Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 107: Thâm Uyên Vực Thẳm




Cốc Y vừa mới đuổi tới, liền trông thấy Bắc Tiểu Lục rơi xuống Thâm Uyên vực sâu, vành mắt liền đỏ lên. Nàng đứng trước bở vực nhìn xuống, là một vùng không gian hắc ám, ngăn chặn thần thức của nàng.

Bỗng một tiếng gầm vang lên, theo ý thức nàng nhìn lại, chỉ thấy một đầu giống như long chạy tới, đang muốn động thủ, liền phát hiện trên đó có một người.

Tư Khuynh Mỹ dung nhan xinh đẹp, nhưng lúc này đang trở lên tái nhợt, nhìn liền biết nội thương nghiêm trọng.

Sau khi dừng ngay trước mặt Cốc Y, Hồng Giao Long Khâu ánh mắt có chút cảnh giác, Tư Khuynh Mỹ liền lên tiếng.

“Loan tỷ, nàng là bằng hữu của Tiểu Lục”

Nghe được nàng giải thích, Hông Giao Long Khâu ánh mắt cũng không còn ác liệt, khẽ vung vẩy Thư Khuynh Mỹ liền đứng xuống mặt đất hơi lảo đảo. Cốc Y vội vàng tới đỡ, Hồng Giao Long Khâu liền nhảy xuống vực sâu.

Cốc Y khẽ giật mình, Tư Khuynh Mỹ chậm rãi giải thích.

“Loan tỷ là linh thú của Tiểu Lục, nàng là muốn xuống đó tìm người”

Dừng một chút mới nhìn Thâm Uyên thở dài:

“Nếu như không phải biết bản thân vô dụng, ta liền muốn cùng đi xuống đó tìm hắn”

Cốc Y cùng Tư Khuynh Mỹ nghĩ tới Bắc Tiểu Lục liền trầm mặc.

Cung Hằng lúc này cũng đuổi tới, quan sát xung quanh, một khu vực chiến đấu ác liệt, hoàn cảnh xung quanh gần như tan hoang. Đằng trước chính là một Thâm Uyên không đáy, lại nhìn biểu tình trầm mặc của hai nàng, trong lòng có dự cảm không hay.

Hắn dò hỏi:

“Tiểu Lục hắn…”

Không ai trả lời hắn, chỉ bất chợt cùng liếc về phía trước, mặc dù không nói nhưng ba người đều hiểu chuyện gì. Cung Hằng biết đáp án tâm trạng cũng nặng nề, nhìn Thâm Uyên hắc ám mà chỉ biết thở dài.

Lần lượt đám người Phong Thiên, Thiên Tinh,…., đi đến, ai đấy đều giật mình trước khung cảnh nơi đây. Nhìn qua cũng biết nơi đây đã trải qua một trận chiến khốc liệt, nhưng người kia lại không thấy ở đây, Thôn Thực Trùng cũng mất tăm mất tích.

Phong Thiên dẫn đầu lên tiếng, nhìn ba người hỏi thăm:

“Ba vị, đây là có chuyện gì, người kia đâu, Thôn Thực Trùng chẳng lẽ đã bị tiêu diệt?” — QUẢNG CÁO —

Cung Hằng nhìn hai người Cốc Y cùng Tư Khuynh Mỹ không muốn nói chuyện, đành lên tiếng:

“Thôn Thực Trùng đã bị tiêu diệt, chỉ là người kia….”

Phong Thiên giật mình, nhìn biểu cảm hắn, liền cảm thấy không ổn, tiến đến nắm cổ áo Cung Hằng, lớn tiếng chất vấn:

“Người kia thế nào, hắn,.. hắn xảy ra chuyện gì, người đâu?”

Ai cũng kinh ngạc nhìn Phong Thiên, không hiểu sao hắn lại phản ứng lớn như vậy, “Người kia?”, là người thần bí giao chiến với Thôn Thực Trùng ư. Phong Thiên biểu tình như vậy, hai người này là quen biết nhau sao. Tất cả hai mặt nhìn nhau, liền suy đoán không bình thường.

Cốc Y cùng Tư Khuynh Mỹ cũng nhìn thấy thần sắc của Phong Thiên, trong lòng liền nghi hoặc, phản ứng lớn như vậy. Tư Khuynh Mỹ thì có chút suy tư, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Cung Hằng bất đắc dĩ có cần phản ứng lớn như vậy không, bỏ tay Phong Thiên ra. Phong Thiên biết hành động của mình vừa rồi đột ngột, ngượng ngùng thu tay lại, nhưng thần sắc không thay đổi, muốn biết được đáp án.

Cung Hằng thở dài, nói:

“Lúc ta đến đây mọi thứ cũng giống như các người, hai nàng đến trước một bước, ta cũng là sau mới biết rõ tình hình. Đại khái mặc dù người kia giết được Thôn Thực Trùng, nhưng cũng bị trọng thương rơi xuống Thâm Uyên vực sâu.”

Phong Thiên sắc mặt liền hơi chấn động, ánh mắt không tự chủ được nhìn xuống vực sâu, một lát sau liền cảm nhận được thần thức không có cách nào thăm dò, cùng liền trầm mặc không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Hoắc Thiên đi đến kề bên hỏi thăm:

“Sư huynh không sao chứ, người kia huynh có quen biết sao?”

Phong Thiên tâm tình nặng nề, lắc đầu không nói chuyện. Thấy như vậy Hoắc Thiên cũng gãi đầu không biết nói gì nữa, đứng một bên lẳng lặng.

Thiên Tinh bộ pháp bước ra, chậm rãi đi đến bên cạnh Thâm Uyên quan sát, quan sát thấy phía dưới Thâm Uyên không đáy, phủ kín một vùng hắc ám bóng tối, ánh mắt lạnh lùng quái khí.

"Vô Tận Thâm Uyên, ngay cả là Nguyên Anh tu sĩ xuống đó, hẳn đều phải chết không thể nghi ngờ, còn về phần người kia. . ."

"Còn muốn sống sót?"

"Còn muốn có trở về ngày?"

"Buồn cười!" — QUẢNG CÁO —

Thiên Tinh xùy cười một tiếng, đối với sinh tử của Bắc Tiểu Lục, gã chẳng thèm để ý tới, hơn nữa trong lòng còn có chút vui sướng.

"Thiên Tinh." Âm thanh lạnh như băng đột ngột vang lên.

Nghe có người nhắc tên, Thiên Tinh híp mắt nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt của ba người Cốc Y lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào gã. Ngay cả mấy người khác cũng không vui nhìn gã, dù sao cũng kề vai chiến đấu, hơn nữa còn liều mình diệt Thôn Thực Trùng. Bất kể thế nào lúc này cũng không nên, độc mồm độc miệng như vậy đi.

Cốc Y lạnh lùng nhìn Thiên Tinh nói:

“Ngươi tốt nhất nghiệm miệng lại, nếu không đừng trách ta”.

Thiên Tinh sắc mặt trầm xuống.

Nếu như lời này là người khác nói ra, Thiên Tinh sớm đã ra tay đem hắn chém giết, nhưng đối với Cốc Y. . .

Một đời thiên tài, như vậy vẫn lạc!

Thật đáng buồn!

Đáng tiếc!

Mọi người có mặt tại đây, đối với Bắc Tiểu Lục đánh giá cực cao, cảm thấy hắn thuộc về khó gặp tuyệt thế thiên tài, đáng tiếc cuối cùng rơi vào vực sâu không đáy. Dưới ánh mắt của mọi người, tiến vào vực sâu không đáy, chờ đợi chính là tử vong.

Ai cũng đều tiếc hận tiếc nuối.

Lần lượt mọi người rời đi chỉ còn lại năm người, Phong Thiên nhìn ba người muốn nói lại thôi, dẫn Hoắc Thiên rời đi.

“Bí cảnh sắp đóng lại rồi, ba vị bảo trọng”.

“Phong huynh gặp lại”

Cung Hằng khách khí đáp lại, Cốc Y cùng Tư Khuynh Mỹ chỉ đứng một bên hơi gật đầu.

Đợi tới khi chỉ còn ba người bọn họ, bầu không khí có chút ngột ngạt tang thương. Cung Hằng nhìn hai người họ, nghĩ nghĩ hỏi: — QUẢNG CÁO —

“Hai người các ngươi có suy tính gì hay không?”

Tư Khuynh Mỹ đôi mắt chăm chú nhìn vực sâu, thì thào đáp:

“Ở đây đợi đến khi nào bí cảnh đóng lại, các ngươi thì sao?”. Nàng hỏi lại.

Hai người trầm mặc sau đó lên tiếng:

“Vậy chúng ta liền ở lại đây, ta cũng không có ý định khác”.



Dưới Thâm Uyên, một không gian được hắc ám bao phủ. Bắc Tiểu Lục lúc này liền nằm ở trên bình đài, ngay cả toàn thân ngũ tạng đều bị hao tổn, cốt cách cũng có nhiều nơi tan vỡ, có thể trên người hắn vẫn như cũ còn có một tia sinh mệnh khí tức. Ý thức của hắn sớm đã lâm vào mơ hồ.

Làm Bắc Tiểu Lục ý thức lần thứ hai tỉnh lại, đã qua ba ngày.

Một mảnh hoang vắng bát ngát trên đất trống, Bắc Tiểu Lục cứ như vậy tùy ý nằm ngửa hướng lên trời, đôi mắt chậm rãi mở, có thể thấy Hư Không cũng một mảnh bóng tối Hư Không, không có chút ánh sáng.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, chậm rãi giơ lên, sau đó hướng khuôn mặt mình sờ soạn một hồi.

Lúc này trên mặt truyền đến một cổ đau rát.

"Đau a, xem ra, còn chưa có chết a." Băc Tiểu Lục nở nụ cười, cười phi thường xán lạn.

Hắn chỉ biết, đối người khác mà nói, vực sâu không đáy đó chính là tuyệt địa, theo lý hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng có vẻ như đối với hắn chưa chắc như vậy.

"Ừ, kỳ quái, cơ thể của ta..." Bắc Tiểu Lục giật giật thân thể, có chút kinh ngạc. Hắn tiêu hao quá nhiều chân khí, hơn nữa lại trúng một đòn trí mạng của Thôn Thực Trùng, theo lý cũng phải nửa tháng mới khôi phục lại. Nhưng bây giờ, hắn mặc dù không biết hôn mê mấy ngày nhưng có thể nhận ra không quá ba ngày. Thân thể vốn chịu tổn hại, dĩ nhiên đã khôi phục hơn nửa thương thế.

Bỗng hắn cảm nhận bên dưới cơ thể một cỗ ấm áp, theo phản xạ tay liền sờ xuống, “Đây là… Loan tỷ?”

“Tiểu Lục, là ta đây”, một âm thanh đột ngột vang lên.