Edit & Beta: Khả Duyên
May mắn thay, cuối cùng Trình Lộ đã sinh được một bé gái. Nhờ có sự phản đối mạnh mẽ của cô nên trong sổ hộ khẩu mới không xuất hiện hai chữ cái Tần Vương đầy khí phách.
Sau cùng, bố của Tần Hán cũng chịu nhượng bộ và đổi tên cho cháu gái thành Tần Khanh….
Tuy hơi khó đọc một chút nhưng ít ra vẫn tốt hơn Tần Vương nhiều, Trình Lộ khá là hài lòng.
Khi Tiểu Khanh Khanh lên bốn tuổi, cô bé bắt đầu đặt câu hỏi cho mẹ: “Mẹ ơi, bố làm nghề gì thế ạ? Sao con thấy bố cứ đi công tác suốt ấy?”
Trình Lộ trả lời rất nghiêm túc: “Bố con vận chuyển bảo vật quốc gia giúp đất nước, là công dân mang nhiệm vụ đặc biệt trên người!”
“Vậy bố có thể bay lên trời và chui xuống đất được không ạ?”
“Không biết có bay lên trời được hay không, nhưng về việc chui xuống đất thì bố con dư sức!”
Trình Lộ thở phào nhẹ nhõm một hơi, chồng à, em chỉ có thể giúp anh được đến đây thôi. Để bảo toàn và nâng cao hình tượng của anh trong lòng con gái, em cũng nhọc lòng lắm đấy!
“Oa, bố giỏi quá đi!” Tiểu Khanh Khanh ngập tràn ngưỡng mộ đối với bố của cô bé.
Vài ngày sau, Tiểu Khanh Khanh đến bên cạnh Tần Hán và hỏi: “Bố ơi, bố có thể đến chỗ của ông Thổ Địa để xin chữ ký cho con được không ạ? Các bạn học trong nhà trẻ của con đều muốn có.”
“Hả, ông Thổ Địa?”
“Vâng, đúng rồi ạ. Mẹ nói bố có thể chui vào lòng đất rất giỏi, chẳng phải ông Thổ Địa sống dưới mặt đất hay sao ạ?”
Tần Hán: “….”
HOÀN