Thật Muốn Làm Em

Chương 3: Trong phòng học công khai chăm sóc dạy bảo




Edit: Du Di

Đàn anh Cố thật sự quá dịu dàng.

Hương vị tinh tế mềm mại của sô cô la lan tỏa trong miệng, Đào Nhuyễn nhìn bóng lưng đang rời đi của Cố Chi Châu, trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào không thể nói thành lời, lại có một chút mất mác.

Nếu Cố Chi Châu không có bạn gái thì thật tốt.

Như vậy, cô có thể lấy hết can đảm theo đuổi anh.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ về những thứ này. Cô vẫn là nên tìm hiểu thử bức ảnh kia là vấn đề gì.

Đào Nhuyễn đến phòng y tế của trường, tìm gặp bác sĩ nữ hôm đó điều trị cho mình và hỏi chi tiết, kết quả là một manh mối hữu ích cũng không có.

"Thế nào, xảy ra chuyện gì sao?"

"Dạ không..."

Đào Nhuyễn không muốn kể cho người khác nghe về những bức ảnh bí mật được chụp.

Cuối cùng, cô rời khỏi phòng y tế của trường.

Đến hôm nay, những tin nhắn khiêu dâm như vậy vẫn chưa được gửi lại nhưng vẫn khiến cho Đào Nhuyễn bức xúc.

Cô nên làm gì đây?

Với loại tâm tình này, tiết học sau đó cô đều trải qua không tốt. Buổi trưa ăn xong liền trở về phòng ngủ, ngủ gục ngay trên bàn.

...

Khi tỉnh dậy, Đào Nhuyễn thấy mình đang ngồi trong lớp.

Cách trang trí của lớp học không hề giống phòng học của trường đại học hiện tại, mà giống phòng học của một trường cấp 3. Điều kỳ lạ là khuôn mặt của tất cả học sinh trong lớp đều giống như một màn sương trắng mờ ảo, cô không thể nhìn rõ được ai trong số họ.

Chuyện gì đã xảy ra?

Đào Nhuyễn tự cắn một đầu ngón tay của mình.

Đau.

Lại là loại giấc mơ có trải nghiệm chân thật kia?

Đào Nhuyễn đột nhiên sợ hãi. Cô muốn chạy trốn. Nhưng không biết tại sao, cơ thể cô lại dính chặt vào ghế ngồi, không thể nhúc nhích được một chút.

Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?

Trong khi Đào Nhuyễn vẫn còn đang sợ hãi, cửa phòng học được mở ra.

Nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia, Đào Nhuyễn chợt cảm thấy nhẹ nhõm.

Là Cố Chi Châu sao?

Không đúng... Khuôn mặt của người này cũng bị một tầng sương trắng mờ ảo che mất, căn bản không thể biết đây là ai.

Quá đáng sợ.

Cứ như là một cảnh trong Liêu Trai chí dị vậy.

(Liêu Trai chí dị: Truyện ma thời cổ đại)

"Hôm nay chúng ta học bài giáo dục giới tính."

Giọng nam kiêu ngạo chuyên quyền kia lại vang lên, Đào Nhuyễn bị dọa cho kinh hãi.

Đừng...

Cô không muốn...

Chẳng lẽ hôm nay cô lại bị cưỡng gian ở đây sao?

"Bây giờ thầy giáo cần một người lên bục để làm mẫu. Có ai xung phong không?"

Hết ý kiến này đến kiến nghị khác vang lên: "Không bằng để cho Đào Nhuyễn đi."

"Ừ, để Đào Nhuyễn lên."

"Đào Nhuyễn đấy! Đào Nhuyễn có thể mà!"

Đừng...

Đào Nhuyễn sợ đến mức nước mắt cũng tuôn ra, giọng nói hài lòng trên bục lại vang xuống: "Vậy thì để bạn Đào Nhuyễn, mời em lên đây."

Đào Nhuyễn chỉ cảm thấy thân thể của mình không kiểm soát được, vô tri vô giác bị kéo lên bục, lại bị cái người gọi là thầy kia ôm lên bục giảng.

"Anh rốt cuộc là ai?" Đào Nhuyễn khóc hỏi.

"Đương nhiên tôi là thầy giáo của em, không thì có thể là ai được?" Người đàn ông cởi quần của cô xuống, tách hai chân của cô ra, đem cô quay về hướng đối mặt với các bạn học dưới lớp.

Một bàn tay trùm lên hoa môi mềm mại của cô.

Giọng nói của người đàn ông từ phía sau vang lên: "Nơi này, gọi là tiểu bức."

Đào Nhuyễn bị sờ run lên một cái.

Người đàn ông lại cười một tiếng: "Bạn học Đào Nhuyễn thật nhạy cảm à, nhạy cảm như Đào Nhuyễn, chính là tiểu bức lẳng lơ, cũng có thể gọi là tao bức."

Bên dưới lập tức vang lên tiếng thở dài của nam sinh: "Tiểu bức của bạn ấy cũng thật đẹp, thầy giáo, em có thể lên sờ thử được không?"

"Đương nhiên là được."

Vừa nói xong, người đàn ông lên bế Đào Nhuyễn theo tư thế bế trẻ em đi tiểu, bước lên trên bục, để hai chân của cô dang rộng đối mặt với tất cả nam sinh.

"Đừng..."

Cho dù cô không nhìn rõ mặt của những người bạn cùng lớp này, Đào Nhuyễn vẫn có thể cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình. Cảm giác xấu hổ kinh khủng làm cô muốn giãy giụa, nhưng đồng thời thân thể cũng yếu ớt không có lực, không thể vùng vẫy được.

"Đừng..."

Đào Nhuyễn lại khóc. Nhưng sự khóc lóc và kháng cự của cô vẫn không thể làm được gì, ngón tay của bạn nam kia vẫn đặt trên hoa huy*t của cô.

"Thật nhuyễn, thật mềm nha." Nam sinh không nhịn được cảm xúc.

"Nơi em chạm vào là môi âm hộ. Phụ nữ có hai môi âm hộ, một là môi lớn, một là môi bé."

"Thì ra là vậy."

"Em còn có thể dùng tay kéo âm hộ của Đào Nhuyễn sang hai bên."

"Không... Đừng... A ~"

Một bạn nam khác đi đến hỏi thầy giáo: "Có phải môi nhỏ nằm ở bên trong không ạ?"

"Đúng vậy, em cũng có thể dùng ngón tay chạm vào nó. Nếu em gảy gảy lên xuống, bạn học Đào Nhuyễn còn cảm thấy rất sướng, rất thoải mái đấy."

"Đừng..."

Đào Nhuyễn khóc lóc chống cự, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản bàn tay còn lại cào cào trên môi âm hộ của mình.

"Thật là tuyệt vời! Thầy, bên dưới cái huyệt nhỏ phấn phấn nộn nộn này là cái gì, sao còn biết chảy nước nha?"

"Đó là tao huyệt của bạn học Đào Nhuyễn. Nước chảy ra thì gọi là d*m thủy. Nếu em dùng lưỡi liếm thử, sẽ thấy d*m thủy có vị ngọt."

"Thật sao?"

"Để thầy đem bạn học Đào Nhuyễn đặt trên bàn, các em có thể tự liếm và nếm thử."

"Quá tuyệt, thầy, thầy mau để Đào Nhuyễn lên bàn đi."

Người đàn ông nhanh chóng đặt Đào Nhuyễn lên bàn học, Đào Nhuyễn nắm lấy tay anh ta cầu xin: "Đừng... Đừng làm như vậy với tôi..."

Người đàn ông mỉm cười hôn lên má cô, dỗ dành: "Đừng sợ, lần này sẽ không làm em đau, chắc chắn sẽ thoải mái."

Anh ta không nói dối cô.

Các bạn nam trong lớp lần lượt đến liếm huyệt cô, có mạnh bạo, có nhẹ nhàng, tất cả đều không ngoại lệ, đều làm cô thoải mái.

Lý trí Đào Nhuyễn muốn chống cự, nhưng thân thể của cô không khỏi chìm vào khoái cảm, ngay cả môi cũng vô thức bật lên vài tiếng: "Ưm... A~"

Âm đế của cô bị người đàn ông phía sau nhào nặn, hai chân cũng bị người phía sau mở ra, d*m thủy trong huyệt nhỏ ào ạt chảy ra ngoài, lại bị các thiếu niên đói khát thay phiên liếm.

"Tôi không nói dối em phải không?" Người đàn ông khẽ cười hôn lên má cô một cái.

Lúc này, một nam sinh lên tiếng: "Thưa thầy, tao huyệt của bạn học Đào Nhuyễn vừa co lại một cái."

"Ồ," Người đàn ông bình tĩnh nói: "Điều này chứng minh tao huyệt của Đào Nhuyễn thật thiếu thao."

"Thiếu thao?"

"Đem dương v*t của đàn ông cắm vào tao huyệt gọi là thao, còn tao huyệt của bạn học Đào Nhuyễn muốn bị đàn ông cắm thì gọi là thiếu thao."

Giọng của nam sinh càng hưng phấn: "Vậy thầy, em có đem dương v*t của em cắm vào tao huyệt của bạn ấy không?"

"Đương nhiên là không." Người đàn ông phía sau kéo khóa, ấn đại quy đầu nóng rực vào cửa huyệt của Đào Nhuyễn, cười khẽ: "Tao huyệt của Đào Nhuyễn là xử nữ huyệt, dĩ nhiên lần đầu phải là do thầy cắm rồi."

<<>>

Lời tác giả:

Trong mơ chỉ có nam chính và nữ chính, còn lại đều là người qua đường và những người này đều là ý thức thể của nam chính, tức là nam chính là duy nhất và là người chơi nữ chính từ đầu đến cuối.

Nam chính sẽ không đưa nữ chính cho người khác mà tự mình làm đủ kiểu để thao nữ chính.

Cảnh báo trước, nam chính của chúng ta, Cố Chi Châu, cố chấp, biến thái, lại bị bệnh tâm thần. Tôi từ trước đến giờ chưa từng viết về nam chính nào bệnh hoạn như vậy.

Lời editor:

Đính chính, 'Liêu Trai chí dị' là những chuyện quái dị chép ở căn nhà tạm, bao gồm các truyện quái chí thời Lục triều và các truyền kỳ thời Đường được tổng hợp rồi sáng tạo thêm.

Trong truyện, Đào Nhuyễn nói cảnh Liêu Trai ngụ ý cảnh rùng rợn, kỳ quái chứ không hẳn là 'truyện ma thời cổ đại'.

Xin thứ lỗi cho cụm từ ngắn không diễn tả đủ ý này, tôi muốn mọi người không bị gián đoạn lúc đọc truyện nhưng vẫn hiểu rõ chi tiết trong ngữ cảnh ấy nhất.

Ngoài ra, về bài giảng của thầy giáo Cố, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người, nên chỉ để link ở đây. Nếu ai muốn tìm hiểu về cấu tạo bộ phận sinh dục nữ thì nên xem qua.

https://phongkham.webflow.io/blog/cau-tao-bo-phan-sinh-duc-nu-cach-nhan-biet-diem-g-chuan-nhat

Nhớ copy link và paste trên web, chứ tôi không đính kèm hyperlink, đề phòng mọi người bấm nhầm.