Thất Nghiệp Sau Ta Đổi Nghề Sang Tu Tiên

Chương 6




Còn vài ngày nữa mới tới tết Trung thu nhưng không khí ngày lễ đã nhuộm đẫm ở mọi gia đình. Nhất là những gia đình có trẻ nhỏ và người thân đi xa nhà. Gia đình Phương Linh có thể nói là tứ đại đồng đường ở chung. Từ ông nội bà nội đến anh trai chị dâu cô đều là giáo viên. Nên nghỉ hè là thời gian cả gia đình nhàn hạ nhất năm. Ông bà nội cô đã về hưu ở nhà trông con cho anh chị dâu cô công tác. Mà cô từ khi phản nghịch bỏ qua sư phạm lựa chọn học kinh tế lúc sau tiền học phí của cô đều tự mình gánh vác. Bởi vậy bốn năm đại học cô không chút nào rảnh rỗi, làm bán thời gian hay truyền đơn cô đều đã làm qua. Nghỉ hè là thời điểm có nhiều thời gian đồng nghĩa với việc kiếm được nhiều tiền nhất. Nên bốn năm nghỉ hè cô không về nhà mà ở lại trên thủ đô cặm cụi kiếm tiền. Dù là bận rộn như vậy đến tết Trung thu cô cũng sẽ về đoàn viên với gia đình và bạn bè.

Tết Trung thu vốn dĩ là tết đoàn viên vui vẻ nhưng vì biến cố của cô mà cả tháng qua nhà cô chìm trong khói mù. Phương Linh ru rú ở trong nhà không đi đâu làm gia đình cô sầu thối ruột. Đỉnh điểm là đêm trung thu hôm đó cô lại từ chối đi xem hội đèn lồng với Hải Yến. Phải biết rằng năm nào hai đứa cũng cùng đám bạn rủ nhau đi chơi đến phá cỗ mới chịu về nhà. Năm nay cô không đi mọi người trong nhà cho rằng cô tự ti không dám đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác. Thật là một sự hiểu lầm to lớn. Phương Linh không đi chơi với Hải Yến là vì cô nàng kia có bạn trai rồi. Cô có chút buồn bực vì cô bạn mình thoát FA sớm quá. Nhưng làm bóng đèn cô là không có hứng thú. Càng quan trọng hơn là sự nghiệp tu tiên của cô có tiến triển. Quái thú đã đồng ý truyền công pháp nhà nó cho cô. Đương nhiên là nó nói cô một viết sang tiếng mẹ đẻ cho dễ hiểu. Bởi vậy đêm trung thu cô và quái thú bận rộn lắm đâu. Ngắm trăng với hội đèn lồng năm nào chẳng có, không đi một năm cô cũng không có gì tổn thất.

Một người một thú hì hục viết lách đến nửa đêm mới xong. Trăng rằm tháng tám vừa tròn vừa sáng như tâm trạng viên mãn của Phương Linh lúc này. Cô có chút kích động mà lật vở ra xem. Càng xem càng thấy có chút không thích hợp, cái gì yêu đan nghe qua là biết không phải trên người nên có đồ vật rồi. Biết là công pháp của yêu tộc sẽ khác nhân tộc ít nhiều. Nhưng không phải đều là hấp thu linh khí chuyển hóa thành mình dùng sao. Tại sao mở đầu đã là dùng yêu đan hấp thu linh khí rồi. Cô liền đem nghi vấn này hỏi quái thú. Nó lại tự nhiên mà vậy trả lời: "Không phải đều như thế sao. Lão tử phá xác ngày đó liền dùng yêu đan hấp thu linh khí."

Phương Linh giờ đã có hiểu biết cơ bản về tu tiên giới. Trong nhà lại nuôi một con quái thú nên về cảnh giới của yêu tộc cô cũng biết một vài. Yêu tộc cấp bậc phân chia từ một đến chín giai. Tương ứng với cảnh giới của nhân tộc như từ một đến hai giai là luyện khí kỳ. Từ ba đến bốn giai là trúc cơ, năm sáu giai là kim đan kỳ, bảy tám giai là nguyên anh. Cuối cùng chín giai là hóa thần. Mà yêu đan của yêu tộc ở ba bốn giai mới có. Như vậy tính ra quái thú vừa phá xác đã là cảnh giới trúc cơ rồi. Nghe mà Phương Linh hâm mộ không thôi. Từ từ nếu truyền thừa của quái thú bắt đầu từ trúc cơ vậy luyện khí kỳ công pháp ở đâu? Cô sốt ruột mà hỏi quái thú. Nó nghe xong mặt đầy tự đắc nói: "Cái gì luyện khí trúc cơ lão tử phá xác đã đột phá kim đan rồi. Công pháp của hai cảnh giới kia tất nhiên là không có trong truyền thừa của lão tử." Quái thú càng nói giọng nói càng nhỏ đi. Có vẻ nó đã nhận ra vấn đề. Nó quay sang nhìn Phương Linh mắt rùa đầy mờ mịt. Bốn mắt nhìn nhau một lúc cả hai đều thở dài. Không nghĩ con đường tu tiên của cô lại ghập ghềnh thế này.

"Ngươi thật sự không biết văn tự của nhân tộc sao?" Thật lâu lúc sau Phương Linh mới thử hỏi. Quái thú lấy một móng vuốt gãi gãi đầu. Rồi như nhớ ra cái gì mà bắt đầu phun ra đồ vật. Đúng vậy từ miệng nó phun ra cả đống khối ngọc giống khối hôm trước đưa cho cô. Chỉ chốc lát sau nó đã phun ra một đống cao cả mét ngọc giản. Phương Linh đã bị khiếp sợ đến không khép lại miệng được. Cuối cùng nhịn không được hỏi ra câu: "Ngươi sẽ không cướp đoạt cả kho công pháp của nhân tộc đi?"

Quái thú đang bò lên bò xuống trên đống ngọc giản tìm kiếm đồ vật. Nghe này hoảng hốt quay lại hỏi: "Sao ngươi biết?"

Không phải đâu cô chỉ đoán thôi thế nhưng là sự thật. Cô vô cùng thất vọng mà nhìn nó nói: "Không phải ngươi có truyền thừa sao phải đi cướp đoạt nhân tộc làm gì?"

"Lão tử khi nào nói là cướp đoạt. Là có người nhờ cậy giữ hộ biết không?" Nó oan ức nhường nào. Nhân tộc toàn là kẻ âm hiểm xảo trá.

"Không phải thì ngươi chột dạ làm gì?" Cô mới không tin đống ngọc giản này đến tay nó mà không dùng thủ đoạn gì. Đối mặt với sự chấp vấn của Phương Linh quái thú đành phải kể chuyện xưa của đống ngọc giản này. Chẳng là năm xưa khi nó vừa hóa hình đã bị tộc lão một chân đạp xuống nhân tộc mỹ kỳ danh là rèn luyện. Thực tế là tên quái thú này từ lúc sinh ra đã quậy phá gây họa khắp nơi, tộc lão nhóm dạy dỗ bất lực. Quyết định thả nó ra đi tai họa tộc khác. Quả như tộc lão nhóm dự báo quái thú một đường đi một đường gây họa. Không phá hư trận pháp của môn phái này lại đánh gẫy chân đệ tử của môn phái khác. Một lần nó lẻn vào trộm linh quả của một môn phái gặp phải lão tổ của môn phái đó bị bắt lại. Sau đó là mấy trăm năm làm trấn sơn thần thú miễn phí cho họ. Đến khi lão tổ kia thọ nguyên buông xuống trước lúc lâm chung để lại truyền thừa của môn phái gửi gắm cho nó. Nghe mà ảo quá, Phương Linh một chữ đều không tin. Cô trực tiếp vạch trần nó: "Chẳng lẽ môn phái đó không còn ai sao mà lại giao cho ngươi một kẻ khác tộc."

Quái thú nghe này giọng buồn rười rượi đáp: "Đúng vậy. Cả môn phái đấy đều chết cả. Không chừa một ai."

Thảm vậy? Ai có thể diệt cả một môn phái đâu. Phương Linh có ý định hỏi tiếp đi xuống nhưng quái thú đã lâm vào ký ức bi thương không để ý đến cô.