Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 79: Tu Luyện Tà Công




“Gây chuyện? Không không, không, các ngươi có thể quay đầu lại được mà. Đâu nhất thiết phải đi về hướng này”.

Dừng lại một chút, giọng điệu có chút che cười:

“ Ta nói phải không vị huynh đài này”

Không đợi Thiên Vu lên tiếng, một tên không chịu được tức giận quát:

“ Vậy đường này là do nhà ngươi mở chắc?”

Bắc Tiểu Lục cười nhạt, đáp:

“Ngươi nói vậy cũng không sai, sao ngươi có ý kiến gì hả?”

Tên kia nghe vậy liền khó chịu, liền to tiếng:

“Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý, cố tình gây dễ chúng ta”

Bắc Tiểu Lục dửng dưng nói:

“ Nếu ngươi nghĩ như vậy cũng được, dù sao phía trước các ngươi không thể đi được”.

Mấy người bọn Thiên Vu trầm xuống, “ Xem ra người này quyết tâm muốn cản lại bọn hắn, nếu như cứ dây dưa bị tên kia đuổi tới, vậy cũng không có quả ngọt để ăn”.

Ba người nhìn nhau ăn ý, tư thế rõ ràng muốn xuất thủ. Nhìn thấy như vậy nhưng Bắc Tiểu Lục vẫn lạnh nhạt đứng đó, không thật sự mấy quan tâm.

“ Đánh “ — QUẢNG CÁO —

Một tiếng quát, ba người Thiên Vu tế ra phi kiếm lao về phía Bắc Tiểu Lục. Hai tên này thấy Bắc Tiểu Lục vẫn đứng yên bất động, mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng vẫn quyết tâm lao tới.

Nhìn mấy người Thiên Vu nhanh chóng lao đến, nhìn qua có vẻ như đều xuất ra đại chiêu. Bắc Tiểu Lục không chút bối rối né tránh, mỗi khi phi kiếm chém qua, thì đều chỉ chạm được vào bóng của hắn.

Đều ngay cả Thiên Vu dù thân pháp không tệ, cũng không thể bắt kịp tốc độ biến ảo thân pháp của Bắc Tiểu Lục.

Mấy người sau một hồi cũng tràn đầy mồ hôi lạnh, “ Không bắt kịp được bóng của hắn, vậy làm sao chơi tiếp”.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, mấy người Thiên Vu cả người ướt đẫm mồ hôi, đánh không lại chạy không được. Bọn họ cảm thấy quá khuất nhục, nhưng sự thật ở trước mắt, không thể làm gì khác.

Lúc này Bắc Tiểu Lục thu hồi nụ cười nhạt, hơi nhíu mày, “ Tiểu bì nương đáng ra phải chạy đến đây rồi chứ?”. Hắn hơi nghi hoặc, hồi tưởng lại hình như mấy người này, không đến nỗi bỏ chạy vì Cốc Y đi.

Dù sao tiểu bì nương cũng là cứu bọn họ, “ Chẳng lẽ”.

Bắc Tiểu Lục nghĩ tới điều gì, sắc mặt có chút không tốt, không tiếp tục dây dưa mấy tên này. Nhưng cũng không thể để bọn chúng chạy được, chợt hắn mỉm cười.

Mấy người thấy Bắc Tiểu Lục dừng lại trong chốc lát, tưởng rằng hắn đổi ý, liền thở phào một hơi.

Nhưng không đến một giây sau, bọn họ liền cảm nhận càng khó chịu hơn. Chỉ thấy một vệt bóng đen lóe ngay trước mặt bọn họ, không ai trong bọn họ có thể phản ứng kịp, ngay cả Thiên Vu cũng biến sắc.

Trong tích tắc đó, mấy người liền bị một quyền đập bay xuống mặt đất. Nhìn cũng không nhìn, Bắc Tiểu Lục liền thúc dục phi kiếm bay về hướng Cốc Y, trên mặt có chút bận tâm.

Thiên Vu cả người bị đánh vào hố sâu, bò dậy một tay ôm ngực, có chút đau nhe răng. Nhìn thấy Bắc Tiểu Lục rời đi liền bất ngờ, như vậy là xong rồi.

Thiên Vu cũng mặc kệ, ngồi dậy chuẩn bị vận khí chữa thương, liền phát hiên bản thân lại không thể thúc dục được chân khí.

“Đây là?”

Cảm nhận xung quanh một hồi hắn bi ai phát hiện, không gian nơi đây đang giam cầm bọn hắn. Liền không thể thúc dục chân khí, hiển nhiên bọn hắn bây giờ không khác gì một phàm nhân.

Hắn thì thào, nhìn phương hướng Bắc Tiểu Lục vừa rời đi:

— QUẢNG CÁO —

“Hóa ra là vậy, thể nào hắn ta lại quay đi không chút do dự, hiển nhiên đã bày sẵn Cầm Linh Trận Pháp”.



Lúc này Bắc Tiểu Lục cũng không quan tâm mấy người Thiên Vu nghĩ gì. Đối với hắn mấy người họ, thật sự không đặt trong lòng.

Điều hắn đang bận tâm lúc này, Cốc Y có lẽ đang gặp nguy hiểm. Nhưng hắn nhớ rõ ràng tên kia cũng không mạnh lắm, chẳng lẽ xảy ra biến cố gì khác.

Một đường điều khiển phi kiếm, Bắc Tiểu Lục khi tới nơi liền cau mày thật sâu. Nơi này mùi máu tươi thật đậm đặc, phiêu lãng bên trong không khí.

“Tiểu bì nương!”. Bắc Tiểu Lục kinh hô một tiếng.

Hắn nhảy xuống phi kiếm, lộn một vòng trên không trung, tay bấm pháp quyết một đạo lôi kiếm phá không bay về phía trước.

Ầm!

Âm thanh va chạm vào nhau, một vệt bóng đen cấp tốc lùi lại, không để ý nhiều Bắc Tiểu Lục ném ra Hắc Lân Yêu Mãng. Còn mình thì đến bên Cốc Y, lúc này nàng đã rơi vào hôn mê.

Ôm nàng vào lòng, Bắc Tiểu Lục giật mình phát hiện, y phục của nàng nhuốm đầy máu. Trên thân rất nhiều vết thương, nhìn qua chật vật không chịu nổi.

Hắn lấy ra một viên Hồi Phục Đan đưa vào trong miệng của Cốc Y, có chút thở dài. Qua một lúc, hắn cảm nhận được khí tức của nàng có phần bình ổn lại, mới an tâm.

Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía tên kia, Tiểu Hắc đang cùng kẻ kia giao chiến. Có vẻ như cả Tiểu Hắc đang chiếm thượng phong, nhưng tên kia càng giống như liều mạng.

Bắc Tiểu Lục nhíu mày, “Kẻ này không phải là Nghiêm Hạo sao, bây giờ nhìn qua thật tà ác”.

Qủa thật không trách hắn nghĩ vậy, bởi vì lúc này trên người Nghiêm Hạo truyền ra cỗ khí tức âm lãnh. Hơn nữa càng xung quanh người đều tồn lại cỗ hắc khí.

Một tay sờ cằm, Bắc Tiểu Lục có chút nghi hoặc:

“Tên này trông thật giống như tu luyện một loại tà pháp nào đó, cả người khí tức cũng quá âm lãnh đi”.

Nhìn thật sâu về phía Nghiêm Hạo, thì thào: — QUẢNG CÁO —

“ Hơn nữa kẻ này mạnh hơn không chỉ một lần, ít nhất cũng phải gấp 3 lần lúc trước. Như vậy, đúng là có chút làm khó tiểu bì nương”.

Nói xong hắn nhìn Cốc Y lắc lắc đầu.

Bắc Tiểu Lục bế Cốc Y đặt nàng dựa vào một bên tảng đá xa xa, lúc này mới yên lòng giải quyết kẻ này.

Nhảy lên phi kiếm, tay cầm một tấm phù lục, tay bấm pháp quyết lao về phía Nghiêm Hạo.

Tiểu Hắc đang mạnh mẽ phun từng đạo thổ tiễn bay về phía Nghiêm Hạo, thân thể thì không ngừng di chuyển va chạm vào gã.

Nhưng Nghiêm Hạo hai mắt đỏ bừng như máu, lại giống như không sợ chết vậy, có lúc còn ngạch kháng vài lần đuôi của Tiểu Hắc.

Gã cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều, mỗi khi Tiểu Hắc muốn cắn thì đều bị gã tránh thoát được. Dù vẫn bị thương nhưng không hề nghiêm trọng.

Bắc Tiểu Lục lúc này đã đến bên Tiểu Hắc, ném ra một tấm phù lục, một đạo khí tức lôi diệt thế, đánh xuống người Nghiêm Hạo.

Hắn đây cũng là nghĩ kỹ càng, dù sao tà tu có vẻ như đều rất e ngại lôi pháp tắc. Mà hắn lại sở hữ Lôi Linh Thể, kích phát một tấm Lôi Diệt cấp ba uy lực tăng lên ba phần.

Trông thấy Nghiêm Hạo đang chống chịu, hắn và Tiểu Hắc đều không nhàn rỗi. Một người một thú đều trong nháy máy xuất ra đại chiêu. Bên này Nghiêm Hạo sau khi bị Lôi Diệt kích sát, cả người hắc khí tản đi không ít.

Đôi mắt đỏ máu lạnh lùng nhìn chằm về phía Bắc Tiểu Lục, gã gào một tiếng thật to. Giống như có hiệu quả, cả người hắc khí đều đậm hơn rất nhiều, đến ngay cả khuôn mặt cũng bị che lấp.

Từng luồng xiềng xích từ phía sau lưng hắn phá thể mà ra, không khác gì những đầu mãng xà vậy. Những dây xích tựa như có mắt vậy, thi nhau lao về phía Bắc Tiểu Lục.

Bắc Tiểu Lục lúc này cũng ngẩng đầu lên, phi kiếm bay lơ lửng trước ngực trên thân tản ra từng đạo hắc lôi. Hai tay thi triển pháp quyết, phi kiếm liền bay đến trước mặt Nghiêm Hạo.

Tựa như một con Hắc Lôi Khuyển gào thét phi đến, từng đạo xiềng xích như xốp vỡ vụn trước uy lực của nó.

Trước khi phi kiếm chạm vào người Nghiêm Hạo, Bắc Tiểu Lục liền nhíu mày.

Một âm thanh vang trời nhức óc, sức hút lan tràn ra xung quanh, bụi đất cuồng phong che kín nơi đây một khoảng không.