Thất Nghiệp Sau Ta Đổi Nghề Sang Tu Tiên

Chương 33





Phương Linh đến nay vẫn không thế nào hiểu được tư duy của kẻ có tiền. Phồn hoa náo nhiệt không thích lại cứ chọn nơi hoang vu vắng vẻ xây nhà. Này không khi xảy ra chuyện muốn giải cứu cũng gặp tốn thời gian hơn rất nhiều. Đợi cô đến gần biệt thự nhà Diễm My, Phương Linh đã thấy tầng ba nhà cô nàng đang bốc cháy.

Biệt thự nhà Diễm My xây theo phong cách tân cổ ba tầng mái nhật. Diện tích không biết bao nhiêu nhưng bốn đến năm trăm mét vuông cũng là có. So nhà cô lớn gấp ba lần, nghe nói nguyên cái cổng nhà cũng tốn vài trăm triệu. Chỉ cái cổng nhà đã giá trị như thế càng đừng nói ngôi biệt thự bên trong giá trị khủng thế nào. Vậy mà chỉ sau một đêm biệt thự này đã trở thành đống hoang tàn, thủ phạm gây ra hỏa hoạn cũng bỏ mạng tại đây. Một tòa nhà đẹp bị phá hủy người ta chỉ cảm thấy đáng tiếc nhưng một đứa trẻ mất đi người ta sẽ rất đau lòng. Vì không để cho bi kịch phát sinh Phương Linh chỉ cố gắng hết sức. Không cứu được tài sản cứu người cũng đúng. Miên man suy nghĩ Phương Linh đã lao đến chiếc cổng đắt tiền kia. Lúc này cánh cổng được mở rộng hai bên có lẽ gia chủ đang cúng sang canh trong sân nhà. Phương Linh không có nhiều quan sát cứ như thế tông thẳng vào trong sân. Đứng ở giữa sân khấn vái bây giờ là bà nội và mẹ của Diễm My. Thấy có người lạ tông xe máy vào nhà hai người sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng gì thì ở một góc sân xông ra bốn con chó Becgiê hùng dũng oai vệ. Đàn chó được huấn luyện thuần thục chia nhau ra đang lăm le xông lên hạ gục đối thủ lại nghe được một tiếng quát nhẹ: "Quái thú."

Không biết từ đâu bò ra một con rùa đen, mắt xanh của nó đảo qua một cái, lập tức bốn con chó toàn thân mềm nhũn cơ thể nằm sấp xuống trong miệng không ngừng nức nở. Biến cố đột nhiên khiến hai người trong sân cũng phản ứng lại đây đồng thời la lên: "Ngươi là ai? Sao lại tùy tiện xông vào nhà người ta như thế?"

Phương Linh làm gì có thời gian giải thích cái này. Cô giơ tay chỉ lên tầng ba lời ít ý nhiều nói: "Cháy rồi. Bà và bác gọi cứu hỏa đi."

Ném này một câu Phương Linh đã tắt máy chạy vội vào nhà. Hai người lúc này mới vội vàng ngẩng đầu nhìn lên tầng ba. Này một xem suýt làm hai người kinh hãi đến chết khiếp. Tầng ba hiện tại đang bao phủ dày đặc khói đen lại vì là đêm đen nên nhìn không mấy rõ ràng. Mà nguồn sáng duy nhất vẫn là đám cháy đang bốc lên từ căn phòng cháu trai hai người. Bà nội Diễm My tuổi cao nhìn thấy cảnh này suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ. Mẹ Diễm My vội đỡ lấy bà ngồi xuống ghế đá trong sân. Sau đó bà cũng ba chân bốn cẳng chạy nhanh vào nhà.

Lại nói Phương Linh xông vào phòng khách liền gặp được bố Diễm My đang ngồi nói chuyện điện thoại. Thời gian cấp bách cô cũng không làm điều thừa trực tiếp gào lên: "Tầng ba nhà bác cháy rồi. Dập cầu dao điện đi." Nói xong như cơn gió lốc lao lên cầu thang còn không quên ôm theo bình chữa cháy. Bố Diễm My phản ứng cực nhanh cũng lao theo sau chứng thực thông tin. Nhưng Phương Linh chạy quá nhanh ông đuổi được mấy bậc đã không thấy bóng dáng cô đâu. Sợ Phương Linh là tên trộm đột nhập vào nhà trộm đồ ông kiên trì đuổi theo cho bằng được. Phải đến khi tiếng chuông báo cháy vang lên khắp nhà ông mới tin nhà ông bị cháy thật. Ông vội bấm số 114 gọi cho đội cứu hỏa. Vừa gọi điện thoại ông vừa chạy vội lên tầng ba, thằng cháu đích tôn nhà ông còn ở trên đó đâu. Bố Diễm My mang theo thân xác cồng kềnh đuổi đến tầng ba thời điểm nơi đây đã hoàn toàn bị biển lửa và khói bao phủ. Hít vài ngụm khói ông đã khụ khụ lên. Ngày thường giỏi giang khôn khéo đâu chẳng thấy ông cứ như ruồi bọ xoay mòng mòng tìm cháu mình. Mà Phương Linh lúc này một đường phun bình cứu hỏa rốt cuộc tìm được cháu trai Diễm My ngất xỉu dưới gầm giường. Không biết gia đình này dạy con cháu ra sao mà thấy cháy không chạy còn chui vào gầm giường nữa. Phương Linh trong lòng cảm thán tay lại nhanh nhẹn phun bình cứu hỏa lên chiếc giường. Mùa đông chăn ga gối đệm đều trải ra, toàn là vật dễ cháy nên mặt trên chiếc giường đang còn cháy dữ dội. Bình cứu hỏa phun hết mà nó vẫn không chịu tắt. Phương Linh ném bình không đi rồi gào: "Quái thú."

Quái thú ăn ý mà từ trong không gian ném ra một bình cứu hỏa vào tay Phương Linh. Cô cầm lấy bình thành thạo rút chốt mở ra bắt đầu điên cuồng phun vào đám cháy. Lần này đám cháy không kiên cường được vài giây liền tắt ngấm. Phương Linh cúi người xuống đào cháu trai Diễm My ra. Thấy thằng bé đã lâm hôn mê cô vội bế lên chạy vội ra ngoài. Chạy đến gần cầu thang thấy ông nội thằng bé này vừa ho khan vừa gọi tên cháu mình. Giọng nói còn bị khói hun cho đã trở nên khàn khàn. Phương Linh bị tình thương của ông cảm động tới rồi. Sau đó cô không chút khách khí ra lệnh: "Người cháu đã cứu được rồi. Bác mau chạy ra ngoài đi."