Đôi mi thanh tú của Tâm nhi vắt lên, khẩu khí oán hờn:-Vương phi, người vừa đi đâu? Tâm nhi tìm người lâu lắm rồi!
Trên tay Tâm nhi đang cầm dụng cụ đập đá còn khối đá lạnh bởi sức nóng trong không khí đã tan chảy từ lâu.
Khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm mang theo ửng hồng mất tự nhiên như đứng dưới ánh nắng mặt trời hồi lâu, nàng chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên nói:
-Ta ra chỗ này một lúc.
Tâm nhi lo lắng hỏi:
-Vương phi, người làm sao vậy?Không thoải mái sao?
Vừa nói chuyện vừa nhìn kỹ khắp người Khinh Vân Nhiễm. Thấy thế, Khinh Vân Nhiễm khoát khoát tay nói:
-Không có gì, có thể là do quá nóng làm ta khó chịu, đem nước đá cho ta đi.
Tâm nhi vâng lời, Khinh Vân Nhiễm lấy nước đá đổ ra tay vỗ nhẹ lên mặt, xúc cảm lạnh lẽo, trong lòng buồn bực giảm bớt, tâm tình sau khi hồi phục chút ít mới nói:
-Ta có chút mệt, quay về đi!
-Vâng, thưa Vương phi.
Tâm nhi gật đầu, không hề hỏi xem nàng mới rồi đi tới chỗ nào mà là không nhanh cũng không chậm đi theo nàng.
Trên đường đi, Khinh Vân Nhiễm cùng Tâm nhi đều có tâm sự riêng, khi đi qua hành lang dài dằng dặc, các nàng nghe được cuộc nói chuyện râm ran.
-……
-Vốn tưởng rằng Vương phi sau khi vào phủ, thị thiếp sẽ phải chia sẻ sủng ái, vậy mà…
-Cái này cũng khó trách, Vương phi không được Vương gia thích, tân hôn được ngày thứ hai không biết đã xảy ra chuyện gì bị Vương gia trừng trị bắt quỳ gối dưới đất phơi nắng mặt trời.
-Vương gia như thế nào lại tuyệt tình như vậy, nghe nói ngày thường Vương phi rất đẹp.
-Đẹp thì có ích lợi gì, thị thiếp trong phủ có người nào không đẹp? Ta nghĩ sớm muộn nàng cũng sẽ bị Vương gia đuổi ra khỏi phủ.
-Ai, vậy không phải chủ tử các người đều vui mừng rồi. Kỳ thật Vương phi cũng thật đáng thương, bị phu quân ghẻ lạnh, cuộc sống sau này sợ rằng…
-….
-Vương phi.
Tâm nhi gọi nhẹ một tiếng, cẩn thận nói:
-Việc các nàng nói Vương phi không cần để ý làm gì.
Khinh Vân Nhiễm lấy lại tinh thần, không cho là đúng nói:
-Ta không để trong lòng.
Miệng lưỡi hạ nhân trong phủ, nàng cấm được một người nhưng không cấm được nhiều người, nếu Hiên Vương gia đem nàng đuổi ra ngoài, nàng cũng muốn vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tâm nhi mỉm cười:
-Vương phi thật rộng lượng.
Nói đến lúc này, hai nha hoàn lắm miệng lúc nãy đối mặt với Khinh Vân Nhiễm.
Tâm nhi nhìn các nàng, cau mày nhắc nhở:
-Các ngươi lo lắng cái gì, còn không mau thỉnh an Vương phi!
Nghe vậy, hai nha hoàn sợ hãi cúi đầu quỳ xuống, cung kính nói:
-Nô tỳ xin thỉnh an Vương phi.
Khinh Vân Nhiễm nhẹ mân đôi môi đỏ mọng, nàng đã gả vào Vương phủ được ba ngày, thực quyền cũng không có, hạ nhân cùng nha hoàn trong phủ cũng chưa chính thức gặp nàng cho nên gặp mặt cũng không nhận ra, vậy cũng là hợp tình hợp lý. Nàng thấp giọng nói:
-Đứng lên đi! Sau này gặp ta cũng không cần quỳ, ta không thích!
Hai nha hoàn đang quỳ tạ ơn đứng dậy, các nàng thấy Khinh Vân Nhiễm bình dị gần gũi, trong lòng có chút kinh ngạc không khỏi nhìn nhau, trong mắt đồng tình nhiều hơn, Vương phi ôn nhu như thế làm sao có thể là đối thủ của đông đảo thị thiếp trong phủ?!
*******************
Trở lại Minh Hiên Uyển, Khinh Vân Nhiễm vốn định nghỉ ngơi chút ít, không nghĩ rằng lại có vị khách không mời mà đến.
Nghê Thường đầu tóc tỉ mỉ trên cài trâm mã não, tóc dài tô điểm, đôi môi đỏ mọng cười yếu ớt, trang phục của nàng hôm nay hết sức thu hút có điều là mùi thơm đậm quá.
Nàng dáng vẻ thướt tha tiêu sái vào cửa, theo sau là một tỳ nữ, thanh âm kiều nhuyễn giống như dương liễu gặp gió tháng hai, cúi người nói:
-Vương phi tỷ tỷ.
Khinh Vân Nhiễm cười lãnh đạm nói:
-Muội muội đa lễ rồi, mời ngồi!
Đối với loại nghênh tiếp này nàng chior có thể lấy thái độ bình tĩnh mà xử sự.
Nghê Thường cười một tiếng, chậm rãi ngồi xuống, đánh giá bài biện xa hoa trong phòng, trong mắt hiện lên đố kỵ. Khinh Vân Nhiễm đôi mắt sáng như nước, có chút ngiêng đầu, nhẹ giọng nói:
-Tâm nhi, dâng trà.
Tâm nhi nhanh nhẹn mang trà tới, đưa tới tay Nghê Thường:
-Nghê chủ tử, mời dùng trà.
Nghê Thường tiếp nhận chén trà, chưa uống lấy một ngụm liền đặt xuống bàn, khuôn mặt tươi cười hết sức thân thiện nói:
-Nghe nói tỷ tỷ bị bệnh nặng, trong lòng muội thấy rất lo lắng, cho nên không mời mà đến, mong rằng tỷ tỷ thứ lỗi.
Khinh Vân Nhiễm nâng mắt, thổi chén trà một cái, thản nhiên nói:
-Nói chi vậy.
Nghê Thường môi đỏ thắm nhẹ câu, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, ôn nhu nói:
-Xem tỷ tỷ khí sắc không đổi, hẳn là không có gì đáng ngại.
Khinh Vân Nhiễm cười lãnh đạm, nhẹ giọng nói:
-Cảm ơn muộ muội quan tâm, thân thể đã không còn gì trở ngại.
Muốn dò xét nhược điểm sao? Trong lòng âm thầm phán đoán, nàng làn này đến đây rốt cuộc là có mục đích gì?
Nghê Thường chăm chú nhìn Khinh Vân Nhiễm, lông mi run rẩy, thản nhiên cười nói:
-Tỷ tỷ đừng nên trách bọn muội muội không biết quy củ, đều là do lệnh của Vương gia nên không thể tới đây bái kiến.
Khinh Vân Nhiễm buông mắt, giọng điệu hòa hoãn:
-Chuyện cũng đã qua, ta cũng chẳng trách tội đâu.
Nghê Thường thấy Khinh Vân Nhiễm cúi đầu, con ngươi đen phát sáng nhìn không ra thần sắc gì, miệng nàng mỉm cười nói:
-Tỷ tỷ mới vào phủ chưa lâu còn có nhiều chuyện không biết, không bằng để muội muội lắm miệng nói ra.
-Ta mới đến, chính xác là cũng có nhiều quy củ chưa biết.
Khinh Vân Nhiễm vuốt cằm, cười nói:
-Muội muội chỉ giáo thật hợp lý.
Nghê thường khẽ cười một tiếng, lấy khăn che miệng, lập tức nói:
-Tỷ tỷ vào bằng cửa trước, trong phủ có đến chín vị thị thiếp có danh phận. Nói đùa, tính cả Vương phi tỷ tỷ thì vừa tròn là mười.
Khinh Vân Nhiễm cười lạnh, trong tiếng nói hàm chứa thản nhiên cùng châm chọc:
-Vương gia có tới chín vị thị thiếp, đúng là diễm phúc quá tốt.
Nói danh phận thì có đến chín thị thiếp, vậy không danh phận thì không biết có đến bao nhiêu người nữa?
Nghê Thường mắt phượng nhẹ chớp, con ngươi mắt hiện lên một đạo lãnh quang, dịu dàng nói:
-Hiên Vương gia trong phủ chỉ có từng ấy thị thiếp cũng coi như là quá ít rồi, trừ Thất Vương gia ra, nhìn lại thì hoàng thân quốc thích người nào không có đến trăm cơ thiếp ở trong phủ?1
Trong lời nói mơ hồ ám chỉ Khinh Vân Nhiễm không biết tốt xấu.
Khinh Vân Nhiễm từ chối cho ý kiến, thấp giọng hỏi:
-Trong phủ này còn có bao nhiêu vị muội muội mà ta chưa từng gặp?
Nghê Thường ho nhẹ một tiếng, uống một ngụm trà rồi nói:
-Tỷ tỷ còn năm vị thị thiếp chưa có gặp qua, các nàng đều ở trong Hoa Phương viện phía tây. Các nàng là Thái Nghiên, Vũ Liễu, Lục Cầm, Tích Tịch, Tử Tuyết. Các vị thị thiếp được sủng ái thì được ban thưởng cho biệt viện riêng, muội ở Nghê Mộng các.
Nói đến lúc này, ánh mắt nàng lộ ra vài phần đắc ý.
-Ở tại Phiêu Hương các là Di Hương, ở tại Phù Dung lâu là Nhã Phù, ở tại Hinh Nhiên viện là Khả Hinh, cái người tên Tử Tuyết kia thật ra dung mạo xuất chúng, nhưng không biết điều chọc giận vương gia nên bị đuổi đến Hoa Phương viện rồi.
Nói xong, trong mắt nàng ta toát lên một vẻ hèn mọn.
-Nàng phạm phải tội gì?
Khinh Vân Nhiễm thuận miệng hỏi.
-Nàng đi vào vùng đất cấm kỵ, Vương gia mặc dù tính tình lạnh lùng nhưng nếu như không phạm lỗi quá lớn cũng không trách phạt.
Nói đến đây ngữ khí bỗng thay đổi một chút:
-Trong Vương phủ có hai nơi là cấm địa, người nào cũng không thể vào, một chỗ là Minh Nguyệt lâu, chỗ còn lại là Tiêu Tương uyển. Nếu đi vào mà để Vương gia biết được nhất định sẽ không tha. Tử Tuyết nguyên là cậy mình được sủng ái nhất nên xông vào. Muốn thay đổi những người khác, sợ là mình đã sớm mất mạng rồi.
Khinh Vân Nhiễm nghe được câu nói cuối cùng của nàng ta, lòng nàng không khỏi run lên, ở cổ đại việc giết người chỉ là chuyện bình thường sao? Nàng hít sâu, lãnh đạm cười nói:
-Đa tạ muội muội đã nói cho ta biết điều này, nếu như chính mình mơ hồ mà đi vào vậy thì nguy to rồi!