bia lạnh, Tần Vũ cả đêm đều khó chịu không ngủ được, dạ dày khó chịu muốn nôn, anh chống giường ngồi dậy, ấn dạ dày đi vào nhà vệ sinh.



Lục Hằng còn xem chưa hết trận bóng, thấy Tần Vũ vẻ mặt thống khổ chạy ra thì hoảng sợ, vội vàng đi đến đỡ anh, “Em không sao chứ?”



Tần Vũ xua xua tay, ý bảo Lục Hằng giúp anh mở cửa nhà vệ sinh ra.



Lục Hằng kéo cửa ra, buồn cười hỏi anh: “Không phải chứ mới uống có một lon mà?”



Tần Vũ không để ý đến anh ta, ôm bồn cầu nôn một trận, trán cũng đổ đầy mồ hôi.



Lục Hằng thấy anh không ổn, rót một ly nước ấm, lại cầm chìa khóa đi tới, “Tôi đưa em đến bệnh viện.”




“Không cần đâu.” Tần Vũ cau mày, nhận nước trong tay Lục Hằng súc miệng, “Quen rồi.”



Lục Hằng liếc anh một cái, “Điên à.” Anh ta sờ sờ trán Tần Vũ, sờ xong thấy tay dính đầy mồ hôi, “Đây là cách em tự chăm sóc mình sao.”



Anh ta ngồi xổm xuống, ý bảo Tần Vũ leo lên lưng mình, “Tôi cõng em đến bệnh viện.”



Tần Vũ không nhúc nhích, Lục Hằng cười, “Nhanh lên đi, bằng không tôi bế em.”



Lục Hằng thở dài, vỗ vỗ vai mình nói: “Nhanh lên, có còn là đàn ông hay không?”



Tần Vũ cũng thật sự khó chịu, thuốc trong nhà uống cũng vô dụng, muốn tự mình đi nhưng hai chân không có sức, anh chậm rãi leo lên lưng Lục Hằng, “Cảm ơn.”



Lục Hằng cõng Tần Vũ đi ra ngoài, thở dài, “Thất tình thôi mà, tự biến mình thành bộ dạng như vậy sao?”



Tần Vũ nhắm hai mắt, đại khái là lúc sinh bệnh trong lòng cũng không đề phòng như bình thường, có chút tủi thân nói: “Bệnh cũ, không liên quan gì đến thất tình.”



Lục Hằng cười, cầm điện thoại gọi taxi.



Ban đêm rất lạnh, Lục Hằng trực tiếp quấn cho anh một cái áo lông bên ngoài bộ đồ ngủ của Tần Vũ, cõng người đi đến cổng tiểu khu chờ xe taxi đến.



Tần Vũ dựa vào lưng anh ta, đôi mắt ê ẩm, vài năm trước Trần Trạch cũng cõng anh như vậy, lúc ấy anh cho rằng có thể đi thế này cả đời, sao bây giờ lại thành như vậy.



“Nhìn cũng được, sao cõng lại gầy thế.” Lục Hằng có chút cố hết sức cõng Tần Vũ trên lưng, nhỏ giọng thì thầm.



Tần Vũ không nói gì.



Lục Hằng hơi gian nan quay đầu nhìn anh, vừa lúc nhìn Tần Vũ mở to mắt nằm trên vai anh ta, đôi mắt còn đỏ hoe.



“Rất khó chịu sao?” Anh ta hơi lo lắng hỏi.



Vòng tay Tần Vũ đặt trên cổ Lục Hằng siết lại, vùi đầu vào gáy Lục Hằng “ừ” một tiếng.



“Xe rất nhanh sẽ đến.”



“Em nhớ anh ấy.” Tần Vũ nhỏ giọng nói một câu.



Lục Hằng sửng sốt một chút, cổ có hơi lạnh, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.



Tần Vũ hít mũi nói lại lần nữa: “Em rất nhớ anh ấy.”



_



Lan: tự nhiên thấy thương Lục Hằng vãi. Mong anh Lục tui kiếm được người yêu thật sự hụhụ.



- -----oOo------