Nửa đêm, một thân ảnh nữ tử nhỏ nhắn từ một nơi mật thất đi ra, trong tay cầm một túi nhỏ, mở túi ra, dưới ánh trăng có vô số những con rắn độc từ đó bò ra tán loạn trên mặt đất, tỏa ra ánh sáng phản xạ lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh tới tận xương tủy.Trong miệng nữ tử ngậm một cái tiêu nhỏ, những con rắn độc nghe âm thanh từ đó phát ra mà hành động, bò theo một hàng, chui lủi tiến vào trong viện.
Khinh Vân Nhiễm cảm giác được đỉnh đầu hơi đau, nàng hoảng hốt, Khinh Vân Nhiễm thấy được rất nhiều khuôn mặt của kiếp này, cuối cùng hiện ra một khuôn mặt nam nhân đang cười lạnh lùng làm nàng đột nhiên bừng tỉnh, đứng thẳng dậy, lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc này bên trong phòng rất tĩnh mịch, trên mặt đất như truyền đến tiếng động lạ, như là tiếng động của một vật gì đó bò trên mặt đất.
Nàng cúi đầu, dưới ánh trăng nàng nhìn thấy dưới cái bàn, cạnh mép giường có vô số những con rắn nhỏ uốn lượn bò qua bò lại, có một con rắn chuẩn bị bò lên giường, tiếng thét thê lương chói tai vang lên giữa bầu trời đêm yên tĩnh.
Đột nhiên có một người đá văng cửa phòng, cây quạt trong tay Duẫn Mặc Băng vung lên, châm độc phóng xuống mặt đất, những con rắn độc trên mặt đất đều giãy dụa không lâu sau thì chết, hắn tiến lên, quạt ngọc trong tay vung lên, rất nhiều rắn đang bò lên giường văng xuống dưới đất, trong khoảnh khắc tất cả không còn khí tức.
Hắn sợ hãi, ngữ khí vội vàng nhưng lời nói rất on nhu:
-Vân Nhiễm, muội không sao chứ?
Khinh Vân Nhiễm đã sợ hãi đến mức không thốt ra lời, dựa vào trong ngực Duẫn Mặc Băng, thân thể nàng không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đôi môi anh đào run rẩy cả người đầy mồ hôi, toàn thân dựa vào người hắn, giống như đang trôi trên sông bắt được một cành cây cứu mạng.
Trong mắt Duẫn Mặc Băng hiện lên đau lòng, bất chấp lễ nghĩa giữa nam và nữ, ôm lấy Khinh Vân Nhiễm nhảy ra khỏi phòng, hắn không ngừng nhẹ giọng an ủi:
-Không có việc rồi, không có việc gì rồi, Khinh Vân Nhiễm…
Một hồi lâu sau, Khinh Vân Nhiễm mới tìm được giọng nói của mình, khàn khàn khô khốc, lòng nàng vẫn còn sợ hãi dựa vào Duẫn Mặc Băng, hoảng hốt chưa bình tĩnh được, nói:
-Ta rất sợ, có rất nhiều rắn, làm sao lại có nhiều rắn như vậy?
Đôi mắt thâm thúy của Duẫn Mặc Băng hiện lên lo lắng, trầm giọng nói:
-Đừng sợ, tất cả bọn chúng chết hết rồi!
Cả người Khinh Vân Nhiễm xụi lơ nhưng thần trí đã thanh tỉnh, ôn nhu nói:
-Làm sao huynh lại ở đây?
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng trìu mến, thấp giọng giải thích:
-Sau khi Tô Thiên Tuyết tỉnh lại muốn trở về Vương phủ, Thần Hiên không ngăn được đành đưa nàng ta trở về, mấy ngày nay ta tạm thời ở lại trong Vương phủ để áp chế độc tính trong người nàng ta. Đêm nay vừa hay đi qua gần đây nghe thấy muội hét thảm một tiếng mới đúng lúc vào cứu muội.
Trên thực tế là hôm nay hắn đặc biệt đến tìm nàng, lúc nãy mới đi đến gần đây thì hắn nghe được rất nhiều tiếng rắn rít, trong lòng không khỏi sinh nghi đi về hướng phát ra tiếng động, bắt được một nha hoàn đang giở trò sau đó thì nghe tiếng kêu thảm thiết của nàng, điểm huyệt nha hoàn kia xong vội vàng vọt vào sân, bất chấp y phục nàng không chỉnh tề xông vào.
Khinh Vân Nhiễm xoa mặt, nhẹ giọng nói:
-Cảm ơn huynh, Duẫn công tử.
Đôi mắt đen trong suốt của Duẫn Mặc Băng chớp động, mũi ngửi được mùi thơm ngát, có chút ý loạn tình mê, không kìm được nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
-Ta thích muội gọi ta là Mặc Băng hơn!
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm hơi xấu, thấp giọng nói:
-Bây giờ Vương gia hoài nghi huynh và ta có tư tình, ta không muốn huynh bị phiền toái.
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng chợt lóe sáng, thản nhiên nói:
-Vậy lúc nào không có hắn gọi ta là Mặc Băng, được không?
Khinh Vân Nhiễm suy nghĩ một lúc, gật đầu đáp ứng, cảm giác thân thể hồi phục một chút khí lực, nàng nhẹ giọng nói:
-Mặc Băng, ta cảm giác tốt hơn nhiều rồi, huynh không cần dìu ta nữa!
Hai người ôm nhau dưới ánh trăng, tuy là nửa đêm nhưng vẫn có thị vệ đi tuần, bị bọn họ nhìn thấy rồi truyền tới tai Tiêu Thần Hiên không biết hắn sẽ có bộ dáng thế nào nữa, nàng không có đến mười cái mạng để chịu sự tức giận của hắn.
Duẫn Mặc Băng buồn bã buông tay ra, ánh mắt sáng trong nhìn nàng, thấp giọng nói:
-Vân Nhiễm, ở Vương phủ này có người muốn đưa muội vào chỗ chết.
Khinh Vân Nhiễm thở dài:
-Ta đã biết từ lâu chỉ là không nghĩ tới bọn họ lại dùng chiêu thuật độc ác tới vậy.
Trời biết, nàng rất sợ rắn, nghĩ lại chuyện vừa nãy lại hoảng sợ nổi cả da gà.
Trong mắt Duẫn Mặc Băng lộ vẻ lợi hại, cười nhẹ với nàng, nói:
-Sợ rằng chuyện này bọn họ không được như ý rồi!
********************
Trong đại lao, gần đến đêm khuya, dưới ánh nến, ánh sáng u ám.
Một nữ tử mảnh khảnh bị trói chặt trên cây gỗ chữ thập, một thị vệ tiến lên thô lỗ kéo đầu nữ tử lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vặn vẹo bởi đau đớn.
Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Thần Hiên híp lại, âm trầm nhìn đối phương, ánh mắt âm lãnh.
Nửa đêm Duẫn Mặc Băng đến đây, đem mọi chuyện nói hết ra, trong phòng ngủ của Khinh Vân Nhiễm đầy xác rắn độc, đủ để chứng minh có người muốn giết nàng, mà hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới, hung thủ lại là nha hoàn thân cận của Thiên Tuyết.
Hạnh nhi bình thường làm việc rất ngang ngược, bộ dáng không hề giấu tâm cơ, nếu như không phải trên người nàng lục soát tìm được tiêu gọi rắn thì thật sự khó có thể tưởng tượng tiểu nha đầu nhưu vậy biết dùng xà thuật.
Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng quát:
-Thành thật khai ra, lai lịch của ngươi như thế nào? Tại sao lại muốn giết Vương phi?
Hạnh nhi gục đầu xuống, khuôn mặt lạnh lùng, mím chặt môi, không rên một tiếng.
Khuôm mặt Tiêu Thần Hiên đầy hàn khí, tay cầm roi nâng cằm nàng ta lên, lạnh lùng nói:
-Ngươi không nói? Ta có biện pháp làm cho ngươi mở miệng.
Nói xong liền lui về phía sau mấy bước, roi trong tay vung lên cao.
Duẫn Mặc Băng đứng ở một bên, đột nhiên mở miệng nói:
-Chờ một chút!
Tiêu Thần Hiên chau mày, quay đầu lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Duẫn Mặc Băng, liếc mắt một cái, hỏi:
-Mặc Băng, có chuyện gì?
Duẫn Mặc Băng ho nhẹ một tiếng, lãnh đạm cười nói:
-Để ta hỏi thử nàng mấy câu, ngươi ra ngoài đi, sau đó ngươi tra hỏi cũng không muộn.
Tiêu Thần Hiên tàn nhẫn, hắn sợ đến lúc đó Tiêu Thần Hiên hành hạ hạ nhân đến mức hấp hối không còn khí lực để trả lời hắn, lúc đó thì nguy thật rồi!
Tiêu Thần Hiên giãn mày ra, cực kỳ bất mãn, nói:
-Có cái gì không thể nói ở trước mặt ta?
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng chợt sáng lên, khẩn cầu:
-Chuyện này là có nguyên nhân, sau khi hỏi xong ta sẽ giải thích cho ngươi.
Trên người nàng lục soát ra được thuốc giải của thập nhật thực tâm, chuyện này nếu nói cho Tiêu Thần Hiên biết thì không biết hắn sẽ như thế nào?