Thời điểm tỉnh lại sau giấc mơ, quần lót của Đào Nhuyễn quả nhiên lại ướt.
Nghĩ đến hành vi ác liệt của Cố Chi Châu đối với mình, cô vừa tức giận, nhưng cũng vừa xấu hổ đến che mặt.
Lúc Đào Nhuyễn còn đang nghĩ ngợi linh tinh Cố Chi Châu đã gửi tin nhắn qua.
"Buổi sáng muốn ăn gì? Anh mang cho em."
Ăn gì? Ha, đây là vừa đến ban ngày liền bắt đầu giả bộ đứng đắn với cô sao?
Đào Nhuyễn từ trên giường ngồi dậy, nghĩ một chút, trả lời tin nhắn của Cố Chi Châu: "Anh không có gì muốn nói với em sao?"
Cố Chi Châu trả lời rất nhanh, anh nói: "Chào buổi sáng, bạn gái của anh."
Đào Nhuyễn không kịp phản ứng, lập tức đỏ bừng mặt.
Cố Chi Châu lại gửi thêm một tin: "Còn nữa, bạn gái của anh nên rời giường rồi, tám giờ hai mươi em có tiết, còn trễ nữa là không kịp ăn sáng đâu."
Đào Nhuyễn lúc này mới chú ý tới thời gian.
"Không xong rồi!"
Cô còn muốn tắm rửa, trễ một chút phỏng chừng liền thật sự không kịp mất.
Cũng may vội vội vàng vàng một lúc Đào Nhuyễn vẫn kịp đào ra một chút thời gian. Lúc ra cửa cô thấy Cố Chi Châu đang đứng chờ ở bên dưới, trên tay còn mang theo sữa bò và bữa sáng.
Nhìn đến gương mặt thanh tuấn ôn hòa kia, Đào Nhuyễn mặt đỏ lên, hai tay nắm chặt quai cặp sách.
Hiện tại Cố Chi Châu lại khôi phục về bộ dạng áo mũ chỉnh tề chính nhân quân tử, như thể người hôm qua ở trong mơ tàn nhẫn đè cô xuống thao làm thật sự không phải là anh.
Đào Nhuyễn nghĩ tới suy đoán ngày hôm qua.
Cố Chi Châu sẽ không phải thực sự mắc bệnh nhân cách phân liệt gì đó chứ?
"Ăn sáng trước đi, xong thì anh đưa em đi học." Cố Chi Châu thấy Đào Nhuyễn đứng bất động tại chỗ, liền đi tới trước mặt cô.
Đào Nhuyễn bị anh làm cho ngượng ngùng, vội nói: "Không cần không cần, học trưởng dạo gần đây không phải đang bận chuyện tốt nghiệp sao?"
"Có bận cũng không thể xem nhẹ bạn gái, không phải sao?" Cố Chi Châu đưa tay xoa đầu cô.
Đào Nhuyễn lại không kìm được mà tim nhảy loạn lên.
Kỳ thật Cố Chi Châu ở trong mơ đối xử với cô như vậy, cô hẳn là nên tức giận, bất quá nghĩ đến Cố Chi Châu là thật sự thích mình, lại có khả năng bị một chút vấn đề về thần kinh, Đào Nhuyễn hoàn toàn giận không được.
Bỏ đi.
Ai kêu Cố Chi Châu đẹp trai như vậy, lại là bạn trai của cô chứ? Nếu Cố Chi Châu thật sự có bệnh, có lẽ cô nên bao dung một chút đi.
Nói thế nhưng tình trạng thật sự của Cố Chi Châu cụ thể là gì cô vẫn nên chậm rãi tìm hiểu. Vấn đề thuộc về phương diện thần kinh khá nhạy cảm, sợ nhất chịu phải kích thích, cô vẫn là không nên trực tiếp hỏi thì tốt hơn.
"Sao lại không nói chuyện rồi?" Cố Chi Châu hỏi Đào Nhuyễn.
Đào Nhuyễn lắc đầu, nở một nụ cười ngọt ngào với Cố Chi Châu: "Chúng ta đi ăn cơm sáng đi."
Xem xét việc ban ngày Cố Chi Châu ôn nhu săn sóc, mình trước cứ tạm tha thứ cho hành vi khi dễ người lung tung buổi tối của anh đi.
Mấy ngày kế tiếp Cố Chi Châu đều đến đưa bữa sáng cho Đào Nhuyễn, hai người giống như những đôi yêu nhau thời cấp ba, bắt đầu một chuyện tình đơn giản lại ngọt ngào, thỉnh thoảng cùng nhau xem điện ảnh, mỗi ngày đều đi dạo phố, trước khi đi ngủ còn nhắn tin chúc đối phương ngủ ngon.
Điểm khác biệt duy nhất là, vào ban đêm Cố Chi Châu không còn xuất hiện trong giấc mơ của Đào Nhuyễn. Thậm chí tài khoản nặc danh của Cố Chi Châu cũng không tiếp tục nhắn tin làm phiền cô.
Đào Nhuyễn còn đang suy nghĩ, có phải bởi vì yêu đương với mình khiến Cố Chi Châu tinh thần ổn định lại, cho nên anh mới không nhắn tin, buổi tối cũng không tiến vào trong mơ thao lộng mình nữa?
Nhưng khả năng này chỉ là suy đoán, cụ thể như thế nào, Đào Nhuyễn cũng không rõ ràng lắm.
Cô còn đi hỏi Cố Tiếu về chuyện của Cố Chi Châu. Cố Tiếu nhìn vẻ nghiêm túc của Đào Nhuyễn, vội nói mình hôm trước đều là nói hươu nói vượn, khuyên cô và Cố Chi Châu cứ yêu đương cho tốt là được.
Đào Nhuyễn đương nhiên muốn cùng Cố Chi Châu yêu đương thật tốt a.
Bất quá ở ngoài hiện thực Cố Chi Châu đặc biệt "trong sáng", trừ bỏ ngày anh thổ lộ có hôn nhau thì mấy ngày gần đây Cố Chi Châu đều không có hành động nào quá thân mật với cô, dù cho ngẫu nhiên có đụng chạm, cũng là bộ dáng khắc chế lễ độ.
Đào Nhuyễn kỳ thật có điểm không thỏa mãn.
Có một người bạn trai đẹp đến trời sụp đất nứt như vậy, hơi thở hormone cứ cuồn cuộn bên người, lại chỉ có thể kéo tay, thỉnh thoảng ôm một cái, đây thật sự quá quá lãng phí tài nguyên.
Huống chi ở trong mơ Đào Nhuyễn còn hưởng qua năng lực kia của Cố Chi Châu, bị anh khai phá hoàn toàn, thao đến chết đi sống lại...
Đương nhiên, cô cũng không phải muốn ở hiện thực liền tiến triển nhanh như vậy, nhưng ít nhất cũng nên hôn nhiều một chút, không phải sao?
Bọn họ hiện tại đang yêu đương nha.
Vì thế vào tối thứ sáu Đào Nhuyễn gửi tin nhắn cho Cố Chi Châu, nói anh không cần đến, mà tự mình sẽ qua chung cư thăm anh.
"Tới đây không sợ anh đối với em làm cái gì sao?"
Đào Nhuyễn thiếu chút nữa đã trả lời "Em thật sự ước gì anh sẽ làm cái gì đó", nhưng cảm giác xấu hổ vẫn làm cô bình tĩnh lại.
Cô do dự mãi, ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, cuối cùng hỏi lại: "Vậy, anh muốn làm gì em?"
Cố Chi Châu mất một lúc mới trả lời, anh nói: "Anh muốn hôn em."
...
Đào Nhuyễn trải qua một giấc ngủ ngọt ngào.
Dù ban đêm Cố Chi Châu không còn đi vào giấc mơ của cô, cô vẫn cứ cảm thấy thực thỏa mãn, thực hạnh phúc.
Buổi sáng dậy cô không gọi cho Cố Chi Châu, tính toán để anh ngủ nhiều thêm chút. Sau đó cô cố ý trang điểm một phen, lại mua bữa sáng, rồi mới bắt xe buýt đi đến chung cư của Cố Chi Châu.
Khoảng cách không xa, chỉ mất một lúc Đào Nhuyễn đã đến nơi. Chỉ là cô không nghĩ tới, ở chỗ này còn có thể gặp được một vị khách không mời mà đến.
Đó là bạn cùng phòng cũ của cô—— Lục Nhất Thiến.
Lục Nhất Thiến cản đường đi của Cố Chi Châu, trên mặt không có vẻ lạnh lùng xa cách như ngày thường, dường như còn mang theo nước mắt. Cô ta nói: "Học trưởng, anh sao có thể ở bên loại người tâm địa ác độc như Đào Nhuyễn chứ? Anh có biết cô ta đối xử với em thế nào không? Chính ngày hôm qua, cô ta còn tìm người hắt một thùng nước đá vào người em..."
Cố Chi Châu không chỉ không ôn nhu như bình thường, còn cực kỳ không kiên nhẫn ngắt lời: "Cô lầm rồi, việc kia là tôi kêu người làm."
Lục Nhất Thiến không dám tin tưởng: "Cái, cái gì?"
Cố Chi Châu thần sắc lạnh băng, ánh mắt nhìn về phía Lục Nhất Thiến không có một chút độ ấm: "Một khắc cô hắt nước lên người Nhuyễn Nhuyễn kia, sớm nên nghĩ đến hậu quả rồi."
Lục Nhất Thiến nghe được lời này biểu tình càng thêm dữ tợn, cô ta cắn răng hỏi Cố Chi Châu: "Là Đào Nhuyễn nói bậy bạ cái gì với anh đúng không?"
Nói xong còn đưa tay cầm lấy tay của Cố Chi Châu.
Cố Chi Châu biểu tình trong nháy mắt liền thay đổi, anh không chút do dự đem Lục Nhất Thiến ném ra, sau đó nhìn vào bàn tay bị cô ta đụng chạm, sắc mặt nháy mắt liền âm trầm.
Anh xoay người bỏ đi.
"Học trưởng!"
Lục Nhất Thiến té lăn trên đất, từ đằng sau kêu tên anh, nhưng Cố Chi Châu không có nửa điểm phản ứng, còn càng đi càng nhanh, bước chân dường như mang theo gió.
Đào Nhuyễn tổng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô ra khỏi chỗ ẩn nấp, chạy đuổi theo Cố Chi Châu. Nhưng Cố Chi Châu đi quá nhanh, cô có chút theo không kịp.
Cũng may ngày hôm qua Cố Chi Châu đã cho cô biết mật mã của chung cư. Đào Nhuyễn nhập mật mã đẩy cửa vào, liền nghe thấy tiếng nước chảy.
"Học trưởng?"
Cô khó hiểu đi qua, liền thấy Cố Chi Châu ra sức chà tay dưới vòi nước, cả bắp tay bị anh xoa đến đỏ bừng vẫn không dừng lại, cứ một lần lại một lần chà sát, dù cho bị nước bắn lên người cũng không quan tâm.
"Học trưởng!"
Cố Chi Châu biểu tình cùng trạng thái đều quá không thích hợp, Đào Nhuyễn vội vàng đi qua đóng nước lại, nắm lấy tay của Cố Chi Châu. Cố Chi Châu theo bản năng muốn ném ra, nhưng khi nhìn đến người trước mặt, anh lại kìm nén ngừng động tác lại.
"Nhuyễn Nhuyễn..."
Đào Nhuyễn hai mắt đều đỏ.
Cố Chi Châu làm sao vậy? Anh có thói ở sạch? Không thích bị người khác chạm vào? Hay ban nãy bị kích thích phát bệnh gì? Sao anh lại trở nên thế này?
"Anh không có việc gì," Cố Chi Châu cười với cô, lại gỡ tay Đào Nhuyễn, "Ngoan, hiện tại đừng chạm vào anh, sẽ dơ."
"Dơ cái gì? Anh đã rửa rất nhiều lần rồi mà." Đào Nhuyễn không quan tâm ôm lấy anh, đem chính mình toàn bộ khảm vào trong lồng ngực Cố Chi Châu.
Thân thể cứng đờ của Cố Chi Châu bị Đào Nhuyễn ôm lấy, rốt cuộc chậm rãi thả lỏng xuống.