Thật Lòng Yêu Em

Chương 34




Quá khứ tựa như thủy triều tràn vào tâm trí cô. Cô từng bị Lăng Tích Đồng chửi rủa, đánh đập. Đó là phần u ám nhất trong cuộc đời cô. Tiếp theo thế nào? Cô chui rúc trong góc tối ẩm ướt, hàng ngày lo lắng sợ sệt, không có ánh sáng, cũng không có sự ấm áp. Cô thu mình không chút hy vọng. Sau đó, trong bóng tối xuất hiện một người đàn ông, cô nhìn chằm chằm vào anh ta nhưng không hề mong đợi.



Anh ta cho cô ăn, nói chuyện với cô, còn nắm lấy chiếc roi trong tay Lăng Tích Đồng... Anh ta còn cười với cô nữa.



Sau đó thì sao? Cứ như vậy, cô cứ như vậy quên Diệp Thư Tuấn? Nhậm Tuyết Hề điên cuồng kéo tay cô, lắc liên tục – Sao cô có thể quên, sao có thể quên Diệp Thư Tuấn, trên đời này người anh ấy yêu nhất chính là cô mà.



Diệp Thư Tuấn ư, một chàng trai tốt đẹp trong sáng, vì cô mà dạy kèm, chơi đùa với cô, thậm chí còn vì cơn hứng khởi của cô mà trốn học đi trượt băng. Người ấy cái gì cũng vì cô, có lẽ chính cô đã hại chết anh ấy. Còn cô lại vui vẻ cùng người đàn ông khác.



Đủ loại âm thanh xuất hiện trong đầu cô cùng một số hình ảnh ngắn. Cô không phải là cô gái tốt, bạn trai vừa chết không bao lâu liền sống cùng với người khác, còn thỏa mãn và hoàn toàn quên đi Diệp Thư Tuấn. Sao cô lại làm chuyện như vậy, cô từng nói với bản thân, cả đời này cô sẽ sống hạnh phúc cùng Diệp Thư Tuấn, cô đã đáp ứng Diệp Thư Tuấn, cũng hứa hẹn với chính mình. Nhưng suốt thời gian qua, cô đã làm gì?



Cô muốn chạy trốn, thoát khỏi tất cả, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Nhưng bước chân cô không thể di chuyển, làm thế nào cũng không thể xê dịch, như có thứ gì đó giữ lại, khiến cô không thể bước nửa bước.



Một giọng nói vang lên lặp đi lặp lại bên tai cô:



“ Chúng ta cứ như vậy cả đời được không?”.



“ Em đừng bỏ anh, chúng ta cứ như vậy đi”.



“ Ngoài anh ra, em không được theo người khác”.



“ Em chạy mau đi, hãy tiếp tục sống tốt”.



Đi mau, hãy tiếp tục sống tốt.



Rốt cuộc nước mắt cũng tuôn rơi, cô vội vã xoay người. Lăng Diệc Cảnh ở trong xe đang thở dốc, anh hoàn toàn không còn sức lực, thấy cô quay lại, anh liền cau mày nhìn. Khi Dương Tử Hân lại gần, anh vươn tay đẩy cô: “ Đi đi...”. Chân anh bị kìm chặt, chiếc xe này đã sớm bị ai đó ra tay, có lẽ sắp nổ tung, anh không ngừng giục, bắt cô rời đi.



Cô coi như không nghe thấy, chỉ muốn kéo anh ra ngoài.



Lăng Diệc Cảnh định đẩy Dương Tử Hân ra nhưng khi những giọt nước mắt của cô rơi trên mặt anh, anh bỗng nhiên muốn buông xuôi. Anh nắm chặt tay cô, tựa như biết nếu mình không ra khỏi đây, cô cũng sẽ không đi. Anh không quan tâm đếm xỉa đến mọi thứ, để mặc đôi chân, mặc kệ nơi đó đang bị bó buộc, cho dù đau đớn, máu tiếp tục chảy ra, trán rịn đầy mồ hôi...chỉ để nhìn cô.



Nước mắt cô ngày càng nhiều, anh bảo cô lui sang bên, anh có thể tự trèo ra. Cô buông tay anh rồi chạy đi lấy vài thứ nhưng phát hiện chúng vừa nóng vừa nặng, trên tay cô thì dính đầy máu.



Cô khóc nhiều hơn, cho dù không phát ra tiếng.



Anh đẩy mạnh cô ra, sau đó liều lĩnh dồn sức rút chân mình, máu thịt lẫn lộn, thậm chí có cả thịt bị xé toạc.



Cô đứng lên khỏi mặt đất, liều mạng kéo anh, định lôi anh ra.



Mấy giây vừa rồi, anh nghĩ, nếu anh không nghe theo lời của Lăng Tích Đồng dẫn cô đi cùng thì chắc chắn cô không phải trải qua cảnh này. Anh chết không sao nhưng anh muốn cô còn sống. Khi cô không chịu rời đi, bước được hai bước rồi quay trở lại, trong anh đã dâng lên một niềm ham sống mãnh liệt. Nếu anh chết, ai sẽ mua cho cô kẹo đậu phộng, ai sẽ mua socola cho cô, ai sẽ chiều chuộng cô, ai có thể cả đời này không chê cười cô... Nếu cô gặp phải người xấu thì sao, nếu cô khó chịu mà khóc thì có phải sẽ chẳng có ai thấy đau lòng.



Bỗng nhiên muốn sống.



Sinh mệnh của anh, anh tìm không ra lý do để tiếp tục lưu luyến. Khi còn bé anh bị ông ngoại xem như công cụ thừa kế, bị Diệp Tiến Minh coi là kẻ thù, còn Lăng Tích Đồng thì đối với anh vô cùng lạnh lùng. Anh cảm thấy cứ đi như vậy không có gì đáng ngại. Giờ phút này, không cần phải suy nghĩ, bọn họ hoàn toàn coi thường và coi anh là một kẻ không đáng coi trọng. Tại sao anh phải buồn vì họ, thậm chí suốt đời canh cánh trong lòng.



Anh muốn sống và sống tốt hơn bất kỳ ai khác, không ai muốn anh sống thì anh càng phải sống cho bằng được.



Cuối cùng, anh cũng trèo được ra khỏi xe.



Lực của cô rất yếu, không thể đỡ anh dậy. Mới rời khỏi xe vài bước, anh cảm thấy gì đó, lập tức nhào lên người cô. Tiếp theo, cô ngửi thấy mùi thịt khét lẹt Đôi chân anh, bộ phận kéo cuối cùng bỗng bị chiếc xe bốc cháy cuốn vào lửa.



Vụ bê bối gây sốc toàn bộ giới thương nghiệp xảy ra trước một ngày khi cuộc họp đại cổ đông của tập đoàn Nam Hưng được mở.



Các phương tiện truyền thông đều đưa tin về sự việc lần này của tập đoàn Nam Hưng, Diệp Thư Thần vốn được quyết định bổ nhiệm lên làm tổng giám đốc tập đoàn đã bị bắt vì tội danh mưu sát, hiện tại đang bị cảnh sát điều tra. Không ít phóng viên vây quanh cửa lớn, muốn phỏng vấn cảm tưởng của Diệp Tiến Minh. Một đứa con trai mưu sát một đứa con trai khác, sau khi xảy ra chuyện như vậy, Diệp Tiến Minh sẽ nói gì và tương lai của tập đoàn Nam Hưng sẽ đi về đâu.



Di động của Diệp Tiến Minh cơ hồ bị đám phóng viên đó làm cho nổ tung. Ông ta giận dữ nhìn tất cả các tờ báo lớn được xuất bản rồi đi tới đi lui trong văn phòng. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Diệp Tiến Minh hoàn toàn không chuẩn bị gì, cũng không có bất kỳ đối sách nào hết. Ông ta chỉ biết khi Diệp Thư Thần bị cảnh sát giải đi với tội danh giết người, giở trò với chiếc xe của Lăng Diệc Cảnh, có ý đồ giết hại Lăng Diệc Cảnh. Không ngờ Lăng Diệc Cảnh may mắn, thậm chí thoát chết.



Diệp Tiến Minh suy nghĩ xem làm thế nào kiếm kẻ chết thay Diệp Thư Thần, hay là thương lượng với luật sư, coi như trong vụ án này Diệp Thư Thần là người bị hại, do Lăng Diệc Cảnh lòng dạ độc ác đã cố ý tạo bẫy, dùng khổ nhục kể thành công trong việc lấy lòng công chúng, đồng thời kéo Diệp Thư Thần xuống ngựa.



Đúng rồi, nhất định là vậy.




Diệp Tiến Minh vội vã cho người phát biểu rõ ràng vấn đề. Tập đoàn Nam Hưng sẽ không thiên vị bất kỳ một ai, tất cả đều chú trọng vào kết quả điều tra của cảnh sát, đề nghị công chúng không nên có bất kỳ phỏng đoán nào đối với sự việc lần này.



Diệp Tiến Minh sau khi nghĩ thông suốt liền rời khỏi công ty bằng cửa phụ, tới biệt thự của Lăng gia. Lúc ở trên xe, ông ta nhận được điện thoại của mẹ Diệp Thư Thần, bảo ông ta phải cứu con trai ra, bọn họ chỉ có mỗi đứa con trai. Mà bà ấy đã theo ông ta bao năm qua, ông ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Bất luận là dùng cách gì cũng phải cứu được Diệp Thư Thần. Diệp Tiến Minh nghe một cách buồn bực. Khi xảy ra chuyện, phụ nữ chỉ biết khóc mà không nghĩ ra được biện pháp nào.



Khi Diệp Tiến Minh đến, Lăng Tích Đồng cũng đang xem tin tức. Tiêu đề các tờ báo lớn hiện tại đều là chuyện của tập đoàn Nam Hưng. Thậm chí một số đài báo có ý định dùng tin này để thực hiện một loạt các chủ đề. Giới truyền thông trước hết kể lại cuộc hôn nhân của Diệp Tiến Minh và Lăng Tích Đồng, nhấn mạnh mối quan hệ giữa Lăng Diệc Cảnh và Diệp Thư Thần. Không ít người sau khi xem những thông tin đó đều tỏ thái độ như xem chuyện xấu. Khi phóng viên tùy tiện phóng vấn người đi đường, không ít người cho rằng, đây là chuyện huynh đệ tranh quyền, Diệp Thư Thần muốn mưu hại Lăng Diệc Cảnh, sau đó đoạt lấy tập đoàn Nam Hưng nhưng lại bị người ta tố giác.



Diệp Tiến Minh nhìn người phụ nữ ngồi trên sô pha, hiếm khi thấy trầm mặc: “ Nghe nói Lăng Diệc Cảnh đang nằm viện, bà đã đi thăm nó chưa?”.



Lăng Tích Đồng chuyển kênh, gật đầu: “ Đến rồi, tình trạng không tốt cũng không xấu”.



Diệp Tiến Minh thở dài nhẹ nhõm, tội ngộ sát và tội cố ý giết người rất khác nhau. Nếu vậy, tội danh của Diệp Thư Thần sẽ không quá lớn, ông ta lại mời luật sư giỏi, tội của Diệp Thư Thần có thể hóa nhỏ.



“ Thằng bé này không biết giống ai”. Diệp Tiến Minh quyết định ra tay trước: “ Chờ sau khi vết thương của Diệc Cảnh ổn hơn, bà nhất định phải quản lý con trai bà thật tốt. Từ trước tới nay nó đều làm trái lời bà. Trước kia nó làm chuyện không ra gì không nói, giờ còn dùng cách này hãm hại em trai. Ngày trước thì đoạt vợ sắp cưới của em trai, giờ thì trực tiếp dùng khổ nhục kế. Người như thế, nếu không giám sát, chắc chắn sẽ để lại hậu quả khôn lường”.



Ông ta phân phó, chuẩn bị thả tin đồn, đem Lăng Diệc Cảnh trở thành một người máu lạnh vô tình, một người độc ác như thế, tốt nhất có thêm chút cường điệu. Đem chuyện Lăng Diệc Cảnh đoạt vị hôn thê của Diệp Thư Thần là Tần Ngọc Khả như thế nào ra miêu tả sống động như thật. Đem Lăng Diệc Cảnh miêu tả thành một người tranh giành mọi thứ với em trai, còn Diệp Thư Thần thì đã rất nhiều lần nhường nhịn. Trong mắt công chúng, hết thảy đều do Lăng Diệc Cảnh gieo gió gặt bão, là Lăng Diệc Cảnh dùng khổ nhục kế hãm hại Diệp Thư Thần.



Tất nhiên, để làm được mọi việc, thái độ của Lăng Tích Đồng vô cùng quan trọng.



Nếu Diệp Tiến Minh mô tả Lăng Diệp Cảnh là một kẻ giống ma quỷ, những người khác có thể không tin. Nhưng nếu nói Lăng Tích Đồng là mẹ đẻ của Lăng Diệc Cảnh, người khác chắc chắn sẽ tin. Bởi mọi người đều có chung một suy nghĩ, thế giới này không phải không có cha mẹ, sai lầm chỉ có thể là những đứa con.




Chỉ cần hình tượng của Lăng Diệc Cảnh bị hủy hoại, chuyện này sẽ được xử lý tốt hơn.



Lăng Tích Đồng buông chiếc điều khiển từ xa, nhìn về phía chồng mình, miệng nhếch lên, mỉm cười: “ Cảnh sát phá án quan tâm đến chứng cớ. Diệp Thư Thần bị bắt là do có người báo tin...”.



“ Đó là một cái bẫy, do Lăng Diệc Cảnh bày ra. Nó một khi gặp chuyện không may, lập tức đem việc hãm hại này đổ lên đầu Diệp Thư Thần”.



“ Nghe nói, người đi báo án hoàn toàn không có quan hệ gì với Lăng Diệc Cảnh mà là người bên cạnh Diệp Thư Thần”.



Con ngươi Diệp Tiến Minh bỗng nhiên mở to, trừng mắt nhìn Lăng Tích Đồng: “ Là ai? Nhất định đã bị Lăng Diệc Cảnh mua chuộc rồi”.



Lăng Tích Đồng cười ha hả: “ Ông nói với tôi những điều đó cũng vô ích, ông nên nói với cảnh sát ấy. Nhưng tôi nghe nói, cảnh sát còn có vật chứng, đó là cuốn băng ghi lại cảnh Diệp Thư Thần hại Lăng Diệc Cảnh. Có thể chứng minh mọi việc đều do Diệp Thư Thần tự mình thực hiện kế hoạch”.



Diệp Tiến Minh lạnh mặt: “ Ngay cả bà cũng bị Lăng Diệc Cảnh lừa gạt sao? Tất cả đều do nó bày ra, Diệp Thư Thần vô tội...”.



Lăng Tích Đồng đưa tay xoa vai, bả vai vừa đau vừa cứng.



Diệp Tiến Minh thấy bà ta không để tâm đến mình thì không khỏi nổi giận: “ Tôi đang nói chuyện với bà đấy”.



“ Tôi nghe đây”.



“ Tôi nói Thư Thần vô tội”.



Lăng Tích Đồng nhếch môi, chậm rãi đứng lên khỏi sô pha, bà ta đến bên cạnh Diệp Tiến Minh, mở miệng cười: “ Diệp Thư Thần có tội hay không không liên quan gì đến tôi. Nó chẳng qua chỉ là đứa con do ông sinh ra, nó sống hay chết tôi tuyệt đối không quan tâm. Ông ầm ĩ lên với tôi làm gì? Diệp Thư Thần là con ông, không phải con tôi. Hiện tại Diệp Thư Thần bị bắt, ông vội tới đây kể chuyện cười cho tôi nghe à? Nó bị bắt, tôi vui còn không kịp...”.



“ Bà đúng là một người phụ nữ độc ác...”.



“ Độc ác? Diệp Tiến Minh, không phải tôi độc ác hay do ông vẫn coi tôi là một kẻ ngốc? Đưa Diệp Thư Thần nâng cao địa vị, ha ha, từ đầu tới cuối ông thật sự muốn biến tôi thành kẻ ngốc. Bây giờ ông nên tỉnh mộng hão huyền đi...”.



“ Bà...”. Diệp Tiến Minh không nén nổi cơn giận.



Lăng Tích Đồng cười bỡn cợt: “ Bộ dạng này của ông thực sự khiến tôi cảm thấy khoái chí. Vậy tôi không ngại nói cho ông biết một chuyện, Phương tổng là người của tôi... Ha ha”.



Sắc mặt Diệp Tiến Minh bỗng trở nên vô cùng khó coi. Phương tổng là người mà Diệp Tiến Minh tin tưởng mấy chục năm nay, thế nhưng lại là người của Lăng Tích Đồng.



“ Tôi biết rồi Mọi việc đều là do bà sắp đặt, là bà đã hãm hại Diệp Thư Thần...”.



“ Vẫn tính toán vụng về, chỉ là mưu sát Lăng Diệc Cảnh lại thành ra Diệp Thư Thần”.