Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Chương 11: Chung ô




Ngày hôm sau, thứ bảy.

Dĩ nhiên Nhiễm Tỉnh không sắp xếp bất kỳ môn học tự chọn nào vào cuối tuần, nhưng sau hai tuần, các môn học đều đưa ra danh sách tài liệu và bài tập, ví dụ như, ngày hôm qua《 triết học cổ điển nước Đức 》 phân công thuyết trình theo nhóm nhỏ, Nhiễm Tỉnh phải cùng các bạn trong nhóm của mình thuyết trình triết học Kant, hơn nữa bởi vì Kant ở trong môn triết học cổ điển nước Đức rất quan trọng, tuần sau Nhiễm Tỉnh cần phải thuyết trình.

Kế hoạch hôm nay của Nhiễm Tỉnh là đi thư viện tự học sau đó mượn mấy quyển sách.

6 giờ 40, đồng hồ báo thức của Nhiễm Tỉnh vang lên, mơ mơ màng màng thức dậy, lững thững xuống giường, chậm chạp đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa tiếp xúc với ánh sáng, lúc này mới tỉnh táo.

Nhìn lướt ra bên ngoài, lại phát hiện đang có mưa nhỏ.

Nhiễm Tỉnh nhìn mưa, bắt đầu có ý suy nghĩ muốn bỏ cuộc giữa chừng, không muốn đi học.

Nhưng chợt, Nhiễm Tỉnh lại mạnh mẽ phỉ nhổ sự sa đọa và chây lười của mình một trận.

Nhiễm Tỉnh à, mày đang học trường nổi tiếng đó, mày không muốn tốt nghiệp à, mày không muốn học được kiến thức sao, không phải mày cảm thấy hứng thú với văn sử triết (lịch sử văn học, triết học) muốn trở thành một người có học thức hay sao, chẳng lẽ mày muốn lười biếng ở trong phòng ngủ bỏ phí bốn năm thanh xuân sao, nhiều người dáng dấp đẹp hơn mày có tiền ưu tú hơn mày đều đang phấn đấu, dựa vào đâu mày không đi phấn đấu, chỉ vì mưa nhỏ mày đã chùn bước mày không cảm thấy xấu hổ sao......

Nhiễm Tỉnh à, mày cũng không thể cứ cá mặn* như vậy nha!!!

(*) Cá mặn: ám chỉ những người lười biếng, không có ước mơ, không quan tâm đến mọi việc.

Cho dù mày học dốt, nhưng mày cũng nên có sự đấu tranh để giỏi hơn!

Mạnh mẽ vực dậy tinh thần cho mình, lúc này Nhiễm Tỉnh như đại ma vương mới đốt cháy hành tinh nhỏ là bệnh lười biếng, sa sút tinh thần chán chê rồi cũng thu dọn đồ đạc để đi tự học.

Nghĩ đến việc tuần sau sẽ phải đứng thuyết trình triết học Kant trên bục giảng, Nhiễm Tỉnh định đến thư viện rồi đọc thử nguyên tác của Kant trước, cuối cùng tìm được quyển《 Phê phán lý tính cơ bản 》 phiên dịch bởi Đặng Hiểu Mang kia rồi đọc.

Sau nửa giờ, dừng lại ở chương thứ nhất.

Xin lỗi, tư tưởng của Kant thật sự thâm thuý khó hiểu, thật sự đọc xong không hiểu gì.

Cuối cùng, vẫn nên đi tìm mấy quyển lịch sử triết học trước, trước tiên tìm hiểu sơ lược rồi quay lại đọc nguyên tác.

Lịch sử triết học có vẻ bình dị gần gũi hơn so với nguyên tác, đơn giản dễ hiểu hơn nhiều, Nhiễm Tỉnh nhìn một lần phần của Kant trong quyển《 Triết học nước Đức cổ điển 》do đại học Phục Đán xuất bản, đã có hiểu biết cơ bản về triết học Kant, quay lại đọc nguyên tác thì có vẻ...... Không quá khó như vậy.

Cô lại tìm một ít luận văn, sau đó đọc để đối chiếu, lúc này mới đọc một chút đã hiểu một chút, đương nhiên, cũng chỉ là một chút giống như móng tay cái.

Đọc sách không biết năm tháng, thời gian một buổi sáng trôi qua vội vàng rồi biến mất.

Trong bụng Nhiễm Tỉnh trống trơn, bụng đói mới nhớ tới nên đi ăn cơm.

Cô mượn sách thư viện mang đi, để vào túi canvas xong mới rời khỏi thư viện.

Sau đó, chiếc ô lúc trước cô vì tránh làm ướt trong nhà mà đặt ở cửa đã không thấy, cô tìm một hồi lâu cũng không tìm được, mà bên ngoài, mưa nhỏ tí tách đã biến thành mưa to tầm tã.

Gió lạnh thổi một cái, trong gió thảm mưa sầu, Nhiễm Tỉnh đứng ở cửa thư viện cảm thấy bản thân vô cùng đáng thương giống như con chim cút nhỏ bé trong mưa to.

Khi Nhiễm Tỉnh dần dần lớn lên, đã cảm thấy, có lẽ đời người được tạo nên bởi những điều nhỏ nhặt.

Giống như hôm nay, dù không biết bị ai lấy mất, bụng đói không chịu được, cộng thêm lúc này trời bất chợt mưa to......

Hàng loạt những điều nhỏ nhặt, khiến cho cả người trở nên ủ rũ.

Vừa đói vừa lạnh, đây chắc chắn là thời gian thê thảm chưa từng có trong cuộc đời của Nhiễm Tỉnh.

Bỗng nhiên một tiếng vang nhỏ "Cạch" một cái, ô màu đen tự động mở ra "Bật".

Nhiễm Tỉnh đang nhìn chằm chằm màn mưa phát ngốc, nghe thấy, quay đầu lại nhìn theo bản năng, thì thấy bề mặt bên trong đủ loại hoa của chiếc ô đen.

Chiếc ô đen nhỏ BANANAUNDER (*), được rất nhiều nữ sinh yêu thích, cô cũng đã từng có, nhưng kể từ sau khi cô làm mất hai cây ô cô đã bần cùng đến mức không mua nổi BANANAUNDER, cô đổi thành Thiên đường - một loại ô thông thường trong nước.

(*) BANANAUNDER: một loại ô thịnh hành ở Trung, lòng trong chiếc ô có hoa văn họa tiết nổi bật

Vốn tưởng rằng ô Thiên đường của cô chắc sẽ không bị người khác để ý đến, nhưng vẫn bất hạnh bị người ta cầm đi.

Đáy lòng Nhiễm Tỉnh thở dài một tiếng, sau đó ngây người ra.

Ánh mắt của cô xẹt qua bề mặt của chiếc ô xinh đẹp, rồi nhìn đến bàn tay đang nắm cán ô kia.

Đó là một bàn tay nam tính, ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương ngón tay rõ ràng, đẹp tinh tế đến mức giống như một tác phẩm nghệ thuật, là loại tay đẹp mà nữ sinh nhỏ mê tay nhìn thấy sẽ không nhịn được thét chói tai sau đó đen tối nghĩ đến cái tay này lướt trên da thịt cơ thể của mình.

Chẳng qua, bàn tay nam tính lạnh lẽo, kết hợp với ô BANANAUNDER điệu đà này có vẻ không hợp cho lắm!

Trong tiểu thuyết ngôn tình và phim Hàn, ô của nam chính phần lớn sạch sẽ đơn giản, còn chiếc ô của nam sinh này, lại có vẻ hoàn toàn sặc sỡ.

Có khả năng là của bạn gái anh ta thôi!

Nhiễm Tỉnh suy nghĩ miên man.

Chán nản chờ trời tạnh mưa, suy nghĩ của Nhiễm Tỉnh trôi dạt đến phương trời xa, trong lúc cô còn đang miên man suy nghĩ, chiếc ô có vẻ ngoài hoa lệ kia tìm đến, che trên đỉnh đầu của cô, cũng che lại một khoảng không.

Lúc này Nhiễm Tỉnh mới xoay người ngẩng đầu nhìn sang.

Dưới tán ô, đối diện cán ô là Phó Tuyết Thần vẻ mặt bình tĩnh cúi đầu nhìn cô: "Không mang ô à!"

Nhiễm Tỉnh nhìn khuôn mặt đẹp rạng ngời kia của Phó Tuyết Thần, đó không thể nghi ngờ là một gương mặt sạch sẽ tinh xảo giống như thiên thần, phối hợp với nền tảng học bá ngành khoa học và công nghệ của anh, Phó Tuyết Thần cho cô ấn tượng đó là học bá cao ngạo lạnh lùng, đại thần trường học.

Nhưng nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua anh ăn Cornetto vẻ mặt vân đạm phong khinh nói "Tôi là người ăn kem Cornetto mà lớn", hình tượng học bá cao ngạo lạnh lùng, đại thần trường học đã hoàn toàn sụp đổ ở trước mặt cô, không ngờ lúc này cô lại cảm thấy Phó Tuyết Thần cầm ô BANANAUNDER Tao Bao sặc sỡ như vậy không có chỗ nào không hợp.

Không chỉ có như thế, dáng vẻ của anh giống như hồ ly tinh bụng dạ đen tối yêu nghiệt vẫy đuôi, thật đúng là không khác gì cái ô này...... Bên ngoài chính trực bên trong hoa lệ.

Đáy lòng cô liên tục chửi thầm, nghe thấy anh hỏi, rầu rĩ trả lời: "Có mang."

Phó Tuyết Thần kinh ngạc, bật cười nhìn cô: "Vậy ô đâu!"

Nhiễm Tỉnh trả lời: "Bị người ta lấy mất rồi."

Phó Tuyết Thần nhìn bộ dáng ủ rũ của cô gái nhỏ vì làm mất ô, lập tức cảm thấy muốn an ủi cô gái nhỏ một chút, hào phóng đưa chiếc ô qua: "Cầm lấy."

Nhiễm Tỉnh khó hiểu: "Hở?"

Phó Tuyết Thần vui vẻ thoải mái nói: "Chẳng phải ô của cậu bị lấy đi rồi sao, vậy cậu cầm ô của tôi đi!"

Ngay sau đó, lại đưa cán ô đến trước mặt cô, thúc giục nói: "Mau lấy đi, tôi coi như không nhìn thấy, như vậy thì cậu không làm mất ô."

Nhiễm Tỉnh: "......"

Suy nghĩ của người này cũng quá thần kỳ rồi!

Tôi lấy ô của cậu đi là có thể coi như không làm mất ô sao!

Ô của tôi và ô của cậu có thể giống nhau sao!

Nhưng Nhiễm Tỉnh vẫn cảm nhận được lòng tốt của Phó Tuyết Thần, cô chân thành nói: "Cảm ơn cậu nhé, nhưng ô của tôi không giống thế này."

Phó Tuyết Thần liếc mắt nhìn bên trong ô một cái, cười khẽ: "Không thích ô của tôi sao, tôi cảm thấy ô của tôi rất thiếu nữ, rất phù hợp để con gái cầm."

Nhiễm Tỉnh: ".................."

Sau một hồi không nói được lời nào.

Nhẫn nhịn, thiệt tình không nhịn được, trêu chọc: "Cậu cũng biết ô của cậu rất thiếu nữ cơ à!"

Tốt xấu gì cậu cũng là đại thần của trường học chúng ta đấy, cậu có thể chú ý một chút đến phong cách thần tượng của cậu không!!! Cậu cảm thấy cầm cây ô thiếu nữ như vậy thích hợp sao!!!

Phó Tuyết Thần mím môi cười cười, ngữ điệu cực kỳ không nghiêm túc: "Thật sự không cần sao!"

Nhiễm Tỉnh lắc đầu: "Không cần, cảm ơn!"

Giờ phút này đuôi cáo của Phó Tuyết Thần cũng đã lộ ra ngoài rồi, anh khẽ cười phong lưu, nói: "Không thì để tôi đưa cậu về ký túc xá vậy!"

Đến đây, đi chung ô đi!

Nhiễm Tỉnh tiếp tục lắc đầu: "Không cần."

Phó Tuyết Thần bình tĩnh nhìn cô.

Tính cách của Nhiễm Tỉnh rất lạ, cô không phải người thích đón nhận ý tốt của nam sinh, lập tức, bịa chuyện lý do từ chối: "Bạn cùng phòng của tôi sẽ mang ô cho tôi, tôi chờ cô ấy là được rồi."

Phó Tuyết Thần cười nhạo: "Mưa rơi lớn như vậy, cậu không biết xấu hổ tìm bạn cùng phòng của cậu đến đây à!"

Nhiễm Tỉnh im lặng không nói gì.

Cô vốn không định để bạn cùng phòng đến đây, cô không phải cái loại tính cách thích ỷ lại vào người khác làm phiền người khác, lúc này trời mưa cô chỉ định đợi mưa tạnh rồi về.

Nhiễm Tỉnh cúi đầu, cố chấp không chịu đón nhận ý tốt từ chàng trai trẻ xa lạ.

Phó Tuyết Thần nhàn nhạt bình tĩnh nhìn cô, kiên trì như cũ.

Cho đến khi ——

"Ục ục......"

Âm thanh dạ dày của Nhiễm Tỉnh kêu réo chợt vang lên.

Tính tình của Nhiễm Tỉnh rất Phật hệ (*), bụng hát không thành kế thì cứ hát, da mặt cô dày cũng sẽ không đỏ mặt xấu hổ.

(*) Phật hệ: lối sống bình bình, không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có.

Nhưng, đột nhiên Phó Tuyết Thần tỏ vẻ vô cùng áy náy nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi."

Nhiễm Tỉnh hơi kinh ngạc, tiếp theo vẻ mặt của Phó Tuyết Thần thành khẩn nói: "Tôi đưa cậu đến nhà ăn nhé!"

Nhiễm Tỉnh: "........................"

Chẳng qua, Nhiễm Tỉnh có thể từ chối đề nghị đi ký túc xá, nhưng thật sự không thể từ chối đề xuất đi nhà ăn.

Cô đang...... Rất đói bụng!

Cũng đã gần 2 giờ chiều, bữa sáng của cô đã sớm bị tiêu hóa sạch sẽ, hiện tại dạ dày đói đến khó chịu.

Thân là một cá mặn ham ăn lười làm, cô có thể miễn cưỡng để bản thân chịu khổ một chút, nhưng tuyệt không thể bị đói được.

Cũng không làm kiêu, Nhiễm Tỉnh đồng ý nói: "Cái đó...... Vậy đi!"

Ý cười bên môi của Phó Tuyết Thần tăng thêm, anh đưa ô qua, nói: "Cậu cầm ô một chút."

Nhiễm Tỉnh suy nghĩ ý của anh là anh đưa ô cô cầm dù, cũng không để ý, tiện tay nhận lấy, nhưng nghĩ đến khoảng cách chiều cao của hai người, nhất thời cảm thấy cô cần phải giơ tay cao tận trời mới có thể che ô cho anh.

Mà trường bọn họ học chiếm diện tích đất rất lớn, từ thư viện đến nhà ăn là cả chặng đường dài.

Ô BANANAUNDER, lại hơi...... Nặng.

Nhiễm Tỉnh tưởng tượng một chút hình ảnh bản thân giơ một tay cầm một cái ô rất nặng từ thư viện đến nhà ăn.

Hình như...... Cũng rất vất vả thì phải!

Ngày mai thức dậy cánh tay sẽ đau nhức mất!

Nếu không, mình lại tiếp tục chờ mưa tạnh rồi đi!

Nếu như nói lười biếng là ung thư, Nhiễm Tỉnh chắc chắn là ung thư lười tận xương, ung thư lười thời kì cuối.

Lúc này Phó Tuyết Thần đã cởi áo khoác sơ mi màu xanh lục quân đội trên người ra, đưa cho Nhiễm Tỉnh: "Đây, mặc vào."

Sau đó anh cầm lại ô.

Lúc này Nhiễm Tỉnh mới phát hiện bản thân đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, không phải Phó Tuyết Thần lười biếng để cho cô cầm ô, mà là cởi áo khoác đưa cho cô.

Nhiễm Tỉnh vội vàng từ chối: "Không cần."

Phó Tuyết Thần nhàn nhạt nhắc nhở: "Cậu đang mặc sơ mi trắng."

Nhiễm Tỉnh lập tức ngậm miệng, mưa lớn như vậy, rất khó bảo đảm quần áo không ướt, sơ mi trắng mà ướt, chắc chắn lộ sạch.

Cô không ngần ngại, nhanh nhẹn mặc chiếc áo sơ mi rằn ri bộ đội màu xanh lục kia của Phó Tuyết Thần vào, không nhịn được trộm liếc mắt nhìn anh một cái, lập tức cảm thấy Phó Tuyết Thần khá chu đáo và lịch thiệp, còn về những mặt khác, cô không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.

Cái áo sơ mi rằn ri bộ đội màu xanh lục này, vốn dĩ là phong cách oversized, cái loại áo Phó Tuyết Thần làm thành áo khoác này, người Nhiễm Tỉnh nhỏ nhắn, hơi gầy, mặc vào càng rộng thùng thình, như áo gió.

Trên áo sơ mi, vẫn mang theo hơi ấm trên người anh, đó là nhiệt độ cơ thể của Phó Tuyết Thần.

Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên mặc quần áo con trai, tâm trạng của Nhiễm Tỉnh có chút vi diệu.

Cô cảm thấy Phó Tuyết Thần đối với mình khá tốt, không, phải nói là tốt quá mức, quan tâm đến một cô gái xa lạ như vậy, có phải có hơi nhiều không.

Nhiễm Tỉnh lại không nhịn được dùng ánh mắt lén liếc nhìn anh một cái, cân nhắc có phải anh ấy đang tán tỉnh mình hay không.

Suy nghĩ như vậy chỉ như một cái chớp mắt, rất nhanh đã bị Nhiễm Tỉnh vứt bỏ.

Cô tự nhận điều kiện của mình không tồi, nam sinh viên theo đuổi cô cả đống, nhưng với Phó Tuyết Thần mà nói cô như vậy, vẫn quá bình thường.

Về phần vì lý do gì mà đối xử tốt với cô như vậy, cô mặc định cho rằng cái này chỉ là bản tính lương thiện.

Cô ở trường học này, đã gặp được rất nhiều bạn học vô tư lương thiện, có lẽ Phó Tuyết Thần cảm thấy giúp cô một lần, khăn quàng đỏ trên cổ càng tươi đẹp hơn chăng!

Nhiễm Tỉnh rất nhanh ném suy nghĩ sai lệch của mình tới trên chín tầng mây, cô rất tin vốn dĩ Phó Tuyết Thần được gọi là đại thần chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến tính cách cao thượng của anh.

Mãi về sau, Nhiễm Tỉnh nhớ lại cảnh này, đều muốn mắng thành câu:

Đi con mẹ nó thiện lương, anh ấy đúng là đang tán mày.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Phó Thần đưa quần áo của mình cho em gái Tỉnh mặc.