Lâm Anh Anh nhìn Hoa Kỳ Nhiên đến sắp khóc, cô bạn đứng ở bên thì quay đầu sang liếc nhìn cậu như oán trách vì làm sao lại làm bạn mình trở nên đau buồn đến vậy.
Cố Tu Mạnh đứng một bên, từ đầu đến cuối ngơ ngơ ngác ngác không hiểu gì. Miệng anh chóp chép nhìn theo cây kem của một cậu bé vừa nắm tay mẹ đi ngang qua đây.
" Nhìn cây kem đó thật ngon "
Tiếng nói của Cố Tu Mạnh xua tan đi bầu không khí im lặng này, Hoa Kỳ Nhiên quay đầu sang nhỏ giọng hỏi anh.
" Làm sao? Thích ăn kem đúng không? Đợi một lát nữa sẽ dẫn cậu đi ăn kem nhé"
Cố Tu Mạnh cười ngốc trả lời.
" Được được... Nhiên Nhiên tốt quá"
" Ưm... Tu Mạnh ngoan lắm"
Lâm Anh Anh đứng chứng kiến một màn tình cảm trước mắt liền không kiềm được lên tiếng gọi.
" Nhiên Nhiên... Cậu lơ tớ sao? Nhiên Nhiên... Tớ...tớ nhớ cậu"
Cô bạn đi bên cạnh Anh Anh tên là Linh Mẫn giật tay cô bạn nhắc nhở.
" Này Hoa Kỳ Nhiên, Lâm Anh Anh hơn một tháng nay đều buồn rầu nhớ cậu, bây giờ gặp lại nhau cậu không thể đối tốt với cô ấy một chút à?"
Hoa Kỳ Nhiên lắc đầu, nụ cười thanh lịch trên môi cậu vẫn còn đó. Hoa Kỳ Nhiên bình thản trả lời.
" Chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi, tớ chuyển trường cũng không phải là vì đau buồn hay gì... Mà là cảm thấy hai người chúng tớ đều học chung lớp, chia tay rồi mọi người cứ bàn tán khó mà nhìn mặt nhau cho nên mới chuyển trường... Thật sự tình cảm đã hết rồi"
Hóa ra, Lâm Anh Anh là bạn gái cũ của Hoa Kỳ Nhiên lúc cậu vẫn còn học ở trường S.
Theo như góc nhìn của Kỳ Nhiên... Cậu ban đầu chỉ cảm nắng Lâm Anh Anh vì nét cười hiền dịu và tính cách nhẹ nhàng của cô, sau này... Lâm Anh Anh càng lúc càng không để ý đến cậu cho nên tình cảm dần phai. Đến lúc chia tay quả thật Kỳ Nhiên cũng không hề đau buồn hay luyến lưu gì đoạn tình cảm ấy. Vẫn vô tư, tự tại không hề mang bộ dáng của kẻ thất tình.
Lâm Anh Anh tiến đến, vội nói.
" Nhiên Nhiên... Nhiên Nhiên, cậu có thể nghe tớ nói chuyện một chút được không?"
Cố Tu Mạnh được Hoa Kỳ Nhiên dặn phải ngoan ngoãn đợi cậu nói chuyện xong mới được đi mua kem, thành thử ra anh cứ đứng đây nghe mọi người hết nói qua rồi lại nói về, mãi cho đến khi nghe cô bạn xinh xinh kia gọi Kỳ Nhiên là " Nhiên Nhiên"... Cố Tu Mạnh bỗng nhiên thấy trong lòng tức giận, hơi thở bắt đầu mạnh hơn.
Ba người lúc này vẫn chưa để ý đến Tu Mạnh, cứ thế tiếp tục nói.
" Lâm Anh... Tớ với cậu thật sự đã hết rồi, ở đây là chốn đông người cậu không thể tùy ý làm loạn được. "
Lâm Anh Anh vẫn nói.
" Không, Nhiên Nhiên... Tớ không muốn kết thúc như vậy. Cậu cứ thế mà chia tay tớ, tớ thật không can tâm. Nhiên Nhiên... Nhiên Nhiên."
" Ứ... Ứ... Ứ..."
Mạnh Mạnh ngốc bỗng nhiên dẫm chân đành đạch như trẻ con, miệng cứ " ứ ứ" dỗi hờn mãi không thôi.
Hoa Kỳ Nhiên liền quay sang lo lắng hỏi.
" Mạnh Mạnh, cậu làm sao thế? Bị làm sao?"
Mạnh Mạnh bĩu môi, cả người vùng vẫy nói.
"Bạn gái này gọi cậu là Nhiên Nhiên, không thích... Không thích chút nào. Nhiên Nhiên là để tớ gọi thôi, bạn ấy không được gọi"
Cậu dở khóc dở cười nhìn Tu Mạnh giở tính trẻ con, quên luôn cả Lâm Anh Anh và Linh Mẫn, cứ thế dỗ cậu Mạnh Mạnh ngốc.
" Mạnh Mạnh, ngoan nào... Không được hồ nháo, tớ dẫn cậu đi mua kem... Mua áo quần nhé? Ngoan nào, ngoan nào"
" Ứ...ứ không thích chút nào. Tớ cảm thấy bực.... Bực bội lắm"
Lồng ngực bỗng nhiên khó chịu, Cố Tu Mạnh cứ giãy nảy như đứa trẻ khiến cho hai người nữ ở phía trước mặt bị dọa. Họ đều nghĩ.
" Một nam nhân lớn sao lại hành động như thế được chứ?"
Hoa Kỳ Nhiên vẫn tiếp tục dỗ dành.
" Ngoan nào, Nhiên Nhiên để một mình cậu gọi thôi. Ai cũng không cho gọi cả"
" Ứ... Cục cưng cũng chỉ một mình tớ gọi thôi "
" Được được... Nhiên Nhiên, cục cưng đều một mình cậu gọi thôi"
Lâm Anh cuối cùng chịu không được mới lập tức hỏi.
" Nhiên Nhiên... Đây là người yêu mới của cậu sao?"
Hoa Kỳ Nhiên vừa đỡ Cố Tu Mạnh lên, vừa cười trả lời.
" Không phải người yêu... Nhưng lại làm cho tớ muốn đưa cậu ấy trở thành người đặc biệt. "
Nói rồi Kỳ Nhiên lại quay sang cười trấn an Mạnh Mạnh, đoạn giới thiệu với hai người kia.
" Cố Tu Mạnh lớn hơn tụi mình ba tuổi nhưng bị nhược trí. Cậu ấy sống ở gần trường tớ đang học, nam nhân này rất ngốc lại hay ghen tị nên các cậu thông cảm. Lâm Anh, sau này cứ gọi tớ là Kỳ Nhiên... đừng gọi tên thân mật làm gì nữa "
" Nhiên Nhiên... Tớ muốn ăn kem, tớ khát, chúng ta đi mua kem có được không?"
" Được... được"
Hoa Kỳ Nhiên đồng ý với Cố Tu Mạnh, sau đó quay sang cáo biệt hai người kia.
" Chuyện chúng ta tớ cũng đã nói rõ, hôm nay tớ hứa đưa Mạnh Mạnh đi mua sắm, giờ cũng không còn nhiều thời gian nữa... Hẹn gặp lại các cậu"
Lâm Anh Anh mở miệng định nói gì thì Hoa Kỳ Nhiên cùng Cố Tu Mạnh đã quay lưng đi, sau tấm lưng của hai người con trai, cô vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.
" Cậu đó, biết làm nũng quá ha? Muốn ăn kem gì?"
" Hì hì.... Kem dâu nè, kem dừa nè. Hưm, kem gì cũng được... Miễn là của Nhiên Nhiên mua, Mạnh Mạnh đều ăn"
Lâm Anh Anh nhìn bóng dáng hai người họ khuất xa, ánh mắt rũ xuống buồn rầu.
Linh Mẫn ngậm kẹo tiến đến hỏi.
" Này! Không đuổi theo hỏi cho ra lẽ sao?"
Anh Anh lắc đầu cười trả lời.
" Không cần nữa, cậu ấy tìm ra người mình thích rồi. Hỏi cũng vô dụng thôi"