Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 85: Tỷ Tỷ Tiện Nghi




Cốc Y khuôn mặt bỗng có chút mờ mịt, chợt linh động nói:

“Ngươi muốn về việc ngươi giấu danh tính và khuôn mặt thực sự”

Bắc Tiểu Lục giật mình, mở to mắt nhìn nàng:

“Ngươi thấy từ lúc nào, chẳng lẽ…”

Cốc Y cười khúc khích, gật đầu.

“Hm, chính là lúc ngươi bị thương hôn mê, mặt nạ có vẻ như không có đủ linh khí duy trì, mất tác dụng. Nên ta mới biết được, nếu không giờ phút này ta vẫn còn đang ngu ngơ kia”.

Nghe nàng nói như vậy, Bắc Tiểu Lục mới yên tâm, thở phào:

“ Hóa ra là lúc đó, ta còn tưởng ngươi có thể nhìn thấu được nữa. Như vậy thì ta yên tâm.”

Hắn nói tiếp:

“Dù sao ngươi cũng nhìn ra, ta niên kỷ còn rất nhỏ đâu, ra ngoài cần thiết phải ngụy trang. Nếu không cứ bị nhìn chằm chằm, như vậy thật phiền phức biết bao.”

Cốc Y gật đầu đồng ý quan điểm này.

Qủa thật Bắc Tiểu Lục niên kỷ thật sự quá nhỏ, dù vóc dáng cao lớn hơn những người cùng thế hệ. Nhưng khuôn mặt vẫn còn giống như búng sữa vậy, mịn màng như em bé. Khó trách hắn không muốn bại lộ nhiều.

Cốc Y xoắn suýt, nhìn hắn nói:

“ Vậy ngươi nghĩ sao về chuyện ta nói”

Bắc Tiểu Lục trầm ngâm một lát hỏi:

“Thật sự muốn sao?”

Cốc Y mím môi, đáp:

“Ngươi thật sự không thích điều này sao, nếu không quên đi vậy.”

Mặc dù có thất lạc, nhưng cũng không thể bắt ép ngươi khác đi. Cốc Y thầm nghĩ.

Bắc Tiểu Lục gãi đầu, nhìn nàng một chút, suy tư, sau đó thở dài.

“Cũng không phải không được đi, chỉ là tự dưng nhận thêm một tỷ tỷ, trong lòng liền có chút không thích ứng được”.

Nghe vậy, đôi mắt đang nặng trĩu bỗng lóe sáng, Cốc Y ngẩng đầu lên hỏi:— QUẢNG CÁO —

“Thật sao?”

Bất đắc dĩ Bắc Tiểu Lục liền gật đầu.

Cốc Y thấy hắn không phản đối, liền vui vẻ hoạt bát lên. Chạy đến ôm cánh tay hắn, làm Bắc Tiểu Lục giật mình một trận. Miệng luôn nói:

“Như vậy rất tốt, ta rốt cuộc cũng có đệ đệ rồi”.

Thấy nàng vui vẻ như vậy, hắn cũng chỉ biết lắc đầu cười. Bỗng nghĩ ra điều gì, trong tay bỗng xuất hiện đồ vật, đưa trước mặt Cốc Y.

Đang đắm chìm trong sự vui vẻ, bỗng thấy Bắc Tiểu Lục đưa tới đồ vật, có chút thất kinh nhìn hắn.

“Đây là…”

Như biết trước nàng bất ngờ, hắn trực tiếp giải thích:



“ Đã là tỷ tỷ ta, không cần phải khách khí, đây coi như món quá ra mắt, tỷ không ghét bỏ đi”

Cốc Y giật mình, cảm động nói:

“Sao có thể chứ, món quà này quá quý giá đi, ta không thể nhận được”.

Thấy nàng từ chối, Bắc Tiểu Lục không vui :

“Không quý, không quý, đã là người một nhà, chúng ta hà tất phải phân biệt. Đây là món quà đệ tặng cho tỷ, không được từ chối.”

Thấy sự kiên trì của hắn, Cốc Y cảm động muốn khóc, đưa tay nhận hồ lô. Thấy vậy, Bắc Tiểu Lục mới vui vẻ.

Chợt hắn vỗ đầu, lên tiếng:

“Đệ quên chưa nói, Ninh Tiểu Ma chỉ là tên giả. Đệ họ Bắc, Bắc Tiểu Lục”

Cốc Y nghe vậy híp híp đôi mắt vui sướng, vỗ vai hắn, hào hứng nói:

“ Vậy từ giờ ta gọi đệ là Tiểu Lục, được không?”

Hắn không có ý kiến gì, gật gật đầu.

Thấy như vậy Cốc Y liền càng vui hơn, mỉm cười hí hửng. Bắc Tiểu Lục nhìn xung quanh xác định đã xem qua hết một lượt, không còn thứ gì khác, lúc này liền đưa ra ý kiến:

— QUẢNG CÁO —

“Được rồi, đại khái chỗ này đã không còn gì, chúng ta vẫn nên nhanh chân đi tìm nơi khác”.

Cốc Y liền đồng ý, hai người nhanh chóng đạp phi kiếm rời khỏi nơi đây.

Chờ Bắc Tiểu Lục và Cốc Y bọn họ rời đi Luyện Khí Thất, rất nhanh liền có người đi tới nơi đây. Nhìn đã trở nên sạch bóng loáng Luyện Khí Thất, bọn họ liền tức giận, nghiến răng nghiến lợi.

"Nhất định là bọn gia hỏa lúc trước ở trong Dược Viên, đi, hắn khẳng định còn chưa đi xa, đuổi theo hắn."

Một nhóm người dậm chân tức giận, chạy ra khỏi Luyện Khí Thất, ngự kiếm bay về phía trước. Nhưng không biết rằng bọn họ, lại đi ngược hướng với Bắc Tiểu Lục.

Một bên khác.

Một cô gái cùng một tên nam tử ,tiện tay đánh nát mấy cỗ Khôi Lỗi, nhìn phía trước không xa một đoàn Khôi Lỗi, liền biết muốn đi qua chỉ có thể đánh bại bọn chúng.

"Cung Hằng, chủ nhân tòa di tích này có lẽ là một vị đại năng, " Tư Khuynh Mỹ nói.

Cung Hằng một bên tránh né, đáp:

"Ngươi nói không sai, có khôi lỗi thuật ngăn cản như vậy, phía trước chắc chắn là thứ quan trọng.

"Đã như vậy, chúng ta giết đi vào, " .Tư Khuynh Mỹ tế ra pháp khi, trong tay nàng liền xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh lam, nhất thời một luồng ác liệt hàn khí từ trên người nàng tỏa ra, đâm thủng không khí.

"Nàng ta mạnh hơn lúc mới vào đây, " Cung Hằng thấp giọng nói một tiếng, theo sau nàng chém giết vào thông đạo.

Cùng lúc đó, Thiên Tinh tiến vào cái này di tích sau khi, vẫn luôn tìm kiếm cơ duyên, chỉ là có vẻ như vận khí hắn không được tốt lắm. Chưa thấy cơ duyên đâu, lại đắc tội với một con yêu thú, Lôi Báo nhị giai trung kỳ đỉnh phong. Hơn nữa còn chết mấy tên đệ tử đi cùng.

Bởi vì khi vào di tích một số cũng bị tách ra, do vậy bên cạnh Thiên Tinh lúc này cũng chỉ còn ba người. Mấy người bon họ phí bao nhiêu công sức, mới hạ được nó, nhưng có tới bốn người chết dưới móng vuốt của nó.

Một tên đệ tử trạng thái uể oải, nhìn đông nhìn tây lên tiếng:

"Thiên Tinh sư huynh, chúng ta nên đi hướng nào ".



Mấy người còn lại cũng tập trung nhìn Thiên Tinh, đã trôi qua mấy ngày, mà bọn họ liền cái gì cơ duyên cũng chưa thấy. Lại xui xẻo gặp phải con nhị giai yêu thú, trong lòng mấy người liền có chút khó chịu.

Thiên Tinh suy nghĩ một chút, nhìn mọi người đề nghị:

“Chúng ta liền đi về phía trước, ta không tin lần này còn xui xẻo như vậy.”

Mấy người nghe vậy, nhìn nhau, chấp nhận đồng ý.

“Ngạch, chúng ta nghe theo sư huynh."

Thiên Tinh hô một tiếng, ngự phi kiếm tiếp tục bay về phía trước.

"Đi, "



Oành!— QUẢNG CÁO —

Dùng sức đá văng một cánh cửa, Cốc Y nghênh ngang đi vào, liền cảm nhận được trong đây, tràn ngập mùi hương của dược liệu.

Căn phòng này khá giống Luyện Khí Thất, giữa phòng đặt một cái đỉnh, bên cạnh có hai hàng giá đựng, trên cái giá bày ra rất nhiều lọ nhỏ, hẳn là có chứa đồ vật ở bên trong.

Ba!

Mở ra nắp bình, Cốc Y hướng về trong tay đổ xuống, đổ ra mấy viên viên thuốc nhỏ con, một mùi thuốc nồng nàn tỏa ra.

"Đây là đan dược gì đây?"

Cốc Y đem trong tay đan dược, đưa cho Bắc Tiểu Lục xem, hắn nhìn một chút, lắc đầu.

"Đệ không biết."

Bắc Tiểu Lục nhìn hai bên kệ giá, đều bày đầy bình nhỏ, bên trong khả năng đều là đan dược. Tuy rằng không biết đây là loại đan dược gì, nhưng trước thu rồi lại nói.

"Tiểu Lục, trên này có ghi chữ, hẳn tên đan dược, " Cốc Y chỉ vào chữ viết trên kệ giá.

"Dục Linh Đan? Tên tục như vậy, khó nghe muốn chết, " Bắc Tiểu Lục bĩu môi.

Hắn từ trên bàn, cầm lấy một quyển sách cổ tràn đầy tro bụi, lau sạch tro bụi, mở ra xem một chút nội dung bên trong, phát hiện trong đó đều ghi lại một ít đan dược tác dụng, các loại đan dược đều được giới thiệu chi tiết".

Thái Thúc Vân cầm lấy bản sách cổ giơ giơ.

“Tỷ, ngươi đem những đan dược này đều nhận lấy đi, nơi này có bản sách cổ, mặt trên ghi lại chi tiết về đan được tác dụng. Ngươi chẳng phải hỏa linh căn sao, rất thích hợp làm Luyện Đan Sư”.

Bắc Tiểu Lục nhìn những thứ đan dược này, trong lòng không chút mảy may dung động. Đùa hắn sao, thiếu gì chứ đan dược hắn chưa bao giờ thiếu.

Cốc Y lắc đầu, nói ra:

“Ta không có thiên phú luyện đan, hơn nữa ta vẫn thích tu luyện hơn, thành đạo là con đường của ta hướng đến”.

Bắc Tiểu Lục có chút bất ngờ, hắn cứ nghĩ linh căn hỏa phẩm chất cao thì sẽ có thiên phú luyện đan chứ.

Cốc Y nàng quả thật nắm giữ thiên phú rất cao, linh căn hỏa thượng phẩm, nhưng không có thiên phú gì về luyện đan. Đây cũng là điều nàng thắc mắc, nhưng bởi vì cũng không hướng tới, làm một tên Luyện Đan Sư. Bởi vậy nàng cũng không chú ý nhiều , chỉ coi là bản thân mình không thích hợp mà thôi.

Đem đan dược toàn bộ dọn sạch, Bắc Tiểu Lục chợt nghĩ ra một trò đùa, nói với Cốc Y:

“Tỷ cho đưa ta một lọ đan dược”.

Nghe hắn nói vậy, nàng liền cầm ra một lọ. Bắc Tiểu Lục nhận lấy, sau đó cầm ra ba cái lọ khác, nhưng khác biệt là nó rỗng. Đặt phân biệt ở trên kệ giá. Sau đó mới tủm tỉm cười đắc ý rời đi.