Thất Nghiệp Sau Ta Đổi Nghề Sang Tu Tiên

Chương 11




Lấy định chủ ý ăn lẩu sau Phương Linh khoác thêm áo gió ra cửa. Nguyên liệu nấu lẩu đa dạng lại dễ kiếm. Gần khu trọ cô có ngõ nhỏ là nơi tụ tập của những người bán hàng dong. Nơi đây thường bán rau dưa hoa quả. Vì gần nên cô hay đến đây mua rau. Nhưng hôm nay ăn lẩu phải cần đến các loại thịt và hải sản, cô phải đi xa hơn. Phải mất gần ba mươi phút mới đến chợ, vì là chợ trưa nên người không phải đông lắm. Phương Linh rất nhanh tìm được thứ cô cần mua hôm nay. Dạo một vòng chợ xong trên tay Phương Linh đã túi lớn túi nhỏ trên tay. Cô sức ăn không lớn lắm nhưng quái thú lại quá có thể ăn. Cô có cảm tưởng cô cho nó ăn bao nhiêu nó đều có thể ăn hết. Hôm nay cô từ nó mượn đến thần thông quý giá như thế đương nhiên phải đối xử với nó tốt chút.

Cái lẩu làm khá đơn giản nhưng vì lười Phương Linh quyết định mua gói lẩu có sẵn về nấu cho nhanh. Đi ngang qua siêu thị mini gần nhà cô ghé vào mua gói lẩu và hộp kim chi ăn kèm. Đây là siêu thị chị hàng xóm đi làm nên không có gì ngạc nhiên khi thấy chị ở quầy thu ngân. Chị đang bận tính tiền cho khách nên cô chỉ gật đầu xem như chào hỏi chị rồi chuyên tâm chọn đồ. Đi đến quầy đông lạnh cô nhìn mấy túi bò ba chỉ Mỹ mà thèm chảy nước miếng. Đắn đo trong chốc lát cuối cùng cô cắn răng lấy ra hai túi đặt vào giỏ đồ. Không dám loạn xem những thứ khác cô nhanh chóng đi về phía quầy thu ngân. Chị hàng xóm làm theo chu trình quét mã thanh toán tiền. Đợi làm xong hết thảy chị mới mỉm cười trêu ghẹo Phương Linh: "Có chuyện gì vui à mà ăn lẩu vậy em?"



Xem, cô cỡ nào nghèo khó đến hàng xóm phải mang chuyện ăn lẩu ra để trêu đùa. Phương Linh khẽ thở dài rồi thành thật nói: "Vâng. Em tìm được công việc mới rồi."

Chị hàng xóm nghe này liền rối rít chúc mừng cô. Dựa theo mối quan hệ trước đây của hai phòng đáng lẽ Phương Linh nên mời chị hàng xóm ăn lẩu cùng. Nhưng ngại với cách ăn uống quái đản của quái thú cô từ bỏ ý tưởng này. Có chút ngượng ngùng nên Phương Linh mau chóng kết thúc buổi trò chuyện. Cô đưa tay nhận lấy túi đồ từ tay chị hàng xóm. Trong lúc nhận túi đồ tay Phương Linh không cẩn thận chạm vào tay của chị hàng xóm. Một đoạn phim ngắn bất chợt hiện ra trong đầu cô. Đó là một buổi chiều muộn, chị hàng xóm tan ca ra về. Đang đi trên đường bỗng từ đằng sau có chiếc xe máy chở hai thanh niên chạy ngang qua. Người thanh niên ngồi sau đưa tay giật lấy chiếc túi xách trên vai của chị hàng xóm. Lực giật quá mạnh khiến chị hàng xóm bị kéo nghiêng ra ngoài vỉa hè rồi ngã lăn ra đường. Cùng lúc đó có một chiếc xe máy cũng đang đi phía sau không kịp phanh lại nên cán qua người chị. Hình ảnh đến đây tạm dừng nhưng cũng đủ làm người ta rùng mình sợ hãi vì vị trí xe máy cán qua là đầu chị. Không cần tưởng tượng cũng biết chị hàng xóm dữ nhiều lành ít rồi. Từ hình ảnh vừa rồi thoát ra Phương Linh cả khuôn mặt tái nhợt. Thấy sắc mặt cô kém cỏi chị hàng xóm không khỏi quan tâm hỏi: "Em không sao chứ?"



Phương Linh cố mỉm cười xua tay nói: "Em không sao." Tuy đoạn phim cô vừa thấy chưa được kiểm chứng nhưng cô tin năng lực của quái thú khả năng cao nó sẽ xảy ra. Vấn đề bây giờ là cô phải nói sao để chị hàng xóm tin tưởng cô. Không lẽ nói cô có năng lực siêu nhiên biết trước tương lai, lúc đó rất có thể cô sẽ bị đóng gói đến viện tâm thần nào cũng nên. Trầm tư một lát mắt cô sáng lên, cô đã nghĩ ra lý do thuyết phục chị hàng xóm. Ngó trái ngó phải không ai quanh đây cô mới nhỏ giọng nói: "Chuyện em nói ra có chút ly kỳ khả năng chị sẽ không tin." Đón nhận ánh mắt một lời khó nói hết của chị hàng xóm Phương Linh khụ một tiếng hỏi: "Chị biết em bị sét đánh đi?" Thấy chị gật đầu cô mới tiếp tục nói: "Từ sau khi em bị sét đánh em phát hiện mình có thể xem được tương lai của người khác."

Phương Linh tạm dừng một chút chờ phản ứng của chị hàng xóm. Mà chị lại rất bình tĩnh hỏi lại một câu: "Sau đó đâu?"

Nhìn thái độ có lệ này của chị Phương Linh cũng không tức giận cô hít một hơi rồi nói: "Em vừa rồi xem được chiều nay chị sẽ gặp tai nạn khả năng sẽ chết."

Lời này vừa ra gương mặt tươi cười của chị hàng xóm cứng lại rồi. Phương Linh có thể lý giải tâm tình của chị lúc này. Bởi câu nói kia của cô không khác gì lời nguyền rủa, chị không mắng chửi cô là do tu dưỡng của chị tốt. Để tăng lên độ đáng tin cậy cho phát ngôn vừa rồi, Phương Linh kể lại chi tiết diễn biến xảy ra tai nạn cho chị nghe. Lấy tính mạng ra kiểm chứng là một hành động ngu xuẩn cô không muốn chị phạm sai lầm này. Nên đề nghị chị nghỉ làm luôn về nhà ăn lẩu với cô cũng đúng. Nhưng hiển nhiên chị hàng xóm không tin lời cô nói, chị đã uyển chuyển từ chối lời mời của cô. Phương Linh không thể nề hà mà xám xịt ra về. Dù sao thời gian địa điểm xảy ra tai nạn cô đều rõ ràng buổi chiều cô đến đón chị hẳn là không sao đi. Phương Linh không hề nắm chắc nghĩ.