Nhiễm Tỉnh đã xem rất nhiều bộ phim truyền hình ngôn tình, phim điện ảnh, manga anime, tiểu thuyết. Bản thân có ngoại hình đẹp nên người theo đuổi cũng không ít, cô cũng biết một chút về các cách tán tỉnh những cô gái, vả lại thỉnh thoảng cô cảm thấy Phó Tuyết Thần đang tán tỉnh mình, nhưng suy nghĩ như vậy chỉ thoáng qua trong giây lát mà thôi.
Thật ra cô và Phó Tuyết Thần cơ bản không thể gọi là quen thuộc, bọn cô mới gặp nhau tuần trước, hơn nữa cả tuần cũng chưa nói chuyện với nhau một câu nào. Hai ngày này do tình cờ gặp được nên anh đã giúp cô hai lần.
Cứ ở chung với nhau một vài lần đã khiến bạn cảm thấy người kia đang tán tỉnh mình, thật là mặt dày.
Lý do tin đồn của hai người ồn ào huyên náo cũng là do Phó Tuyết Thần quá nổi tiếng ở trường học này, vừa đúng lúc có người đăng bài trên diễn đàn của trường học mang theo một làn sóng, kết quả là tất cả mọi người đều cảm thấy Phó Tuyết Thần đang tán tỉnh mình.
Nhiễm Tỉnh đã hỏi một câu, nếu đối tượng ở chung với họ một vài lần là một người xấu xí, liệu còn có thể xảy ra tin đồn nào không.
Cô dám tự vỗ bộ ngực phẳng lì của mình để cam đoan rằng sẽ chẳng ai để ý đến chứ đừng nói đến chuyện xảy ra tin đồn.
Nhiễm Tỉnh không để chuyện này ở trong lòng chút nào, chỉ có điều, Kiều Mộ đã nhắc tới như vậy, cô cũng nghĩ đến việc chính, vì vậy cô ấn mở WeChat, tìm được Phó Tuyết Thần, nói: "Áo sơmi của cậu còn ở chỗ tôi này."
"Tôi định trả lại lúc cậu đưa tôi về ký túc xá nữ, nhưng cậu đi thẳng, tôi gọi cậu mà hình như cậu không nghe thấy."
"Nhắn lại đi, lúc nào tôi nhìn thấy sẽ trả lại cho cậu!"
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cách 30 giây bên kia vẫn chưa phản hồi.
Chắc là không nhìn thấy.
Nhiễm Tỉnh cũng không để ý, tiếp tục lên Taobao mua ô.
Sau khi làm mất ô lần nữa, Nhiễm Tỉnh đã rút ra bài học cho mình, cô quyết định hạ mức tiêu dùng một lần nữa, ngay cả loại Thiên Đường cũng không mua, cô mua 99 tệ miễn phí vận chuyển, hơn nữa là mua một lần năm cái.
(Theo mình hiểu là NT mua 5 cái ô hết 99 tệ và được freeship)
Cô đăng ảnh chụp màn hình đơn đặt hàng lên vòng tròn bạn bè: "Tớ quyết định rồi, sau này chỉ dùng loại ô dỏm nhất. Tớ gian khổ mộc mạc như vậy, không nổi bật, xấu xí nhất trên đời, đem đi tặng cho người khác thì người ta cũng không cần cái ô nhỏ rách này, chắc là sẽ không có người cầm lung tung nữa, cho dù lấy bừa bãi thì tớ vẫn còn hàng dự trữ."
Nguyên Thiển nhanh chóng trả lời: "Không bằng cậu bỏ ra giá của năm cái ô mua một cái ô tốt hơn một chút, sẽ dùng được lâu hơn, cũng có mặt mũi hơn một chút."
Nhiễm Tỉnh không thể đồng ý: "Quan trọng là tớ không muốn bị mất ô nữa đâu, cũng không muốn trải qua cảm giác đau khổ ở trong thư viện vừa đói lại vừa rét vì bị mưa lớn chặn lại."
Nguyên Thiển: "Được rồi, lại bị mất ô sao."
Nhiễm Tỉnh: "Đúng vậy, lại mất rồi. Tớ nghĩ đây chính là "Trời ghét gái đẹp" (*), mẹ nó ô của tớ quá đẹp, cho nên lần này tớ cố ý mua mấy cái vừa xấu vừa rẻ, cái ô nhỏ rách nát này ném vào trong xó người ta cũng thấy ngứa mắt, càng đừng nói đến việc lấy đi."
(*) Thiên kỷ hồng nhan, trời ghét mỹ nữ.
Nguyên Thiển: "......"
Con này vì không để mất ô mà điên rồi!
Phó Tuyết Thần chú ý đến Nhiễm Tỉnh từng giây từng phút tất nhiên là thấy được tin nhắn WeChat của cô, cũng thấy được cô đăng bài lên vòng bạn bè.
Một lúc mua năm chiếc ô trị giá 99 đồng, đây là hành động làm cho người khác nghẹt thở cỡ nào.
Phó Tuyết Thần theo bản năng định nhấn like rồi nhạo báng mấy câu, nhưng cuối cùng lại cực lực nhịn xuống.
Bây giờ chưa phải lúc.
Anh phải đợi cho đến khi bản thân bị ốm rồi mới lừa cô gái nhỏ đến thăm bệnh, còn trước đó anh phải giả vờ lạnh lùng, lạnh lùng đến mức không nhìn thấy tin nhắn WeChat.
Mà thật ra thì con người rất yếu ớt, nếu muốn làm phát bệnh thì rất đơn giản.
Cả người Phó Tuyết Thần ướt đẫm mà đứng trước quạt và máy lạnh suốt buổi chiều, đến đêm thì bị sốt nhẹ, nhưng anh cảm thấy sau khi đưa con gái người ta về thì lập tức có hơi cố ý, cho nên chiều hôm sau mới trả lời tin nhắn WeChat của Nhiễm Tỉnh: "Xin lỗi, hôm trước tôi bệnh, không thấy tin nhắn."
Lúc ấy Nhiễm Tỉnh đang ở trên lớp《 Triết học cổ điển Đức 》, nhìn thấy tin nhắn của Phó Tuyết Thần thì sợ ngây người.
Không phải chỉ là dính một tí nước mưa thôi sao, cùng lắm chỉ làm ướt cái áo thun, sao còn phát bệnh thế!
Cậu chính là thanh niên cường tráng 19 tuổi đấy, cơ thể cao to chuẩn cmnr, mới chỉ dầm mưa chút xíu như vậy mà cũng bị bệnh là sao!
Một đứa có thù với thể thao như tôi dầm mưa cũng chẳng thể ốm ngay được, vậy mà cậu lại có thể!
......
Nhiễm Tỉnh không nhịn được, trả lời lại một câu: "Cậu thật là yếu!"
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Nhiễm Tỉnh nhìn tin nhắn trả lời của mình, khóa màn hình điện thoại một lần nữa rồi đặt lại trên bàn.
Ừm, chắc là Phó Tuyết Thần không trả lời đâu.
Người bệnh muốn được an ủi chứ không phải muốn nghe lời nói ác độc!
Vào lúc này, nếu cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói "Chú ý đến cơ thể nhiều hơn", "Chăm sóc bản thân cẩn thận" hay là "Uống nhiều nước ấm" linh tinh thì đối phương sẽ cảm động sau đó tiếp tục trò chuyện.
Thế nhưng cô đã đả kích người ta từ trong ra ngoài chỉ bằng một câu nói.
Mau đi đi, đừng có tìm tôi trò chuyện.
Phó Tuyết Thần nhìn thấy tin nhắn châm chọc mỉa mai của Nhiễm Tỉnh thì nín thở, anh cho rằng chuyện mình cố ý đổ bệnh bị phát hiện, nhưng chợt cảm thấy không có khả năng xảy ra, nên đã trả lời lại Nhiễm Tỉnh: "Tôi cũng cảm thấy mình có chút mảnh mai, bị dính mưa một chút, sau lại nằm trong phòng máy lạnh mà đã phát sốt."
Có trời mới biết vì khiến bản thân bị bệnh nên đã phải đứng trước quạt và máy lạnh bao lâu!!!
Anh cảm thấy mình đã dùng hết sức lực để làm cho bản thân bị bệnh!!!
Nhiễm Tỉnh vốn nghĩ rằng cô lại dùng một câu nói khiến người khác nghẹn chết, nhưng trái tim Phó Tuyết Thần thật sự rất mạnh mẽ, mặc dù bị đả kích như thế nhưng vẫn giữ một bộ dạng vân đạm phong khinh, một tư thế tôi rất yếu đuối nằm thẳng cẳng mặc kệ lời trào phúng.
Nhiễm Tỉnh hơi ngạc nhiên, cô cảm thấy không ngờ người này lại dễ hòa thuận đến vậy, không phải loại tính cách có thể dùng miệng lưỡi hung ác xé nát mặt như cô, vì thế cô rất chân thành tha thiết nói một câu: "Tôi thật sự cảm thấy cơ thể của cậu khá yếu, ngày hôm qua mưa nhỏ như vậy mà lại bị bệnh, cậu phải chú ý tập thể dục rèn luyện cơ thể nha, tuy rằng việc học cũng rất quan trọng, nhưng cơ thể mới là vốn liếng của cách mạng."
Cơ thể yếu đuối, yếu đuối, yếu đuối......
Phó Tuyết Thần lại muốn tự kỷ rồi, anh cảm thấy bởi vì mình bị bệnh cho nên cô gái nhỏ đó đã gán cho anh danh hiệu "Mảnh mai" và "Yếu đuối".
Những người đàn ông có sức khỏe không tốt dù được đặt ở đâu cũng sẽ bị trừ điểm, Phó Tuyết Thần lập tức vớt vát lại: "Chỉ là vấn đề nhỏ, sốt nhẹ thôi mà, ngày mai chắc là sẽ tốt hơn thôi."
Nhiễm Tỉnh cảm thấy bệnh tình của Phó Tuyết Thần có chút cố ý, sao có thể trùng hợp đến như vậy, sau khi cho cô mượn quần áo không cẩn thận bị dính mưa một chút nên đã phát sốt.
Trong đầu cô không lý do gì hiện lên tiêu đề của bài viết xem trên 98: 《Đại thần Trúc Viện Phó Tuyết Thần đang ngâm mình ở hệ tiếng Trung 》.
Chắc cô đã bị bài đăng này tẩy não rồi, bởi vì......cô thật sự có cảm giác là bản thân đang chìm đắm trong ảo tưởng.
Lắc đầu, Nhiễm Tỉnh rất nhanh đã vứt bỏ những tạp niệm này, rất cố gắng, rất ra sức tìm lý do cho Phó Tuyết Thần.
Phó Tuyết Thần chính là học bá, ngày nào cũng thức đêm học tập, thiếu thời gian rèn luyện cho nên cơ thể không khỏi yếu ớt, gầy yếu, đương nhiên không thể so sánh được với loại cá muối mỗi ngày ngủ đủ tám tiếng như cô.
Nhiễm Tỉnh suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy làm người thì phải tốt bụng, vì thế cô chuyển sang hình thức an ủi dối trá.
Cô nhanh chóng nhập một dòng chữ: "Đến phòng y tế xem một chút đi, nên tiêm thì tiêm, nên uống thuốc thì uống thuốc, ngoài ra, phải chú ý uống nước ấm nhiều hơn, hai ngày này đừng dùng điều hòa nữa, trong nhà nhớ chú ý phải thoáng khí."
Đơn giản chỉ là một ít lời lẽ lải nhải cũ rích.
Phó Tuyết Thần nhìn một loạt câu dặn dò kia, không cảm nhận được một chút ấm áp nào, ngược lại chỉ cảm thấy trái tim bị tắc đến khó chịu.
Cô gái à, nếu một người bị bệnh như tôi chỉ cần tiêm, uống thuốc và nước ấm là đủ thì tôi nói cho cậu biết tôi đang bị bệnh làm gì?
Những lúc thế này không phải cậu nên thuận thế nói một câu "Thăm bệnh" sao!
Lúc này cậu đến thăm tôi, sau đó hỏi han ân cần một hồi chữa khỏi yếu ớt cho tôi, bộ tôi không phải là của cậu sao!
Phó Tuyết Thần cảm thấy cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này thật là hóa thân của thẳng nam, không hiểu phong tình.
Cũng may xưa nay anh làm việc chu đáo, đúng mực, anh đã sớm sắp xếp mọi việc rõ ràng, lập tức vừa lãnh đạm vừa lễ phép nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu nha!"
Ngay sau đó, lại nói: "Đúng rồi, áo sơmi của tôi vẫn còn ở chỗ cậu, hôm nay cậu đem nó tới đây giúp tôi được không, tôi ở ký túc xá Lam Điền phòng 512."
Ừm, không thể trông cậy vào việc thăm bệnh, chỉ có thể trông cậy vào việc cậu trả quần áo lại.
Nhiễm Tỉnh chính là loại nữ sinh rất rất rất lười biếng, cô không muốn đi ra ngoài, chỉ muốn ở trong ký túc xá làm PPT, hơn nữa cố ý cầm áo sơ mi chạy đến ký túc xá nam sinh làm cô cảm thấy điều này cũng......quá phiền phức.
Cũng may là chuyện này không vội, vì thế cô nói: "Tuần sau có lớp《 Đại Số Tuyến Tính 》tôi mang trả cậu nhé, hoặc là chờ đến khi cậu hết bệnh sẽ mang đến rồi mời cậu ăn đùi gà."
Ngay lúc ấy Phó Tuyết Thần lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn dòng chữ trên màn hình di động thì ho mạnh một trận, tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ngất đi.
Thế này là căn bản không có ý định đến thăm mình sao?
Tôi đang bệnh, hơn nữa còn là bệnh vì cậu, cậu không có ý định đến nhìn tôi một chút sao?
Trái tim nhỏ bé của Phó Tuyết Thần bị 10.000 điểm bạo kích làm cho tổn thương, nhưng anh chỉ có thể nhẫn nại hỏi bằng giọng điệu đáng thương: "Hôm nay có thể trả lại cho tôi không?"
Nhiễm Tỉnh có một chiếc gương nhỏ ở trên mặt bàn, cô lấy ra soi thấy tóc có hơi bết.
Bởi vì đã chuẩn bị xong cả ngày chủ nhật ở trong ký túc xá, nên đêm qua Nhiễm Tỉnh lười biếng không gội đầu, cô nhìn tóc mình, thật sự không có dũng khí để ra ngoài, cho nên đã từ chối thẳng thừng không vòng vo: "Không thể."
Phó Tuyết Thần: "........................"
Cho đáng đời cậu độc thân.
Phó Tuyết Thần ôm ngực một hồi, thuận khí, lúc này mới dùng một giọng điệu siêu nhẹ nhàng nói: "Tôi cần dùng gấp, cho nên năn nỉ cậu hôm nay trả lại đồ cho tôi!"
Nhiễm Tỉnh: "Không thể mặc cái khác sao?"
Phó Tuyết Thần: "Không thể, năm nay tạm thời chỉ mua một bộ đồ cho mùa thu này thôi."
Nhiễm Tỉnh: "Có thể mặc lại đồ năm trước mà."
Phó Tuyết Thần: "Năm trước chưa có giặt, không muốn mặc."
Nhiễm Tỉnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau cơn bão ngày hôm qua, lại là một ngày trời nắng chói chang.
Mặt trời nóng đến nỗi như muốn nướng Trái đất, mùa thu này cũng chẳng thèm vì trận mưa hôm qua mà hạ chút nhiệt nào, cô nhìn nhiệt độ không khí trong tuần tới trên điện thoại di động, nhiệt độ cứ tiếp tục lên cao.
Trời nóng như vậy, mặc áo khoác làm cái gì!
Nhiễm Tỉnh lười đánh máy, nên nhắc nhở anh bằng tin nhắn thoại: "Tôi đã kiểm tra thời tiết, mấy ngày tới nhiệt độ rất nóng, không có mưa, cho nên tạm thời cậu không cần dùng áo khoác."
Phó Tuyết Thần cũng nhắn lại bằng tin nhắn thoại, anh thật sự bị bệnh cho nên giọng nói có chút khàn, nhưng cũng không quá khó nghe, ngược lại, chất giọng trong trẻo, trầm bổng mang theo kết cấu kim loại, rất là gợi cảm và trêu người: "Tôi đang bệnh, không thể để bị cảm lạnh nữa."
Nhiễm Tỉnh khóe môi giật giật, thật sự nhịn không được nữa, độc miệng nói: "Không có khả năng bị cảm lạnh được, trong thời tiết nóng trên 35 độ thế này, mặc áo khoác sẽ bị cảm nắng đấy."
Cậu cũng biết tôi mặc áo khoác sẽ bị say nắng ư!
Rõ ràng như vậy mà cậu nhìn không ra sao!
Phó Tuyết Thần không còn cách nào khác đành phải vào chế độ lừa dối mù quáng: "Tôi mặc áo khoác là để đổ mồ hôi một chút mới có thể hạ sốt, hơn nữa nhiệt độ điều hòa trong nhà rất thấp, tôi phải chú ý giữ ấm cơ thể thật tốt, bây giờ tôi là người bệnh."
Tóm lại, tôi rất yếu đuối, tôi đang bị bệnh nặng, phải mặc áo khoác vào mới có thể tốt lên được.
Nhiễm Tỉnh: "............"
Nhiễm Tỉnh im lặng, cảm thấy có chuyện gì xảy ra với người này, làm sao phải cần thiết ngay bây giờ, điệu bộ phải lập tức trả lại áo khoác cho anh, giống như đã ốm yếu đến mức nếu không có áo khoác thì sẽ chết.
Chỉ là một chiếc áo khoác thôi mà, tại sao phải vội vàng như vậy!
Hai người trong nháy mắt giằng co nửa ngày, bầu không khí trên WeChat đột nhiên có chút lúng túng.
Phó Tuyết Thần suy nghĩ một lát, thay đổi giọng điệu nghiêm túc, anh trực tiếp đánh một dòng chữ: "Nhiễm Tỉnh à, tôi tốt xấu gì cũng được coi như là vì cậu nên mới bệnh, cho nên xin cậu làm người đi!"
Nhiễm Tỉnh thật sự không có ý định ra ngoài, cô định dành cả một ngày trong phòng ngủ không gội đầu, nhưng nhìn thấy những lời này, khuôn mặt cô đầy xấu hổ và áy náy.
Trong một xã hội tình người lạnh lẽo như thế này, con người sẽ bênh vực lẽ phải, ra tay giúp đỡ người khác chính là điều hiếm có, tính ra Phó Tuyết Thần cũng đã giúp đỡ cô hai lần, anh đã thể hiện ý tốt như vậy với cô, còn cô thì sao, anh bị bệnh cũng là do cô, vậy mà cô lại không nghĩ đến việc đi thăm anh, thậm chí anh muốn lấy lại áo khoác của mình cô cũng dây dưa dây cà.
Nhiễm Tỉnh, đạo đức của mày đã tệ đến vậy rồi sao!
Nhiễm Tỉnh, mày không xứng làm người nữa!
Nhiễm Tỉnh, mày không thể vì không muốn gội đầu mà đối xử không tử tế với người ta!
Sau một hồi tự mình kiểm điểm và tự phản ánh lại bản thân, Nhiễm Tỉnh cảm thấy đạo đức của mình không đủ cao thượng, cho nên cô rất thành khẩn xin lỗi: "Tôi xin lỗi cậu!"
Phó Tuyết Thần ngơ ngác một chút, cho rằng cô lại muốn từ chối.
Dù sao thì từ chối là chuyện bình thường, cô gái này rất hờ hững, cứng đầu, cho dù anh dùng thủ đoạn gì cô đều thờ ơ.
Anh định đổi cách khác để lấy lại đồ của mình, nhưng sau đó Nhiễm Tỉnh lại gửi tới một dòng tin nhắn: "Tôi sẽ tới thăm cậu!"
Phó Tuyết Thần nhìn thoáng qua những lời này, lập tức cười nhẹ.
Có lẽ cô gái Nhiễm Tỉnh này có một đống tật xấu, nhưng vẫn còn rất tốt bụng.
Ai, dù sao người ta cũng là vì trị quầng thâm mắt cho anh mà ra sức gợi ý dùng Mã Ứng Long!
Anh cầm điện thoại lên đang định trả lời lại, nhìn thấy bên đối phương đang nhập, nên kiên nhẫn chờ đợi.
Nhiễm Tỉnh nhắn tiếp: "Nhưng cậu phải chờ một chút."
"Tôi phải đi gội đầu đã."
Phó Tuyết Thần: "........................"
Cuối cùng anh đã biết vì sao cô gái này sống chết cũng không chịu tới đưa áo khoác rồi.
Cô, chưa, gội, đầu.
Anh thả lỏng cười thoải mái, nhưng giọng điệu thì hờ hững: "Ừm, được, chờ cậu."
Nhiễm Tỉnh không trả lời lại, xem ra là đi gội đầu.
Phó Tuyết Thần suy nghĩ một chút, sửa ghi chú của Nhiễm Tỉnh thành lười Tỉnh.
Đúng, Hypnos của anh có lẽ là một cô bé lười biếng, cáu kỉnh và đáng yêu.
Không ngờ lại rất tốt.
*
Nhiễm Tỉnh kết thúc cuộc trò chuyện với Phó Tuyết Thần, cô đi vào phòng vệ sinh tắm rửa gội đầu.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, trang điểm nhẹ nhàng, Nhiễm Tỉnh lấy áo sơ mi của Phó Tuyết Thần xuống gấp lại đàng hoàng rồi bỏ vào túi giấy, mượn chiếc ô của Kiều Mộ rồi mới đi xuống lầu.
Bởi vì đi thăm bệnh, nên vẫn cần phải có chút lễ nghĩa, đi tay không thì không thích hợp cho lắm.
Nhiễm Tỉnh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi ra tiệm thuốc, mua hai hộp dán hạ sốt.
Vào lúc tính tiền, không biết là do đột nhiên nhanh trí hay là do ma xui quỷ khiến, Nhiễm Tỉnh bỗng dưng nghĩ đến quầng thâm mờ nhạt dưới mắt Phó Tuyết Thần, cô cảm thấy quầng thâm này vẫn nên được chữa trị.
Vừa đúng lúc nhân viên trong tiệm thuốc là một nữ sinh, vào buổi trưa nóng bức sau như này, nên trong tiệm thuốc không có những người khác.
Nhiễm Tỉnh bèn giòn giã hỏi: "Có kem bôi trĩ Mã Ứng Long không?"
Cô nghĩ, nếu đã làm người tốt thì phải làm tới cùng, mua cho Phó Tuyết Thần một hộp Mã Ứng Long, xem có thể trị được quầng thâm mắt hay không.
Cô nhân viên lễ tân nghe vậy, thông cảm nhìn Nhiễm Tỉnh, mặt rất bình tĩnh mà dùng dư quang ở khóe mắt liếc nhìn mông cô.
Cô gái này có đôi mắt to và cằm nhọn, trắng nõn mịn màng, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, không ngờ rằng có bí mật khó nói, là bị trĩ.
Kết quả là, khuôn mặt cô nhân viên lễ tân vừa rồi còn lạnh lùng vô tình, lúc này đã treo lên nụ cười, dáng vẻ nhiệt tình dẫn Nhiễm Tỉnh đi tới kệ để hàng: "Cô bé, cô theo tôi tới đây, ở bên này."
Nhiễm Tỉnh đi theo, cô nhân viên bắt đầu giới thiệu nhiều loại thuốc trị trĩ cho Nhiễm Tỉnh, có loại giống viên đạn, có loại thì cần phải ngâm mông vào trong nước thuốc Bắc...... Muôn hình muôn vẻ, đầy đủ các loại.
Mặc dù Nhiễm Tỉnh có nghe qua về bệnh trĩ, nhưng cô vẫn không biết bệnh trĩ là gì, bây giờ được phổ cập kiến thức, hóa ra bệnh trĩ là trên cúc hoa.
Tuy nhiên, người này là Nhiễm Tỉnh, cho dù gặp phải chuyện gì cũng không có chút hoang mang, không nhanh không chậm, dù là vấn đề xấu hổ như bệnh trĩ, cô cũng có thể dùng khuôn mặt thanh tú dễ thương như búp bê Tây Dương kiên nhẫn trao đổi với người kia.
Thậm chí cô rất cẩn thận dò hỏi cách sử dụng cụ thể của từng loại thuốc trĩ, ngay cả khi mỗi loại đều rất xấu hổ, nhưng cô vẫn nghiêm túc lắng nghe cẩn thận.
Chỉ trong vài phút, Nhiễm Tỉnh đã cảm thấy lượng kiến thức của mình về thuốc trĩ được tăng lên rất nhiều, cô cảm thấy mình được hưởng lợi không ít.
Nhưng mà cô chỉ đến mua kem trĩ Mã Ứng Long cho Phó Tuyết Thần, vì vậy cho dù cô nhân viên bán hàng như thế nào, cô cũng chỉ mua một hộp Mã Ứng Long.
Cô nhân viên cũng cảm thấy để cho một cô gái nhỏ đi mua kem bôi trĩ như vậy có chút lúng túng và xấu hổ, bèn không giới thiệu gì thêm nữa, chỉ khuyên nhủ: "Nhớ tới bệnh viện xem sao, chuyện này cũng không có gì to tát đâu, đương nhiên, nếu cô không hiểu thì có thể đến hỏi tôi."
Nhiễm Tỉnh bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến cô nhân viên: "Cảm ơn chị!"
Cô nhân viên liếc nhìn cô rồi nói: "Không có việc gì, trước đây chị tôi cũng bị trĩ, nhưng đã tốt lên rồi, chỉ cần ăn uống đồ thanh đạm, chú ý vệ sinh sạch sẽ thì sẽ không tái phát nữa."
Nhiễm Tỉnh gật đầu: "Tôi biết rồi."
Cô bỏ miếng dán hạ sốt và hộp Mã Ứng Long vào trong túi nilon, lại đến cửa hàng trái cây mua một quả bưởi và tám quả táo, lúc này mới đến ký túc xá của Phó Tuyết Thần để thăm bệnh.
Tác giả có lời muốn nói: Em gái Tỉnh mang theo kem trị trĩ đi thăm Phó Thần, Phó Thần không tránh được cái bệnh trĩ này.